Chương 39: Thế giới hai người


Sinh nhật của Lâm Miêu rơi vào cuối tháng mười hai.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu chẳng mấy khi để tâm đến sinh nhật của mình. Nhiều nhất là nhận được một vài lời chúc từ người khác mới chợt nhớ ra, rồi tự đi mua cho mình một chiếc bánh nhỏ.
Mãi tới khi lên đại học, ở ký túc xá, sống cùng bạn cùng phòng lâu ngày, Đinh Nhất Chu và mấy người bạn khác mới rủ nhau mua bánh kem, tặng quà, tổ chức sinh nhật cho cậu.
Tuy họ thường hay lười mua quà mà chỉ gửi xì lì, nhưng Lâm Miêu vẫn thấy rất vui.
Vui ở chỗ có người nhớ sinh nhật mình, còn chịu khó bỏ tâm bỏ sức chúc mừng.
Chỉ là năm nay không may, trước sinh nhật cậu vẫn luôn bận liên miên.
Do trời chuyển lạnh đột ngột, cậu phải lôi cả áo khoác lông vũ ra mặc. Để đám mèo hoang ngoài kia không bị chết cóng, mấy ngày nay bọn họ đều liên tục tăng ca đi bắt mèo, tìm người nhận nuôi.
Lâm Miêu nhìn mấy bé mèo trong lồng lần lượt "về dinh", tìm được người chăm sóc tốt, còn cảm thấy vui mừng hơn cả chính mình đi lấy chồng.
Đinh Nhất Chu tới bệnh viện tìm cậu: "Được rồi được rồi, đi thôi nào, không lẽ bây định tổ chức sinh nhật ngay trong viện à?"
Lâm Miêu ngẩng đầu lên: "Xong ngay đây!"
"Em đi gọi Lan Thâm trước, anh ra gara chờ nhé."
Trước kia mấy lần họ liên hoan ăn bánh chỉ có bốn người, năm nay đành miễn cưỡng thêm cả Lan Thâm.
Lan Thâm lái xe tới nhà hàng, xuống xe còn xách theo một chiếc bánh sinh nhật đặt riêng.
Lâm Miêu ngó nhìn thử một cái.
Chiếc bánh được đặt riêng theo đơn đặt hàng, phía trên gắn một hình người làm từ fondant, tóc ngắn ngang tai mềm mại, mắt tròn xoe, dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu theo phong cách chibi, vừa nhìn đã nhận ra ngay là Lâm Miêu.
Bên cạnh hình người chibi còn có một chú mèo cam làm từ kem bơ, nằm ườn trên mặt bánh.
Mèo cam nằm bẹp dí, lười nhác như một cái bánh mèo, đầu nghiêng nghiêng, tai dựng thẳng, tựa như đang ngước nhìn người bên cạnh.
Lâm Miêu nhìn là biết ngay: "Đàn anh, cái này anh đặt riêng ạ?"
Có người ngoài ở đây, cậu ngượng không gọi nổi biệt danh "Cục cưng", cho nên vẫn luôn gọi "đàn anh".
Lan Thâm cười: "Nhìn hợp lắm đúng không?"
Lâm Miêu đỏ ửng vành tai, gật gật đầu, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
"Giống phết ha, Lâm Miêu đi đâu cũng có mèo bám theo mà." Đinh Nhất Chu trêu chọc.
Vành tai Lâm Miêu càng đỏ hơn.
Cậu biết bé mèo cam kia là do Lan Thâm đặt làm dựa theo chính anh, chỉ là người khác không biết mà thôi.
Nghĩ tới chuyện ấy, Lâm Miêu cảm thấy ngọt ngào đến kỳ lạ, như thể đang vụng trộm thể hiện tình cảm giữa chốn đông người.
Đinh Nhất Chu còn kể tiếp: "Hôm bữa tụi em đi vườn bách thảo tổ chức team building, không ngờ Lâm Miêu đứng bên đường chưa đầy mười phút, thề là mới đứng có tí thôi, mà đã có mèo con lon ton chạy lại gần rồi..."
