Chương 38: Sống chung


Tạ Hinh Lan đứng sau lưng cậu, không để ý đến sự thay đổi trong nét mặt của Lâm Miêu.
Ánh mắt Lâm Miêu trống rỗng, vừa đau thương vừa hoảng sợ, lại xen lẫn chút yếu ớt, tựa như không dám nhìn thẳng vào Viên Hạo Long, môi mím chặt đến tái nhợt, dường như toàn thân còn đang khẽ run lên.
Cậu siết chặt nắm tay, từng khớp ngón tay trắng bệch.
Ký ức tồi tệ chẳng dễ dàng buông tha cho cậu.
"Nó là quái vật đó, đừng chơi với nó."
"Mẹ tao nói rồi, nó nhìn thấy ma đó, là ác quỷ, là đồ xui xẻo, là sao chổi."
"Đi thôi đi thôi, tránh xa nó ra, đồ thần kinh."
......
Ánh mắt khinh miệt, lời nói lạnh lùng, sự coi thường, xa lánh, tất cả những thứ ấy cậu đã chịu quá nhiều từ khi còn nhỏ.
Lâm Miêu cứ nghĩ rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ, không, cậu cho là mình đã không còn sợ những điều đó nữa.
Nhưng không ngờ, nỗi ám ảnh đó cứ như ung nhọt trong xương, bất ngờ chạm phải vẫn khiến cậu không sao chống đỡ nổi, nỗi rét lạnh từ tận cốt tủy khiến toàn thân cậu phát run.
"Đủ rồi!"
Một giọng nói vang lên như sấm dội, kéo Lâm Miêu ra khỏi cơn ác mộng trong quá khứ.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lan Thâm.
Cậu không biết tại sao Lan Thâm lại xuất hiện đúng lúc này, ngay tại đây, nhưng không kìm được mà khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi cơ thể thả lỏng, cậu mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lan Thâm sải bước đến gần, trực tiếp túm lấy cổ áo của Viên Hạo Long.
Viên Hạo Long vừa nãy còn hùng hổ, giờ đứng trước Lan Thâm lại rụt cổ lại, bị lôi lên đến mức phải kiễng chân, cậu ta sốt ruột hoảng hốt: "Anh muốn làm gì? Không được đánh người, quân tử động khẩu không động thủ..."
Lan Thâm siết cổ áo cậu ta đến mức như muốn xé toạc, rõ ràng là thực sự tức giận.
Anh cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Viên Hạo Long: "Đánh mày? Mày không xứng, tao sợ bẩn tay."
Giọng nói lạnh băng không chút cảm tình.
Viên Hạo Long nghẹn thở, có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm muốn xé xác cậu ta ra mà uống máu ăn thịt vậy. Cậu ta nuốt khan, từng sợi lông tơ dựng đứng lên vì sợ hãi.
"Mày dám nói lại lần nữa không?" Lan Thâm nhìn xuống cậu ta từ trên cao.
Viên Hạo Long không dám nhúc nhích.
"Mày thì là cái thá gì mà đứng sủa ở đây? Thằng ngu."
Đây là lần đầu tiên Lâm Miêu nghe thấy Lan Thâm chửi thề.
Cậu không thấy chướng tai chút nào, thậm chí còn rất thích.
"Dù Lâm Miêu có thế nào thì cũng tốt hơn mày cả vạn lần. Nếu cha mẹ mày còn khỏe mạnh thì chắc cũng nên sớm đẻ thêm đứa nữa đi," Lan Thâm không nể nang gì, "Trông cái bộ dạng ích kỷ chó chết này của mày, nếu nhìn thấy cha mẹ nằm trên giường bệnh chắc mày cũng sủa lên đòi rút ống thở cho khỏi tốn tiền thôi."
Viên Hạo Long há miệng định chửi lại, Lan Thâm liền siết chặt cổ áo cậu ta: "Chửi đi? Chửi tiếp xem nào, xem cái đồ không có tố chất như mày thì giữ suất tuyển thẳng cao học thế nào."
