1. Truyện chữ
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 18: Sao em không hôn bé cam

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Lan Thâm đợi ở bệnh viện một hồi, cứ một lúc lại ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Một y tá trẻ bên cạnh thấy vậy thì che miệng cười trộm: "Anh Lan nhìn gì thế?"

Lan Thâm vừa trẻ vừa đẹp trai, tuy rằng đôi khi có chút sở thích xấu xa, nhưng bình thường anh vẫn luôn lịch sự với nữ giới. Chỉ sau vài tuần thực tập, anh đã trở thành nam thần mới của bệnh viện thú y, được rất nhiều đồng nghiệp quý mến.

Rất nhiều y tá trẻ thầm ôm lòng đơn phương với anh, đang chờ một cơ hội.

Cô y tá trẻ này đã sớm biết hôm nay mình trực ca chung với Lan Thâm nên đã ăn diện thật đẹp, tỉ mỉ trang điểm kiểu như không trang điểm, chỉ tiếc Lan Thâm một lòng nghĩ tới việc làm sao để lừa Lâm Miêu tới bệnh viện, không để ý tới ánh mắt thất vọng của cô y tá.

Mặc dù vậy, cô y tá vẫn cố gắng thử lại: "Hiếm khi thấy anh Lan cười vui vẻ như thế, chẳng lẽ là bạn gái tới thăm ạ?"

Cô thận trọng thăm dò một cách uyển chuyển.

Lan Thâm nhìn cô một cái: "Không phải bạn gái......"

Ánh mắt cô y tá sáng lên, cô còn chưa kịp chia sẻ tin tức tốt này cho các chị em thì đã nghe Lan Thâm nói tiếp.

"Nhưng đúng là bạn bè thân thiết, ừm...... là một người bạn mà tôi rất thích."

Cô y tá bối rối.

Cô đảo mắt, cũng không khỏi tò mò, hai người đồng thời nhìn về phía cửa lớn.

Lúc này thấy Lâm Miêu bước vào, bên cạnh còn có một chàng trai và một cô gái. Hai người có vẻ rất thân nhau, chàng trai phía sau cứ nói tía lia không ngừng.

Cô y tá lại bối rối.

Đây là người bạn anh rất thích ư?

Ờm, tuy rằng nói về tình nghĩa anh em như thế thì cũng được.

Cô y tá lại nhìn ánh mắt Lan Thâm, cách anh nhìn Lâm Miêu dịu dàng ghê ấy......

Cô cố gắng an ủi trái tim tan vỡ của mình.

Không sao không sao, ít nhất thì một anh đẹp trai biến thành hai anh đẹp trai, hai vẫn hơn một.

Ba người bước vào cứ nói chuyện rôm rả tràn đầy năng lượng. Nói đúng ra thì một mình Tô Bân nói ra khí thế của ba người.

"Xin em đó xin em đó......" Tô Bân quàng vai Lâm Miêu, vỗ vỗ như một người anh em tốt.

Lan Thâm nhìn chằm chằm, khóe môi nở một nụ cười nguy hiểm, lễ độ bước qua chào hỏi.

"Bạn gái anh thật sự thích bé mèo lông bò sữa đó, nói tốt mấy câu giúp bọn anh để bọn anh nhận nuôi nhá."

Lan Thâm nghe được mấy từ mấu chốt, hai phần nguy hiểm trong nụ cười của anh chuyển thành chân thành: "Đây là...?"

Lâm Miêu giải thích: "Bạn cùng phòng của em muốn đến nhận nuôi mèo con, đây là Tô Bân, đây là Tiểu Khương bạn gái anh ấy, họ định sẽ ra ngoài thuê nhà cùng nhau."

Lan Thâm khách sáo chúc mừng, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay Tô Bân.

Tô Bân vẫn chưa phát hiện ra: "À à! Tôi biết cậu, Lan Thâm, chào cậu chào cậu."

Tiểu Khương hiển nhiên nhạy bén hơn Tô Bân rất nhiều. Cô cảm nhận được sự bất mãn của Lan Thâm, chủ động bước lên nắm tay Tô Bân, kéo anh ta rời đi: "Mau đi thôi, không phải chúng ta đã nói xem mèo con trước à?"

Lan Thâm nhân cơ hội đó mà kéo Lâm Miêu đến cạnh mình, vòng tay ôm cậu.

