Chương 5: Chen chúc chung giường


Lâm Miêu cảm giác như trái tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi.
Cả hai đang gần nhau quá!
Giao tiếp đúng là kinh khủng!
Lâm Miêu mơ hồ nghĩ.
Lan Thâm thấy cậu ngây người, bất đắc dĩ nói: "Sao mà dễ bắt nạt quá vậy? Bảo sao Tạ Hinh Lan không yên tâm về em."
"Đâu, đâu có," Lâm Miêu cúi gằm mặt, vành tai lại đỏ ửng lên, cố nói sang chuyện khác, "Mau trở về làm việc thôi!"
Lan Thâm biết dừng lại đúng lúc.
Nhưng mặt mày tươi rói, không giấu được tâm trạng vui vẻ.
Lâm Miêu nhanh chóng hoàn thành công việc tình nguyện, rồi gần như chạy trối chết.
Lan Thâm nhìn phản ứng của cậu, sợ mình bắt nạt cậu quá đáng. Vậy nên tối đó lúc tan tầm, anh gấp rút biến thành mèo đi thăm dò.
Anh đã nắm rõ thời gian Lâm Miêu cho mèo ăn từ lâu rồi, nên giờ chỉ cần nằm vùng trước.
"Meo meo! Lâu rồi không gặp ha Cục Cưng."
Lâm Miêu nhìn thấy chú mèo cam ngồi ngay ngắn, vui vẻ mở đồ ăn cho nó.
"Nào Cục Cưng anh yêu nhất, tới ăn nhiều chút nha."
"Mèo méo meo!" [Anh cũng yêu vợ nhất!]
Trông có vẻ tâm trạng trông tệ.
Lan Thâm thở phào nhẹ nhõm.
Trước tiên anh làm nũng trên đùi Lâm Miêu, rồi sau đó mới từ tốn ăn cơm.
Lâm Miêu không có tiết học, thoải mái ngồi chơi chung với mèo.
Chờ mèo cam cơm nước xong, cậu bế nó lên đùi, cẩn thận xịt đuổi công trùng cho nó một lượt từ trong ra ngoài.
Mèo cam cực kỳ nghe lời, đến uống thuốc còn không cần phải ép.
Tự há mồm rồi nuốt ực xuống.
Lâm Miêu vừa vuốt mèo, vừa nói chuyện với nó theo thói quen.
"Có nhớ anh không? Bây giờ ban ngày anh phải tới bệnh viện, không có thời gian đi cho mèo ăn......"
Nói đến chuyện này, Lâm Miêu lại trầm mặc một hồi.
Đến khi mở miệng lần nữa, giọng cậu đã hạ xuống hai tông: "Công việc khó quá đi, không đúng, là ở chung với người khác khó quá."
"Cục Cưng biết không? Hôm nay suýt chút nữa thì sai sót trong công việc của anh đã gây rắc rối cho người khác đó, may mà giải quyết được."
"Không biết người ta sẽ nghĩ gì về anh nữa, haiz......"
Vành tai của mèo cam run lên.
Sao lại là sai sót trong công việc của em?
Rõ ràng là tên kia tự điền sai số căn cước mà.
"Quả nhiên là anh không làm được kiểu công việc này."
Lâm Miêu mím môi, vặn ngón tay.
Đột nhiên cảm giác lòng bàn tay ngưa ngứa.
Cúi đầu thì thấy mèo cam đang nhét đuôi mình vào tay cậu.
Mèo cam nghiêng nghiêng đầu: "Meo~u." [Không phải lỗi của em, em làm rất tốt mà.]
Lâm Miêu bật cười: "Bé mèo nhỏ như em thì biết gì chứ."
Lan Thâm bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng, dùng cái đuôi quắp lấy tay Lâm Miêu.
Rõ ràng là người rất có năng lực, sao lại thiếu tự tin như vậy chứ?
"Nhưng may mà có đàn anh giúp đỡ anh......"
Thân hình mèo cam khựng lại, ngay sau đó ngáp một cái để che giấu.
