Chương 7: Mèo không đáng yêu bằng em


Sau khi Lan Thâm nài nỉ hết lòng và ra sức đảm bảo, Tạ Hinh Lan mới nói khái quát vài câu.
"Lâm Miêu chưa từng chủ động kể đâu, nhưng mà ai quen ẻm lâu cũng đều biết hết."
"Cha mẹ thằng bé mất sớm vì sự cố ngoài ý muốn, sau đó nó lớn lên ở nhà họ hàng."
Lan Thâm cau mày, kiên nhẫn nghe cô nói.
"Cũng không đến nỗi không trả tiền không cho cơm ăn, nhưng dù sao thì.....chắc chắn không so được với dứt ruột đẻ ra."
"Cũng may Lâm Miêu nỗ lực, sau khi thi vào đại học thì tự kiếm được tiền."
Giọng Tạ Hinh Lan lộ sự đau lòng: "Tôi quen thằng bé lúc nó vào CLB hồi năm Nhất, năm 1 năm 2 thì hơi vất vả, vừa học vừa làm thêm kiếm tiền.
"Nhưng Lâm Miêu học thiết kế, thành tích khá tốt, tác phẩm làm ra cũng rất có hồn, sau đó đã có thể tự mình nhận job."
"Đừng lo cho ẻm, người ta sống tốt lắm, bây giờ cũng không thiếu tiền đâu." Giọng điệu của Tạ Hinh Lan có chút tự hào.
Lan Thâm đã hiểu rõ đại khái, rất hối hận vì đã để Lâm Miêu mời mình ăn cơm.
Chi phí sinh hoạt đã phải tự gánh, còn phải đi học nữa. Mình mặt dày tới đâu mà còn không biết xấu hổ để em ấy mời một bữa thịnh soạn chứ.
Lan Thâm nhẹ nhàng thở dài: "Cảm ơn cậu đã nói tôi biết."
"Không có gì, Lâm Miêu kiên cường hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm."
Trước khi cúp máy, Tạ Hinh Lan không quên dặn một lần nữa: "Đừng có mà chọc vô vết thương của người ta đó nhé."
——
Sau khi ăn cơm với Lan Thâm xong, Lâm Miêu trở lại ký túc xá.
Đinh Nhất Chu thấy cậu về thì nhảy phắt từ trên giường xuống, bắt đầu cà khịa: "Ái chà, Tiểu Miêu Miêu còn biết quay về thăm chúng ta này."
Tô Bân- một bạn cùng phòng khác cũng bắt đầu vào vai: "Chuyên ngành sáng nay chúng ta đã học xong rồi, tiếc là Lâm Miêu không màng tới mẹ góa con côi như chúng ta, chẳng thèm trở về, để chúng ta phòng không gối chiếc hu hu hu."
Lâm Miêu cầm điện thoại, không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Hai tên đằng kia đã bắt đầu kẻ xướng người họa.
Tô Bân: "Chẳng biết Lâm Miêu đi đâu vậy ta."
Đinh Nhất Chu: "Đến chuyện này mà ông cũng không biết à? Tin tức lạc hậu quá rồi."
"Ồ, thế nào cơ?"
"Tên này ấy à...... có người bên ngoài rồi!"
"Ôi cái này không nói lung tung được đâu."
"Tôi lừa ông làm gì?"
Hôm qua Đinh Nhất Chu bị Lan Thâm đuổi về rồi mới hiểu ra.
Lúc này lại càng bất bình nói với Tô Bân: "Mấy ngày nay Lâm Miêu toàn đi chung với Lan Thâm không à, đêm qua trời mưa to, Lan Thâm đã lái xe tới đón người ta đó."
"Thế là người ta đi theo luôn, đuổi tôi đây chạy về ký túc xá nè."
"Cái gì?!" Tô Bân kinh ngạc há to miệng, phải nâng tay đỡ cái cằm sắp rớt của mình.
"Đợi đợi đợi đã, là Lan Thâm đó đó hả?"
"Đúng vậy, chính là trai đẹp vô cùng tận bên khoa thú y đó."
Tô Bân đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lâm Miêu bằng ánh mắt như sói như hổ.
