1. Truyện chữ
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 41: Phòng tắm

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Sau Tết, Lâm Miêu lại tiếp tục ở nhà Lan Thâm cho tới mùng Tám. Ban đầu cậu vốn ngại ở lâu sẽ làm phiền, nhưng lại không cưỡng nổi sự nhiệt tình quá mức của mẹ Lan Thâm.

"Ăn nhiều một chút, hai đứa ở trường chắc đói đến gầy rộc ra rồi."

"Ăn hết sủi cảo đêm giao thừa rồi hẵng đi."

Ở đến mùng Tám, Lan Thâm cũng bắt đầu hết chịu nổi.

Vất vả lắm mới chờ Lâm Miêu thi học kỳ xong, còn chưa kịp "ăn mặn" tử tế, đã phải về nhà cha mẹ. Dù Lan Thâm có muốn làm gì đi nữa thì cũng phải cân nhắc tới cảm nhận của Lâm Miêu. Lâm Miêu đã ngại ngùng đến thế, dẫu Lan Thâm có "chó" đến đâu thì cũng sẽ không làm gì, cùng lắm chỉ đè cậu ra mà cọ cọ sờ sờ chút mà thôi.

Lâm Miêu bị Lan Thâm đè trên giường, cái giường ấy là giường Lan Thâm vẫn nằm từ nhỏ đến lớn, hình như mùi hương của anh đã ngấm tận vào từng tấm ván giường, dù có thế nào cũng không thoát được.

Khóe mắt Lâm Miêu đỏ ửng, mười đầu ngón tay luống cuống bấu vào ga giường, miệng định lên tiếng ngăn cản nhưng lại bị Lan Thâm chặn mất.

Lan Thâm cười khẽ: "Tuy nhà anh cách âm cũng tạm được, nhưng mà..."

"..."

"..."

Cả hai đều tự hiểu trong im lặng.

Lâm Miêu cắn môi, không dám phát ra tiếng.

Chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng trong tay Lan Thâm.

Lan Thâm nhớ lại vẻ mặt yêu kiều của Lâm Miêu khi đó, ánh mắt càng trở nên nặng nề.

"Mẹ ơi, nếu không có chuyện gì thì mùng tám bọn con sẽ về lại trường nhé."

Bố Lan thấy khó hiểu: "Về sớm thế làm gì, đều ở trong thành phố chứ có xa xôi gì đâu, đợi khai giảng rồi hẵng về."

"Ở trường còn chút việc, về sớm ôn bài cũng tiện."

Bố Lan tin ngay: "Ừ, học hành vẫn là quan trọng."

Mẹ Lan thì nhìn thấu hết: "Nói trắng ra là chê bố mẹ vướng víu chứ gì. Có giỏi thì về ký túc xá mà ở. Trong bụng chỉ mong được sống thế giới hai người thôi ấy nhỉ?"

Lan Thâm cũng không phản bác.

Mẹ Lan phất tay, dù sao cũng đã ở chung mấy hôm, xác nhận con trai vẫn còn sống, tình mẫu tử của cô cũng hao hết rồi. Mỗi ngày đều thấy Lan Thâm ăn không ngồi rồi ở nhà là lại phát bực: "Đi đi đi đi."

Thế là mùng tám Tết, hai người dọn về lại "tổ ấm nhỏ" của mình. Lâm Miêu vui vẻ bổ nhào lên giường, đúng là nhà mình vẫn thoải mái nhất.

Bé Hai cũng có cảm nhận y như vậy, từ từ lại gần "nhào bột" bên cạnh cậu.

Hai cái móng hồng hồng nhỏ xíu lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lâm Miêu, cậu không chịu nổi dụ hoặc, lập tức túm lấy mà nhéo nhéo, lại ôm bé Hai lên rồi vuốt ve.

Từ đầu đến bụng, từ "cặp bi" đến tận chóp đuôi.

Không sai, bé Hai ngọt ngào như thế lại là một chú mèo đực chưa triệt sản.

Lâm Miêu đang chìm đắm trong cảm giác tuyệt diệu, thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt u oán của Lan Thâm.

