Chương 43: Tiếng kêu của mèo con


Ánh mắt Lý Kim Siêu nhìn Lâm Miêu chẳng mấy thiện chí, hơn ba mươi tuổi mà trán đã chất chồng nếp nhăn, trông vừa cứng nhắc vừa tự cao.
"Đừng tưởng thành tích tốt thì đã là gì ghê gớm, mấy thứ chính quy này trong mắt thầy cô chẳng qua chỉ là trò trẻ con thôi. Nếu không phải vì suất tuyển thắng chỉ có một..."
Không hiểu là xuất phát từ tâm lý gì, Lý Kim Siêu ta lại nói: "Nói thật thì thầy ủng hộ Viên Hạo Long hơn đấy, tư duy vĩ mô của bạn ấy tốt hơn em, biết nhìn xa hơn, cũng chẳng bị mấy chuyện vặt vãnh làm phân tâm."
Lâm Miêu đột nhiên cảm thấy rất mệt tâm.
Hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng một lối tư tưởng ích kỷ đến cực đoan. Cậu nói chuyện với ai trong số họ cũng chỉ thấy như nước đổ đầu vịt, phí công vô ích.
"Em còn thụt lùi nữa, thật ra thầy muốn tiến cử Viên Hạo Long, nhưng tuyển thẳng còn phải nhìn điểm..."
Lâm Miêu hỏi lại: "Vậy người đứng nhất học kỳ trước là Viên Hạo Long ạ?"
Lý Kim Siêu nghẹn họng không nói nổi lời nào.
Học kỳ trước Viên Hạo Long đứng thứ ba, Lâm Miêu đứng thứ hai, vẫn cao hơn cậu ta một bậc.
Lý Kim Siêu vẫn cứng miệng: "Nếu em không muốn, thì sau này thầy cũng sẽ không đặt trọng tâm bồi dưỡng lên người em nữa đâu, tốt nhất là em cứ giữ vững thành tích đi, giữ nguyên là được." Nhưng ngàn vạn đừng để rớt xuống đấy.
. . .
. . .
"Dĩ nhiên, em muốn làm gì cũng được, thầy là người rất cởi mở mà." Lý Kim Siêu còn cố ý nhấn giọng vào hai từ "cởi mở" ấy.
Thực chất bụng dạ chỉ bằng cái đầu kim.
Lâm Miêu âm thầm phản bác trong lòng.
Chẳng qua chỉ vì bất đồng quan điểm, lỡ lời nói ra điều gì không hợp tai thầy, có lẽ bị xem là 'trái ý nghịch lời', thế là thầy cứ bám lấy mà gọi cậu ra nói chuyện hết lần này đến lần khác.
Nhưng mấy lời mà Lý Kim Siêu nói, nếu để người khác nghe thấy, thể nào cũng bị mắng cho một trận là đang giở trò dìm người nâng mình.
Cũng bởi Lâm Miêu trước nay tính tình mềm mỏng dễ bắt nạt, còn giờ thì cậu cũng chẳng buồn tranh cãi nữa.
Trong lòng Lý Kim Siêu cũng vô cùng bực bội, cảm giác bản thân đang dần mất kiểm soát, không hiểu sao Lâm Miêu lại dám nói "không" với mình.
Lâm Miêu thực sự chẳng buồn đôi co thêm nữa, tùy tiện gật đầu: "Nếu sau cùng điểm của Viên Hạo Long cao hơn em, thì để cậu ta lấy suất tuyển thẳng đi."
Lý Kim Siêu như đấm vào bị bông, chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng.
"Một sinh viên đại học suốt ngày chẳng lo học hành..."
"Thầy ạ." Lâm Miêu đột nhiên cất tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Lý Kim Siêu, "Mỗi người có chí hướng riêng, ngoài học hành ra, không phải việc gì cũng là không đứng đắn. Em sẽ nghiêm túc học tập, việc em chăm sóc mèo hoang chẳng mâu thuẫn gì với điều đó, em cũng không thể từ bỏ vị trí trưởng câu lạc bộ."
Cậu mím môi: "Em mong thầy đừng nói với em những lời thế này nữa."
