Chương 26: CLB cứu trợ... cú mèo?


Lan Thâm cực kỳ mặt dày, tự tâng bốc mình mấy câu dát vàng lên mặt: "Một người sống giữ mình như anh, không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay ai đây."
Nói rồi, anh còn cố ý liếc nhìn Lâm Miêu, thở dài khe khẽ.
Lâm Miêu cố gắng giữ gương mặt không biểu cảm, nhưng khóe môi khẽ cong vẫn bị Lan Thâm bắt được.
Anh giơ tay chọc nhẹ lên má cậu: "Muốn cười à? Vui thì cứ cười đi."
Lâm Miêu hất tay anh ra: "Cười cái gì, em không hiểu anh nói gì hết á."
Rồi lập tức quay đầu, bận rộn phát tờ rơi.
Bên kia, cô gái thất bại trở về, vẻ mặt chán nản: "Bị từ chối rồi, chắc Lan Thâm thực sự có người mình thích rồi đấy."
"Hu hu hu, chị em à, đáng thương quá, thôi mình cứ im lặng mà ngắm trai đẹp vậy."
Mấy cô gái mặt thì làm vẻ đau khổ, nhưng tay vẫn không ngừng bấm chụp ảnh lia lịa.
Chụp xong liền túm tụm lại: "Có chụp được không? Có ảnh đẹp mới nhất của nam thần không? Gửi tớ lấy động lực sống đi!"
Họ cúi xuống xem ảnh, cả nhóm đồng loạt đờ người.
Chỉ toàn ảnh out nét, còn lại đều là góc nghiêng, Lan Thâm nghiêng đầu nhìn Lâm Miêu.
Có người thất vọng: "Sao không có tấm nào góc chính diện hết vậy..."
"Nhưng... ừm... nhưng mấy tấm này có vibe quá."
Với tinh thần có phúc cùng hưởng, một cô gái lén lút đăng ẩn danh lên confession.
【Ngắm trai bằng lý trí, hiện trường phát sóng trực tiếp của Lan Thâm tại sân vận động, thứ lỗi cho chủ thớt vì kích động quá mà tay run ảnh mờ (ảnh) (ảnh)】
Diễn đàn cập nhật theo thời gian thực, rất nhanh đã có người ùa vào hóng chuyện.
【Gì cơ! Lan Thâm ở sân vận động? Tôi đến ngay đây!】
【Đúng rồi, hình như anh ấy đang giúp tuyển thành viên, tôi vừa nói chuyện với ảnh xong nè, hú hú hú nhìn gần càng đẹp trai hơn.】
【Anh ấy ở câu lạc bộ nào? Ba phút, tôi cần toàn bộ thông tin, tôi sẽ đăng ký ngay lập tức!】
【Mấy bà hình như lạc đề rồi đấy, mau vào mà ngắm trai đi!】
【Chụp chán quá vậy, sao anh ấy không nhìn vào ống kính nhỉ?】
【Anh ấy đang nhìn gì vậy! Mấy bà không thấy kỳ lạ sao, ánh mắt Lan Thâm có vẻ... hơi dịu dàng quá mức ấy.】
【Là hồ ly tinh nào đã quyến rũ nam thần của chúng ta vậy! (Xin lỗi, tôi đang hồ ngôn loạn ngữ đó) 】
Những người nhanh chân nhất đã chạy tới sân vận động để "tình cờ gặp gỡ", nhưng rồi tất cả đều im lặng.
【Hình như là một con hồ ly đực.】
【Yes, xác nhận tận mắt, hai người họ có vẻ hơi bị thân thiết (ảnh).】
【Ối đệch! Đây là trai đẹp x2, tôi li.ếm hết *li.ếm li.ếm liế.m*.】
Lâm Miêu không thích hóng chuyện, cũng chẳng rành về confession.
Nhưng cậu vẫn cảm nhận được những ánh nhìn vụng trộm, đặc biệt khi số lượng người càng đông, dù họ có giả vờ thản nhiên thế nào, thì vẫn chẳng khác gì ánh đèn pha chiếu thẳng vào cậu.
Hơn nữa......
Em gái tóc hai bím trước mặt, em đã đi qua bốn lần rồi đó, thực sự chỉ là tình cờ thôi sao!
