Chương 23: Vợ à, ban ngày em lạnh lùng quá đi


"Anh thực sự đã có người mình thích rồi."
Lâm Miêu nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm giống bé mèo cam của Lan Thâm, tim như ngừng đập, môi mím chặt, không biết phải thế nào cho phải: "Chúc mừng anh nhé, vậy... vậy anh... anh đã thoát kiếp FA chưa?"
"Anh đang cố gắng đó." Lan Thâm nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước.
Lâm Miêu ngước nhìn ánh mắt đó, đầu ngón tay như tê dại.
Tựa như có một năng lượng nào đó ép buộc cậu phải hỏi cho ra nhẽ, Lâm Miêu hít sâu vài lần, nhưng khi mở miệng, lời nói vẫn có chút gấp gáp.
"Người mà anh thích... là ai vậy ạ?"
"Người ấy à," Lan Thâm ngừng lại một chút, "Trong lòng anh, tất nhiên đó là người tốt nhất."
"Dịu dàng, tốt bụng, dễ gần, lại rất giàu tình cảm, thích chăm sóc động vật nhỏ."
Lâm Miêu bấm chặt đầu ngón tay mình.
Chuyên ngành thú y, cơ bản đều phù hợp.
"Thoạt nhìn có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ là hướng nội thôi, lại còn có những thói quen nhỏ rất dễ thương."
Lâm Miêu cố gắng hồi tưởng đến nam sinh cùng thực tập, đúng là ít nói, trông khá lạnh lùng.
"Ừm... nói chung là, trước đây anh đã lén để ý đến người ấy rồi."
Lâm Miêu khẽ "ồ" một tiếng, không hỏi thêm gì.
Lan Thâm không thấy được những biểu cảm trong dự đoán trên gương mặt Lâm Miêu, ngượng ngùng, xúc động, hay tức giận, tất cả đều không có.
Chỉ có mái tóc lòa xòa trước trán che đi đôi mắt cậu, tựa như có chút buồn bã.
Lan Thâm cũng không vội, đứng chắn trước mặt, không để Lâm Miêu rời đi.
"Hay em thử đoán xem là ai?"
"Tại sao phải đoán, em không muốn đoán." Lâm Miêu lập tức trả lời ngay, như thể đang dỗi.
"Đoán thử đi mà, anh đã gợi ý nhiều vậy rồi."
Giọng Lan Thâm tuy dịu dàng, nhưng động tác thì vô cùng dứt khoát.
Anh bước lên nửa bước, hai tay đặt lên vai Lâm Miêu, nhìn thẳng vào đôi mắt như muốn thấy rõ mọi tâm tư nhỏ bé của cậu.
Lâm Miêu hơi giãy ra một chút, phát hiện không thể thoát ra được, mím môi rồi nói: "Là Chương Viễn ạ?"
Chương Viễn chính là bạn cùng lớp với Lan Thâm, cũng đi thực tập cùng.
"Chương Viễn? Liên quan gì đến cậu ta."
Câu phản bác theo phản xạ của Lan Thâm khiến Lâm Miêu thở phào, cậu bĩu môi: "Quen lâu rồi, lạnh lùng, chăm sóc động vật, đều đúng mà."
Lan Thâm dở khóc dở cười: "Đương nhiên không phải, cậu ta có bạn gái rồi."
Lâm Miêu há miệng, trên mặt đầy vẻ lúng túng.
"Thì ra em bàn tán sau lưng người ta như vậy, được thôi, anh sẽ nói lại cho cậu ấy biết." Lan Thâm cố ý trêu.
"Đừng." Lâm Miêu vội đưa tay lên cản, mặt hơi đỏ: "Em nghĩ linh tinh thôi mà."
"Vậy em bình, tĩnh, mà ngẫm lại, xem rốt cuộc là ai." Lan Thâm nhấn mạnh từng từ.
Trong lòng Lâm Miêu có một đáp án, nhưng cậu không dám nói.
Bước thêm một bước, không biết là thiên đường hay địa ngục.
Lâm Miêu xoắn xuýt ngón tay, nghĩ mãi, cuối cùng nuốt hai chữ vừa lên đến cổ họng xuống.
Lan Thâm nhìn cậu hồi lâu, trong đôi mắt không thể giấu nổi những cảm xúc hoàn toàn khác biệt với tình bạn bình thường.
Nhìn thêm chút nữa, Lan Thâm chợt bật cười. Tiếng cười tuy không lớn, nhưng trong không gian trống trải dưới ký túc xá, Lâm Miêu đứng rất gần, vẫn nghe thấy rõ ràng từng âm rung từ lồng ngực truyền đến.
Màng tai cậu cũng rung lên theo, tim đập loạn nhịp.
"Sao em lại ngốc vậy chứ......"