Lâm Miêu thầm nghĩ không ổn rồi.
"Sao còn có chuyện mà người thạo tin số 1 đại học S như anh đây không biết vậy?!"
Bạn gái Tô Bân thích hóng tin đồn, Tô Bân yêu đương vào xong cũng càng ngày càng hóng hớt hơn, tự xưng là không có tin đồn nào ở trong trường mà anh ta không biết.
Trong đầu anh ta như thể luôn có một mạng lưới các mối quan hệ, anh này quen chị kia thế nào, chị này quay lại với anh kia ra sao.
Lâm Miêu chột dạ, thế là nói úp mở qua loa.
Cậu ấp úng nói: "Mới quen dạo trước, thì, làm bạn thôi."
Giọng Đinh Nhất Chu bớt lố lại: "Nói thật đi, sao cậu ta nhiệt tình với em thế?"
Lâm Miêu mờ mịt: "Hả?"
"Cố ý tới đón, tự động cầm đồ, che ô cho em....."
Đinh Nhất Chu liệt kê đơn giản vài câu, Tô Bân còn kinh hoàng hơn: "Ghê gớm thật, tới bạn gái của anh mà anh còn chưa chu đáo được đến thế đâu ấy."
"Chứ gì nữa nhể? Tao thật sự thấy thằng này có mưu đồ khác."
Lâm Miêu giải thích: "Bọn em mới quen nhau chưa đầy một tháng...... Chắc là, chắc là anh ý là người nhiệt tình."
"Chứ anh ý cũng tốt tính lắm, thật đó."
Mặc dù Lan Thâm rất nổi tiếng, thế nhưng đúng là bọn họ không biết rõ tính cách Lan Thâm thế nào.
Đinh Nhất Chu tự thuyết phục mình: "Cũng có thể."
Tô Bân cười hì hì: "Có khi là cậu ta yêu thầm em đó, chứ ai đâu tự dưng ân cần làm gì!"
Anh ta nhìn sắc mặt Lâm Miêu, biết điều kéo khóe miệng lên: "Rồi rồi, không nói nữa, không thì bé Lâm Miêu của chúng ta sắp thẹn quá hóa giận rồi."
".......Đâu có."
"Nói tới ngành Thú y, anh nhớ ra rồi." Đinh Nhất Chu chuyển chủ đề, "Lâm Miêu, đợt trước em hỏi anh về tòa ký túc đối diện ấy, bên kia là khoa Sinh học, chuyên ngành Thú Y."
Anh chỉ qua đó: "Anh hỏi thử rồi, lớp Lan Thâm ở tầng 1 ấy."
Lâm Miêu dừng một chút: "Vậy sao...... Cảm ơn anh Đinh."
"Việc nhỏ."
Điều cậu hoài nghi lúc trước lại bắt đầu nổi lên trong đầu.
Lâm Miêu vẫn luôn nghĩ về chú mèo cam. Cậu đã thăm dò được thời gian mà Cục Cưng xuất hiện, chủ yếu là sáng sớm và trong giờ nghỉ trưa.
Buổi trưa hôm nay, Lâm Miêu đã cố ý tới sớm, ngồi dưới ký túc xá nam để thử dụ mèo cam tới.
"Meo meo? Cục Cưng ——" Lâm Miêu quay đầu nhìn quanh bốn phía, muốn nhìn xem rốt cuộc con mèo cam này chạy từ đâu ra.
Cậu muốn làm rõ xem liệu mèo cam có phải do sinh viên nuôi không, vậy thì mới dễ bề triệt sản được.
Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên, Lâm Miêu nhanh chóng nhìn về phía tiếng động.
Cậu thấy mèo cam chui ra từ một cái cửa sổ. Chính là cái cửa sổ phòng ngoài cùng.
Lâm Miêu âm thầm nhớ kỹ vị trí.
"Nào Cục Cưng, ăn đi này."
Mèo hoang rất nhạy cảm với tiếng đồ ăn. Chỉ một tiếng bật nắp hộp thôi, nhưng vào tai chúng nó thì ngang với sấm sét. Chẳng mấy chốc đã có ba bốn chú mèo chạy ra làm nũng.
