1. Truyện chữ
Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?! - Tuyết Địa Kim Lũ

Chương 47: Mèo báo ân - End

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Lâm Miêu ngẫm nghĩ kỹ lại, vẫn không nhận ra trùng hợp ở chỗ nào.

"Em xem," Lan Thâm giải thích , "Gần như lần nào anh hóa thành mèo cũng đều gặp được em, hơn nữa mỗi lần có mèo gặp nạn, anh đều thuận lợi biến hình được."

"Bình thường có cố gắng cách mấy cũng chưa chắc thành công, vậy mà lần này lại được ngay."

Lan Thâm day day ấn đường, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng chân thành của Lâm Miêu. Anh chỉ đành cười bất đắc dĩ: "Chắc do anh suy nghĩ nhiều thôi."

Lâm Miêu được anh nhắc nhở, ngược lại càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng: "Giờ nghe vậy mới thấy, đúng là có hơi giống như cố ý thật..."

Cậu nhíu mày trầm ngâm, từ nhỏ đến lớn tuy cậu đều có siêu năng lực, nhưng ngoại trừ Lan Thâm thì chưa từng gặp thêm hiện tượng siêu nhiên nào nữa.

Là bọn họ giấu quá kỹ, hay là... căn bản không tồn tại?

Có thể làm ra chuyện như thế, e là không phải sức người có thể làm được.

Tối hôm đó khi nằm trên giường, Lâm Miêu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Cậu nín thở, len lén trở mình lần thứ tám trong đêm.

"Vẫn chưa ngủ à?"

Lâm Miêu khựng lại, cậu nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: "Em làm anh tỉnh à?"

"Không đâu, em cứ lăn qua lăn lại mãi bên cạnh, anh cũng không ngủ được." Lan Thâm bật cười, vươn tay ôm lấy cậu.

"Em... em chỉ là thấy hơi lo thôi..."

"Sớm biết vậy thì anh đã không nói ra rồi."

Lâm Miêu cuống lên: "Nhưng, nhưng bọn mình vẫn chưa tìm được nguyên nhân anh hóa mèo, em sợ lỡ có nguy hiểm tiềm ẩn..."

"Suỵt." Lan Thâm đưa tay đặt nhẹ lên môi Lâm Miêu, "Không sao đâu, thật đấy, cứ thả lỏng đi."

"Nếu thật sự có ai muốn hại bọn mình, lại có năng lực kỳ lạ đến vậy, thì đã ra tay từ lâu rồi, đâu cần chờ đến bây giờ."

Lan Thâm bình thản nói: "Huống chi bọn mình chỉ là dân thường, ai lại phí công sức lớn vậy để nhắm vào bọn mình chứ?"

"Yên tâm ngủ đi."

Lâm Miêu bị cái logic kỳ lạ ấy thuyết phục, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Có lẽ vì ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, nên trong mộng Lâm Miêu cũng không quên được mèo cam. Trong mơ, cậu lờ mờ thấy trước mặt có một con mèo cam đang ngồi xổm.

Lâm Miêu lắc đầu, ngơ ngác ngẩng lên nhìn.

Cậu đang làm gì ở đây nhỉ? Cúi đầu xuống, chạm phải đôi mắt mèo màu lục sáng ngời.

À đúng rồi, cậu đến để đem thức ăn chú mèo cam già thông minh này.

Lâm Miêu vô thức quan sát hoa văn trên bộ lông của nó, rất giống, nhưng vẫn có điểm không giống.

Cậu luôn có cảm giác đôi mắt mèo này đáng ra phải là một màu hổ phách xinh đẹp mới đúng.

Lâm Miêu bật cười tự giễu, vội gạt cái ý nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu, chắc cho mèo ăn đến ngớ người rồi. Cậu đổ đầy thức ăn vào bát, nhưng mèo cam già không vội ăn, mà vẫn giữ nguyên tư thế ổ bánh mì, nheo mắt nhìn cậu đầy hiền từ.

