Chương 42: Thầy cũng là vì muốn tốt cho em


Lâm Miêu hơi sững người, không biết nên trả lời thế nào.
"Em bắt đầu yêu đương từ bao giờ thế?" Lý Kim Siêu còn tò mò chuyện tình cảm của cậu hơn cả mẹ của Lan Thâm.
Lâm Miêu cảm thấy hơi khó chịu, mơ hồ đáp: "Cũng mới thôi ạ"
"Thì ra là vậy." Giọng điệu của Lý Kim Siêu mang theo ý tứ khó diễn tả, khiến người ta nghe mà không thoải mái lắm. Thầy đổi chủ đề, "Thầy đang định tìm em đây, sao em chưa đến lấy bảng điểm?"
Dạo gần đây vừa công bố kết quả cuối kỳ học kỳ trước, đại học S vẫn giữ truyền thống phát bảng điểm giấy, mỗi năm đều phát cho sinh viên. Lớp của Lâm Miêu thì phải tự đến lấy từ giáo viên, Lý Kim Siêu cũng có thể nhân cơ hội này hỏi han tình hình học tập và sinh hoạt của từng người.
Lâm Miêu đáp: "Em định ngày mai đến..."
Lý Kim Siêu cắt lời: "Vừa hay hôm nay gặp em, thầy có mang theo đây, em qua đây một lát." Nói xong thì liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, ánh mắt đầy khó chịu như thể nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Lâm Miêu đành buông tay Lan Thâm ra trước, nhận lấy bảng điểm.
"Nhìn đi, nhìn đi, lần này điểm chuyên ngành của em thụt mất một hạng so với kỳ trước, đứng thứ nhì rồi, thế là không ổn đâu!" Lý Kim Siêu bắt đầu giáo huấn, "Cũng còn tạm được, nhưng không được lơ là, em phải giữ vững vị trí thứ nhất!"
Lâm Miêu ngơ ngác, cúi đầu xác nhận lại kết quả mình thi thật sự không tệ.
"Em phải duy trì ưu thế điểm số chứ, suất tuyển thẳng chỉ có một, còn phải tham gia nhiều hoạt động nữa, ngành thiết kế rất coi trọng kinh nghiệm thực tế..."
"Đừng tưởng đứng thứ hai thì không sao, em là đang tụt dốc đấy, thầy còn lo không biết có chuyện gì, giờ xem ra, nguyên nhân tụt hạng có phải là vì ——" Lý Kim Siêu liếc nhìn Lan Thâm đầy ẩn ý.
Lâm Miêu cứng họng, chuyện yêu đương thì liên quan gì chứ?
Ngay cả Lan Thâm cũng không nhịn được mà bật cười.
Lý Kim Siêu nhìn anh, giọng không vui: "Em cười cái gì?"
"Xin lỗi thầy," Lan Thâm nói chân thành, "Em cứ tưởng chênh nhau một hai hạng là bình thường, với lại Lâm Miêu cũng không kém người đứng nhất bao nhiêu đâu ạ."
"Nghe tôi nói! Nghe tôi nói, các em cứ thế đấy." Lý Kim Siêu ghét nhất là bị phản bác, "Thầy còn có thể hại em sao? Chẳng qua là thấy em có thiên phú nên mới quan tâm em. Lâm Miêu, em tuyệt đối không được lãng phí tài năng và thành tích của mình, thầy cũng là vì muốn tốt cho em, vì suất tuyển thẳng của em mà thôi!"
"Vậy sao thầy cứ bắt em tham gia Triển lãm Thiết kế Mùa Xuân vậy ạ?" Lâm Miêu có phần bất lực.
"Cơ hội rèn luyện tốt như thế, ra ngoài mở rộng tầm mắt, lại có thể nổi danh." Lý Kim Siêu đáp, "Em như thế là không đúng rồi, em không nên phí quá nhiều sức vào mấy chuyện ngoài học hành, ví dụ như yêu đương, làm thêm này nọ, đều không phải thứ em nên nghĩ đến, chỉ nên tập trung ổn định lấy suất tuyển thẳng thôi."