Lan Thâm nhẹ giọng thở dài, mấy chữ cuối nhẹ bẫng, tựa như lời thì thầm bên tai tình nhân.
Anh giơ tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Lâm Miêu, rồi tiện thể lướt đến sau gáy cậu.
Đầu ngón tay chạm qua gáy, để lại một cơn tê dại, Lan Thâm như nựng một chú mèo nhỏ, khẽ nhéo gáy Lâm Miêu.
Hành động hoàn toàn vượt qua ranh giới tình bạn.
Rõ ràng chỉ cần giơ tay là có thể gạt anh ra, nhưng Lâm Miêu vẫn đứng đó, như thể quên mất cách cử động.
——
"Áaa!"
Sao lại như thế chứ!
Lâm Miêu vùi đầu vào chăn, mặc kệ ánh mắt tò mò của bạn cùng phòng.
Lan Thâm nói những lời đó làm gì, lại còn nói không nói rõ ràng.
Sáng nay vốn dĩ cậu đã nín thở nhẫn nhịn, cuối cùng Lan Thâm lại lịch thiệp lùi nửa bước: "Em không muốn đoán thì thôi không đoán nữa."
Lâm Miêu khẽ tặc lưỡi, cúi đầu sờ cổ mình, cảm giác vẫn còn đọng lại.
"Lâm Miêu? Em không sao chứ?" Bạn cùng phòng hoảng sợ, thấy cậu vừa trở về đã lao lên giường, Đinh Nhất Chu đứng ở mép giường lo lắng hỏi.
Lâm Miêu sợ tới mức giật mình: "Không sao, không sao!"
"Sao cổ em đỏ vậy?"
Lâm Miêu cuống quýt bịa chuyện: "Dị ứng! À... đúng, chỉ là dị ứng thôi."
"Á em dị ứng cái gì thế? Trông nghiêm trọng vậy, có cần đến bệnh viện không?"
Đinh Nhất Chu tròn mắt kinh ngạc, không phải anh ta làm quá, chỉ là chuyện này xảy ra với Lâm Miêu thì quá kỳ lạ.
Họ quen nhau ba năm, gần như ngày nào cũng ở gần nhau. Nhận xét chung của cả phòng đều là: Lâm Miêu thật dễ nuôi.
Không kén ăn, cái gì cũng ăn được, ngay cả đồ ăn dở ói ở căng-tin cũng chẳng phàn nàn, thể chất lại khỏe mạnh, hầu như không dị ứng hay ốm đau gì.
Hôm nay vậy mà lại dị ứng á?
"Thật sự đấy, em ăn phải cái gì à? Có bệnh thì đừng giấu, đừng có ngại khám chữa."
Một người cùng phòng khác nghe thấy, cũng quan tâm nhìn sang: "Đúng vậy, em dị ứng cái gì?"
Lâm Miêu đau đầu, vội đáp bừa: "Lông mèo."
"Dị ứng lông mèo á?"
Hai người nhìn cậu đầy nghi hoặc: "Ngày nào em cũng cho mèo ăn, sao trước giờ không bị gì?"
Lâm Miêu đành cố chấp nói tiếp: "Chắc là chuyển mùa nên sức đề kháng yếu đi. Trước đây cũng có nhưng không nghiêm trọng. Không sao đâu... thực sự không cần đi bác sĩ."
Nhưng hai người bạn cùng phòng, với tinh thần làm cha nuôi, vẫn đi mua về cho cậu vitamin C và Loratadine*.
*Loratadine thuộc nhóm được chỉ định để điều trị các triệu chứng mẩn ngứa, chảy nước mắt, hắt hơi, sổ mũi hay các triệu chứng dị ứng thời tiết khác
Miệng còn nói chắc nịch: "Phòng trước, lỡ tối nay nặng hơn thì không tiện mua thuốc."
Đinh Nhất Chu còn đắc chí, chụp ảnh mấy hộp thuốc, đăng lên trang cá nhân.
"Lại là một ngày chăm sóc con trai lớn, con trai lớn cảm động phát khóc."
Tình bạn cảm động trời xanh biết bao!
Lâm Miêu bật cười, ấn nút "thích" bài đăng, rồi pha một cốc vitamin C vị cam chậm rãi uống.
Cậu không ngờ rằng bài đăng của Đinh Nhất Chu tối đó lại nhận được một lượt thích muộn màng từ Lan Thâm.
Sau đó là tin nhắn riêng.
Lan Thâm: "Phòng cậu có ai bị bệnh à?"
Đinh Nhất Chu không nghĩ nhiều: "Lâm Miêu hơi dị ứng, không nặng lắm."
Lan Thâm: "Sao tự nhiên lại dị ứng vậy?"
Đinh Nhất Chu: "Ai mà biết, nó bảo là dị ứng lông mèo, cổ đỏ hết cả lên."