Bàn tay Lan Thâm gác trên vai Lâm Miêu khẽ xoa xoa dái tai cậu, dường như cảm nhận được nhiệt độ nóng ran nơi đó, anh khẽ cười một tiếng: "Miêu Miêu ấy mà, xưa giờ lúc nào cũng được mèo yêu quý."
Anh quay sang nhìn Lâm Miêu, nháy mắt: "Phải không?"
Lâm Miêu khẽ đáp một tiếng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Lan Thâm.
Bánh được đem lên sau bữa tối coi như món tráng miệng.
Mọi người châm nến cho Lâm Miêu: "Nào nào nào, mau ước đi!"
Lâm Miêu chắp tay trước ngực. Thật ra cậu chẳng biết nên ước gì, năm nay trôi qua đã quá tuyệt vời rồi, tất cả đều giống như một giấc mơ vậy.
Cậu suy nghĩ một lát.
Năm ngoái cậu đã ước điều gì ấy nhỉ...
Hình như hôm đó cậu bận đến rất khuya, vẫn luôn ở bên ngoài cho mèo ăn, hình như không được vui lắm, nói chuyện rất lâu với mấy bé mèo trong trường.
Đúng rồi, là nói với lão mèo cam thông minh kia.
Đến hơn chín giờ mới về ký túc xá, mệt đến mức quên mất cả sinh nhật, may sao bạn cùng phòng có mua một chiếc bánh nhỏ cho cậu.
Bốn đứa con trai vây quanh chiếc bánh phô mai bé xíu, hát bài chúc mừng sinh nhật là coi như xong.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hình như cậu đã lặng lẽ ước một điều.
Ước rằng có một ngày, cậu có thể nói hết những điều từng nói với mèo cho ai đó, có thể có người bằng lòng lắng nghe.
Lâm Miêu chợt bừng tỉnh, hình như điều ước đã thành sự thật rồi.
Cậu lén liếc nhìn Lan Thâm qua khóe mắt, đúng là linh thật.
Vậy thì năm nay cậu ước bản thân và những người bên cạnh mạnh khỏe, vui vẻ... ừm, tình yêu cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Cậu mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
"Chúc mừng nha! Người già 22 tuổi!"
"22 tuổi, phải sống chín chắn hơn nha hahahaha."
"Nào nào nào, ăn bánh thôi!"
Lâm Miêu cắt miếng đầu tiên hơi xiêu vẹo, Đinh Nhất Chu chỉ hận không thể động thủ cắt giúp: "Nào nào, sinh nhật thì em phải ăn miếng này, con búp bê này là của em!"
Lâm Miêu dùng dao tách hình người chibi và con mèo ra, chia thành hai miếng riêng biệt.
Sau đó cắt thêm miếng khác chia cho từng bạn cùng phòng.
Cậu đẩy mèo cam cho Lan Thâm, nghĩ rồi lại cảm thấy không ổn, bèn thu tay về.
Lan Thâm chỉ nhìn cậu, hai ngón tay cậu như kẻ trộm, đẩy miếng có búp bê fondant về phía anh.
Lâm Miêu mím môi cười, che miệng thì thầm với anh: "Anh ăn cái này đi."
Lan Thâm nhướng mày: "Thế em thì sao?"
Lâm Miêu dùng nĩa chỉ vào miếng có mèo cam, há miệng ăn luôn phần kem bên trên: "Em ăn cái này."
"Như vậy mới đúng... nếu không cứ có cảm giác như hòn vọng phu cách nhau hai bờ đại dương vậy."
Khóe môi Lan Thâm khẽ cong.
"Trời ơi mù mắt tôi rồi," Đinh Nhất Chu lạnh lùng che mắt lại, "Dù hai người có nhỏ giọng thì chúng tôi vẫn nghe thấy đấy. Đừng có phát cơm chó nữa."
"Đừng phát nữa đừng phát nữa."
Lâm Miêu đỏ bừng mặt, cúi đầu cắm cúi ăn bánh.
Lan Thâm thong thả ăn búp bê fondant, đánh giá rất chân thành: "Ừm, ngọt thật."
Không biết là nói búp bê, hay là người bên cạnh.