"Giỏi lắm, em dám sờ một con mèo đực khác, em không thương anh nữa rồi." Lan Thâm bắt đầu diễn sâu, giọng đầy oan ức, tay thì nhân lúc Lâm Miêu còn đờ ra đã ôm choàng lấy eo cậu.

Lan Thâm làm bộ nghiêm túc: "Anh mới là con mèo đầu tiên của em đấy, anh ghen rồi, anh muốn phạt em."

Nói rồi đuổi bé Hai xuống, hăng hái cởi đồ Lâm Miêu.

Lâm Miêu đỏ bừng cả mặt, biết ngay Lan Thâm đòi về nhà là không có ý tốt. Cậu đè tay Lan Thâm lại, nhưng không từ chối, chỉ ấp úng: "Em còn chưa..."

Lan Thâm cắn nhẹ vành tai cậu: "Vào phòng tắm đi."

Sau đó, anh một tay ôm eo, một tay đỡ mông, nhẹ nhàng bế người vào phòng tắm.

Ký ức của Lâm Miêu cũng chỉ còn lại ánh đèn quá chói, chói đến nhức mắt, gương cũng sáng lóa, còn lạnh lẽo khó chịu, khiến cậu cứ dúi vào người Lan Thâm để tìm hơi ấm.

Điều này cũng vừa đúng ý Lan Thâm, nâng Lâm Miêu lên là có thể dễ dàng tiến sâu hơn.

——

Sau mấy ngày "phóng túng", Lâm Miêu là người không chịu nổi trước.

Cuối cùng, điều mà cậu mong chờ mãi cũng đến: Khai giảng.

Lâm Miêu bắt đầu học kỳ hai năm ba.

Học kỳ hai năm ba là giai đoạn rất quan trọng. Có được xét tuyển thẳng lên cao học hay không, về cơ bản sẽ được quyết định vào cuối kỳ này. Nếu không đủ điều kiện thì phải nhanh chóng cân nhắc nên thi cao học hay đi làm, mà đi làm thì cũng cần lo chuyện đi đâu thực tập.

Đã vậy còn có rất nhiều môn chuyên ngành cần học.

Lâm Miêu vốn muốn được tuyển thẳng, nên dự định tranh thủ kỳ cuối này mà tham gia thêm vài cuộc thi có thể cộng điểm.

Lan Thâm biết cậu bận, ngoài việc viết khóa luận tốt nghiệp cũng giúp đỡ chăm sóc CLB mèo.

Lâm Miêu gác lại hết các chuyện khác. Dù sao cũng không thiếu tiền, không cần nhận đơn đặt hàng nữa, chỉ giữ lại việc học và CLB Mèo.

Cũng tiện thể từ chối vài hoạt động triển lãm không mấy giá trị.

Ví dụ như triển lãm thiết kế mùa xuân trong thành phố.

Giáo viên chủ nhiệm lớp của Lâm Miêu rất bất mãn vì điều này.

Thầy Lý Kim Siêu vừa là giáo viên chủ nhiệm, vừa phụ trách một môn chuyên ngành của lớp, ông cứ liên tục hối thúc Lâm Miêu tham gia triển lãm mùa xuân.

"Một cơ hội rèn luyện tốt như thế, trước giờ em đều tham gia rồi, cũng có kinh nghiệm, sao lần này lại không đi?" Giọng thầy lúc nào cũng nhanh như tên bắn. "Chăm chỉ thiết kế một chút chắc chắn sẽ được chọn thôi..."

Lâm Miêu nghe qua điện thoại mà đầu ong cả lên.

Triển lãm mùa xuân vốn không dễ vào như thế, mấy lần trước đều là cậu chuẩn bị rất lâu.

Vả lại, trước kia cậu tham gia là vì giải thưởng cao, còn bản thân hoạt động đó chẳng giúp ích gì cho việc được xét tuyển cao học.

"Mau đăng ký đi, có gì không hiểu cứ hỏi thầy, như trước kia ấy, thầy có thể làm giảng viên hướng dẫn cho em..."

Lâm Miêu chỉ có thể giải thích một lần nữa: "Thầy ơi, dạo này em thật sự rất bận, không có cách nào chuẩn bị để tham gia được."