Viên Hạo Long như bị dội một gáo nước lạnh, miệng há ra mà không biết phải nói gì.
Lan Thâm nhìn cậu ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, kéo mạnh một cái ép Viên Hạo Long quay về phía Lâm Miêu: "Bây giờ thì xin lỗi Lâm Miêu đi."
"Dựa vào đâu chứ!"
Có Lan Thâm bên cạnh, Lâm Miêu cũng không sợ nữa, cậu nói: "Cậu xúc phạm tôi, xúc phạm cha mẹ tôi, không xin lỗi thì chuyện này chưa xong đâu!"
Lan Thâm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Nghe rõ chưa? Không thì giờ chúng ta cùng đi tìm thầy cô giáo, xem thử ai là người mất tư cách tranh suất tuyển thẳng."
Lâm Miêu: "Đúng vậy!"
Viên Hạo Long nghẹn họng, thở hổn hển hai hơi, đảo mắt nhìn quanh: "Xin lỗi."
"Lớn tiếng lên, nghe không rõ."
"Xin lỗi! Tôi không nên nói như vậy, là tôi ăn nói không suy nghĩ." Viên Hạo Long gạt tay Lan Thâm ra, "Được rồi chứ? Mau thả tôi ra."
Lan Thâm không động đậy, nheo mắt nhìn cậu ta chằm chằm: "Tốt nhất là mày nên thật lòng hối lỗi."
Anh ghé sát Viên Hạo Long, hạ giọng: "Đây là lần cuối cùng, đừng gây sự trước mặt Lâm Miêu nữa, nếu không thì tao tuyệt đối không tha cho mày đâu."
Lan Thâm cao hơn Viên Hạo Long nửa cái đầu, lại thích vận động, trên người toàn là cơ bắp rắn chắc, hoàn toàn khác với dạng trói gà không chặt như Viên Hạo Long.
Viên Hạo Long thực sự sợ nói gì khiến anh ngứa tai lại đánh cậu ta một trận, lập tức gật đầu như giã tỏi.
Tạ Hinh Lan cũng không giả vờ nữa, chỉ tay ra ngoài: "Câu lạc bộ Mèo không cần cậu nữa, tôi sẽ lập tức báo người xóa tên cậu ra, mau thu dọn rồi cút đi!"
Viên Hạo Long chỉnh lại cổ áo, ngoài miệng vẫn gân cổ: "Ai thèm chứ, cái câu lạc bộ rách này sớm muộn gì cũng giải tán thôi!"
Dứt lời không dám nán lại thêm giây nào, vội vã rời đi, bóng lưng chật vật thảm hại.
Tạ Hinh Lan an ủi Lâm Miêu: "Em yên tâm, Viên Hạo Long là loại người không thấy lợi thì không động, giờ ở câu lạc bộ chẳng còn điểm cộng gì nữa, chắc chắn nó sẽ rút lui thôi, chuyện này để chị lo."
Cô ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Miêu chẳng hề chú ý đến lời mình, mà vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Lan Thâm.
Tạ Hinh Lan tự biết thân biết phận, bèn nói: "Chị đi trước đây, hai người cứ nói chuyện đi."
Nói rồi cô còn đưa mắt ra hiệu với Lan Thâm, bảo anh mau an ủi người ta đi, sau đó mới quay người rời khỏi.
Lan Thâm cúi đầu nhìn tay mình, vỗ vỗ phủi lớp bụi không tồn tại, cứ như vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm vậy.
Sau đó anh ngẩng lên nhìn Lâm Miêu.
Lâm Miêu cũng đang nhìn anh.
Lan Thâm nhoẻn miệng cười, dang tay ra: "Vợ ơi, lại đây nào."
Vành tai Lâm Miêu đỏ lên, nhưng giờ không phải lúc để quan tâm tới cách xưng hô của Lan Thâm, cậu lao đến ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh, giọng nghèn nghẹn: "Sao anh lại đến đây? Đến lâu chưa?"