Sau khi ăn xong, Đinh Nhất Chu và mấy người khác tặng quà sinh nhật, Lâm Miêu cảm ơn từng người, sau đó nhìn Lan Thâm đầy mong đợi.
Lan Thâm vẫn bất động như núi.
Cuối cùng chính Lâm Miêu không nhịn nổi: "Không có quà cho em sao?"
Đinh Nhất Chu chen lời: "Hay quá ha, bọn này tặng bao nhiêu là quà thì chưa thèm liếc lấy một cái đâu."
Lan Thâm cười: "Tất nhiên phải có chứ, anh để ở nhà, về nhà rồi xem."
Lâm Miêu mím môi cười.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự rất mong nhận được quà từ Lan Thâm, bất kể là gì, chỉ cần nghĩ đến chuyện món quà ấy là do Lan Thâm chọn thì cậu lại hạnh phúc rộn ràng.
Mấy bạn cùng phòng thức thời rút lui.
Tô Bân còn không quên chọc: "Hy vọng Lâm Miêu nhận được món quà thật tuyệt vời nha, bọn này không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, nhất định phải thật, vui, vẻ, nha."
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu, ánh mắt xoay vòng, như thể muốn khắc mấy chữ "đêm xuân mặn nồng" vào trong đó vậy.
Lâm Miêu xấu hổ quay đầu đi, Lan Thâm chắn trước mặt cậu, ý vị sâu xa: "Chắc chắn rồi."
Về đến nhà, Lâm Miêu ngẩng đầu nhìn mặt bàn, bàn trà, bàn ăn, tất cả đều trống trơn.
Xem ra không đặt ở chỗ dễ thấy như thế, vậy là cậu nhìn về phía phòng ngủ đang đóng cửa.
Lan Thâm thấy cậu háo hức vậy cũng không giấu nữa: "Nhắm mắt lại đi, anh lấy cho."
"Nhắm kỹ vào, không được nhìn trộm."
"Vâng!" Lâm Miêu ngoan ngoãn nhắm mắt, chỉ nghe tiếng mở cửa, đóng cửa, sau đó là một loạt âm thanh lục đục, rồi có tiếng bước chân quay lại.
"Không được nhìn lén nha." Lan Thâm nhét đồ vào tay cậu, "Đoán xem là gì nào?"
Lâm Miêu sờ thử.
Hình tròn, mềm mềm, không lớn, chính giữa hơi lõm xuống.
"Đệm ngồi? Gối ôm?"
Cậu chẳng hiểu ra sao cả.
Lan Thâm khẽ cười: "Mở mắt ra xem đi."
Lâm Miêu mở mắt, trước mặt là một món đồ màu vàng nhạt giống đệm ngồi, nhưng kích thước hơi nhỏ.
Trông quen lắm...
Dựa theo kinh nghiệm của mình, Lâm Miêu nói: "Sao nhìn giống ổ mèo quá vậy?"
Hai tay Lan Thâm giấu phía sau lưng, mặt mày đầy mong đợi: "Đúng rồi, chính là ổ mèo đấy."
Trong lòng Lâm Miêu dần dần có một suy đoán nhưng không dám khẳng định, cậu nuốt nước bọt: "Thế, anh tặng ổ mèo cho em làm gì?"
Lan Thâm cong môi cười: "Em không thấy trong ổ mèo thiếu gì sao?"
Dứt lời, anh đưa tay ra từ sau lưng.
Trong lòng bàn tay là một bé mèo nhỏ, đúng là bé Hồng thở khò khè xòe móng vuốt "hoa".
Trên đầu bé Hồng vẫn còn đeo loa Elizabeth gắn nơ bướm, nghiêng đầu nhìn Lâm Miêu.
Lâm Miêu trừng lớn mắt, niềm vui bỗng vọt thẳng lên chân mày.
Cậu nhìn Lan Thâm, rồi lại nhìn bé mèo, nhìn qua nhìn lại mấy lần mới tìm lại được giọng nói: "Ui, thật sự tặng cho em ạ?"
"Ừ." Lan Thâm nhìn Lâm Miêu, "Xem như một bất ngờ, thích không?"