Đinh Nhất Chu liếc nhìn Lâm Miêu: "Uống thuốc rồi, giờ trông khá hơn nhiều."
Lan Thâm bật cười, nói vài câu rồi kết thúc trò chuyện.
Lâm Miêu bận rộn chỉnh sửa video, hoàn toàn không hay biết rằng kẻ đầy mưu mô nào đó lại đang có ý đồ gì.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng.
Cộc cộc cộc, gõ ba lần rồi ngừng, rất lịch sự nhưng cũng rất cố chấp.
"Cho hỏi Lâm Miêu có ở đây không?" Người bên ngoài hỏi.
Lâm Miêu vội đứng dậy ra mở cửa: "Đây đây, ai thế? Có chuyện gì không?"
Mở cửa thấy Lan Thâm, khuôn mặt nhỏ của Lâm Miêu lập tức căng thẳng, đôi mắt tròn xoe, một bên viết "chúng ta không quen", bên kia viết "anh đến làm gì".
"Ai thế?" Đinh Nhất Chu ló đầu ra: "Ồ, anh Lan, sao anh đến đây?"
"Đến xem Lâm Miêu." Lan Thâm đến quá thường xuyên, bạn cùng phòng cậu đã quen rồi.
Lan Thâm vô cùng tự nhiên, như thể không nhận ra vẻ xa cách của Lâm Miêu: "Nghe nói em bị dị ứng lông mèo, anh có cây lăn lông ở phòng, chắc em sẽ cần dùng."
Lâm Miêu không đáp, vẫn nhìn chằm chằm Lan Thâm bằng đôi mắt tròn vo ấy. Cậu không tin tên đầu sỏ này lại không biết lý do cổ cậu đỏ là gì.
"Nhớ dọn sạch lông mèo đi, không thì lâu khỏi lắm."
Thấy Lan Thâm giả ngu, Lâm Miêu cũng quyết định giả vờ khách sáo đến cùng:: "Phiền anh rồi."
Rồi nhận lấy đồ từ tay Lan Thâm, cẩn thận nắm lấy từ đầu bên kia, tuyệt đối không chạm vào tay anh.
Nhìn cậu cảnh giác như vậy, Lan Thâm bật cười, lùi nửa bước giơ tay lên như đầu hàng: "Đừng nhìn anh như thế, anh đâu có ăn thịt em. Mai em tới bệnh viện chứ?"
Lâm Miêu khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Không đi." Rồi quay đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu đàn anh đã có người mình thích, vậy thì xin hãy giữ khoảng cách với người khác."
Lan Thâm rất biết điều, tỏ vẻ em nói gì cũng đúng: "Được, anh nghe em."
Lâm Miêu cảm thấy không đấu lại anh, vội vàng đẩy anh ra ngoài: "Trễ rồi, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi."
Cậu đóng cửa lại, Đinh Nhất Chu thuận miệng cảm thán: "Lan Thâm cũng quan tâm em phết nhỉ."
Lâm Miêu rầm rì: "Ai biết anh ấy nghĩ gì." Trong lòng thầm "Xí" một tiếng.
Giữa Lâm Miêu và Lan Thâm bắt đầu hình thành một sự cân bằng kỳ lạ.
Lan Thâm thỉnh thoảng thử chọc ghẹo, dò xét giới hạn của Lâm Miêu.
Lâm Miêu thì xấu hổ, tức giận giữ khoảng cách, dù có đi bệnh viện cũng rất nghiêm túc công chính.
"Để anh đưa em về trường nhé?" Lan Thâm thấy hai người ở chung suốt cả ngày mà chẳng nói được mấy câu, bất đắc dĩ hỏi.
Vành tai Lâm Miêu ửng đỏ, đứng cách Lan Thâm một sải tay, giọng cứng nhắc: "Không cần đâu, lát nữa em còn có việc, không đi cùng anh được."
Nói xong liền sải bước rời đi.
Lan Thâm tức đến mức bật cười, nhìn theo bóng lưng Lâm Miêu, khẽ vuốt đầu ngón tay.
Đúng là càng lúc càng to gan lớn mật, ỷ vào việc anh không thể làm gì được.
Nếu là trước đây, ít ra còn thấy được xoa dịu phần nào, nhưng giờ thì như đã nếm mật quen vị, ngày càng không thể thỏa mãn, Lan Thâm chớp mắt.
Nếu đã vậy, đừng trách anh nhịn quá hóa liều.
Lâm Miêu nói có việc,thực chất là muốn tránh mặt Lan Thâm, tự mình trở về cho mèo ăn.
Trong lòng cậu hỗn loạn, chỉ khi đối diện với mấy chú mèo nhỏ thì mới có thể bình tĩnh lại để suy nghĩ thấu đáo.
