Chương 27: Nếu yêu ai thì chắc chắn sẽ không giấu giếm


Lâm Miêu ngẩn người lấy điện thoại ra tra Baidu thử: "Cú mèo còn là động vật bảo vệ cấp hai của quốc gia đó."
"Đúng vậy, thế nên bọn tôi mới không dám động vào, gọi bộ phận cứu trợ của các cậu chuyên nghiệp hơn xíu."
Đại học S dựa núi kề sông, môi trường thuộc hàng nhất nhì trong nước, nhưng cũng dẫn đến việc có biệt danh là "Vườn thú hoang dã Đại học S".
Côn trùng, gián nhiều hơn bình thường thì cũng đành, nhưng năm nào trong khuôn viên trường cũng có thể gặp rắn.
Giờ thì hay rồi, lại còn xuất hiện một con cú mèo chưa từng thấy.
"Nó chẳng nhúc nhích gì cả, với lại trông cái cánh có vẻ hơi kỳ lạ, không biết có bị thương không."
Mọi người nhìn Lâm Miêu đầy mong đợi, cậu cũng ngại, không thể cứ thế bỏ đi.
Dù sao bọn họ cũng xem như là nhóm cứu trợ động vật duy nhất trong trường.
"Để tôi nghĩ đã." Lâm Miêu nói đều đều, vô thức mở WeChat của Lan Thâm.
Ừm, học thú y chắc chắn chuyên nghiệp hơn mình mà.
Lâm Miêu gần như không suy nghĩ đã gọi thẳng cho Lan Thâm.
"Alo? Lâm Miêu, có chuyện gì thế?" Lan Thâm nghe máy ngay lập tức.
Lâm Miêu hơi sửng sốt, dường như chính cậu cũng không biết bản thân phụ thuộc vào Lan Thâm đến vậy từ khi nào.
"Có chuyện gì à em?"
Lâm Miêu nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Em thấy một con cú mèo bị thương trong trường, nên làm gì bây giờ ạ?"
Lan Thâm kinh ngạc: "Cú mèo? Chắc chắn là bị thương à?"
"Không biết nữa, nhưng trông giống vậy, bọn em không biết nên liên hệ với ai."
"Không sao, trước tiên gọi điện cho phòng bảo vệ, bảo họ liên hệ với trung tâm quản lý động vật của cục lâm nghiệp, anh sẽ đến ngay."
Lan Thâm còn không quên an ủi cậu: "Không sao đâu."
Lâm Miêu ngoan ngoãn gật đầu, nói với mọi người: "Không sao rồi, chúng ta liên hệ với phòng bảo vệ đi."
Mọi người cũng thức thời giữ im lặng, có người đi thông báo với phòng bảo vệ, số còn lại lùi bớt để tránh làm cú mèo sợ hãi.
Lan Thâm đến rất nhanh, chỉ là Lâm Miêu không ngờ phía sau anh còn có hai người khác nữa.
Một là Lưu Linh, người còn lại là một chàng trai lạ mặt.
Chàng trai đó cao ráo, áo sơ mi trắng chỉnh tề không chút nhăn nhúm, trông có vẻ thân thiết với Lưu Linh.
"Đàn em, lâu rồi không gặp nha~" Lưu Linh uốn éo eo định khoác vai Lâm Miêu, nhưng bị một tiếng ho khan của Lan Thâm ngăn lại.
"Anh Lưu Linh? Đây là......" Lâm Miêu nhìn về phía chàng trai kia.
Chàng trai mỉm cười ôn hòa: "Bạn trai của Lưu Linh."
"Khụ khụ khụ, đừng nghe ổng nói vớ vẩn." Lưu Linh trợn trắng mắt, giọng hơi cứng nhắc, "Chỉ là bạn bè, cứ nằng nặc đòi đi theo xem thôi."
Chàng trai chỉ cười, không nói gì thêm.
Lâm Miêu đã hiểu sơ sơ phong cách của Lưu Linh, chắc người này lại là tình nhân của anh ta.
Cậu cũng không tiện đánh giá đời tư của người khác, chỉ gật đầu xem như đã biết.
Lan Thâm giải thích: "Thấy Lưu Linh vậy thôi, chứ chuyên ngành của nó thực ra là nghiên cứu về loài chim đó."
"Này này này, sao nói tôi thế, tôi học cũng đâu đến nỗi tệ đâu."