"Anh thấy em rất thích nó, giờ bọn mình cũng đủ điều kiện rồi, yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho nó."
Lan Thâm đặt bé mèo vào lòng Lâm Miêu, cậu hớn hở gãi cằm nó.
Lâm Miêu tự đắc lầm bầm: "Cũng phải, làm gì có ai hiểu mèo nghĩ gì hơn em nữa chứ."
Bé mèo nhìn kỹ một hồi, dường như mới nhận ra đây là "anh hai" vẫn hay tới chăm mình.
Nó liế.m l.iếm miệng: "Meo meo!" [Anh hai chân mà bé thích nè! Bé đói rồi!]
Lâm Miêu nhỏ giọng dỗ dành: "Ngoan nào, để anh lấy đồ ăn cho nha."
Nói rồi cậu quay sang Lan Thâm: "Đồ đạc chuẩn bị đủ chưa anh?"
"Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, trước gửi nhờ ở bệnh viện, sợ bị em phát hiện. Hôm nay nhờ người ta mang đến cùng luôn."
Lan Thâm lấy đồ ăn đổ vào bát mèo, tiếng hạt rơi leng keng giòn tan vang lên.
Bé Hồng vừa nghe tiếng đã nháo nhác.
Bình thường nó cực kì yên tĩnh, ngoan ngoãn dính người, ai ngờ lại ham ăn đến thế. Nó lập tức vọt khỏi tay Lâm Miêu như tên bắn, lao thẳng tới bát ăn.
Nhanh đến mức khiến cả hai hoảng hồn.
Túi đồ trên tay Lan Thâm chưa rút kịp, đồ ăn đổ lệch rơi đầy ra ngoài.
Bé Hồng lao tới như bay, giẫm phải hạt thức ăn mèo rồi trượt trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, không kịp phanh lại, mặt đập trúng bát thức ăn mèo, khiến cái bát mèo cũng lật nhào.
Bát sứ đổ lăn ra đất, phát ra tiếng vang lớn, hạt mèo vương vãi khắp sàn.
Bé mèo bị tiếng động dọa sợ, kêu thất thanh một tiếng rồi nhảy dựng lên, mặc kệ đống hạt thức ăn vẫn dính trên người mình mà chui tọt vào gầm sofa như bị lửa đốt mông, chỉ lộ ra hai con mắt phản quang len lén nhìn ra ngoài.
"Meo?" [Dọa chết mèo rồi! Cái gì tấn công bất ngờ vậy trời!]
Chỉ ba giây ngắn ngủi, khi Lâm Miêu hoàn hồn lại thì nơi này đã thành một bãi chiến trường.
Mà "hung thủ" đã chui ra khỏi gầm ghế, thản nhiên rũ lông: [Đói quá à~]
Rồi nó bắt đầu ăn chỗ hạt rơi trên sàn.
Lâm Miêu bắt lấy nó, lần lượt nhặt bỏ từng hạt thức ăn mèo dính trên lông xuống, sau đó vội vàng quét nhà, không cho nó nhặt ăn lại, sau đó lại lần nữa đổ đầy bát cho nó.
Ngày đầu tiên nuôi mèo, bắt đầu từ một trận gà bay chó sủa.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong xuôi, Lâm Miêu nằm vật xuống giường: "Bé Hồng nghịch quá trời, lúc trước biết còn biết giả vờ ngoan ngoãn ghê đó."
Cậu liếc nhìn Lan Thâm, khẽ nói: "Nhưng mà em thật sự rất thích."
Có một chú mèo của riêng mình, là điều cậu vẫn luôn mơ ước: "Cảm ơn anh."
Lan Thâm cúi đầu hôn cậu một cái: "Không cần cảm ơn."
"Lúc tặng quà anh quên mất chưa nói, sinh nhật vui vẻ nhé."
Lâm Miêu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lặp lại: "Ừm, sinh nhật vui vẻ."
"Qua sinh nhật là em 22 rồi..." Lâm Miêu ngập ngừng nhìn Lan Thâm, cảm thấy việc mình sắp nói ra thật quá xấu hổ.