Chỉ thiếu nước chạy bài kiểm tra thể lực ngay trước mặt bọn họ nữa thôi.
Lâm Miêu đỡ trán, cầm lấy một tờ rơi, mở miệng trước: "À... Ừm, em à, có muốn xem qua CLB của bọn anh không?"
"A!" Cô gái tóc hai bím dường như cũng nhận ra mình bị bắt bài, cười gượng: "Haha, được thôi, được thôi... Em cũng đang tò mò đây."
Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu giới thiệu CLB theo đúng bài bản.
Xung quanh có khá nhiều người cũng nhân cơ hội vây lại, điều này khiến cậu hơi căng thẳng. Nuốt nước bọt một cái, cậu mới tiếp tục nói.
May mà mọi người dường như cũng không quá để ý, chỉ là nhân dịp lấy một tờ rơi mà thôi.
Lâm Miêu giới thiệu xong thì thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là mùa thu, vậy mà cậu lại căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
Một người hóng chuyện thò đầu vào hỏi: "À thì... Lan Thâm cũng ở trong CLB này ạ?"
Lâm Miêu khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.
Cậu nhìn về phía Lan Thâm, anh mỉm cười: "Không phải, tôi chỉ đến giúp bạn thôi."
"Oa, vậy chắc là bạn thân lắm ạ?" Người kia đảo mắt một vòng, "Chắc chắn là anh ấy rồi, đúng không ạ? Anh Lâm Miêu!"
Lâm Miêu gãi gãi đầu.
"Đúng vậy, tôi phá lệ tới ở bên cậu ấy một ngày đấy." Lan Thâm cười tủm tỉm, trong giọng nói mang theo chút đắc ý khó diễn tả.
Đầu Lâm Miêu đầy vạch đen: "Bớt bớt lại đi..."
"À đúng rồi, mọi người vẫn nên quan tâm đến việc tuyển người mới của bọn tôi đi, hoan nghênh mọi người tham gia nhóm nhé!" Lan Thâm ngoan ngoãn đổi đề tài, nhiệt tình lôi kéo mọi người.
Trong lúc đó, anh còn không quên quay sang quan tâm Lâm Miêu: "Để anh nói cho, em ăn trước đi."
Lâm Miêu mím môi, không mấy tình nguyện.
"Ăn khi còn nóng đi, ngoan." Lan Thâm hạ giọng, nhẹ nhàng nói.
Lâm Miêu siết chặt ngón tay, vành tai đỏ bừng, lặng lẽ bưng khay cơm lên ăn.
Cô gái tóc hai bím gần đó nghe được cuộc đối thoại của hai người, mắt sáng rực, đầy kích động, cắn chặt ngón tay để kìm lại nụ cười từ ái.
Cứu mạng!
Cuối cùng cũng vớt được một tin nóng, cô nàng lao nhanh đến bảng confession, nhưng phát hiện đã có người tinh mắt hơn cô, từ những chi tiết nhỏ nhặt mà moi ra loạt tương tác ngọt ngào của hai người.
Phần bình luận dưới bài đăng đã lên đến con số mấy chục.
Lan Thâm - vốn là nam thần độc thân của trường, giờ đã nghiễm nhiên trở thành bậc thầy rải đường.
Một cặp đôi mới của trường đang dần nổi lên.
Cô gái tóc hai bím tiếc nuối một chút, chỉ hận tay mình không đủ nhanh, vội vàng chạy theo đại đội ăn đường.
Lúc này, một cô gái tóc ngắn đi một vòng, ngập ngừng đứng trước cửa CLB cứu trợ mèo, không dám tiến vào.
Cô gái tóc hai bím nhiệt tình hỏi: "Cậu cũng đến đăng ký à? CLB cứu trợ mèo hoang ở đây đó."
Cô gái tóc ngắn gật đầu, lại lắc đầu: "Tôi nghe nói có một chú mèo đáng yêu, muốn đến xem thử, có phải tôi đến trễ rồi không?"
Cô gái tóc hai bím ngẩn ra, nhớ lại buổi sáng còn có linh vật là một con mèo cam ngồi ở đây tọa trấn.
Cô cười cười, đoán: "Chắc là mèo chạy mất rồi, nhưng chị em à, cậu đến đúng lúc lắm đấy!"