Ba người vừa nói vừa tiến đến chỗ cú mèo.
"Hmm... Chắc là một con cú hù lào* non, vẫn chưa biết bay. Tuy là động vật bảo vệ cấp hai, nhưng số lượng cũng khá nhiều. Con này xem ra bị thương ở cánh phải, chắc là rơi từ trên cao xuống bị trật khớp." Lưu Linh nói đến chủ đề mình hứng thú thì cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, lẩm bẩm phân tích..
*Cú hù lào:
"Liên hệ với cục lâm nghiệp là được, họ cũng sẽ tìm người đến cứu chữa."
Đang nói dở, bảo vệ mang theo một chiếc lưới lớn đến: "Các bạn sinh viên lùi lại một chút."
Lưu Linh thấy vậy vội vàng ngăn lại: "Khoan đã, nó bị thương rồi, nếu lại hoảng sợ lần nữa có thể sẽ nặng hơn đó, để cháu làm cho."
"Hả?"
"Cháu học chuyên ngành này, chú yên tâm đi." Lưu Linh chộp lấy chiếc vợt, nhanh như chớp, nhẹ nhàng úp lên chú cú mèo con từ phía sau.
Chú cú mèo chỉ nhảy nhảy tượng trưng vài cái rồi bỏ cuộc không giãy giụa nữa.
"Tốt quá, vậy tiếp theo chúng ta đưa nó qua đó đó ạ?" Lâm Miêu thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Linh nhếch miệng cười: "Không sao, anh đi cùng phòng bảo vệ là được, mọi người cứ làm việc của mình đi."
Lâm Miêu còn đang do dự, Lan Thâm nói: "Bọn mình không rành, đi theo cũng chẳng giúp được gì, cứ để nó đi đi."
Người mặc áo sơ mi trắng vẫn im lặng từ nãy, lúc này mới lên tiếng: "Để tôi đưa Lưu Linh đi là được."
"Chả cần anh đưa, ngày nào cũng bám theo tôi, phiền chết đi được." Lưu Linh nhỏ giọng cãi lại, bĩu môi một cái, rồi xách chiếc vợt lên xe của phòng bảo vệ, phóng thẳng đến cục lâm nghiệp.
Mọi người thấy cú mèo không sao, cũng dần giải tán.
"Không ngờ cú mèo con cũng dễ thương ghê..."
"Ừ á, tôi còn chụp lại mấy tấm, đúng là đội cứu hộ mèo có chuyên môn!"
"Hahaha đúng vậy, đội cứu hộ cú mèo!"
Lâm Miêu nghe vậy, chỉ biết câm nín: "Hiểu lầm lại càng lớn hơn rồi."
Chưa đợi Lan Thâm an ủi, Lâm Miêu đã đổi giọng: "Vừa hay viết một bài tuyên truyền, đúng là tư liệu hoàn hảo!"
Lan Thâm không nhịn được cười: "Em có trách nhiệm quá đấy, sao động vật cứ tìm đến em hoài vậy?"
Lâm Miêu cũng không biết nên trả lời thế nào.
May mà Lan Thâm cũng chẳng cần câu trả lời, tự mình tiếp lời: "Không sao, lần sau có con vật nào tìm đến em, thì em cứ tìm anh, vừa hay."
"Chúng ta phối hợp, làm việc không mệt!"
"Ai... ai tìm anh chứ!"
Khóe môi Lan Thâm cong lên, cười tủm tỉm nhìn Lâm Miêu: "Không phải em tìm anh đầu tiên à? Anh thấy ngay cả Tạ Hinh Lan cũng không đến."
"Em... em..." Lâm Miêu đỏ bừng cả tai, cúi gằm đầu không biết bịa gì, ấp úng một lúc cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Chỉ... chỉ tại quen rồi."
Lan Thâm hài lòng, xoa xoa đầu Lâm Miêu, không trêu cậu nữa.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Lan Thâm thong thả quay về ký túc xá cùng Lâm Miêu.
Đến trước cửa ký túc xá, Lâm Miêu không khỏi nhớ đến lần trước gặp Lưu Linh ở đây. Khi đó, người đi cùng anh ta không phải là chàng trai hiện tại.
Nói chính xác hơn, mỗi lần cậu gặp Lưu Linh, bên cạnh anh ta đều là một người khác nhau.