Lâm Miêu đang có ý lấy lòng mèo cam, vậy nên đã đuổi hết mấy chú mèo khác đi.
Mèo cam đắc ý lắc đầu, kêu meo meo chạy tới.
[Biết ngay vợ yêu anh nhất mà.]
"Tự luyến ghê......" Lâm Miêu khẽ cười trộm.
Cơm nước xong lại hưởng thụ dịch vụ vuốt mèo của Lâm Miêu, mèo cam vui vẻ nheo mắt lại.
Lâm Miêu thậm chí còn đè tay lên tay mèo cam.
"Chơi trò tay mèo ở trên đi!"
"Meow." [Trẻ con quá vậy, miễn cưỡng chơi với em đó nhé.]
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể mèo cam rất thành thật rút tay ra, đè lại lên tay Lâm Miêu.
Nhưng lại bị Lâm Miêu nhéo đệm thịt một cái.
Liên tục mấy lần đều như thế.
Mèo cam nhìn thấu, nói: [Muốn nắm tay anh thì nói thẳng, ngại làm gì.]
"Meo-u" [Nắm thỏa mái đi, thích lắm mới cho đó nhé.]
Nó giơ "quả măng cụt" của mình lên, biểu diễn một màn móng vuốt nở hoa.
Lâm Miêu cười ha hả: "Đáng yêu thông minh quá trời!"
Được Lâm Miêu xoa móng vuốt một lúc, chóp mũi mèo cam hơi động đậy, quay đầu như ngửi thấy gì đó.
Lâm Miêu nhìn theo, phát hiện một con mèo cam trắng hơi gầy, đôi mắt nó tràn ngập cảnh giác.
"Ơ, là mèo mẹ cam trắng hiếm gặp lắm này."
Lâm Miêu rất ngạc nhiên, cô nàng mèo cam trắng này cũng khá có tiếng, thuộc hộ mèo mà bọn họ khó bắt để triệt sản nhất. Bởi vì nó rất nhát gan, nhưng cũng rất thông minh, đến cả Lâm Miêu mà bắt vài lần rồi cũng không bắt được.
Giờ nó đã là mẹ của vài lứa con rồi.
Sao hôm nay mặt trời lại mọc đằng Tây vậy?
"Đói bụng à? Có muốn ăn gì không?"
Lan Thâm liếc nhìn con mèo cam trắng kia một cái, không có hứng thú gì, đã thu hồi ánh mắt từ lâu.
"Meo meo meow!" [Nhìn anh nè! Không cần lo cho nó đâu!]
Không ngờ cô mèo kia nghe thấy tiếng kêu của mèo cam thì lại tiến tới gần hai bước.
"Meo." [Chào cậu.]
Lâm Miêu thấy thế thì thả mèo cam xuống đất, sau đó lùi lại hai bước.
Cô mèo cam trắng vừa chào hỏi vừa ngửi rồi tiến lại gần, cho đến khi bắt đầu vòng quanh chú mèo cam.
Lâm Miêu có linh cảm trong lòng, mở điện thoại lên quay video.
Quả nhiên, cô mèo cam trắng dừng lại cạnh mèo cam, dường như muốn dụi lên người cậu chàng.
Mèo cam sợ đến mức nhảy dựng lên.
Mèo cam trắng bám riết không tha, tiếp tục nằm xuống bên cạnh mèo cam, phát ra tiếng kêu đường mật.
Mèo cam ngớ người luôn.
"Phụt hahaha, quả nhiên là đ.ộng d.ục." Lâm Miêu không nhịn được cười.
"Xem ra Cục Cưng cũng siêu bảnh trai trong giới mèo ha."
Mèo cam đột nhiên quay đầu, mở to mắt nhìn Lâm Miêu.
Không hiểu sao Lâm Miêu đọc ra được sự kinh ngạc từ vẻ mặt nhóc mèo này.
Mèo mà cũng có cảm xúc phong phú vậy sao?
Cô mèo cam trắng giống như một chị gái phong lưu, không hề nản lòng trước chú mèo cam còn chưa chịu thông suốt, vẫn đang không ngừng thể hiện lòng mình.