"Muốn tới chúc mừng em, anh vừa đến thôi."
Lâm Miêu dụi dụi: "Tin vào việc em trúng cử thế cơ à?"
"Đương nhiên rồi."
Lâm Miêu ngập ngừng một lúc, mới chậm rãi hỏi: "Thế... anh nghe được bao nhiêu rồi?"
"Chỉ nghe thấy mấy câu cậu ta chửi em." Lan Thâm hiểu rõ Lâm Miêu, từ đầu đã nhận ra cậu có điều bất ổn, nhưng không đề cập tới, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như đang dỗ trẻ con.
Cơ thể căng cứng của Lâm Miêu dần thả lỏng, cậu lẩm bẩm: "Cậu ta chửi em..."
Nói rồi lại lặp lại một lần, giọng mang theo chút ấm ức nghẹn ngào: "Cậu ta chửi em..."
Lan Thâm ôm chặt lấy Lâm Miêu, khiến cậu có được cảm giác an toàn, có thể hoàn toàn thả lỏng tựa vào lòng anh, chẳng phải lo lắng sẽ ngã xuống.
Lâm Miêu vùi mặt vào ngực Lan Thâm, nếu không phải thỉnh thoảng bờ vai khẽ run lên, có lẽ Lan Thâm thật sự chẳng nhận ra cậu đang khóc.
"Không sao rồi, không sao rồi." Giọng Lan Thâm dịu dàng đến mức như có thể tan thành nước, hoàn toàn không giống khí thế lúc kéo cổ áo người ta.
Lâm Miêu lớn tướng rồi mà còn khóc, cảm thấy hơi xấu hổ, nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng.
"Có ổn không?"
"Em không sao, em, em không thích khóc." Lâm Miêu giấu đầu lòi đuôi mà giải thích, giống như những giọt nước mắt vừa rồi đã cuốn trôi hết những uất ức trong lòng, cậu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng giải thích với Lan Thâm.
"Chỉ là em thấy hơi buồn thôi, cậu ta làm em nhớ lại hồi bé, cũng có người nói em như thế."
"Có người? Ai vậy?" Giọng Lan Thâm mang ý giận.
"Không không, chỉ là mấy đứa nhỏ thôi, lúc ấy chúng không hiểu chuyện." Lâm Miêu giải thích, "Bởi vì em có thể nghe hiểu tiếng mèo, khi còn nhỏ lại không hiểu gì nên đem kể với người khác, người ta tưởng em gặp ma hay bị tâm thần gì đó..."
Ánh mắt Lâm Miêu tối đi, lại nép sát vào lòng Lan Thâm.
Lan Thâm đã hiểu.
Trong mắt trẻ con, muôn loài đều là bạn.
Nếu trẻ con không thích mình, thế thì đi chơi với mèo vậy.
Nếu nói chuyện khiến người ta xa lánh, vậy thì không nói nữa là được.
Cho nên, Lâm Miêu càng thích ở bên mèo hơn, không cần giao tiếp với ai, dần dần trở nên thu mình, mọi điều đều chôn sâu trong lòng.
"Lại mắng em là sao chổi này kia, nói chung là em đã từng sống nhờ hết nhà họ hàng này đến họ hàng khác... Không sao, thật sự em không sao đâu."
Lâm Miêu cứ nghĩ cả đời này sẽ không kể cho ai nghe, cũng không có ai để kể. Cậu đã định sẽ mãi mãi chôn vùi những cảm xúc mục rữa ấy trong bụng.
Không ngờ lại có một ngày, cậu có thể làm nũng trong vòng tay người khác, được yêu thương và chở che vô điều kiện.
Lan Thâm ôm Lâm Miêu: "Không phải lỗi của em. Là họ dùng ánh mắt thiển cận để phán xét thế giới, coi sự ngu dốt là chân lý."
Lan Thâm cười nhẹ, cố tình pha chút hài hước: "Nếu không thì người có thể biến thành mèo như anh chính là quái thai kỳ dị nhất rồi."