"Meo~?" "Thú hai chân tốt bụng kia, cậu có điều ước gì không?"

Lâm Miêu sực nhớ hôm nay là sinh nhật mình, không khỏi bật cười: "Mi là thần đèn Aladdin đấy à?"

Nhưng tất cả những điều này như thể đã từng xảy ra, giống như một mảnh ký ức thân thuộc đến lạ kỳ.

Cơ thể cậu tự động ngồi xuống, khẽ khàng thì thầm với chú mèo cam già: "Anh nào có điều ước gì chứ, chỉ mong đám mèo tụi mi đều mạnh khỏe, vui vẻ là tốt rồi."

Mèo cam già dùng trán cọ cọ vào người cậu: "Ngoài điều đó ra thì sao, có lẽ ông già này còn giúp được điều gì cho cậu."

Nó nói với giọng bình thản: "Ta cũng sống lâu lắm rồi... chắc cũng đến lúc rồi..."

Giọng nó dần nhỏ đi, Lâm Miêu nghe không rõ, nhưng cậu biết, chú mèo cam này đã già lắm rồi, không biết ngày nào sẽ quay về hành tinh Mèo.

Lâm Miêu thở dài: "Mi chỉ cần ở bên anh nhiều một chút là được rồi." Giọng cậu trầm xuống, mắt cũng tối lại, "Cũng chẳng có ai nói chuyện với anh cả, chỉ mong đám mèo ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Mèo cam già kêu một tiếng an ủi cậu, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, như thể vừa hiểu ra điều gì đó: "Yên tâm đi... sẽ có người ở bên cậu."

"Người tốt à, cuộc sống của cậu rồi sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi." Giọng mèo vang lên bên tai cậu.

Khóe miệng Lâm Miêu khẽ cong, như thể vừa nhận được một nguồn động viên nho nhỏ, lại tìm được chút kỳ vọng mới trong ngày sinh nhật của mình: "Hy vọng là vậy."

Sinh nhật năm hai đại học, cậu thực sự đã ước điều đó.

Không có thần linh nghe thấy, nhưng lại có một chú mèo cam già đã lắng nghe.

Lẽ ra lúc ấy sau khi cho mèo ăn xong, Lâm Miêu nên quay đầu rời đi. "Lâm Miêu" trong mộng cũng làm đúng như thế, nhưng góc nhìn lại dừng lại, như thể biến thành thị giác của Thượng đế.

Cậu thấy mèo cam già thong thả ăn vài miếng hạt, trên người phát ra từng đốm linh quang.

Mèo cam già quả thực đã già lắm rồi, răng không còn nhai nổi, móng vuốt cũng cùn đi.

Nhưng nó vẫn còn sống, bởi vì nó đã khai linh trí từ lâu, coi như đi được nửa bước vào con đường tu luyện.

Chỉ là hiện nay linh khí đã suy tàn, dù có cố đến đâu, tuổi thọ cũng đã đến cuối đường.

Mèo cam già vốn chọn ngôi trường trong lành này làm nơi dưỡng lão, tiện thể ngắm tụi nhóc loài người, không ngờ lại gặp được một "đứa nhỏ" hợp ý đến thế.

Nó vung vẩy móng vuốt, một tia linh quang vút ra, lơ lửng bay đi trước, mèo cam chậm rãi bước theo sau.

Người đi đường dường như chẳng ai nhận ra điều kỳ lạ đó, chỉ có mèo cam và Lâm Miêu nhìn thấy.

Lâm Miêu nghĩ chắc mình đang mơ thôi, không thì làm sao lại thấy được cảnh tượng như thế này chứ?

Cậu thấy mèo cam già theo linh quang tới ký túc xá của Lan Thâm, ánh sáng trắng bên ngoài ửng lên màu hồng phấn, tựa như bong bóng tình yêu lấp lánh.

Mèo cam già thu lại linh quang, tia sáng nhập vào thân thể nó.