Lâm Miêu lẩm bẩm: "Đàn anh Lan Thâm đó kỳ lạ lắm, kiểu, một lời khó nói hết ấy......"
Mèo cam nhỏ nhen thu cái đuôi lại.
"Nhưng mà, chắc hẳn anh ấy là người tốt...... nhỉ? Rất nhiệt tình, ở chung cũng dễ chịu."
Mèo cam nghe thấy lời này, hài lòng chép miệng: "Meoo." [Vợ mình có mắt nhìn thật đó.]
Lâm Miêu đã sớm quen với cái miệng sến súa của mèo cam, không hề chê bai nó mà bế lên xoa loạn để trút bỏ áp lực công việc.
Lan Thâm không chỉ không kháng cự, ngược lại còn không biết xấu hổ mà chui vào lòng Lâm Miêu.
Nếu không phải cổ áo thun của Lâm Miêu nhỏ, chắc chắn anh có thể chui vào trong rồi.
"Rồi rồi, đừng quậy."
Lâm Miêu kéo nó ra.
Mèo cam vẫy vẫy cái đuôi đầy vô tội.
Dù sao thì mục đích của hôm nay đã đạt được rồi, Lan Thâm tung tăng chạy về ký túc xá.
——
Công việc trong bộ phận cứu trợ vẫn diễn ra hằng ngày.
Nhưng đôi khi sẽ có trường hợp khẩn cấp xảy ra.
Hôm nay trời thu vừa lạnh vừa mưa rất to.
Lâm Miêu đang cảm thấy may vì hôm nay không có tiết học, buổi tối có thể thoải mái làm tổ ở ký túc xá.
Đột nhiên thông báo trên nhóm chat vang lên như điên.
Nam Nam: 【 Có một em gái trong trường nhặt được mèo con ( hình ảnh ) ( hình ảnh ) 】
Diệp Tử: 【OMG, nhìn mới được vài tuần tuổi thôi ấy, ướt hết cả rồi, kiểu gì cũng bị cảm mất】
Mèo Bikini Bottom: 【Hay là đưa về ký túc xá chăm sóc một đêm?】
Nam Nam:【 Ký túc xá không cho nuôi mèo! Dì quản lý không cho mang vào đâu】
Nam Nam:【Chủ nhiệm đâu? Cần có người đưa nó tới bệnh viện gấp!!】
Nam Nam:【 @mọi người SOS!! Có ai rảnh không?!!】
Lâm Miêu nghiêm túc nhắn: 【Hôm nay chủ nhiệm phải thực tập ở bệnh viện, không kịp về đâu.】
Cậu nhanh chóng đứng dậy cầm ô, vừa ra ngoài vừa đánh chữ: 【Tôi tới ngay đây!】
Bạn cùng phòng Đinh Nhất Chu thấy thế thì hỏi: "Trời đang mưa to mà đi đâu đấy?"
"Có một bé mèo con cần em đưa đi bệnh viện."
Đinh Nhất Chu nhíu mày: "Thời tiết thế này mà em đi một mình à?"
Ở phòng bọn họ thì Lâm Miêu nhỏ tuổi nhất, tính tình hiền dịu, bọn họ đều coi cậu như em trai mà chăm sóc.
"Từ từ đợi anh, anh đi với em."
Mưa bên ngoài trời còn lớn hơn nhiều so với nhìn từ trong phòng. Kết hợp với gió thu tạt liên tục, Lâm Miêu mới đi được nửa đường mà quần áo đã ướt gần hết.
Không dễ gì mới tìm thấy đàn em nhặt được mèo.
Cô bé gấp đến sắp khóc, trú dưới mái hiên: "Anh ơi nhanh lên ạ, em mới lau khô cho nó thôi, nhưng người nó lạnh lắm, sẽ không sao chứ ạ?"
Đôi tay cô bao bọc bé mèo, từ khe hở giữa ngón tay có thể thấy được nó đang thở thoi thóp.
Lâm Miêu chau mày: "Có thể là bị h.ạ th.ân nhiệt rồi."