Lý Kim Siêu nghe vậy, giọng đầy khó chịu: "Thầy có thể hại em chắc? Thôi thôi, em đã không muốn thì thôi, thầy cũng đâu rảnh. Thầy chỉ muốn em tham gia thêm hoạt động, cởi mở hơn một chút. Cứ rụt rè thế thì sau này phải làm sao..."

Lâm Miêu khó khăn lắm mới tìm được cơ hội cúp máy, xoa xoa tai.

Lúc đó vừa hay Lan Thâm đang ngồi ngay cạnh, đưa tay xoa nhẹ, rồi bóp bóp vai giúp cậu thư giãn.

"Sao thầy Lý sao lại cứ muốn em tham gia thế?"

Lâm Miêu phồng má: "Không biết nữa, cách nói chuyện của thầy ấy lúc nào cũng kỳ quặc, chắc tại triển lãm thiết kế lần này có danh tiếng lớn quá."

Lan Thâm cười cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

"Đừng nói mấy chuyện đó nữa, trong trường lại phát hiện ra một ổ mèo con, hôm nay tụi mình lại qua xem đi." Ánh mắt Lâm Miêu sáng rỡ, "Ăn cơm xong ghé qua chút rồi về học bài."

"Ừm."

Cơm nước xong, hai người tay trong tay, chậm rãi đi về phía ổ mèo.

Lâm Miêu đã quá quen với đám mèo trong trường, hơn nữa bên cạnh còn có Lan Thâm, nên cậu cũng không cần che giấu, cứ mỗi lần thấy mèo trên đường là vui vẻ chào hỏi.

"Meo meo, chào bé nha."

"Meo ——" [A, sen tới rồi à!]

"Ơ, sao mình chưa gặp nhóc mèo mướp này bao giờ nhỉ?"

"Meo?" [Tới cho tui ăn đúng không, đói chết đi được...]

Dù nói chuyện với mèo chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, nhưng Lâm Miêu vẫn có thể vui vẻ chào hỏi từng chú mèo.

Cậu biết Lan Thâm hiểu được tiếng mèo, đôi khi còn khe khẽ thì thầm nói chuyện với anh.

"Bạn mèo này kén ăn thật đấy, đến hạt mèo còn chê."

Lan Thâm nhìn con mèo đang gân cổ gào lên: "Đúng là kén thật, cứ đòi ăn pate thì sao được."

Chẳng mấy chốc họ đã đến chỗ ổ mèo mẹ và mèo con trốn dưới dàn nóng điều hoà.

Tuy đã lập xuân nhưng gió vẫn se lạnh. Nếu mèo mẹ không chăm kỹ, mèo con rất dễ không qua khỏi. Bên ngoài dàn nóng đã có người tốt bụng để sẵn hộp giấy, bên trong lót vài bộ đồ cũ. Một con mèo mẹ đang co ro nghỉ ngơi bên trong. Hai bé mèo con rúc vào bụng nó tìm hơi ấm.

Nghe thấy tiếng động, mèo mẹ cảnh giác vểnh tai lên, đôi mắt dọc nhìn chằm chằm Lâm Miêu.

Lâm Miêu ngồi xuống, xòe hai tay trống trơn, ra hiệu rằng mình không có ác ý. Đồng thời nhẹ giọng nói: "Meo meo, đừng sợ, cho em ăn chút đồ ngon nhé?"

Mèo mẹ không hiểu tiếng người, nhưng lại cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng Lâm Miêu, nó chậm rãi đứng dậy, vô tình làm rơi hai bé mèo con khỏi bụng.

Mèo con lơ ngơ mở mắt ra, hốt hoảng kêu lên: [Mẹ đâu rồi! Có chuyện gì vậy?!]

Mèo mẹ li.ếm đầu hai đứa nhỏ: [Yên nào, mẹ đi xin đồ ăn cho các con.]

Nó bước về phía Lâm Miêu, hơi lúng túng dụi đầu vào đầu gối cậu, meo meo một tràng dài.

"Meo uu~" [Nghe bảo làm vậy thì dễ lừa thú hai chân cho đồ ăn lắm.]