Nó nằm rạp xuống bên lan can, len lén nhìn vào trong, Lâm Miêu cũng dõi theo ánh nhìn của nó, thấy được Lan Thâm.

Bên trong, Lưu Linh đang quấn lấy Lan Thâm: "Dù sao cậu cũng thích con trai, tớ cũng vậy, cậu cũng không ghét tớ, sao mình không thử hẹn hò xem?"

Lan Thâm nhíu mày xoa xoa thái dương: "Cậu mà còn nói nữa là tôi đuổi cậu đi thật đấy có tin không."

"Thử trước rồi nói, không được thì tớ theo đuổi cậu?"

Lan Thâm nghiêm túc: "Không được đâu, tôi..."

Anh hít sâu một hơi: "Tôi có người mình thích rồi."

Lưu Linh sững sờ, quan sát nét mặt anh: "Má ơi, thật à?"

Lan Thâm gật đầu.

Lưu Linh chỉ biết tặc lưỡi cả buổi, cuối cùng đành chịu thua rút lui.

Mèo cam già trên bệ cửa khẽ rung rung vành tai, lặng lẽ bám theo Lan Thâm.

Tựa như nhảy vọt qua một quãng thời gian dài chẳng có biến cố, các mảnh ký ức vỡ vụn bắt đầu lướt qua như đèn kéo quân.

Lâm Miêu lại thấy mèo cam già ngồi trong bụi cỏ, dõi theo Lan Thâm từ xa.

Lan Thâm thì bước chậm lại, ngoảnh đầu nhìn về hướng khác.

Bên kia chính là "Lâm Miêu" đang cho mèo ăn.

Lâm Miêu nhớ rất rõ, đúng là cậu thường đến điểm cho mèo ăn này.

Lan Thâm siết chặt nắm tay, bước lên mấy bước, như thể muốn tới bắt chuyện. Thế nhưng chưa đi được bao xa, "Lâm Miêu" đã đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt mấy bé mèo.

Lan Thâm khựng lại, chậm rãi dừng bước, khẽ thở ra một hơi.

Mèo cam già dường như đang trầm ngâm suy nghĩ, bộ dạng như đang cân nhắc điều gì.

Lâm Miêu từng nhìn thấy rất nhiều cảnh mèo cam già theo chân Lan Thâm cùng đứng nhìn "Lâm Miêu" cho mèo ăn.

Thế nhưng lần nào hai người cũng không thật sự chạm mặt nhau.

Chú mèo cam già "meo" một tiếng, như thể đang lẩm bẩm: [Cách này cũng được đấy, nhưng phải luyện thêm mới có thể khiến người biến thành mèo... mà chỉ sợ linh lực không đủ."

Nó duỗi người, vươn từ đầu móng vuốt đến tận chóp đuôi: "Nhưng bộ xương già này còn giúp được tụi nhỏ một tay cũng tốt."

Mèo cam già khổ luyện suốt nhiều ngày, cuối cùng gom tụ được một quầng sáng to bằng đầu mèo.

Luồng sáng ấy phát ra ánh hào quang kỳ ảo từ trong ra ngoài.

Ngay khi quầng sáng ấy ngưng tụ xong, bộ lông cam trên người chú mèo lập tức héo rũ như rơm rạ, cả dáng vẻ cũng già đi trông thấy.

Một đêm trăng mờ gió lớn, chú mèo cam già nâng luồng linh quang kia, từ xa điều khiển nó nhập vào cơ thể Lan Thâm qua cửa sổ.

Trong mơ, Lan Thâm dường như cảm nhận được điều gì, trở mình một cái, lông mày khẽ nhíu lại như không thoải mái.

Đại công cáo thành, mèo cam già nhảy xuống bệ cửa, loạng choạng một chút.

"Meo..." [Như vậy chắc là ổn rồi...]

Mèo cam mang theo thân thể đang tàn tạ nhanh chóng, tìm một chỗ k.ín đáo để ẩn mình, nhiều ngày sau không còn thấy xuất hiện nữa.