Lâm Miêu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn tò mò mở miệng: "Mặc dù... ờm, tò mò chuyện này cũng không hay lắm, nhưng mà... Lưu Linh rốt cuộc là..."
Lan Thâm nghe là hiểu ngay cậu muốn hỏi gì: "Thực ra Lưu Linh vẫn có chừng mực, chỉ là thích chơi bời thôi."
"Ò..." Đây là lần đầu tiên Lâm Miêu gặp một người như vậy. Đối với bạn bè thì Lưu Linh không có gì để chê, nhưng khi tiếp xúc vẫn cảm thấy tam quan* không hợp lắm.
*Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Lan Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: "Lúc mới vào đại học, Lưu Linh không như vậy đâu. Khi đó nó cũng yêu đương nghiêm túc, thậm chí còn công khai xu hướng tính dục với bố mẹ vì tình đầu, cãi nhau với họ rất lâu."
"Nhưng không ngờ, tình đầu của nó lại không chịu come out, còn lừa dối nó, cuối cùng chia tay rồi đi cưới một cô gái khác." Lan Thâm cười nhạo một tiếng, "Đúng là một tên cặn bã. Có lẽ vì cú sốc đó mà Lưu Linh thay đổi hẳn."
Lâm Miêu kinh ngạc: "Sao có thể như vậy? Đây... đây chẳng phải là lừa cưới sao?!"
"Dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng vẫn còn nhiều bậc phụ huynh cổ hủ không chấp nhận. Những tư tưởng này đâu thể nói biến mất là biến mất ngay được."
Nghe xong, Lâm Miêu cũng thấy có chút buồn bã: "Vậy thì... anh ấy cũng đáng thương thật."
Nói xong, cậu lại nhớ đến lời Lan Thâm vừa nói, bắt đầu lo lắng: "Những bậc phụ huynh cổ hủ như vậy..."
Lâm Miêu lén liếc nhìn Lan Thâm một cái, lát sau lại liếc thêm lần nữa.
Lan Thâm thấy cậu cứ chần chừ trước cửa ký túc, không chịu vào trong, bèn cố ý trầm ngâm một lúc. Đợi đến khi trái tim Lâm Miêu treo lơ lửng, anh mới chậm rãi lên tiếng: "May mà bố mẹ anh không như thế."
Lâm Miêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, thuận theo mà hỏi tiếp: "Vậy họ như thế nào?"
"Rất thoáng, ờm, hoàn toàn không quan tâm anh thích con trai hay con gái, kết hôn hay không kết hôn."
Lâm Miêu hoàn toàn yên tâm, rồi bỗng nhận ra hình như Lan Thâm cố ý trêu mình, cậu mím môi không nói gì.
"Bố mẹ anh bận công việc lắm, quan điểm nuôi con là nuôi thả tự do, chỉ cần anh vui là được." Lan Thâm nhún vai, "Anh muốn học gì thì học nấy. Đôi khi anh còn nghi ngờ không biết có phải bố mẹ thấy anh quấy rầy thế giới hai người của họ, nên chỉ mong anh tự giác rời khỏi nhà không nữa."
"Nếu anh yêu ai, chắc chắn sẽ không giấu họ đâu."
Lâm Miêu nhìn Lan Thâm đầy ngưỡng mộ.
Cậu từng nghe nói nhà Lan Thâm rất khá giả, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy. Chỉ có những bậc phụ huynh giàu có và cởi mở như thế mới có thể nuôi dạy ra một người tự tin như anh.
Đã nghe về gia cảnh Lan Thâm, Lâm Miêu nghĩ có qua thì phải có lại, có phải mình cũng nên chia sẻ về bản thân một chút hay không.
Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cố gắng giữ giọng điệu bình thản: "Em... ờm, bố mẹ em đều không còn nữa, chắc cũng sẽ không quan tâm đâu."
Trái tim Lan Thâm khẽ run lên. Dù đã biết trước điều này, nhưng nghe cậu nói ra, anh vẫn thấy đau lòng.
Anh mở rộng vòng tay, nở một nụ cười rạng rỡ, ấm áp, không đề cập tới chuyện đó: "Muốn ôm một cái không?"
Lâm Miêu đứng ngẩn ra, còn Lan Thâm thì kiên nhẫn giang tay chờ đợi.