Lâm Miêu bật cười trong nước mắt: "Không phải đâu."
Rồi lại nhỏ giọng bổ sung: "Là người tuyệt vời nhất trên đời."
Lâm Miêu cảm thán: "May mà anh đến kịp..."
"Không," Lan Thâm cắt lời, trong mắt ngập tràn xót thương, "là anh đến quá muộn."
Nếu anh có thể gặp Lâm Miêu sớm hơn một chút, xuất hiện trong đời cậu sớm hơn một chút, chắc chắn anh đã đưa cậu về bên mình từ lâu, không để cậu chịu ấm ức, để cậu có một tuổi thơ hồn nhiên vô tư, có người để dựa dẫm vào.
Lâm Miêu không hiểu được cảm xúc sâu nặng trong mắt Lan Thâm, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự quan tâm tha thiết của anh. Cậu lập tức như robot sạc đầy pin, tràn trề sức sống trở lại.
"Được rồi, không sao cả." Lâm Miêu đổi đề tài, môi cong cong, "Em đắc cử rồi, không có phần thưởng gì ạ?"
Lan Thâm cũng không muốn để cậu nghĩ ngợi nhiều, trở lại dáng vẻ tươi cười thường ngày: "Đương nhiên phải có chứ, em đoán xem?"
"Quà ạ? Hay đồ ăn ngon?"
Lan Thâm lắc đầu: "Em nhắm mắt lại đi."
Lâm Miêu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng đầu tràn đầy mong đợi.
Cách mí mắt, cậu cảm thấy có bóng tối phủ xuống, sau đó môi chợt nóng lên.
Lâm Miêu kinh ngạc nắm lấy tay Lan Thâm, nhưng đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Chưa kịp phản ứng, một làn hơi ấm mềm mại đã xâm chiếm đôi môi, làm càn tuần tra một vòng rồi mới rút lui.
Lan Thâm nhanh chóng tách ra, Lâm Miêu mở mắt, mặt đỏ bừng.
Cậu mím môi, cuống họng khô khốc.
"Thế nào, thích không?" Lan Thâm nhếch môi cười ranh mãnh.
"Th... thích..." Lâm Miêu ăn ngay nói thật, "Chỉ là, lấy cái này làm quà mừng... thật sự là..."
Cậu không nỡ nói ra hai chữ "qua loa", bèn nói ngược lại: "Nếu em không đắc cử thì sao?"
"Thì đó là quà an ủi."
Lâm Miêu nhìn anh ra vẻ đạo mạo, tức giận đấm anh một cái, nhỏ giọng: "Rõ ràng là nhân cơ hội chiếm lợi cho mình..."
Lan Thâm không phản bác: "Đùa đấy, anh đã đặt chỗ rồi, dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn nha."
Lâm Miêu dễ dỗ, khóe miệng lập tức cong trở lại.
Lan Thâm lái xe ngang qua trung tâm thương mại thì bẻ lái, nhưng lại không chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Ngược lại lái vào khu chung cư quen thuộc bên kia đường.
Lâm Miêu có hơi đói, ánh mắt dõi theo trung tâm thương mại mỗi lúc một xa, mãi cho đến khi cổ không thể xoay tiếp được nữa mới nghi hoặc quay sang nhìn Lan Thâm.
"Sao không sang đó ăn ạ?"
Lan Thâm xoa đầu cậu, xoa cho gương mặt đầy ấm ức trở thành mặt quỷ đáng yêu.
"Chỗ này gần nhà mà, đậu xe ở đây rồi đi bộ qua cũng không phải trả phí."
Lan Thâm nói nhẹ tênh: "Dạo này anh cũng về nhà ở rồi, lát ăn xong mình quay về là được."
Nói xong, anh ra vẻ lơ đãng liếc sang Lâm Miêu, chỉ là ánh mắt chờ mong lại hơi quá rõ ràng.
Lâm Miêu được anh nhắc nhở: "Nhà đã chỉnh lí xong rồi ạ?"