"Chú mèo nhỏ biến thành anh đẹp trai rồi!"
Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa hay rơi vào tai Lâm Miêu và Lan Thâm cách đó không xa.
Cả hai vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có những suy nghĩ khác nhau.
Lan Thâm ban đầu giật mình, sau đó bật cười, trách mình quá nhạy cảm.
Lại không khỏi nghĩ đến chuyện biến thành mèo, rốt cuộc phải giải quyết thế nào, nếu cả đời anh vẫn vậy, thì phải nói với Lâm Miêu thế nào đây?
Hầy, khó đây.
Lâm Miêu thì lặng lẽ quan sát biểu cảm của Lan Thâm.
Quả nhiên nhìn một lúc lâu, thấy anh có tâm trạng phức tạp, trong lòng cậu bỗng vui sướng khi người khác gặp họa.
Lâm Miêu âm thầm khinh bỉ chính mình.
Gần mực thì đen, mình cũng trở nên xấu xa rồi.
"Oa! Hai người đã phát được nhiều tờ rơi vậy cơ á?!"
Tạ Hinh Lan ăn cơm xong chạy đến, phát hiện số lượng tờ rơi giảm đi một nửa, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí vi diệu giữa hai người, vui vẻ vỗ vai họ.
"Quá tuyệt vời! Ban đầu tôi còn sợ in 100 tờ là nhiều quá, giờ có khi còn phải in thêm!" Tạ Hinh Lan chắp tay trước ngực, "Anh Lan lợi hại quá, hôm nào tôi mời cậu uống trà sữa ha."
Lan Thâm nhướng mày cười: "Chỉ mời mình tôi thôi à?"
Anh liếc nhìn Lâm Miêu đầy ẩn ý, cậu nghẹn họng, tức tối trừng mắt nhìn lại.
Tạ Hinh Lan nghe ra ẩn ý trong lời anh, lại nhìn hai người họ tương tác đầy tự nhiên, cuối cùng một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu.
Cô dò hỏi: "Vậy tôi mời cả Lâm Miêu nữa?"
Nụ cười của Lan Thâm chạm đáy mắt: "Đương nhiên, chỉ cần mời Lâm Miêu là được, lần này em ấy tuyên truyền rất tốt."
"Nào có......"
"Anh chỉ đem sắc dụ người thôi, đâu bằng Miêu Miêu được, em toàn làm việc tốn sức, đương nhiên phải cảm ơn em rồi."
Biểu cảm trên mặt Tạ Hinh Lan thoáng vặn vẹo, thầm nghĩ mình đúng là mù dở, hai cái tên chết tiệt này.
Cô bực bội khoát tay: "Thôi thôi, hai người đều được mời, chút tiền đó tôi vẫn chi nổi."
Cô ngồi xuống, nghĩ mà giận sôi máu.
Lâm Miêu tính cách nhu hòa, dễ bị lừa.
Hồi trước cô đã dặn dò kỹ Lan Thâm chăm sóc cậu, không để cậu bị bắt nạt.
Thế mà chăm sóc kiểu gì thế này?!
Đây là chăm sóc đến tận giường luôn à?!
Tạ Hinh Lan xoắn quẩy trên ghế, che giấu biểu cảm méo mó của mình.
Hóa ra đề phòng bao lâu, con sói lớn nhất lại ở ngay bên cạnh Lâm Miêu.
Giờ nhìn giương mặt đẹp trai kia cũng thấy không ưa nổi.
Cô không khách sáo lườm anh: "Tránh ra, tôi bận lắm, nhìn thấy cậu là bực."
Mà Lâm Miêu - chú ếch bị luộc trong nước ấm, lại còn vui vẻ chịu đựng, cô biết làm gì đây chứ?!
Cô dám chia rẽ đôi uyên ương này ư?
Tạ Hinh Lan thở dài, một trái tim bà mẹ già không biết gửi gắm vào đâu.
Trái ngược với cô, tổ hợp hai người lại vui vẻ rộn rã.
Hai người bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng gần như hoàn tất việc tuyển thành viên mới: "Không còn việc gì nữa thì bọn tôi về trước nhé?"