Thầy nói tiếp: "Nếu em có thành tích kém thì thầy đã mặc kệ em rồi, thiên phú tốt như thế thì phải chuyên tâm học hành, không thể để phí được! Chỗ thầy có bao nhiêu dự án như thế mà em lại chẳng chịu tham gia cái nào, phải vào đấy học hỏi mới được..."
Lý Kim Siêu lôi Lâm Miêu ra thao thao bất tuyệt, hận không thể thuyết phục cậu ngay tại chỗ.
Hiếm khi Lâm Miêu cảm thấy mệt mỏi đến thế, nhưng dù sao đây cũng là thầy của cậu, không tiện thất lễ, đành phải nghe suốt một hồi.
Cuối cùng vẫn là Lan Thâm tìm cớ giải vây: "Thầy ơi, bọn em còn có tiết sau, bọn em xin phép đi trước ạ."
Lý Kim Siêu mới hừ một tiếng không nặng không nhẹ, quay sang Lâm Miêu nói: "Sau này rảnh thì đến tìm thầy, thái độ học tập của em có vấn đề lớn, phải nói chuyện thêm."
Nói rồi vênh mặt bỏ đi.
Lâm Miêu nhỏ giọng than thở: "Người không cùng quan điểm thì khó mà nói chuyện được. Em chưa từng biết thầy ấy lại để tâm chuyện sinh hoạt cá nhân của em đến thế."
"Thái độ học tập của em có vấn đề ở đâu cơ chứ? Em học tập nghiêm túc lắm mà." Lâm Miêu thấy có hơi ấm ức.
Lan Thâm xoa đầu cậu dỗ dành: "Có lẽ thầy ấy là kiểu người cho rằng vạn sự đều thấp, chỉ có học là cao nhất ấy."
Lâm Miêu hết sức đồng tình.
Hai người không nhắc lại chuyện rầu rĩ kia nữa, vẫn sống và học tập như thường lệ.
Còn chuyện thầy Lý yêu cầu nói chuyện?
Để mấy hôm nữa rồi tính.
Mà ổ mèo nhỏ kia, nhờ được thú hai chân kiên trì cho ăn, cuối cùng cũng bớt cảnh giác, dần dần khi đến giờ ăn đã có thể tranh thủ vuốt ve mấy bé mèo con.
Hai bé mèo con đều có màu trắng cam, trên lớp lông trắng có vài mảng màu cam loang lổ. Dựa vào hoa văn trên lưng, tạm thời đặt tên là Cam Một Chấm và Cam Hai Chấm.
Trong trường có rất nhiều mèo, trừ mấy đứa đặc biệt như Long Ngạo Thiên thì đa phần đều được đặt tên theo đặc điểm ngoại hình cho dễ nhớ.
Ví như mèo tabby thì gọi là Sọc Dưa, cái đuôi ngắn thì gọi là Đuôi Ngắn, mèo đen trắng có "ria mép" đen thì gọi là Baka*, ngoài ra còn có Đuôi Vàng, Vớ Trắng Dài, Tóc Úp Nồi, v.v.
*Baka meow ~ Mèo mặt ngu
Đối với mấy bé mèo con, Lâm Miêu không khỏi dành nhiều tâm sức hơn, ba ngày thì có hai hôm đều chạy đến chỗ ấy.
Thấy hai bé mèo con đi càng lúc càng vững, rình đuôi mẹ học cách săn mồi, mọi phiền não trong ngày đều như tan biến.
Ai ngờ được sống yên ổn mới vài ngày, Lâm Miêu đã tiu nghỉu quay về.
Lan Thâm bước ra đón lấy cậu, ôm cậu một cái: "Sao thế em?"
Giọng Lâm Miêu ỉu xìu: "Cam Một Chấm mất tích rồi, mấy ngày nay không thấy đâu cả."
Mèo con tuổi này vốn chẳng dám chạy quá xa, càng không dám rời mẹ.
Lâm Miêu lo lắng: "Có khi nào nó về hành tinh Mèo rồi không."