Nhưng cậu thực sự rất muốn tiến thêm một bước với Lan Thâm, muốn toàn tâm toàn thân dung hòa vào nhau.
Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, ăn ý khỏi phải nói. Lan Thâm thấy cậu đã ở trong nhà vệ sinh lâu như thế, nghĩ chút là đoán ngay được cậu đang làm gì.
Lan Thâm ôm cậu, khóe môi mỉm cười: "Hửm? Hai hai tuổi rồi, có phải nên làm mấy chuyện chỉ người lớn mới được làm không?"
"Em đã là người lớn từ lâu rồi..."
Lời kế tiếp bị Lan Thâm chặn lại bằng một nụ hôn, cả đêm cũng chẳng nói nốt được.
Quả thật đúng như Tô Bân nói, thế giới hai người.
——
Sinh nhật Lâm Miêu vừa qua, lập tức bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Thi xong thì lại chuẩn bị nghỉ đông, đón năm mới.
"Thi xong thấy sao?" Thi xong môn cuối cùng, Lan Thâm đón Lâm Miêu đi ăn.
Năm nay Lan Thâm là năm tư, đã không còn nhiều môn chuyên ngành nữa. Thực tập cũng vừa kết thúc tuần trước, thi chỉ hai, ba môn, nhẹ nhàng vô cùng.
Anh dành cả tuần ở bên Lâm Miêu là chính, vì học kỳ này Lâm Miêu vẫn còn khá nhiều môn chuyên ngành, lại toàn là thi kín.
Lan Thâm ngày ngày cùng Lâm Miêu đến thư viện, giám sát cậu học hành.
Lâm Miêu có thành tích tốt như vậy, tất nhiên là vì nỗ lực hết mình. Ban ngày học chưa xong, buổi tối còn cày tới tận khuya, làm thiết kế đến ba bốn giờ sáng cũng không chịu đi ngủ. Sáng dậy lại vội ôm sách ôn bài, đến ăn sáng cũng không kịp.
Hai người đã sống chung, mấy động tĩnh ấy làm sao qua mắt được Lan Thâm.
Thấy Lâm Miêu hành hạ sức khỏe bản thân như vậy, Lan Thâm liền chủ động gánh lấy chuyện sinh hoạt thường ngày, giám sát giờ giấc nghỉ ngơi, còn tự tay nấu cơm cho cậu.
Quả thật chẳng khác gì phụ huynh chăm con ôn thi.
Dù vậy, Lâm Miêu vẫn thấy phiền, đang ôn bài liền buông sách than thở: "Haiz, thấy anh nhàn nhã như vậy, thật ghen tị ghê."
Lan Thâm cười hôn lên mặt cậu một cái: "Cố lên, em làm được mà."
Lâm Miêu đẩy đầu anh ra, tiếp tục ôn bài.
Lan Thâm biết rõ nặng nhẹ, dù vừa mới "khai trai", cũng vẫn ngoan ngoãn giữ mình, ngày ngày chỉ dựa vào ôm hôn nho nhỏ mà chịu đựng.
Rốt cuộc giờ đã thi xong, Lan Thâm dẫn Lâm Miêu đi ăn một bữa lớn, buổi tối cuối cùng cũng được "ăn đại tiệc".
Xong chuyện, Lâm Miêu đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, mơ màng sắp ngủ.
Lan Thâm cho ga trải giường vào máy giặt, rồi leo lên giường, ôm lấy cậu từ phía sau. Lâm Miêu thuần thục ngọ nguậy, rúc vào trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ tiếc Lan Thâm chưa buồn ngủ, thì thầm bên tai cậu nói chuyện, khiến Lâm Miêu phải gắng gượng mở mắt, đáp lấy lệ.
"Sắp nghỉ rồi, bình thường nghỉ đông thì em ở đâu?"
"Em thường xin ở lại trường, đỡ tốn tiền thuê nhà." Lâm Miêu cố chống lại cơn buồn ngủ mà nhớ lại. "Nhưng năm nay, chắc sẽ ở lại đây..."
Giọng nói của cậu nhỏ dần, không để ý thấy vẻ ngập ngừng của Lan Thâm.