Cậu lấy một chiếc khăn lông khô ráo từ trong túi, cẩn thận quấn mèo con lại, sau đó đặt vào balo thú cưng.
Đinh Nhất Chu hỏi: "Chúng ta phải ra ngoài cổng mới bắt được taxi nhỉ?"
Lâm Miêu gật đầu, cười khổ nhìn màn mưa như trút: "Vậy cũng phải đi thôi."
Đinh Nhất Chu cầm giúp cậu những đồ vật khác.
Lâm Miêu một tay bung dù, một tay ôm balo mèo ở trước ngực.
Đang lúc hai người chuẩn bị lao vào màn mưa, đột nhiên một chiếc xe ô tô xuất hiện trên đường trường. Bấm còi hai lần rồi dừng trước mặt họ.
Lâm Miêu nheo mắt, nhìn thấy người bước xuống thì mở to đôi mắt.
Lan Thâm mở một chiếc dù to, kéo Lâm Miêu qua bảo vệ một cách dễ dàng.
"Sao anh lại tới đây?"
Lan Thâm nhận lấy balo mèo: "Tới đưa em đi bệnh viện, anh lái xe."
Đinh Nhất Chu nhìn thái độ quen thân của hai người, cảm giác như nhìn củ cải trắng nhà mình bị heo ủn mất vậy.
Anh ta giữ chặt Lâm Miêu, cảnh giác hỏi: "Đây là ai vậy?"
Lâm Miêu vội nhỏ giọng giải thích: "Bạn cùng lớp của chủ nhiệm CLB bọn em, cũng thực tập ở bệnh viện, anh yên tâm đi."
Lan Thâm nhìn chằm chằm, kéo Lâm Miêu tới gần, âm thầm tách hai người ra.
"Chúng ta đi nhanh đi, đừng trì hoãn thời gian chữa trị."
Lâm Miêu bị dắt mũi, vội gật đầu chuẩn bị đi theo.
"Vậy anh cũng đi." Đinh Nhất Chu nói.
Lan Thâm nói với lời lẽ chính đáng: "Để bọn tôi chăm sóc là được rồi, có thể rất mất thời gian, không nên lãng phí thời gian của cậu."
Đồng thời anh còn nói với cô bé đàn em: "Mưa to thế này em nên nhanh chóng về ký túc đi, chú ý an toàn."
Lâm Miêu cũng ngại nếu để bạn cùng phòng phải đi với mình xa như vậy: "Ngày mai còn có tiết học mà anh Đinh, mình em đi là được rồi."
Đinh Nhất Chu cũng hết cách: "Vậy được rồi, có việc gì thì gọi cho anh."
Cuối cùng, chỉ có hai người họ lên xe như Lan Thâm mong muốn.
"Phiền cho anh quá." Lâm Miêu ngồi ở ghế phụ lái, vừa bao bọc mèo con, vừa nhỏ giọng cảm ơn Lan Thâm.
"Cũng chỉ là đạp chân ga thôi mà."
"Sao anh biết bọn em ở đây vậy?" Lâm Miêu thuận miệng hỏi.
Lan Thâm hơi ngẩn người, cố gắng nói tự nhiên nhất có thể: "Anh cũng ở trong nhóm đó mà, muốn tới hỗ trợ thôi."
Anh sợ Lâm Miêu truy hỏi, nên lảng sang chuyện khác, làm bộ không vui: "Nhưng sao gặp tình huống này mà em không tìm người giúp?"
Lâm Miêu ngơ ngác chớp mắt nhìn anh.
Lan Thâm chau mày: "Nếu anh không tới, em thật sự định đón taxi à?"
"Chưa nói tới trời mưa to thế này phải đợi bao lâu mới đón được, cho dù có xe đi nữa, thì em đi được đến cổng trường cũng ướt nhẹp hết rồi."
Lan Thâm vừa quở trách, vừa chỉnh hòa điều tăng thêm hai độ.
"Sao gặp chuyện như vậy mà không nhắn cho anh? Có xe không ngồi, lại cứ phải đi dầm mưa."