Dứt lời, trong lòng Lâm Miêu vẫn thấy có phần không vui: "Nếu không còn gì nữa thì em xin phép đi trước."
Lý Kim Siêu hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói thêm, nhưng trong lòng thì chẳng xem lời cậu ra gì.
Loại người như thế, sau này thì làm được trò trống gì chứ. Tốt bụng vạch sẵn lộ trình cho mà không chịu đi theo, rồi sau này hết đường học hành, ắt sẽ hối hận thôi.
Lý Kim Siêu thở dài một tiếng, người trẻ bây giờ đúng là lòng dạ xốc nổi!
Sau khi nói hết với Lý Kim Siêu, Lâm Miêu lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Trước đây Lý Kim Siêu luôn bắt cậu làm nọ làm kia, còn lợi dụng cậu làm không công.
Mà những bài giảng của thầy lại chẳng liên quan gì mấy đến hướng đi mà cậu quan tâm, ngày nào cũng tỏ ra vẻ "tôi dạy giỏi nên trò mới giỏi".
"Nhìn Lâm Miêu kìa, đoạt giải nhất triển lãm thiết kế, giỏi chưa, tôi hướng dẫn đó."
Rõ ràng chẳng góp ý gì cho ra hồn, còn thích xen vào chuyện sở thích của cậu.
Giờ đây thậm chí còn muốn cậu từ bỏ cả chức trưởng câu lạc bộ!
Lý nào Lâm Miêu bằng lòng cho nổi.
Cậu đã cố gắng rất nhiều mới có thể vượt qua bản thân, tranh cử thành công, sao có thể dễ dàng buông tay được.
"Miêu Miêu." Một tiếng gọi mang theo ý cười vang lên bên tai.
Tâm trạng của Lâm Miêu lập tức phơi phới, nét mặt cũng dịu đi thấy rõ.
Cậu quay đầu, quả nhiên thấy Lan Thâm: "Sao anh lại tới đây?"
Rõ là một câu nghi vấn mà giọng lại đầy chắc chắn, như thể rất đỗi tin tưởng Lan Thâm sẽ đến đón mình.
Không biết từ khi nào, Lan Thâm đã cho cậu cảm giác an toàn đủ để cậu yên tâm giao phó lộ trình, chẳng cần sợ phải lẻ loi một mình nữa.
"Đón em chứ sao." Quả nhiên, Lan Thâm đáp đúng như cậu nghĩ.
Khóe môi Lâm Miêu khẽ cong, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Lan Thâm: "Đi thôi."
"Sao hôm nay vui thế?"
"Em vừa nhận ra, từ chối điều mình không thích thật ra rất đơn giản." Lâm Miêu bĩu môi, "Thầy Lý và em đi hai con đường khác nhau, giờ nói rõ rồi thì cũng tốt, sau này thầy ấy không can thiệp vào việc của em nữa."
Lan Thâm nghi hoặc: "Thế em vẫn định học cao học à?"
Lâm Miêu cười hì hì: "Suất tuyển thẳng thì vẫn phải cố gắng thử chứ, em không định nhường nó cho Viên Hạo Long đâu." Ánh mắt cậu rực cháy tinh thần hiếu thắng, hiếm khi có được khí phách đúng tuổi thanh xuân như thế.
"Nếu thực lực không đủ thì đi làm cũng được, em quay video nhận đơn chắc cũng đủ sống."
Lâm Miêu không tạo áp lực lên chính mình quá nhiều, dù sao cũng không có ai bắt ép cậu học lên cao, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình là được rồi.
Lan Thâm rất thích tâm thế ấy của cậu.
Nỗ lực, nhưng không hành hạ bản thân một cách vô nghĩa.
Anh động viên: "Cố lên nhé, đến lúc đó em sẽ thành người có học vấn cao nhất nhà mình luôn đó!"
Lâm Miêu nghiêm túc "ừm" một tiếng, nhìn gương mặt Lan Thâm, bất giác lại nở nụ cười.
Lan Thâm chợt dừng bước: "Anh phát hiện dạo này em hay cười hơn rồi."
Lâm Miêu đưa tay sờ má mình, quả nhiên chạm đến khóe môi đang cong lên: "Thật á..."