"Vậy, năm nay về nhà với anh, chúng ta cùng nhau đón Tết nhé?"
"Ừm... ừm."
"Vậy coi như quyết định rồi nhé?"
Một lúc lâu sau, Lâm Miêu mới mơ mơ hồ hồ đáp: "Vâng."
Đến hôm sau tỉnh lại, cậu mới nhận ra mình đã đồng ý chuyện gì.
Lâm Miêu xấu hổ buồn bực mà nhìn chằm chằm Lan Thâm: "Anh anh anh, sao anh lại như thế chứ hả!"
Lan Thâm cười: "Anh làm sao?"
"Anh chơi ăn gian!" Lâm Miêu vò đầu chất vấn "Với lại, như thế.. chẳng phải là ra mắt phụ huynh rồi sao? Nhỡ họ không thích em thì sao..."
"Đừng lo." Lan Thâm dịu giọng trấn an, "Chắc chắn họ sẽ thích em."
Lâm Miêu bỗng dưng nói nhiều hẳn lên, đi theo Lan Thâm hết hỏi đông lại hỏi tây.
"Bố mẹ anh thích kiểu người thế nào?"
"Họ có sở thích gì, hay là thích thứ gì không?"
"Bình thường Tết anh cũng về nhà sao? Năm nay định ở mấy ngày? Liệu cô chú có khó chịu không?"
...
Lan Thâm quay đầu lại, dùng hành động thực tế chặn cái miệng tía lia của cậu. Mãi tới khi Lâm Miêu thở không nổi nữa, anh mới chịu thả gáy cậu ra: "Yên tâm đi, họ thích kiểu gì cũng không quan trọng, chỉ cần anh thích em là được rồi."
Lan Thâm nháy mắt đầy tinh quái: "Sau này cũng đâu sống chung với bố mẹ anh đâu, em không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu gì hết."
Lâm Miêu tức mình: "Mẹ chồng nàng dâu ở đâu ra chứ."
"Chính là em đó, em là con dâu chứ ai, em là bà xã của anh mà."
Lan Thâm không biết xấu hổ chút nào, vừa nói vừa hôn lấy hôn để lên má Lâm Miêu.
"Đừng có hôn nữa." Lâm Miêu nhịn mãi mới chen được một câu.
Thấy Lan Thâm mặt dày như thế, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Có chuyện quan trọng, khoan, khoan đã nào."
Lan Thâm cuối cùng cũng dừng lại.
Lâm Miêu nghiêm túc hỏi: "Anh là từ đầu học kỳ này mới đột nhiên có thể biến thành mèo, đúng không?"
Lan Thâm gật gật đầu.
"Bố mẹ anh không biết chuyện này?"
Lan Thâm tiếp tục gật đầu.
Lâm Miêu hít sâu một hơi: "Nhưng anh không thể chủ động kiểm soát được, nhỡ về nhà bố mẹ anh mà sáng ngủ dậy biến thành mèo thì làm sao bây giờ? Nhỡ đâu có sự cố thì anh định giải thích với bố mẹ anh thế nào?" Chuyện kỳ dị như thế, không giúp gì được, lại còn khiến người ta lo lắng.
"Là bố mẹ chúng ta." Lan Thâm nhướng mày trêu chọc cậu, bắt Lâm Miêu phải đổi cách xưng hô.
Lâm Miêu thẹn quá hóa giận, lúc này Lan Thâm mới chịu thu lại vẻ đùa cợt. Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc, vẻ mặt thoáng nghi hoặc: "Nói ra thì... từ lúc ở với em, anh rất ít khi biến thành mèo."
Hai người đều không hiểu chuyện này là sao, Lan Thâm trấn an cậu: "Anh có thể mau chóng biến lại thành người thôi, hơn nữa theo kinh nghiệm của anh thì, biến thành mèo cũng không chạy đi đâu xa, chỉ cần không đột ngột lộ diện trước mặt họ thì không vấn đề gì."
"Cùng lắm thì mang theo bé Hai đi để yểm trợ."