Nó biết, sinh mệnh của mình đã sắp đi đến hồi kết.

Ngày "Lâm Miêu" tìm chú mèo cam già khắp trường, giữa lúc Lan Thâm đang ngủ trưa, trên mi tâm anh lóe lên một tia sáng mờ nhạt, đồng thời, một bé mèo cam mắt màu hổ phách trông rất giống chú mèo cam già chợt xuất hiện ngoài cửa sổ.

"Meo meo —— lão cam mi trốn đi đâu rồi?" "Lâm Miêu" nhẹ giọng gọi.

Bé mèo cam ló đầu ra, hí hửng tưởng mình đang nằm mơ: "Meo?" [Vợ ơi?]

Lâm Miêu trông thấy con mèo nhỏ vừa kêu to "vợ ơi sờ anh đi" vừa nhào đến làm nũng với "Lâm Miêu".

Cậu chợt bừng tỉnh nhận ra, đoạn này giống hệt những ký ức cậu từng có, không lệch đi chút nào.

Một tiếng mèo già nua vang vọng từ cõi u minh: "Tiếp theo phải dựa vào các cậu rồi, linh lực đến giờ cũng đã cạn sạch, nhưng có lẽ thằng nhóc kia sẽ có chút di chứng, ví dụ như... nghe hiểu được tiếng mèo giống cậu chẳng hạn."

Cơn gió nhẹ lướt qua má Lâm Miêu, nhột nhột, tựa như chiếc đuôi mèo cam đang ve vẩy khẽ khàng.

Chú mèo cam già vẫn nằm trong tư thế ổ bánh mì, giống như một vị trưởng bối hiền hậu, ánh sáng trong mắt nó dần tan đi: "Nhóc con, bây giờ đã có người ở bên cậu rồi ha, ta cũng phải tranh thủ lên hành tinh Mèo chiếm vị trí đẹp đây."

"Tạm biệt nhé."

Lâm Miêu khẽ cử động, bừng tỉnh trong cơn mơ, khóe mắt ươn ướt.

Cậu khẽ hít hít mũi.

Thì ra chỉ là một giấc mộng...

"Bà xã? Sao thế, sao thế?" Lan Thâm mơ màng hỏi, hình như cũng vừa tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy hốc mắt đỏ hoe của Lâm Miêu, bèn nhỏ giọng trấn an cậu.

Lâm Miêu lắc đầu không nói gì, một chốc sau mới khẽ nói: "Không sao cả."

Lan Thâm giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cậu, đổi chủ đề: "Nói mới nhớ, anh vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ lắm, có một con mèo cam siêu lợi hại biến anh thành mèo, rồi anh gặp em..."

Lâm Miêu đột ngột ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn Lan Thâm.

Lan Thâm lập tức hiểu ra: "Em cũng mơ thấy à?!"

Anh há miệng, nghẹn lời.

"Đó không phải mơ." Giọng Lâm Miêu nghèn nghẹn, chui tọt vào lòng Lan Thâm.

Lan Thâm cũng chỉ ôm lấy Lâm Miêu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

Ngoài cửa sổ, chân trời hửng sáng, mặt trời sắp ló dạng.

Trong ánh sáng ban mai vàng nhạt, bầy mèo hoang trong trường học lắc lắc thân mình, bắt đầu kiếm ăn.

Chú mèo vằn nhỏ "meo meo" làm nũng với đám thú hai chân, mẹ mèo tam thể cọ mũi đánh thức đàn con đang ngủ, mèo mướp ngạo nghễ ngậm con chuột to đi ngang qua.

Đám mây trên bầu trời nhuộm sắc cam, có một cụm mây tròn tròn nhô ra hai cái tai nhọn phía trên, trông giống như một cái đầu mèo.

Gió thổi qua, chớp mắt đã tan.

Một ngày mới lại bắt đầu.

-Kết thúc chính văn-

background
TrướcSau