1. Truyện chữ
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 17: Nhận nuôi

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Mèo mẹ thấy bé mèo xa lạ tới gần thì khè một tiếng, nhưng lại không phản ứng kịch liệt như nhìn thấy người.

Có hi vọng!

Mắt mèo cam sáng lên, thân thiện nói: "Xin chào."

Mèo mẹ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chặp vào nó.

Mèo cam li.ếm li.ếm miệng: "Thơm ghê á, cô không ăn à? Vậy cho tui được không?"

Mèo mẹ yên lặng phủ nhận: "Thú hai chân muốn bắt mi nên mới thả đồ thơm thơm đó, đừng có qua."

Mèo cam lắc lắc đầu: "Bắt cô? Vậy chắc chắn là do cô bị thương rồi, nên muốn bắt cô đưa đi chữa đó."

Mèo mẹ dường như không thể hiểu được.

Mèo cam chậm rãi tới gần, cố hết sức thể hiện mình vô hại: "Trên người cô chảy siêu nhiều máu, hẳn là đau lắm ha."

"Thú hai chân có thể giúp cô, sau đó sẽ không đau nữa."

Mèo mẹ cử động hai chân sau một cách đau đớn.

"Trước kia bọn họ vẫn luôn cho cô ăn mà, cô còn nhớ không ?"

Đúng là mèo mẹ vẫn nhớ rõ chuyện này, nhóm người này chưa từng làm lại mình.

Nó lẩm bẩm kêu một tiếng, từ từ thả lỏng lại.

Mèo cam chộp thời cơ, vội nói: "Đi thôi, tui đưa cô đi, vào lồng sắt ăn một chút đi, chờ thú hai chân đưa đi trị thương."

Mèo mẹ quay đầu meo một tiếng.

Hai chú mèo con nghe tiếng thì chui ra.

"Vậy mấy nhóc của tôi thì sao giờ?"

"Đưa đi cùng luôn đi." Mèo cam nói chắc nịch: "Thú hai chân sẽ chăm sóc tốt, tin tôi đi."

Có lẽ giữa mèo với mèo không có nhiều dối gian lừa lọc, mèo mẹ dễ dàng tin nó, đi quanh lồng sắt vài vòng rồi cũng chui vào ăn đồ ăn.

Nó chảy quá nhiều máu, cần phải nhanh chóng bổ sung năng lượng.

Mèo cam thấy vậy thì chạy tới hỗ trợ dắt hai con mèo con: "Đi mau đi mau nào các bé con, mẹ mấy đứa gọi tới ăn cơm kìa."

Tính tự chủ của mèo con lại càng thấp hơn, lập tức bám theo đuôi mẹ đi vào trong lồng.

Tạ Hinh Lan ngồi canh đã lâu, nhanh chóng cẩn thận kéo dây thừng, đóng cửa lồng sắt lại.

Mèo con nhìn thấy vậy thì bất an kêu mấy tiếng, chui vào lòng mẹ. Mèo mẹ li.ếm trán chúng nó để trấn an, lo lắng nhìn một đám thú hai chân.

Lâm Miêu vội mềm giọng, dịu dàng nói: "Không sao đâu nè, bọn anh sẽ không làm hại em đâu."

Cậu an ủi một lúc, quay đầu lại thầm nhủ: "Sao lâu vậy rồi mà đàn anh vẫn chưa lái xe tới nhỉ?"

Lâm Miêu vừa quay đầu thì phát hiện bé mèo cam đã biến mất.

Cậu ngơ người miết miết gói súp thưởng trong tay, gói súp thưởng này vốn định cho mèo cam để cảm ơn nó đã hỗ trợ.

Lâm Miêu nghe thấy toàn bộ quá trình, cảm thấy cực kỳ may mắn, bé cam quá thông minh, lại còn tin tưởng con người. Nếu không phải có nó hỗ trợ trấn an mèo mẹ thì chắc chắn không thể bắt trong một chốc một lát được.

Một nửa đầu óc cậu nghĩ tới mèo cam, một nửa còn lại nghĩ đến đàn anh.