Lan Thâm cúi xuống bế bé Hai đang cọ cọ bên chân làm nũng, bé Hai lắc lắc cái đuôi.
Bé Hai chính là bé mèo trước đó được gọi là bé Hồng.
Lâm Miêu không thích cái tên bé Hồng, cảm thấy tùy tiện quá, nhưng nghĩ mãi vẫn không đặt được tên hay hơn, đành gọi tạm "Meo meo", "Cục cưng".
Ngày đó Lâm Miêu đột nhiên nghĩ ra: "Dù sao cũng không nhận nuôi được bé cam, vậy gọi bạn nhỏ này là Cục Cưng cũng được, dù sao đây cũng là bé cưng đầu tiên em nuôi."
Lan Thâm vừa nghe liền không vui, bước tới đẩy mèo ra đầy ấu trĩ: "Không được, không được gọi nó là Cục Cưng."
"Tại sao?"
"Nó đâu phải con mèo đầu tiên em nuôi," Lan Thâm ghé sát tới, ôm eo Lâm Miêu, thì thầm bên tai, "Phải là anh chứ, meo~"
Vành tai Lâm Miêu đỏ bừng: "Anh, anh biết xấu hổ giùm em cái đi."
"Anh là mèo của em mà, không được sao?"
Lan Thâm đưa tay ra, cười mỉm: "Nào, bắt tay."
Lâm Miêu như bị ma xui quỷ khiến, cũng đưa tay đặt lên. Mãi đến khi nghe tiếng cười của Lan Thâm thì mới sực tỉnh.
Cậu lập tức nhớ lại hồi đó dụ dỗ "mèo Lan Thâm" học bắt tay thế nào.
Cậu thật sự coi mèo cam thành mèo bình thường, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!
Lâm Miêu ngượng đến mức đầu ngón tay cũng nóng bừng, muốn rút tay lại nhưng không kịp, bị Lan Thâm nắm lấy.
"Có thể gọi nó là Cục Cưng Số Hai."
Lâm Miêu nghĩ nghĩ, thấy như vậy cũng khá đặc biệt.
Gọi mãi gọi hoài, dần dần đơn giản hóa thành Số Hai, sau đó từ Số Hai biến hành bé Hai.
Nghe còn kém sang hơn cả bé Hồng.
Tóm lại, đến hai mươi tám Tết, cuối cùng hai người một mèo và một cốp xe đầy quà, lái xe về nhà bố mẹ Lan Thâm.
"Yên tâm, em từng gặp mẹ anh rồi mà."
Lâm Miêu tất nhiên có nhớ, nhưng tâm trạng giờ đã khác hẳn lúc đó.
Lan Thâm cười mà không nói gì thêm, xách quà lên tầng.
Lúc tới trước cửa, Lâm Miêu duỗi tay kéo tay áo Lan Thâm: "Hay để em xách đi, nếu không thấy cứ không ổn lắm..."
Cậu còn chưa nói dứt lời, cửa đã mở ra. Lâm Miêu lập tức nín thở, nở nụ cười lễ phép: "Cô ạ, chào chị ạ."
Mẹ Lan nheo mắt cười: "Lâm Miêu tới rồi à, gọi cô thôi là được, không là loạn bối phận mất."
Lâm Miêu mím môi cười, có phần ngại ngùng.
Lan Thâm đặt đồ xuống bên cửa, cố ý nói: "Mẹ, đây là quà bọn con chuẩn bị cho bố mẹ."
Mẹ Lan liếc mắt đã nhận ra, trách yêu: "Tới là quý rồi, Lâm Miêu vất vả rồi phải không."
Lâm Miêu ngoan ngoãn đáp: "Không đâu ạ, là anh Lan Thâm lái xe mà."
Vào nhà, cậu thấy ba Lan mặc tạp dề, tay bưng hai đĩa thức ăn đặt lên bàn.
Chú mỉm cười hiền hậu: "Chào cháu."
"Cháu chào chú, chào cô ạ."
Mẹ Lan là đại mỹ nhân, ba Lan cũng không kém, vừa nhìn đã biết là một người hiền lành phúc hậu.