Lan Thâm an ủi: "Nhưng cũng đã thấy xác nó đâu, chắc là không sao đâu, biết đâu vài hôm nữa nó lại về."
"Lần cuối có người thấy Cam Một Chấm là tối hôm kia, một bạn trong nhóm bảo thế." Lâm Miêu thở dài, "Mong là vậy."
Tâm trạng của Lâm Miêu trầm xuống, năm nào cũng có không ít mèo mất tích một cách bí ẩn, gặp chuyện chẳng lành, giống như con mèo cam già trước kia, giống như rất nhiều bé mèo con khác...
Những việc họ có thể làm vẫn quá ít ỏi.
Họ chỉ có thể cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào khả quan.
Lan Thâm an ủi: "Biết đâu do nó đáng yêu quá, có người đã bế về nuôi rồi cũng nên."
Lâm Miêu uể oải nói: "Chỉ mong đừng rơi vào tay kẻ xấu."
Bọn họ vẫn luôn biết, quanh trường có những người chuyên rình bắt mèo, bán thịt mèo, vì thế vẫn luôn cảnh giác với những kẻ khả nghi, nhưng nào thể giám sát 24/7.
Cam Một Chấm vẫn không xuất hiện, Lâm Miêu buộc phải chấp nhận hiện thực ấy.
Chưa đầy hai hôm, Cam Hai Chấm cũng mất tích.
Lâm Miêu vừa lo vừa giận: "Mèo mẹ vẫn ở đó, có ăn có uống, tuyệt đối không thể là tự chúng đi về hành tinh Mèo được. Là ai lại nhẫn tâm đến mức cả mèo con cũng bắt đi vậy chứ?"
Rất nhiều người thấy mèo con nhỏ xíu, vừa đáng yêu lại thân thiện thì nổi hứng bế đi luôn, nhưng họ hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc, lại thành ra hại chúng.
Lâm Miêu đăng trong nhóm hỏi: "Phiền mọi người thử nhớ lại xem, lần gần nhất thấy Cam Hai Chấm là khi nào."
Diệp Tử:【 Đúng đó TAT, nó nhỏ xíu, dễ thương lại thân thiện thế kia, tuyệt đối không thể có chuyện gì được 】
Nam nam:【 Tan học em sẽ đi tìm quanh đấy xem có nghe tiếng mèo kêu không 】
Lâm Miêu:【Cũng phiền các bạn ở gần đó hỏi han lẫn nhau xem sao.】
Cá Cùi Bắp:【Em làm một mẩu tin tìm mèo đơn giản đăng lên vòng bạn bè rồi. Hay là mọi người cùng chia sẻ nhé?】
Diệp Tử:【 Ủng hộ! Cứu bé với, bé không chịu nổi việc mất hai bé mèo chỉ trong vòng một tuần đâu】
Lâm Miêu liếc nhìn bài đăng, mẩu tin tìm mèo được trình bày rất ổn, bèn tiện tay chia sẻ luôn.
Bạn bè trong list cũng đều lần lượt để lại lời nhắn rằng chưa từng trông thấy.
Tâm trạng Lâm Miêu lại trĩu xuống thêm đôi phần.
Bình luận:
【 Đừng lo, tớ cũng chia sẻ rồi, mong là có hy vọng 】
【 Đúng đó, chắc là không sao đâu 🙏🏻 】
Ngay trong khu bình luận đầy cảm thông ấy, bỗng nhô lên một dòng không mấy hài hòa: 【 Học sinh đứng thứ hai mà suốt ngày đăng mấy thứ linh tinh này, rảnh quá ha 😁😁 】
Lâm Miêu nhìn kỹ, đúng là giảng viên chủ nhiệm của cậu – Lý Kim Siêu.
Vì muốn tăng độ lan truyền, nên cậu chưa từng cài chế độ chặn bất cứ ai với những bài như thế này.
Cậu không ngốc, cẩn thận cân nhắc một chút, sao có thể không nghe ra mùi móc mỉa trong câu chữ, không khỏi bực bội trong lòng.
Chuyện liên quan đến sinh mệnh của một sinh linh nhỏ bé, sao có thể gọi là rảnh rỗi được?