"Ừ, có thể dọn vào ở luôn được rồi." Lan Thâm vung tay ôm lấy Lâm Miêu.
Lâm Miêu nghiêng đầu, yên lặng nhìn Lan Thâm.
Cậu tuy không nhanh nhạy, nhưng cũng không ngốc, tất nhiên nghe ra được Lan Thâm đang ám chỉ cậu cũng nên dọn qua ở chung.
Lâm Miêu mím môi, ngại ngùng không biết mở miệng thế nào.
Nhưng dù cậu không nói gì, Lan Thâm da mặt dày như tường thành cũng dư sức nói tiếp: "Không biết đến bao giờ mới có người chịu chia sẻ tiền thuê nhà với anh nữa."
"Haiz, muốn sống chung với người ta quá đi." Một tiếng thở dài vang lên trong gara, nghe mà bi ai da diết.
Lâm Miêu ấp úng: "Em biết rồi... vài hôm nữa em sẽ dọn qua sống... sống chung."
Hai chữ cuối như thiêu như đốt đầu lưỡi, giọng Lâm Miêu càng nói càng nhỏ.
"Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ."
Lâm Miêu vừa há miệng định lặp lại thì lập tức cảnh giác nhìn Lan Thâm.
Đừng hòng lừa được cậu lần nữa!
Thấy đôi mắt long lanh cảnh giác như chú nai nhỏ của Lâm Miêu, Lan Thâm không nhịn được ôm eo cậu kéo vào lòng, hôn trộm một cái lên má cậu.
Lâm Miêu chỉ cảm thấy bên má bị hôn nóng bừng lên.
Lan Thâm thì chẳng ngại ngùng chút nào: "Chọc em chơi thôi, anh nghe thấy rồi, không được nuốt lời đâu đấy."
Lâm Miêu tự thấy mình cần học tập Lan Thâm một chút, da mặt không thể mỏng mãi như vậy được.
Bên má bị hôn còn đang âm ấm, mà Lan Thâm thì như chưa đã thèm, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn Lâm Miêu.
Lâm Miêu thua trận, dời mắt đi trước, rầm rì nói: "Em đói rồi, đi ăn trước đã..."
Nói xong lại cảm thấy ngượng mà bổ sung thêm một câu: "Sau này còn nhiều cơ hội, đừng, đừng hôn trong gara nữa, còn có người mà."
Lâm Miêu lúc nào cũng ngoan quá đáng, đến khi yêu đương rồi cũng tự cho rằng mình phải làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.
Cậu không ghét những hành động thân mật, thậm chí còn thích, trong lòng len lén hồi tưởng lại dư vị.
Nhưng xấu hổ thì vẫn là xấu hổ, Lâm Miêu đành ép mình nhỏ giọng đến mức thấp nhất, sợ âm thanh trong gara vọng đi sẽ bị người khác nghe thấy, bèn ghé vào tai Lan Thâm mà nói.
Lan Thâm nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính mình, ngón tay ngứa ngáy nhéo nhẹ vào cái má mềm mại của Lâm Miêu, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mịn cứ như muốn tan chảy.
Lâm Miêu chớp chớp mắt.
"Đây là em nói đó nha." Lan Thâm khẽ hừ một tiếng.
Nếu không phải quá hiểu Lâm Miêu, anh thật sự sẽ tưởng rằng cậu cố tình giả ngốc nghếch đáng yêu, nói mấy lời ngây thơ để dụ dỗ người khác.
Lâm Miêu ngơ ngác nhìn Lan Thâm.
Nhưng Lan Thâm đã nhanh chóng thu lại những ý nghĩ không đứng đắn, kéo cậu đi ăn cơm. Lâm Miêu lập tức bị đồ ăn hấp dẫn, chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác nữa.
Chưa đầy hai hôm sau, Lâm Miêu đã dọn xong đồ, kéo theo hai chiếc vali, được Lan Thâm đón đến nhà.
Chìa khóa vặn sang phải, cửa mở ra nghe "soạt" một tiếng.