Lan Thâm lén hôn một cái lên môi cậu, bật cười: "Chắc là do yêu đương nên ngọt ngào hơn đó."
Lâm Miêu cũng không phủ định.
"Đi thôi, về đón bé Hai, tới lúc chích ngừa rồi." Lan Thâm lấy chìa khóa xe, "Anh sắp xếp cả rồi."
Lâm Miêu yên tâm đi theo anh: "Nhớ nhắc em lấy máy ảnh nhé, tiện thể quay luôn video theo dõi sau nhận nuôi."
"Tự mình nhận nuôi cũng có thể thăm hỏi mà." Lâm Miêu tính toán đâu ra đó.
"Được thôi." Lan Thâm lúc nào cũng chiều theo cậu.
Bé Hai là chú mèo khá gan lì, khi ngồi xe chỉ có chút hồi hộp, nghe tiếng động cơ gầm rú thì khe khẽ meo meo.
[Sắp đi đâu thế này?]
"Không sao đâu, không sao đâu mà." Lâm Miêu vừa cho nó ăn súp thưởng vừa dỗ dành.
May mắn là khi tới bệnh viện, bé Hai như nhận ra chốn cũ nên thả lỏng hơn nhiều, lại khôi phục phong thái hướng ngoại.
Lúc tiêm cũng chỉ đứng im cứng ngắc, không vùng vẫy gì nhiều.
Xong việc, Lâm Miêu đau lòng bế nó lên: "Hết đau rồi hết đau rồi, không sao nữa nha."
Lan Thâm đứng bên cầm máy quay, không lộ mặt, chỉ quay bàn tay thon dài của Lâm Miêu và chú mèo trong ngực cậu.
Lâm Miêu kiên nhẫn xoa bóp cho Tiểu Nhị thả lỏng gân cốt.
Anh có thể tưởng tượng được khi video đăng lên, kiểu gì cũng có một đống bình luận: 【 Không biết nên ghen tị với người hay ghen tị với mèo nữa.】
Tài khoản của Lâm Miêu cũng coi như đã ổn định, mấy video bất ngờ nổi tiếng đã chứng minh được sự thiếu hụt nội dung trong lĩnh vực này, lại vừa khéo phù hợp với xu hướng nhân đạo hóa trong việc quản lý động vật lang thang, số lượng người theo dõi cũng tăng trưởng đều đặn.
Cậu mơ hồ đã có đà dẫn đầu trong lĩnh vực này, rất được giới trẻ yêu thích.
Tiêm xong vắc-xin phòng bệnh, cũng tiện thể làm kiểm tra đơn giản cho bé Hai.
Bác sĩ sờ thử bụng, lại vạch miệng nó ra xem, hài lòng gật đầu "Ừm" một tiếng: "Nuôi tốt đấy, lông mượt bóng bẩy." Thuận tay vuốt nhẹ mấy cái lên lớp lông mềm mượt của bé Hai.
Lâm Miêu xem vinh nhục của mình gắn liền với bé Hai, khóe môi cong lên, tự hào vô cùng.
"Tốt nhất nên để nó làm quen với việc đánh răng từ nhỏ, để phòng các bệnh về răng miệng và viêm nướu." Bác sĩ thấy cậu là một "con sen" có trách nhiệm nên không khỏi dặn dò thêm vài câu.
Lâm Miêu nghiêm túc ghi nhớ.
Lam Thâm đón lấy bé Hai, bỏ vào lồng vận chuyển, tay kia thì nắm tay Lâm Miêu, miệng trêu ghẹo: "Không tin tưởng anh thế cơ à? Anh kiểm tra còn chưa đủ sao?"
Lâm Miêu thật thà giải thích: "Quy trình bắt buộc trong việc thăm hỏi sau nhận nuôi thôi mà."
Cậu khích lệ: "Cũng nhờ có anh đấy chứ, không thì em đâu nuôi được bé Hai tốt như thế."
Lam Thâm bẹo má cậu một cái: "Miệng càng ngày càng ngọt nhỉ... Lại định dụ anh mời ăn à?"
Mặt Lâm Miêu đỏ lên, lời khen ấy xuất phát từ đáy lòng: "Không có đâu, lát nữa còn phải đi học tiết tối nữa."