Đúng lúc ấy, Lý Kim Siêu lại nhắn tin đến:【 Bây giờ không có tiết chứ? Thầy thấy em rảnh lắm, chi bằng đến văn phòng thầy, chúng ta trò chuyện một lát nhé 🤝】
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Lâm Miêu cũng chẳng muốn dây dưa, bèn nhắn cho Lan Thâm báo hướng đi rồi dứt khoát tới xem Lý Kim Siêu còn định nói gì nữa.
Lâm Miêu gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Bên trong vang lên giọng nói. Lâm Miêu đẩy cửa bước vào, khẽ gật đầu với Lý Kim Siêu.
"Ngồi đi." Lý Kim Siêu nói xong thì chau mày nhìn cậu chăm chăm.
Lâm Miêu ngồi xuống, cũng không nói lời nào.
Hai người im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là Lý Kim Siêu mở lời trước: "Nghe nói em là trưởng CLB cứu trợ mèo hoang?
Lâm Miêu gật đầu.
"Thầy cũng không phải là ghét mèo, chỉ là không có cảm xúc gì đặc biệt với chúng thôi, nhưng thầy cũng có lòng yêu thương chứ, cá trong trường thầy đều cho ăn cả rồi."
Lâm Miêu không hiểu thầy muốn nói gì, chỉ lặng thinh lắng nghe.
"Nhưng mà chuyện này ấy, học tập vẫn phải là ưu tiên hàng đầu. Em xem em đi, từ khi làm trưởng CLB thì triển lãm cũng không thèm tham gia nữa."
"Chuyện đó không liên quan gì đến câu lạc bộ mèo cả." Lâm Miêu không thể không giải thích.
"Sao lại không liên quan? Thầy thấy vòng bạn bè của em toàn là mèo, sao không quảng bá cho việc học hay mấy thứ khác đi?"
Lý Kim Siêu tỏ vẻ như thông cảm: "Thế này đi, bình thường em tiêu bao nhiêu tiền cho câu lạc bộ mèo?"
Lâm Miêu ước lượng tiền mua thức ăn cho mèo: "Chừng bốn, năm trăm tệ."
"Vậy thì thầy lấy danh nghĩa cá nhân, ủng hộ cho CLB mèo 500 tệ, học kỳ này em khỏi đi cho mèo ăn nữa, công việc trong CLB để người khác lo, em thì tập trung vào học hành là được."
Lý Kim Siêu mặt mày nghiêm nghị, gần như đã in sẵn hai chữ "bố thí" trên trán: "Thế là đủ rồi chứ? Em xem, thầy cũng rất quan tâm đến sở thích của em, cũng ủng hộ em, giờ em cũng nên quan tâm tới thầy chút chứ, thầy chỉ muốn em học tốt, tham gia thi thố và triển lãm thôi mà."
Lâm Miêu nhíu mày, không thích việc thầy xen vào quá nhiều như vậy.
Cậu giải thích: "Ý em là mỗi tháng mất bốn, năm trăm tệ."
Lý Kim Siêu nghẹn họng một chút, nhưng vẫn cố chấp: "Dù sao thì em cũng không được làm trưởng CLB nữa, thành tích của em đã sa sút rồi."
Lâm Miêu nói tiếp: "Với lại, việc thầy muốn quyên góp là chuyện cá nhân của thầy, không quyên cũng chẳng sao, việc cứu trợ mèo hoang là sở thích và trách nhiệm cá nhân của em, em không lo cũng phải lo."
"Thầy chưa đủ thông cảm với em hay sao, sao em lại không thể thông cảm cho thầy chứ?"
Lâm Miêu không hiểu: "Nhưng chuyện em học thế nào thì liên quan gì đến thầy đâu ạ, chẳng qua là thầy không thể làm giảng viên hướng dẫn sinh viên nhận giải thôi mà."
Lý Kim Siêu như bị chọc trúng tim đen, giọng lập tức cao lên: "Em nói gì thế, thầy đây cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, em còn cần phải rèn luyện đấy!"