Lâm Miêu ngẩn người.
Lần trước tới còn đang chuyển nhà, đồ đạc bừa bộn, chẳng thấy được vẻ ngoài thật sự của căn nhà. Lần này mọi thứ đã được Lan Thâm thu dọn sạch sẽ.
Phòng khách sáng sủa sạch sẽ, ánh sáng từ đèn trần màu vàng nhạt dịu dàng ấm áp rọi lên ghế sofa vải mềm mại, phối cùng tủ TV màu be, cả căn nhà toát lên hương vị của một tổ ấm.
Dù có nhắm mắt lại, Lâm Miêu cũng cảm nhận được sự an yên khiến người ta muốn dừng chân tại nơi đây.
"Oa." Lâm Miêu xuýt xoa cảm thán một câu, "Thật tốt quá đi."
Lan Thâm đẩy vali vào, tranh công: "Anh dọn mấy hôm liền đấy, đồ của em anh không đụng vào, để sẵn trong phòng cho khách đó."
Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ, một phòng cho khách và một phòng sinh hoạt chung, tuy không lớn nhưng vị trí rất tốt, ra khỏi khu là có ngay trung tâm thương mại, cũng gần trường và bệnh viện thú y.
Hơn nữa còn rất sạch sẽ, chủ nhà mua rồi chưa từng ở, nội thất chỉ hơi thiếu chút, chỉ có phòng ngủ chính là có giường lớn, nhưng cả hai người đều không bận tâm, cả hai sẽ cùng nhau dần dần hoàn thiện tổ ấm nhỏ này.
Ban đầu Lâm Miêu vốn không nghĩ nhiều, là người yêu thì ở chung một giường cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng khi vào phòng cho khách lấy đồ, lại thấy trong đó cũng đặt một chiếc giường, khung gỗ đã lắp xong, nệm vẫn còn nguyên trong thùng, rõ ràng là mới mua chưa kịp mở.
Lâm Miêu không hiểu đây là ý gì, trong lòng lập tức nghĩ ngợi lung tung, bản năng giận dỗi trỗi đã dậy.
Cậu tròn mắt nhìn Lan Thâm: "Sao anh lại mua thêm một giường? Không ngủ chung ạ..."
Lan Thâm bước tới ôm cậu, giải thích: "Đừng giận anh vội, anh nghĩ nên có thêm một cái giường."
"Vậy thì nếu anh chọc em giận, em có thể đuổi anh ra ngủ phòng cho khách." Lan Thâm hôn nhẹ lên khóe môi cậu, "Sofa nhà mình không ngủ nổi... nhưng nói trước nha, nhiều nhất chỉ được đuổi một đêm thôi đó."
Lâm Miêu vẫn rất ngây thơ, cảm động nói: "Em sẽ không giận anh đâu, anh tốt vậy mà..."
Lan Thâm cười không nói gì.
Hai người dọn dẹp đến tối, cơm nước xong mới xong việc. Lâm Miêu tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng gột rửa hết bụi bặm trên người.
Mùa đông rất lạnh, cậu mặc một bộ đồ ngủ lông mềm, chân đi dép bông bước lạch bạch về phòng ngủ, chui lên giường, thoải mái nằm nghịch điện thoại.
Lan Thâm tắm xong đi vào, vừa hay thấy được khung cảnh ấy.
Giống như một chú mèo lông mượt đáng yêu cuộn mình cạnh gối, chờ sen lên giường ngủ cùng.
Mà giờ không phải là gara nữa.
Lan Thâm hoàn toàn chẳng thể nhịn nổi, bước nhanh đến bên giường, cúi đầu nhìn Lâm Miêu, quanh thân tỏa ra khí thế.
Lâm Miêu cảm giác cứ như mình bị Lan Thâm bao phủ, toàn thân đều rung chuông báo động nguy hiểm.
Đến bây giờ cậu mới phản ứng lại, vậy mà lúc này, đêm nay, cậu sắp phải ngủ chung giường với Lan Thâm rồi!