Ngay lúc cậu bắt đầu thấy kỳ quái, rốt cuộc Lan Thân đã lái xe tới đây. Anh ấn còi, ra hiệu cho Lâm Miêu đưa mèo mẹ lên xe.

Lâm Miêu nhanh chóng dùng vải bố che lồng sắt lại để tránh cho mèo mẹ căng thẳng, sau đó mới cẩn thận đưa lồng lên xe một cách ổn định.

"Chị đừng lo, em tới bệnh viện với đàn anh là được rồi." Cậu vẫy vẫy tay, Lan Thâm đạp chân ga, chiếc xe nhả khói phóng đi.

Mèo mẹ bị gãy xương hai chi sau, nhiều mô mềm bầm dập, còn mất quá nhiều máu, cũng may vẫn đưa tới kịp thời.

Sau khi cô mèo được truyền máu và truyền dịch một hồi trong bệnh viện, bác sĩ bước ra khỏi phòng giải phẫu: "Đã qua cơn nguy kịch, nhưng kiến nghị nuôi nhốt một tháng, chờ khỏe rồi triệt sản xong hẵng thả về."

"Một tháng......" Vẻ mặt Lâm Miêu khổ não, nhưng vẫn gật đầu: "Nghe lời bác sĩ hết."

"Với lại, lần mang thai trước của nó vốn đã thiếu hụt dinh dưỡng, hai chú mèo con đó cần được cho ăn nhân tạo, cứ đưa tới bộ phận cứu trợ tìm người nhận nuôi càng sớm càng tốt, dạo này lồng nuôi gần hết chỗ luôn rồi."

Lâm Miểu gật đầu, ghi nhớ những việc cần chú ý mà bác sĩ nói, đợi đến khi mèo mẹ hết thuốc tê, quay một video xong mới yên tâm rời đi.

Lâm Miêu: 【Cả nhà yên tâm, mèo mẹ không có nguy hiểm đến tính mạng nữa (video) nhưng buộc phải nuôi nhốt trong bệnh viện một tháng】

Lâm Miêu: 【Với lại mai mốt còn có post tìm người nhận nuôi mèo con, phiền mọi người chia sẻ nha.】

Thỏ không ăn cà rốt: 【Oki】

Nam Nam: 【Không sao là tốt rồi không sao là tốt rồi 】

Cậu nhóc rải tiền - Bộ tài vụ: 【Nuôi nhốt một tháng lận, tài chính hơi eo hẹp, phải viết thêm một bài gây quỹ cộng đồng.】

Lâm Miêu nhìn thấy thì đồng ý: 【Được, vậy để tôi biết thêm một bài gây quỹ cộng đồng theo mẫu trước đó.】

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại.

"Thế nào, Lâm Miêu." Lan Thâm gọi cậu: "Em có nghe không?"

Lâm Miêu ngẩng đầu, sờ sờ mũi: "Xin lỗi...... Anh nói gì vậy?"

"Anh bảo là lát nữa em có rảnh không, anh thấy quán ăn Tiểu Khâu có sự kiện, ăn cũng khá ngon, em có muốn đi ăn tối với anh luôn không?"

Lâm Miêu mím môi: "Nhưng mà, hôm nay em có chút việc, lát nữa định tới thư viện......"

Cậu thấy hơi ngại, dù sao người ta cũng mời ăn cơm: "Để lần sau được không ạ? Xin lỗi anh."

Lan Thâm thoải mái xua xua tay: "Không sao, anh cũng chỉ đột nhiên nhớ tới, thuận miệng hỏi thôi, vừa hay, chắc anh cũng tới thư viện làm bài luôn."

Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Lần sau em mời anh một bữa."

Lan Thâm xoa xoa đầu cậu: "Không cần, chúng ta quen lâu vậy rồi, còn cần em mời anh làm gì."

Lan Thâm đưa Lâm Miêu về thư viện, chính mình cũng cầm sách ngồi xuống chậm rãi đọc.

"Em đừng để ý tới anh, anh đọc sách đây."

Lan Thâm nói như vậy, nhưng đôi mắt lại không ngừng nhìn Lâm Miêu. 

Chỉ là Lâm Miêu bận gõ phím, không để ý quá nhiều. Đến khi cậu viết xong bài tìm người nhận nuôi và gây quỹ cộng đồng, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Lan Thâm, mới muộn màng nhận ra mà gãi gãi má.