Nó hít hít chóp mũi, hiển nhiên đã ngửi thấy mùi hạt mèo trong túi Lâm Miêu, ánh mắt lập tức rực sáng mà nhìn chằm chằm.

Thú hai chân "dễ lừa" là Lâm Miêu quả nhiên mềm lòng, lấy túi hạt ra: "Dễ thương quá trời, ăn nhiều vô nhé."

Lan Thâm bật cười: "Mấy con mèo này học nhanh thật đấy, còn biết chọn người để lừa cơ."

"Chuyện của mèo sao gọi là lừa được." Lâm Miêu tự gắn filter dày mười mét, bắt đầu pha sữa dê cho mèo con: "Lại đây uống sữa nè."

Cậu đưa bát sữa đến trước mặt mèo con, nhưng mấy nhóc con nhát gan hơn mẹ chúng nhiều, vừa thấy Lâm Miêu đến gần đã sợ hãi chui tọt vào trong thùng giấy.

Mèo mẹ cũng nhìn Lâm Miêu chằm chằm, sợ cậu có ý đồ xấu. Nhưng chẳng mấy chốc, mùi sữa thơm lừng tỏa ra, mèo mẹ li.ếm mép, thò đầu ra li.ếm sữa.

"Này, uống ít thôi nha, để dành cho con mi chứ."

Mèo mẹ mắt điếc tai ngơ, nó biết chỉ khi bản thân ăn no mới có sức chăm con.

May mà còn đủ sữa dê, Lâm Miêu lại pha thêm một bát, cuối cùng cũng dỗ được lũ nhóc.

Lan Thâm nhìn Lâm Miêu thành thục chăm mèo, thoáng thất thần.

"Xong rồi, về thôi." Lâm Miêu thu dọn bát thìa.

Lan Thâm yên lặng nhìn Lâm Miêu, thình lình nói: "Nếu em có con, chắc chắn sẽ là một người cha tuyệt vời."

"Ý anh là gì?" Lâm Miêu bĩu môi, tai dựng lên cảnh giác y như con mèo mẹ vừa rồi, vẻ mặt cũng chẳng khác là bao, "Chẳng lẽ anh muốn có con à?"

Lan Thâm bật cười: "Không phải, chỉ là thấy em rất kiên nhẫn, chăm sóc cũng giỏi nữa."

"Với lại, anh chỉ muốn có con với em thôi." Anh ôm lấy eo Lâm Miêu, tay luồn một vòng sờ sờ bụng cậu, đầu ngón tay lướt qua mang theo chút ngứa ngáy.

Lan Thâm ám chỉ: "Hay là chúng ta cùng cố gắng một chút?"

Lâm Miêu đỏ rực cả tai, tóm lấy tay Lan Thâm gạt qua một bên.

Nhưng gạt ra rồi lại không vui, vẫn muốn được nắm tay Lan Thâm, bèn khẽ chạm chạm vào khuỷu tay Lan Thâm làm ám hiệu.

Lan Thâm liền nắm chặt tay cậu, mười ngón đan vào nhau, Lâm Miêu cong khóe môi, rồi lại nhanh chóng đè xuố.ng.

Hai chàng trai tay trong tay đi trong sân trường, tuy hơi hiếm thấy nhưng cũng chẳng phải chưa từng có. Đôi khi có người nhận ra Lan Thâm sẽ ngoái đầu nhìn mãi, nhưng Lâm Miêu cũng đã quen rồi.

Mới đầu còn có vài thiếu nam thiếu nữ không cam lòng, nhưng Lan Thâm chưa từng cho ai cơ hội.

Đến bây giờ, dù là mấy bạn học phản ứng chậm nhất trong trường cũng đành ngậm ngùi tiếp nhận sự thật qua mỗi ngày công khai phát cơm chó của Lan Thâm.

Nhưng là hiển nhiên tin tức này vẫn còn khá xa lạ với một số người.

"Lâm Miêu, em đang yêu đấy à?"

Lâm Miêu quay đầu lại, bắt gặp gương mặt cau có khó chịu của Lý Kim Siêu.

background
TrướcSau