Hai người tùy tiện ăn qua loa một bữa ở gần đó, rồi lái xe đưa bé Hai về nhà trước, sau đó mới quay xe trở lại trường.
Lam Thâm đỗ xe ở bãi đỗ bên cửa hông của trường, rồi hai người cùng đi xe điện đến tòa giảng dạy.
Đại học S rất lớn, là đại học tốt nhất trong thành phố, có tổng cộng hai khu học dạy học.
Khu mà Lâm Miêu đang học là khu mới xây, chiếm một diện tích khá lớn, từ cổng trường vào tới tòa giảng dạy trong cùng mất gần hai, ba cây số.
Bình thường trong trường có rất nhiều người đi lại, gần như không cho phép xe cơ giới chạy trong khuôn viên, việc đi lại phần lớn dựa vào xe đạp hoặc xe điện nội bộ.
Hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe điện, vai kề vai, gối chạm gối, không nói lời nào nhưng cũng không hề cảm thấy ngượng ngập.
Xe điện chạy bon bon về phía trước, gió xuân mơn man thổi tới, cảm giác dễ chịu vô cùng.
Dọc theo lộ trình cố định, xe điện rẽ sang con đường phía sau các cửa tiệm, nơi này có ít người qua lại.
Lâm Miêu thả lỏng bản thân, lơ đãng ngẩn người, cho đến khi nghe thấy trong gió có lẫn một tiếng mèo kêu.
Tai Lâm Miêu nhanh hơn cả đầu óc, lập tức bắt được âm thanh ấy.
"Meo meo ——" [Mẹ ơi, muốn mẹ cơ!]
Tiếng kêu rất nhỏ, nếu không phải là người ngày ngày tiếp xúc với mèo như Lâm Miêu thì chắc chắn sẽ không chú ý tới.
Nhưng cậu cảm thấy rất quen tai.
Lâm Miêu không khỏi quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng xe điện chạy quá nhanh, từng dãy cửa tiệm vun vút lướt qua, Lâm Miêu cũng không dám chắc liệu mình có nghe nhầm hay không.
Cậu khẽ hỏi Lam Thâm: "Anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?"
"Anh không để ý, sao thế?"
Lâm Miêu mím môi: "Không có gì đâu."
Cậu luôn cảm thấy đó giống như tiếng một con mèo con đang gọi mẹ, nhưng vì đang vội đến lớp, cũng không tiện xuống xe kiểm tra kỹ.
Đợi đến tối khi trở về ký túc xá, Lâm Miêu lại nhớ tới chuyện này, bèn lên nhóm chat chuyên điểm danh cho mèo ăn để hỏi han.
【 Trên con đường nhỏ gần tòa giảng dạy có tiệm nào nuôi mèo không? Hồi chiều anh đi ngang qua hình như nghe thấy tiếng mèo kêu 】
Mèo Bikini Bottom: "Không chú ý lắm, sao thế ạ?"
Đương nhiên Lâm Miêu không thể nói là mình nghe thấy mèo con gọi mẹ được, chỉ có thể nói lấp lửng: 【 Cảm thấy hơi lạ lạ 】
Lan Lan: "Ờ nhỉ, chỗ đó toàn quán ăn không à, bình thường chẳng ai dám nuôi mèo trong tiệm, sợ khách hàng phàn nàn vì lông mèo á."
Diệp Tử:【 Mai em tiện đường đi ngang đó, để em xem thử xem 】
Lâm Miêu:【 Nhờ em nhé, hồi chiều anh nghe được ở cái đường sau lưng quán đó, đường xe điện chạy ấy 】
Hôm sau Diệp Tử đi ngang qua, cố ý đi con đường phía sau tiệm.
Con phố đó mặt trước là các quán ăn, quán trà sữa, lúc nào cũng đông đúc ồn ào, nhưng mặt sau là khu bếp, lập tức yên tĩnh hẳn đi.
Diệp Tử đi chậm lại, lắng tai nghe từng nhà một, quả nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu khe khẽ.
Diệp Tử vội vàng nhắn lại:【Em cũng nghe thấy rồi, là ở quán bún sơn màu hồng á, chắc là họ nuôi mèo thật, để em vào hỏi thử.】