Đại khái chính là "Nhóc đẹp trai nhìn chị nè" "Em đẹp trai, có thích chị không?"
Ngay khi chuẩn bị dụi lên người mèo cam, Lan Thâm run lên, sợ tới mức dựng cả lông.
"Không ——"
Mèo cam vội nhảy ra xa, lao về phía Lâm Miêu. Vừa chạy vừa không ngừng kêu to: "Mèo đực mèo cái cũng phải thụ thụ bất thân!"
Lâm Miêu đang cảm thấy mấy lời này hơi quen tai, thì chợt bị Cục Cưng làm giật mình. Mèo cam thu móng vuốt lại rồi nhảy lên đùi Lâm Miêu, cứ thế leo lên trên balo của cậu rồi mới dừng lại.
"Sao vậy? Chẳng lẽ thật sự nhỏ quá nên chưa thông suốt à?"
Lâm Miêu cười gần chết, đến cầm điện thoại cũng không vững: "Mau xuống đi nào, không phải em "không được" đó chứ?"
Lan Thâm tức giận đến mức khè một tiếng: [Thế mà em còn quay nữa! Đồ không có lương tâm.]
Lâm Miêu không sợ tí nào, còn muốn xúi bẩy thêm.
"Hóa ra lý do mãi không bắt được cô mèo này là do dùng sai cách rồi."
Cậu liếc nhìn Cục Cưng: "Hóa ra phải dùng mỹ nam kế ha ha ha."
Mèo cam cố gắng một hồi mà không có kết quả gì, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Miêu, cuối cùng cảnh giác lui về phía sau.
Ý cười trong mắt Lâm Miêu dào dạt, khóe môi cong lên cũng không cách nào hạ xuống được.
Mèo cam nhảy xuống khỏi người cậu, rõ ràng là đã tức giận, miệng còn lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.
[Thôi bỏ đi, cũng chỉ là mèo thôi.] [Vợ mình có hiểu gì đâu, không giận không giận.]
Anh chớp mắt, liếc nhìn Lâm Miêu một cái: [Vì em cười vui vẻ như thế, nên không so đo với em nữa.]
"Ôi chao, không phải anh cười bé đâu, chỉ là, chỉ là hình ảnh này...... phụt ha ha ha."
Mèo cam thở phì phò cho cậu một cú đấm mèo rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Miêu ngồi tại chỗ uống một chút nước, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.
Suy nghĩ một chút, Lâm Miêu không tắt điện thoại. Cậu do dự mở Wechat ra, ngay trên đầu là khung chat của Lan Thâm.
Lan Thâm thường kể cho cậu nghe về những chú chó chú mèo ở bệnh viện thú y, còn rất hay xin cậu những bức ảnh của Cục Cưng. Lâm Miêu gần như đã có thói quen vừa chụp xong là gửi ngay cho Lan Thâm một bản.
Cậu bấm màn hình, gửi video vừa quay cho Lan Thâm.
Miêu Miêu: 【Đàn anh, anh xem này, vừa rồi Cục Cưng mới được một chị mèo mẹ nhìn trúng, kết quả nó chẳng hiểu ý gì cả. Cơ mà đáng yêu lắm! [video] 】
Phía bên kia, Lan Thâm vừa mới rời giường thì nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại. Nhìn mà tức đến ngứa răng.
Nghĩ lại một chút, anh nảy ra ý hay.
Lan Thâm: 【Anh đoán nó không thích bạn mèo mẹ đó đâu.】
Lâm Miêu:【Vì sao?】
Lan Thâm cười xấu xa: 【Nó vừa nhìn em đã thích rồi.】
Ngay sau đó tiếp tục: 【Em đáng yêu như thế, ai mà không thích em chứ.】
Lâm Miêu đờ người nhìn điện thoại, mím môi không biết đáp sao.
Cậu rối rắm một hồi lâu, sau đó gửi một loạt chín tấm ảnh của mèo cam:【Anh xem bé mèo đáng yêu rửa mặt này.】
Lan Thâm còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ bối rối của Lâm Miêu, gửi thêm một câu:【Mèo cam cũng không đáng yêu bằng em.】
Lâm Miêu đơ toàn tập.