Lâm Miêu bị hai người kéo qua kéo lại, khó hiểu liếc nhìn Lan Thâm, nhưng cũng không ngăn cản.

Cơn tức trong lòng Lan Thâm lúc này mới chậm rãi dịu đi: "Đi thôi."

Lâm Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người đi phía trước dẫn đường, Tiểu Khương ở phía sau cẩn thận quan sát hai người bằng con mắt kính hiển vi.

Mắt cô cứ như ngọn hai ngọn đèn pha, thì thầm hỏi: "Hai người họ có quan hệ gì vậy anh? Có phải có tin sốt dẻo nào mà em chưa biết không?"

Chuyện này Tô Bân đã biết từ lâu: "Hai đứa nó quen nhau qua công việc, quan hệ bây giờ khá tốt."

"Thế thôi á? Hết rồi?"

Tô Bân ngơ ngác: "Còn gì nữa...... Lan Thâm khá quan tâm tới bạn cùng phòng anh à?"

Tiểu Khương nhìn thấu mọi việc, tự hào nói: "Chuyện kiểu này anh thật sự không bằng em đâu, hai người họ ấy à......"

Tô Bân phối hợp mà chăm chú lắng nghe, Tiểu Khương chớp mắt: "Em không nói cho anh."

"Xí, anh thấy em cũng không biết thì có."

"Xì, em biết đó, với kinh nghiệm hóng hớt 21 năm của em, em chắc chắn em không nhìn lầm, chẳng qua em không dám nói thôi." Tiểu Khương cười hì hì, lêu lêu làm mặt quỷ với Tô Bân.

Tô Bân chẳng có cách nào, đành xoa đầu cô nàng thật mạnh.

"Đây, chính là hai bé này." Lâm Miêu nói.

Tiểu Khương vừa nhìn thấy mèo con thì lập tức vứt suy đoán trong lòng lên chín tầng mây.

"Bé con! Mẹ tới đây!"

Cô cười khà khà mấy tiếng kì quái, nhận lấy một bé mèo từ tay Lâm Miêu. Bé mèo con mở to đôi mắt ngấn nước, đáng thương kêu meo meo.

"Hê hê hê, sao bé con lại đáng yêu thế này nè? Kêu meo meo là muốn cho mẹ ăn luôn đúng không? Ây chà chà——"

Tiếng nào tiếng nấy đều chói tai dặt dẹo.

Tiểu Khương bế bé mèo con, xoa xo.a n.ắn nắn một trận, hệt như một bà phù thủy đang lựa chọn đồ ăn.

Thậm chí còn khiến người ta có cảm giác nếu không phải bé mèo quá nhỏ, cô thật sự có thể vùi mặt vào bụng nó mà hít điên cuồng.

Lâm Miêu vốn tự nhận mình hít mèo đã b.iến th.ái lắm rồi, không ngờ còn có người bi.ến th.ái hơn.

Cậu cẩn thận bước qua, hỏi Tô Bân: "Bạn, bạn ấy ổn không vậy?"

Ánh mắt Tô Bân vô hồn, hiển nhiên là đã quen chuyện này rồi: "Ẻm kiềm chế lắm rồi đó."

"Hở?"

"Lần trước anh đi xem mèo nhà ẻm, ẻm còn dí mỏ mèo mà hôn lấy hôn để......" Tô Bân lấy tay che mặt, không còn mặt mũi gặp người khác.

Lâm Miêu mở mang tầm mắt.

Lan Thâm tưởng cậu bị sốc, định tới khuyên đôi lời, chẳng ngờ Lâm Miêu lại chậm rãi nói: "Hóa ra không phải chỉ có em thích hôn mèo."

Lan Thâm mở to đôi mắt.

Lâm Miêu ho nhẹ một tiếng, xấu hổ ngậm miệng.

Nhưng Lan Thâm lại không buông tha cho cậu: "Nụ, nụ hôn đầu tiên của em trao cho mèo rồi?"

"Sao có thể gọi đó là nụ hôn đầu được, đó chỉ là tình yêu của em dành cho mèo thôi."

 Lan Thâm buồn bực nghiến răng, ngẫm nghĩ lại thì lại thấy ai oán: "Thế sao anh chưa từng nghe nói em hôn bé cam Cục Cưng bao giờ?"