"Đi đi đi, hai người nắm tay nhau, chân không ngừng bước, đội trăng đội sao mà đi cho tôi nhờ, đừng cản trở tôi dọn dẹp." Tạ Hinh Lan xua tay đuổi hai người đi.
Lan Thâm nhìn Lâm Miêu, cười chìa tay ra: "Đi thôi, nghe lời hội trưởng đại nhân, nắm tay nhau nào?"
Lâm Miêu trợn to mắt, nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng, cúi đầu chạy vụt đi, bỏ Lan Thâm ở lại.
"Đùa thôi mà, đợi anh với!"
--
Mấy năm trước, Lâm Miêu cũng tích góp được chút tiền, dạo gần đây không vội nhận vẽ thiết kế cho khách, nhưng tài khoản video mà cậu đang quản lý đang trong giai đoạn phát triển, nên thường xuyên phải chỉnh sửa video, làm quảng bá, vẫn khiến cậu bận tối mắt tối mũi.
Sáng hôm nay chỉnh video xong, buổi chiều lại có bốn tiết chuyên ngành, mệt đến mức hoa mắt chóng mặt.
Ăn tối xong, Lâm Miêu lơ đãng bước dọc theo con đường trong trường về ký túc xá.
Ven đường vắng vẻ đột nhiên có một nhóm người tụ tập.
Bọn họ vây thành một nửa vòng tròn, hướng về phía bãi cỏ bên cạnh, dường như đang xem thứ gì đó.
Lâm Miêu vốn không có hứng thú hóng hớt, đang định vòng qua bên cạnh thì chợt nghe thấy tiếng nói lo lắng từ đám đông.
"Không phải có cái CLB cứu trợ đó sao?"
"Cái này chắc cũng cần được cứu giúp nhỉ? Có ai quen biết người phụ trách hoặc thành viên gì đó không?"
"Đó là mèo cơ, còn mèo này......"
DNA khắc sâu trong xương cốt của Lâm Miêu tự động bắt lấy từ khóa quan trọng, ánh mắt cậu dần tập trung, nhìn về phía đám đông.
Nhưng người quá đông, bên trong bị che kín mít, chẳng nhìn thấy gì.
Lâm Miêu nghĩ một chút, rồi tiến lên hỏi: "Bên trong có chuyện gì thế? Tôi là người của CLB cứu trợ mèo hoang đây."
Người nọ vừa nghe thấy vậy, lập tức hét lên: "Người của CLB mèo đến rồi! Nhường đường, nhường đường!" Sau đó đẩy Lâm Miêu vào trong.
Tim Lâm Miêu ngay lập tức thót lên, chẳng lẽ lại có bé mèo nào bị xe đụng?
Bị thương rồi? Hay là bị bệnh?
"Tốt quá rồi, cậu mau xem đi, vụ này các cậu có thể cứu không!"
Lâm Miêu sững người, đảo mắt nhìn xung quanh, trên bãi cỏ xanh tươi chẳng thấy lấy một sợi lông mèo.
"Đâu cơ?"
"Đây này, chính nó đó!" Người kia gãi đầu, chỉ vào sinh vật đang ngồi xổm trên bãi cỏ.
Lâm Miêu từ từ mở to mắt, ngồi xổm xuống, chạm phải một đôi mắt tròn xoe tương tự.
"Là con cú mèo này!" Người kia cuối cùng cũng nhớ ra tên loài chim đó.
Trên trán Lâm Miêu từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Chú cú con nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng từ từ xù lông lên, từng chiếc lông dựng đứng, cố gắng dọa mọi người.
"Wow! Nó sợ hãi cũng đáng yêu quá đi mất!"
"Nó còn nhỏ, chắc là rơi từ trên cây xuống, nhưng xung quanh không thấy tổ chim, bọn tôi cũng không dám tùy tiện chạm vào..."
Mọi người ánh mắt tha thiết nhìn Lâm Miêu, mong cậu có thể cứu lấy chú cú mèo nhỏ đáng yêu.
Lâm Miêu khóc không ra nước mắt: "Khoan đã, đúng là bọn tôi thuộc CLB cứu trợ mèo hoang."
"Nhưng... bọn tôi có phải CLB cứu trợ... cú mèo hoang đâu!"