Dù chỉ là đơn thuần là nằm cùng nhau trên giường.
Bản năng cảnh giác của động vật nhỏ trong Lâm Miêu trỗi dậy: "Hay... hay là hôm nay mình vẫn ngủ riêng đi? Em ngủ phòng khách cũng được..."
"Không được." Lan Thâm dứt khoát.
Lâm Miêu giãy giụa: "Em, em chưa quen."
"Vừa hay hôm nay làm quen luôn." Lan Thâm cúi người đ.è xu.ống, một tay tóm lấy cổ tay Lâm Miêu, "Với lại nệm phòng khách chưa lắp, không ngủ được đâu."
Sau lưng Lâm Miêu đã chạm tường, không còn đường lui, sợ hãi ngước lên nhìn Lan Thâm.
Lan Thâm hôn nhẹ lên môi cậu, còn cắn cắn môi dưới, khẽ hỏi: "Không có ai, cũng chẳng phải gara nữa, anh được tùy ý hôn đúng không?"
Ánh mắt Lâm Miêu mơ màng, cúi đầu khẽ ừm một tiếng.
Lan Thâm rốt cuộc không nhịn được nữa, giữ gáy Lâm Miêu mà hôn thật sâu.
Lâm Miêu không có kỹ xảo gì, hoàn toàn bị Lan Thâm dẫn dắt, xoang mũi phát ra âm thanh mềm dính, gần như không thở nổi.
Lan Thâm bóp nhẹ tay Lâm Miêu, cậu lập tức ngoan ngoãn ôm lấy anh.
Lan Thâm gần như đè hẳn lên người Lâm Miêu, cậu bị anh khống chế hoàn toàn. Thần kinh cậu vừa gào thét đòi thoát ra, lại vừa thoả mãn thở dài trước cảm giác an toàn tuyệt đối này. Hai người duy trì một tư thế vô cùng nguy hiểm.
Lâm Miêu cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của Lan Thâm, nuốt nước bọt mà cổ họng vẫn khô khốc.
Cũng may là tuy Lan Thâm có chút mất nết, nhưng cũng chưa đến mức cầm thú như vậy.
Anh quấn lấy cậu từ bên hông như một con bạch tuộc, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện.
Lâm Miêu động đậy muốn chui ra, nhưng lập tức bị Lan Thâm đè lại: "Còn muốn ngủ thì mau ngủ đi."
Lâm Miêu lập tức im thin thít, suy nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ chính là:
Ngày mai phải lắp đệm giường phòng khách ngay!
Lập tức!
——
Sau khi lên chức chủ nhiệm CLB Mèo, dường như cuộc sống của Lâm Miêu cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Chẳng qua là họp hành nhiều hơn, việc cũng nhiều hơn chút.
Thậm chí sau khi Viên Hạo Long rút khỏi CLB, Lâm Miêu còn thấy nhẹ người hơn trước.
Tạ Hinh Lan nói, vốn dĩ Viên Hạo Long ở CLB Mèo cũng chẳng được mấy ai ưa, rất nhiều người đều thấy cậu ta phiền. Hôm cậu ta đến làm thủ tục rút khỏi CLB trông cũng vô cùng thảm hại.
Nghe đâu cậu ta lại mò vào mấy CLB khác để mong được cộng điểm, nhưng chẳng hiểu sao, ở đâu cũng không có nhiều người thích cậu ta.
"Chuyện này đừng nói ra ngoài, mình âm thầm vui là được rồi." Tạ Hinh Lan vừa nói vừa che miệng cười khúc khích.
Không còn ai gây rối, Lâm Miêu có thể toàn tâm toàn ý làm video chăm mèo cho CLB, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Cậu còn liên hệ với bệnh viện thú y để hợp tác làm video giúp nhận nuôi mèo con.
"Xin chào các bạn khán giả, đây là một ổ mèo con mới được giải cứu, nếu ai muốn nhận nuôi thì có thể liên hệ với bệnh viện nhé. Bé Trắng, bé Vàng, bé Đen, bé Hồng đang chờ mọi người đó nha."