Lâm Miêu sờ sờ mũi: "Dù sao cũng mèo hoang, vẫn nên chú ý vấn đề vệ sinh chút."

Lan Thâm cảm giác như bỏ lỡ một trăm triệu, đã thế còn chẳng thể nói gì.

Lâm Miêu cảm nhận được sự ai oán của Lan Thâm, ngơ ngác hỏi: "Anh giận à?"

"Đúng vậy, anh giận đó." Lan Thâm hùng biện: "Em không thể tùy tiện hôn những bé mèo khác nữa, không chỉ là vấn đề vệ sinh, mà em phải tôn trọng mèo, em đã hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm."

Lâm Miêu không hiểu ra sao: "Thế em nhận nuôi về rồi hôn thì sao?"

Lan Thâm đen mặt, chưa hôn anh bao giờ mà còn muốn hôn mèo khác: "Đều không được."

Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Miêu đầu hàng trước.

"Được rồi được rồi, cái này cũng tranh luận, anh trẻ con quá."

Lan Thâm đảo mắt: "Nếu em thật sự muốn hôn muốn hít, thì hôn bé cam Cục Cưng đi."

Tiếng đánh bàn tính của anh vang như pháo tết.

Lâm Miêu hừ một tiếng, Lan Thâm nói thì cứ nói, sao còn nhìn chằm chằm vào môi cậu vậy?

Lâm Miêu thấy không tự nhiên lắm, vậy nên quay đầu không để ý tới Lan Thâm nữa.

Tiểu Khương bên kia đã hoàn toàn mê muội, mỗi tay ôm một bé mèo con, nghĩ xem nên xuống tay với bé nào.

Hai mắt cô sáng rực nhìn một hồi, rối rắm nói: "Trùi ui hai đứa đều đáng yêu ấy, tớ muốn nhận nuôi hết."

Trở lại chủ đề này, Lâm Miêu lập tức trở nên chuyên nghiệp: "Không sao, đừng vội, hai người có thể làm đánh giá ở đây trước, nếu có đủ khả năng kinh tế thì có thể nhận nuôi cả hai."

"Nào, thả chúng về lồng đã."

Tiểu Khương gật đầu, Tô Bân cũng đi theo điền khảo sát.

Sau khi đánh giá, có thể xem là đủ tư cách.

Đương nhiên là Lâm Miêu sẵn lòng cho người quen nhận nuôi, sau này cũng tiện thăm nom hơn.

"Vậy phiền bệnh viện chăm sóc thêm một tuần nữa, bọn tớ dọn dẹp mua đồ đầy đủ xong sẽ tới đón mèo." Tiểu Khương lưu luyến nói lời tạm biệt với mèo con.

Xoay người nói với Tô Bân: "Đi thôi, bọn mình nhân tiện dạo siêu thị mua đồ luôn!"

"Dạ, mời ngài đi bên này!"

Tiểu Khương vênh mặt: "Dẫn đường cho ai gia."

Hai đứa mát mát này đi sang siêu thị bên cạnh mua đồ dùng cho mèo, để lại Lâm Miêu và Lan Thâm chăm sóc lũ mèo.

Lâm Miêu thở dài một tiếng, không giấu được sự hâm mộ trong giọng nói.

"Đều có thể sống chung với nhau...... Sao ai xung quanh em cũng nuôi mèo hết rồi, còn em thì không."

Lan Thâm động lòng, nhân cơ hội mở miệng: "Sao em không cân nhắc việc thuê phòng ngoài trường đi? Hẳn là nhận job cũng đủ tiền chứ."

Lâm Miêu nhăn mặt: "Vẫn đắt quá, nếu có người thuê cùng chia tiền ra thì mới......"

"Thế tốt quá."

Lâm Miêu còn chưa nói xong, Lan Thâm đã nóng lòng lên tiếng.

Lan Thâm cũng ý thức được mình hơi sốt ruột, ho nhẹ một tiếng, nói thong thả hơn: "Thực ra anh cũng định thuê nhà, cũng đang tìm bạn thuê chung."

Lan Thâm nói trôi chảy như đã tập luyện nhiều lần: "Nơi thực tập không gần trường lắm, hơn nữa có nhiều khi đi sớm về trễ, anh cũng ngại làm phiền bạn cùng phòng."