"Không phải anh nói anh bận ạ? Đọc sách đi chứ."

Lan Thâm hơi mỉm cười, nhỏ giọng trả lời cậu: "Đọc xong rồi, muốn nhìn em một chút."

Lâm Miêu sửng sốt.

Lan Thâm nói thêm: "Nhìn xem em đang làm gì."

Lâm Miêu thở ra một hơi, thoải mái hào phóng quay laptop qua: "Em viết bài đăng cho bộ phận cứu trợ."

Lan Thâm hơi ngạc nhiên: "Chuyện này cũng do em phụ trách à? Làm tốt ghê ấy chứ."

Lan Thâm ăn ngay nói thật, ảnh chụp mèo con rõ nét đáng yêu, sắp xếp bố cục hợp lý, gam màu sống động ấm áp, ngay cả phần giới thiệu cũng là Lâm Miêu đánh máy từng chữ một.

Câu chuyện ngắn được kể một cách ấm áp cảm động, văn bản kêu gọi gây quỹ cũng khiến người đọc rớm nước mắt.

Lâm Miêu nghe anh nói mà ngại: "Bọn em cũng có bộ phận tuyên truyền, nhưng mới bắt đầu nên chưa hoàn thiện lắm, em lại học thiết kế, nên mấy chuyện tuyên truyền này thường do em làm."

Cậu nhìn vẻ mặt của Lan Thâm, biết anh đang nghĩ gì: "Yên tâm, bây giờ chỉ thỉnh thoảng em mới làm thôi, không mệt lắm đâu."

Lan Thâm bật cười: "Thích thì cứ làm, anh có bảo không tán thành đâu."

Lâm Miêu cười hì hì, cũng không nói gì nữa mà bấm đăng bài luôn.

Lan Thâm cướp được lượt chia sẻ đầu tiên, cũng đi đầu quyên góp 200 tệ.

Lâm Miêu nhìn thông báo hiện lên, vân vê điện thoại, mỉm cười cảm ơn Lan Thâm.

"Không cần quyên góp nhiều vậy đâu anh."

"Không sao, anh nghe nói giờ em còn nhận job kiếm tiền, mới năm ba mà, anh lúc năm ba chỉ đi học thôi." Lan Thâm tán thưởng tự đáy lòng: "Không ngờ em cũng rất hợp làm hoạt động tuyên truyền."

Lan Thâm dừng một chút: "Đúng rồi, sao em lại học thiết kế vậy? Về sau tính làm designer à?"

Lâm Miêu ngoan ngoãn trả lời: "Thì, do thích thôi, thiết kế mấy nhãn hiệu cho mèo chẳng hạn, thật ra cũng không khó."

Đến câu hỏi thứ hai, Lâm Miêu còn chưa suy nghĩ kỹ: "Chắc cứ tiếp tục làm thiết kế thôi nhỉ?"

"Đi làm cho người ta thì không thích lắm, nhưng tự lập Studio thì cũng khó lắm."

Lâm Miêu cũng ý thức được, khẽ cắn môi: "Thật sự không được thì cứ làm thuê thôi."

Lan Thâm bật cười: "Sau đó ngày nào cũng bị ông chủ mắng, em lại sợ xã hội như thế, đừng đâm đầu vào bể khổ này."

"Thật sự thì em cũng không chắc mình có thể làm gì cho lắm."

Lan Thâm phân tích giúp cậu: "Anh cảm thấy nếu em thích mèo như vậy, lại giỏi làm truyền thông, hay là làm hoạt động công ích đi."

Lâm Miêu lập tức được khai sáng, có điều vẫn hơi lo lắng: "Cái này có thể kiếm tiền ạ?"

"Đương nhiên, làm truyền thông cá nhân cũng có thể nhận quảng cáo như thường mà."

"Nhưng đây cũng chỉ là ý tưởng cá nhân của anh thôi, em không nhất thiết phải nghe theo, anh chỉ muốn nhắc em là năm ba rồi thì nên lên kế hoạch cho tương lai một chút."