Khi Lan Thâm bước vào, vừa khéo thấy Lâm Miêu đang quay đến đoạn cuối của video.
Đợi Lâm Miêu tắt máy quay, anh cười hỏi: "Em đặt tên kiểu gì thế? Cầu vồng à? Mấy bé kia còn dễ hiểu, chứ bé Hồng là bé nào vậy?"
Lâm Miêu túm lấy một bé mèo cam, có lẽ là mèo ta lai giống, trên người có vằn vện như mèo Mỹ lông ngắn.
Mèo con kêu meo meo giọng sữa: "Meo-u." [Bắt em làm gì vậy á~]
Bé này đúng chuẩn học sinh ưu tú của học viện "Miêu đức", bị túm gáy nhấc lên cũng không vùng vẫy, chỉ nghiêng đầu ra vẻ dễ thương mê hoặc Lâm Miêu.
Thấy Lâm Miêu chẳng có ý định thả nó xuống, hai cái móng bé xinh cào cào trong không trung, như nở ra hai đoá hoa đệm thịt hồng hồng.
"Vì đã có một bé mèo cam khác tên Vàng rồi, mà đệm thịt của bé này lại xinh như thế, nên em đặt là Bé Hồng."
Lan Thâm đưa tay bóp bóp đệm thịt, đúng là cảm giác y hệt màu của nó, vô cùng tuyệt vời.
Lan Thâm hỏi: "Đáng yêu thế này mà em không muốn nhận nuôi à? Giờ cũng đâu còn ở ký túc xá nữa."
Lâm Miêu trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện đó, cậu do dự một chút, thành thật nói: "Em cũng muốn chứ, nhưng vẫn chưa nghĩ kỹ, tìm cho nó một người chủ tốt cũng hay."
Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại luyến tiếc mà vuốt nhẹ đuôi mèo.
Bé Hồng từ nhỏ đã thành thạo chiêu mị hoặc, quay đầu nháy mắt một cái: [Yêu anh đó nha~]
Cả hai người đều nghe hiểu được tiếng mèo. Lan Thâm nhìn bộ dạng Lâm Miêu ôm má đắm đuối là biết cậu đã sa hố rồi.
Lan Thâm mỉm cười không nói gì, xoa xoa đầu Lâm Miêu rồi đi ra ngoài.
Lâm Miêu chỉnh lại tóc, phồng má lên.
Đáng ghét! Sao Lan Thâm không khuyên cậu thêm vài câu nữa? Cậu sẽ mềm lòng ngay mà!
Bây giờ mà lại muốn nuôi thì không biết phải mở lời thế nào nữa.
Lâm Miêu quay đầu, chuyên tâm chơi với Bé Hồng.
Cậu đâu biết rằng sau khi Lan Thâm ra khỏi cửa, anh đã lập tức tìm đến người phụ trách bộ phận cứu trợ.
"Ổ mèo con mới cứu có ai nhận nuôi chưa anh?"
"Vẫn chưa, vừa mới đưa về thôi. Nhưng có Lâm Miêu làm truyền thông thì chắc sẽ sớm được nhận nuôi hết ấy mà."
Lan Thâm gật đầu: "Vậy cho em điền sẵn đơn nhận nuôi nhé." Anh cười nhẹ "Muốn nhận nuôi một bé, phiền anh giữ lại giúp em."
Nhân viên lập tức gật đầu đồng ý: "Vậy là em nó có bảo hiểm trọn đời rồi hahaha."
"Khoảng bao lâu thì đưa về được?"
"Phải đợi một hai tuần, tốt nhất tiêm xong mũi vắc-xin đầu tiên mới đưa đi được, chắc tầm cuối tháng mười hai."
Lan Thâm gật đầu, sau đó nhớ ra điều gì, liền lấy điện thoại ra tra thử.
Trùng hợp làm sao, sinh nhật của Lâm Miêu cũng đúng vào cuối tháng mười hai.