Lâm Miêu ngẩn người, hơi hé miệng, vốn định nói cậu không biết Lan Thâm có xe.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lan Thâm, cậu lập tức xìu xuống.
Cậu mím môi xin lỗi: "Xin, xin lỗi, em biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Không kịp thời liên lạc với anh."
Khóe miệng Lan Thâm nhếch lên nụ cười giảo hoạt: "Ừ, biết sai biết sửa là ngoan, lần sau gặp khó khăn thì phải tìm anh đầu tiên."
"......"
"Biết chưa?"
"Hả?"
"Không phải chúng ta là bạn bè à?"
"Ò, vâng......" Lâm Miêu không hiểu ra sao, mơ mơ màng màng đồng ý với anh.
Đàn anh nhiệt tình dữ vậy sao?
Có xe quả là nhanh hơn, chẳng bao lâu sau đã tới bệnh viện thú y.
Lan Thâm đi cùng cậu tới bộ phận cứu trợ, mở lồng giữ nhiệt ra.
Bé mèo vừa bị ướt mưa, lông dính bết thành từng lọn.
Bây giờ được sấy khô từ từ, Lâm Miêu mới nhận ra đây là một bé tam thể lông dài rất xinh xắn.
Nhìn bé mèo con còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, Lâm Miêu lo lắng hỏi: "Có thể cứu sống không anh?"
Không nghe tiếng đáp lại, cậu quay đầu tìm Lan Thâm, vừa mới ngẩng đầu lên đã bị một chiếc khăn lông ụp lên đầu.
Lâm Miêu khó nhọc ló đầu ra khỏi khăn lông, nhưng lại bị Lan Thâm ấn xuống lau khô tóc.
"Anh chỉ biết là, nếu em không lau khô thì kiểu gì cũng cảm lạnh đó."
Lan Thâm xoa nhẹ đầu cậu, sau đó rất có chừng mực mà buông tay ra.
Lâm Miêu xấu hổ cúi đầu: "Đề kháng em tốt mà."
Nhìn vẻ mặt không tán thành của Lan Thâm, Lâm Miêu ngoan ngoãn sửa lời: "Cảm ơn anh ạ."
Quần áo trên người cậu đều đã ướt nhẹp, chỉ có thể tạm thời lau khăn lông.
Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bọc trong lớp khăn lông xù, trông đáng yêu không khác gì mèo con trong lồng giữ nhiệt.
Ngón tay Lan Thâm hơi cuộn lại.
"Anh, mặt em dính gì à?"
Lan Thâm rời mắt khỏi mặt cậu: "À, không có gì."
"Lát nữa anh đưa em về ký túc xá."
Lâm Miêu mở to hai mắt nhìn anh: "Đêm nay em phải ở lại chăm sóc nó chứ ạ?"
"Sáng mai em có tiết học mà đúng không? Cứ về nghỉ ngơi sớm đi, anh ở lại là được rồi."
Lâm Miêu vặn ngón tay, vội nói: "Sao vậy được, phiền cho anh quá."
"Sau nửa đêm phải thường xuyên rời giường đút sữa cho nó, chẳng lẽ ngày mai em muốn gà gật trên lớp à? Anh năm bốn nên cũng không phải lên lớp nhiều, coi như tăng ca thực tập."
"Nghe lời đi, chuyện này cứ giao cho nhân viên chuyên nghiệp."
Lâm Miêu vẫn băn khoăn trong lòng: "Vậy em ở lại bệnh viện với anh."
Lan Thâm bình tĩnh nhìn cậu một hồi, khóe miệng đột nhiên cong lên: "Em chắc chứ?"
Lâm Miêu cảnh giác.
Lan Thâm cười khẽ: "Phòng nghỉ của bệnh viện chỉ có một cái giường, em muốn ngủ trên ghế dài......"
"Hay là chen chúc với anh?"
Lan Thâm cười đầy ý tứ sâu xa: "Anh thì không ngại đâu."
Lâm Miêu giống như một con vật nhỏ, cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, á khẩu không trả lời được.
Cậu hé miệng: "Vậy, vậy phiền anh đưa em về trường."