"Còn nếu thuê một phòng ở giữa hai nơi, sau này tốt nghiệp xong anh đi làm cũng tiện."

Anh nhìn Lâm Miêu với vẻ rạng rỡ: "Không thì chúng ta thuê chung đi?"

"Ể? Nhưng em chưa nói là em muốn......"

"Hai đứa mình thuê thì có thể nuôi mèo, em không cần hâm mộ người khác nữa, nếu có mèo cần được cứu trợ thì cũng không cần tốn tiền tìm người nhận nuôi."

Lâm Miêu cảm thấy không đúng lắm, nhưng suy nghĩ lại bị anh dắt đi.

"Chúng ta tìm một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, em đi học là chủ yếu nên không dùng phòng khách với phòng bếp nhiều, anh có thể đóng thêm một chút tiền, cơ bản anh có thể đảm đương được."

"Nghe cũng được phết."

"Ok, thế chốt vậy nhé." Lan Thâm dường như gấp không chờ nổi.

Lâm Miêu chậm rì rì mở miệng: "Vì sao lại tìm em vậy......"

Lan Thâm nhỏ giọng xuống, hơi nhíu mày, trông có vẻ hơi đáng thương: "Người trong ký túc xá và anh không hợp thói quen sống của nhau cho lắm, với lại cũng không định thuê nhà, anh không tìm được ai."

Lâm Miêu nghi hoặc: "Em nhớ lúc em đến thấy phòng ký túc của anh rất sạch sẽ mà, bạn anh còn có có chứng sạch sẽ đó thôi."

Sao lúc này lại phản ứng nhanh vậy?

Lan Thâm suýt thì tự cắn phải lưỡi, đúng là đã nói dối một câu thì phải bịa thêm trăm câu không thật nữa để đắp vào, mặt anh không đổi sắc: "Chính bởi chứng sạch sẽ quá nghiêm trọng, cho nên hơi ám ảnh cưỡng chế, ở cùng nó anh sợ nó sẽ tự mở cửa vào phòng anh quét dọn vệ sinh luôn."

Lưu Linh: Tôi cám ơn bạn nhé!

Lâm Miêu tin thật.

Lan Thâm đã đạt được mục đích, lui nửa bước để phòng Lâm Miêu phát hiện ra điều bất thường: "Chuyện này không vội, phải mất một thời gian nữa để tìm nhà."

Quả nhiên Lâm Miêu nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi xong việc thì đã tới giờ ăn tối, vốn định về trường cùng nhau, không ngờ đột nhiên có một chú chó cần phẫu thuật, Lan Thâm được gọi đi hỗ trợ.

Không biết phải mất bao lâu mới xong nên anh nói với Lâm Miêu: "Em về trước đi, mau ăn cơm đi nhé."

Lâm Miêu gật đầu: "Anh cũng nhớ ăn uống nha, dạ dày không tốt là về già biết mùi đó."

Lan Thâm bật cười, đồng ý với cậu.

Không có người đưa về, Lâm Miêu chỉ có thể ngồi xe bus, trời đã khá muộn, bụng Lâm Miêu bắt đầu réo lên.

Đang trên đường tới trạm xe bus, cậu vừa ngẩng đầu thì đúng lúc thấy quán ăn Tiểu Khâu.

Lâm Miêu sửng sốt một chút mới nhận ra đây là quán ăn mà Lan Thâm đã từng đề cử.

Cậu nhìn vào trong qua lớp cửa kính, trông không gian quả thực khá đẹp, cũng không quá nhiều người.

Lâm Miêu xoa xoa bụng, quyết định ăn bên ngoài trước rồi mới về trường.

Quyết định xong, cậu chậm rãi đi về phía quán ăn.

Người phục vụ nhanh chóng chào đón cậu: "Xin chào quý khách, xin hỏi anh đi mấy người ạ?"

Lâm Miêu hắng giọng nói: "Một người."

Người phục vụ sửng sốt trong giây lát.

"Không, không được ạ? Hết chỗ sao......"

Lâm Miêu lúng túng gãi gãi cổ.

Người phục vụ nhanh chóng phản ứng lại: "Không ạ không ạ, đương nhiên là được, đi một mình là khách quý, mời anh đi bên này."

background
TrướcSau