Hồi lâu sau, Lâm Miêu mới hoàn hồn, dụi dụi chóp mũi: "Gì chứ, chuyện cũ lâu rồi mà."
"À đúng, chỉ là anh chợt nhớ ra, trước đây từng tham gia một sự kiện Free hugs trên phố mà chưa hoàn thành chỉ tiêu. Giờ còn thiếu một cái ôm, miễn phí đấy." Lan Thâm mỉm cười, chu đáo tìm lý do giúp cậu.
Lâm Miêu do dự một chút, rồi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Lan Thâm.
Gió thu se lạnh, nhưng người Lan Thâm vẫn ấm như một chiếc lò nhỏ.
Đôi tay anh đặt lên lưng Lâm Miêu một cách chuẩn mực, không hề vượt quá giới hạn, khiến cậu cảm thấy an toàn.
Ban đầu, Lâm Miêu thực sự nghĩ mình đã không sao nữa, nhưng không hiểu sao giờ sống mũi lại cay cay.
Cái ôm này như xuyên qua thời gian, vỗ về tất cả những năm tháng cậu phải nương nhờ hết nhà này đến nhà khác, chịu đựng ánh mắt thương hại hay dè bỉu của người lớn, lời trêu chọc vô tình hay cố ý của bạn bè. Giây phút này, cậu dường như đã tìm thấy một nơi để nương tựa vào.
Trong lòng lập tức kiên định hơn.
"Cảm ơn anh." Lâm Miêu quay mặt đi, không muốn để Lan Thâm thấy vẻ mặt mình lúc này, thì thầm bên tai anh.
"Ừm, nếu em muốn nói, anh sẵn lòng lắng nghe. Còn nếu không muốn nói, vậy thì có thể ôm thêm một lát nữa." Giọng điệu Lan Thâm nhẹ nhàng đến mức như có thể nổi trên mặt nước.
"Chỉ là... tai nạn xe cộ, họ mất khi em vừa vào lớp một, lúc đó em chẳng hiểu gì cả..."
"Ừm."
Lâm Miêu cứ thế lẩm bẩm kể rất nhiều, còn Lan Thâm thì kiên nhẫn nghe, cậu nói một câu, anh đáp một câu.
Một lúc sau, Lâm Miêu dần lấy lại tinh thần, ngại ngùng buông tay: "Thực sự không sao rồi."
Lan Thâm khẽ cười, bàn tay to lớn xoa đầu Lâm Miêu, vò tóc cậu rối bù như đang "nựng" một chú mèo nhỏ.
Lâm Miêu chun mũi, vội vàng giải cứu mái tóc khỏi tay anh.
Cậu chạy lên trước hai bước, chui vào ký túc xá, nhưng rồi bỗng khựng lại, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại.
Lâm Miêu hắng giọng, ánh mắt lảng tránh: "Mặc dù... ờm, mặc dù em không có người thân, nhưng nếu yêu ai, chắc chắn em cũng sẽ không giấu diếm."
Nói xong, cậu liền chạy biến mất, thậm chí còn quên cả chào tạm biệt.
Lan Thâm sững sờ tại chỗ, sau đó bật cười.
Thật là.
Làm sao mà mình không thích em ấy cho được chứ?
Mang theo tâm trạng vui vẻ, bước chân Lan Thâm nhẹ hẳn đi, quay về ký túc.
Lúc này, điện thoại anh vang lên. Không nhìn đã nhấn nghe máy ngay: "Alo?"
"Là mẹ đây."
Lan Thâm liếc xuống, quả nhiên là mẹ anh gọi.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Anh vội hắng giọng nói: "Có chuyện gì thế ạ?"
Không ai hiểu con bằng mẹ, Mẹ Lam nhạy bén nhận ra ngay: "Sao nghe giọng con vui thế? Có chuyện gì tốt à?"
"Đâu có, mẹ đừng nghĩ nhiều."
Mẹ Lam hừ một tiếng, bán tín bán nghi: "Thôi, mẹ kệ con đấy. Nhưng cuối tuần sau bố mẹ đi công tác về, vừa hay ghé trường thăm con nha."
"Wow, cuối cùng cũng nhớ đến cậu con trai bảo bối của hai người rồi ạ?" Lan Thâm cười nói.
"Thôi bớt bớt đi, nhớ cuối tuần ra nghênh đón mẹ đại giá quang lâm đó!"