Tối hôm đó, Lâm Miêu từ từ đổ thức ăn cho mèo dưới tòa nhà ký túc xá, thu hút một đám mèo tới.
"Ôi, rốt cuộc anh phải làm sao đây!" Lâm Miêu rầu rĩ kể khổ với mấy chú mèo.
Những chú mèo chẳng hiểu gì, cứ vậy mà ông nói gà bà nói vịt, nghe có vẻ cũng khá hòa hợp.
[Anh còn nhớ tới bọn tui cơ đấy, hừ, ngày nào cũng chỉ chơi với mèo cam thôi.]
"Chẹp chẹp, đúng rồi, ghen tị quá trời!" Một con mèo mướp vùi đầu ăn, còn không quên "tranh sủng".
"Đâu có đâu...!"
Đang nói dở, bỗng thấy mèo cam tung tăng bước tới, bộ lông bồng bềnh lúc lắc, tựa như một mặt trời ấm áp.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, Lâm Miêu không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Cậu ngồi trên ghế vẫy tay gọi mèo cam: "Lại đây, Cục Cưng."
"Vợ ơi ——"
Mèo cam rầm rì, miệng lầm bầm chạy tới.
Nó nhìn Lâm Miêu với ánh mắt bất mãn, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm, khiến Lâm Miêu cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
Cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì nghe thấy mèo cam kêu "meo meo meo", âm điệu trầm bổng, giọng điệu đáng thương, khiến người ta phải ngạc nhiên.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất vẫn là những gì cậu nghe được qua tai mình.
Lâm Miêu nghe thấy rõ ràng ——
"Vợ à, sao ban ngày em lạnh lùng quá đi hu hu hu"
Rầm ——
Lâm Miêu té khỏi ghế.
Lâm Miêu xoa xoa tai mình, lựa chọn mình bị ù tai.
Chắc chắn cậu đã nghe nhầm rồi.
Cái gì mà "ban ngày", cậu căn bản đâu có gặp mèo cam vào ban ngày.
Cả ngày hôm nay, cậu chỉ gặp mỗi Lan Thâm mà thôi.
Siêu năng lực không phải lúc nào cũng chính xác, hai mươi mốt năm rồi, sai một lần cũng là chuyện bình thường.
Ừ, bình thường.
"Á! Vợ ơi, em không sao chứ? Sao đột nhiên lại té ghế vậy?"
Mèo cam vẫn đang xoay vòng bên cạnh, "meo meo meo" mà quan tâm, hoàn toàn không biết bộ mặt thật của mình đã sắp hoàn toàn bại lộ.
Lâm Miêu nào dám để cho "nó" hoặc là "anh" phát hiện ra, ngoài cười nhưng trong không cười, giả vờ tự lầm bầm: "Sao cái ghế này không vững lắm nhỉ..."
Rồi lại nhìn mèo cam với vẻ mặt phức tạp.
Mèo cam không hiểu gì, cứ cọ cọ chỗ mắt cá chân cậu một hồi, mà chẳng thấy cậu cúi xuống ôm mình, không khỏi cảm thấy hơi buồn.
"Ban ngày lạnh nhạt với anh thì đã đành, sao biến thành mèo rồi mà em cũng không thích chứ, anh không đáng yêu à?"
Lâm Miêu dường như nghe thấy cõi lòng mình vỡ vụn, từng mảnh nhỏ bị giẫm nát dưới chân, phát ra những tiếng rạn vỡ thê thảm.
"Để ý tới anh đi vợ ơi, anh muốn dụi em cơ!"
Lan Thâm ỷ vào việc không ai nghe hiểu, vẫn cứ ph.óng đ.ãng như mọi khi, thấy Lâm Miêu không ôm mình, bèn tự động trèo lên đùi cậu, dụi vào lòng bàn tay cậu.
Lâm Miêu hệt như một con rối, để mặc cho anh thích làm gì thì làm, còn không dám biểu hiện quá khác thường, sợ Lan Thâm phát hiện.
Dưới tay là bộ lông mềm mại dễ chịu, nhưng Lâm Miêu lại cảm thấy nóng phỏng tay, chưa bao giờ vuốt mèo mà lại thấy đứng ngồi không yên đến thế.
Cậu đột nhiên hiểu ra nhiều điều, gì mà thông minh hơn bình thường, gì mà trùng hợp nghe thấy, gì mà không thể xuất hiện cùng một lúc, căn bản không phải là trùng hợp!
Những tia sáng lóe lên trong đầu trước kia, bây giờ khi đã sáng tỏ, chúng như những đợt pháo hoa liên tiếp nổ tung trong đầu cậu, khiến Lâm Miêu hoa mắt chóng mặt, nếu không phải đang ngồi trên ghế, chắc chắn cậu đã ngã xuống đất rồi.
Mèo cam vốn dĩ chính là Lan Thâm!