Lâm Miêu gật gật đầu, suy tư một chút: "Đúng là em thích ở cạnh mèo hơn, nếu có thể cải thiện điều kiện sống cho mèo hoang thì tốt rồi."

Lan Thâm chăm chú lắng nghe: "Vậy em định làm gì?"

Lâm Miêu chỉ nói nửa chừng, rất có chính kiến của riêng mình: "Chưa nói cho anh vội, để em thử xem sao đã."

Lan Thâm cũng không ép: "Đến lúc đó vừa hay, anh làm bác sĩ thú y, anh sẽ hỗ trợ cho em một gói bảo hiểm y tế trọn đời, còn giảm giá cho em luôn."

Lâm Miêu nhìn phía Lan Thâm, cũng không khách sáo nói: "Vậy phiền anh rồi."

Lâm Miêu suy tính trong lòng.

Quả nhiên quen biết người trong nghề thú y siêu có lợi. Không chỉ có thể học thêm nhiều kiến thức cứu hộ chuyên nghiệp, còn có người lo lót trong bệnh viện, điều này khiến Lâm Miểu yên tâm hơn nhiều.

Bây giờ cũng không cần cách hai ba ngày lại tới bệnh viện một lần như trước nữa. Cậu còn có thời gian rảnh giấu Lan Thâm mà tự học truyền thông cá nhân, cắt ghép video và viết bài kêu gọi.

Mấy ngày sau, Lan Thâm báo với cậu rằng mèo mẹ hồi phục rất tốt, hơn nữa cũng có rất nhiều người muốn nhận nuôi mèo con, muốn cậu ghé bệnh viện nhìn xem.

Lâm Miêu vui vẻ đồng ý, gom mấy đồ chơi và đồ ăn cho mèo rồi chuẩn bị xuất phát.

Bạn cùng phòng Tô Bân nhìn thấy thế thì hỏi: "Đi đâu thế?"

"Tới bệnh viện thú y, cứu trợ mèo con."

"Ò ò!" Tô Bân không hổ là người thạo tin số 1 đại học S: "Là con mèo mẹ bị xe đạp tông lần trước đó à?"

Anh ta nhìn thấy bài trên trang cá nhân của Lâm Miêu, còn quen tay quyên góp mười mấy tệ.

Lâm Miêu gật gật đầu: "Đúng vậy, còn có hai bé mèo con nữa."

"Nói đến chuyện này, anh đang định tìm em đó, anh muốn nhận nuôi mèo con."

Lâm Miêu kinh ngạc mở miệng: "Anh biết ký túc xá không cho nuôi mèo chứ?"

Mỗi ngày đều bị Lâm Miêu ảnh hưởng trong vô tri vô giác nên đương nhiên bọn Tô Bân hiểu rất rõ.

"Không phải......" Tô Bân hiếm khi có chút ngượng ngùng.

Lâm Miêu khó hiểu nhìn anh ta.

Tô Bân quyết tâm nói: "Anh định ra ở riêng với bạn gái."

"Chuyện từ khi nào vậy? Chúc mừng chúc mừng nha."

Mấy ông cùng phòng khác nghe thế thì cũng hưng phấn xúm lại: 

Mặt khác bạn cùng phòng nghe được, cũng hưng phấn mà vây lại đây: "Nhóc con này còn muốn giấu bọn tao?"

"Đâu, không phải đang nói cho mấy ông đây à?"

"Không hổ là ông à nha!" Đinh Nhất Chu giơ ngón tay cái lên.

Tô Bân gãi gãi đầu, cười ha hả: "Cho nên xin lỗi các anh em, chắc là sang tháng sau tôi không ở ký túc xá nữa rồi."

"Biến biến biến, lượn nhanh cho nước nó trong."

Tô Bân nghiêm túc nói: "Bọn anh đã bàn nhau định nuôi một con mèo, phòng đã tìm được rồi, cũng đã hỏi chủ nhà, không thành vấn đề."

Lâm Miêu há hốc miệng, có chút hâm mộ, ho nhẹ một tiếng: "Thế thì tốt quá."

"Đúng lúc em tới bệnh viện, anh với bạn gái anh đi cùng em luôn ha."

background
TrướcSau