Lan Thâm thì thừa hưởng nét đẹp của cả hai, chỉ không hiểu sao lại mang dáng vẻ đầy tính công kích như thế.
"Cơm nấu xong rồi, vừa hay tới ăn luôn." Ba Lan gọi.
Lâm Miêu gật đầu, căng thẳng ngồi xuống ghế.
Mẹ Lan thấy cậu lo lắng vậy, cảm thán: "Ngoan quá đi mất."
Tính cách cô vốn mạnh mẽ, lại cực kì thích trẻ con ngoan ngoãn nghe lời.
Khi mang thai, cô từng tưởng tượng sẽ là một bé gái ấm áp dịu dàng, ai ngờ sinh ra một Lan Thâm vừa mặt dày vừa không biết xấu hổ này.
Còn ba Lan là một người sợ vợ điển hình, cảm thấy có một đứa con gái giống vợ cũng khá tốt. Giờ cuối cùng cũng có một đứa "con trai" ngoan ngoãn, lại giúp giải quyết việc chung thân đại sự của Lan Thâm, mẹ Lan nhìn Lâm Miêu tất nhiên là vừa mắt.
"Ăn nhiều một chút." Lan Thâm ung dung gắp thức ăn cho Lâm Miêu.
Lâm Miêu vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, căng thẳng đến không kịp nhai, hai má phồng lên như con chuột hamster nhỏ.
Mẹ Lan sợ cậu ngại, cố tình chọn đề tài không quan trọng mà tán gẫu: "Các con còn đem cả mèo về à, đáng yêu ghê á, nó tên gì vậy?"
"Tên là Cục Cưng Số Hai, ngày thường gọi là bé Hai, là bọn con nhận nuôi."
Vừa về tới nhà, bọn họ đã thả bé Hai ra, giờ nó đang mon men làm quen với không gian mới, cũng không hề sợ sệt.
Nghe tên mình, bé Hai ngẩng đầu "meo" một tiếng.
"Thông minh ghê, thế Cục cưng số 1 là ai vậy?" Mẹ Lan nghi hoặc.
Lâm Miêu nhất thời cứng họng.
Lan Thâm liếc cậu một cái, thong thả nói: "Trong trường đã có một bé mèo hoang tên Cục Cưng rồi, nên mới gọi là số 2."
Mẹ Lan không nhận ra điều gì bất thường, tiếp tục hỏi: "Nghe nói Lâm Miêu tham gia CLB cứu trợ mèo hoang phải không con?"
Lâm Miêu gật gật đầu.
"Bảo sao mà hai đứa có đề tài chung." Mẹ Lan cười, chỉ tay về phía Lan Thâm, "Cái thằng này cũng kỳ lắm, hồi đầu học ngành sinh học tốt là thế, sau lại đòi chuyển qua thú y, nói gì cũng không chịu đổi ý."
Tim Lâm Miêu bỗng đập lỡ một nhịp:"Thật ạ? Khi đó sao anh lại đổi ngành thế?"
Lan Thâm nhún vai: "Chắc là vì hứng thú thôi, thấy giúp được mấy sinh linh nhỏ nhỏ này cũng vui."
"Tiếc thật, lúc đó cô với bố nó còn nghi là nó thích ai đó rồi, cho nên mới nằng nặc đổi ngành như thế."
Lan Thâm chỉ cười không nói.
Lâm Miêu hiểu anh quá rõ, vừa thấy dáng vẻ này là biết Lan Thâm chưa nói lời nói thật.
Có khi mẹ Lan đoán đúng thật rồi.
Cơm nước xong, về đến phòng, Lâm Miêu rốt cuộc không nhịn được nữa: "Rốt cuộc lý do thật sự khiến anh chuyển ngành là..."
Nói đến đây, cậu chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp mèo cam, mèo cam vừa lao tới đã gọi cậu là vợ.
Lúc đó, Lan Thâm đã thích cậu rồi sao? Thật sự là thầm yêu từ trước à...
Nhưng Lâm Miêu không nhớ hai người từng gặp nhau lúc nào, cũng rất chắc chắn mình chưa từng quen biết Lan Thâm trước đó.
