1. Truyện chữ
Being Towards Death – Khách Hề

Chương 46: 20

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Mùa đông tựa như quyển sách bị người ta vội vã lật sang trang, mùa xuân vội vàng bước đến chẳng kịp chờ gió rét ngủ say.

Ba tháng trôi qua nhanh như một khúc nhạc, tháng tư lặng lẽ thế vào vị trí tháng năm.

Mùa xuân đến một cách tự nhiên như vốn dĩ, trên đường tan học về nhà Lý Mục Trạch hái được ba đóa hoa, một đóa đặt trên bàn của mẹ, hai đóa còn lại được Thẩm Thính Miên kẹp vào trong quyển sổ.

Cuốn sổ của Thẩm Thính Miên mỗi ngày đều có những vị khách mới, một đám chữ nhỏ bị nhét vào trong đó, tay nắm tay vui vẻ xếp hàng ngang chiếm chỗ một cách ngay ngắn.

 Ngày 14 tháng 2 ba việc nhỏ vui vẻ:

1, Chân tóc mẹ mới mọc là tóc màu đen.

2, Cắt tóc cho chú Trương, học được kỹ năng mới.

3, Mục Trạch nói hôm nay anh ấy ngủ được hai mươi phút.

Giai đoạn trước kỳ thi đại học này có lẽ là những năm tháng khiến tinh thần con người ta bị hao mòn.

Thẩm Thính Miên tuy năm nay không thi đại học, xem như là  người ngoài cuộc, nhưng cậu cũng không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Tuổi tác và trải nghiệm của cậu không bằng ba mẹ Lý nhưng cậu cũng vô cùng lo lắng cho Lý Mục Trạch. May mắn là Lý Mục Trạch thật sự thích nghi được với nhịp điệu này, ngoài việc ngủ ít đi thì cuộc sống sinh hoạt cũng không có ảnh hưởng lớn. Những lần thi thử điểm số khá ổn định không chênh lệch quá nhiều, tâm trạng hắn không nhiều dao động, càng gần ngày  thi đại học càng bình tĩnh.

Số lần Thẩm Thính Miên gặp mặt người yêu ít dần, cậu không muốn quấy rầy hắn. Tuy rằng hiện tại hai người ở bên nhau cực kỳ tự nhiên giống như người một nhà. Ba mẹ Lý cũng không nghĩ cậu sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đến Lý Mục Trạch, nhưng trong lòng Thẩm Thính Miên luôn tự có giới hạn. Cậu không muốn Lý Mục Trạch phải bận lòng vì căn bệnh chưa được chữa khỏi hoàn toàn của cậu. Cuộc sống cả hai không cần lúc nào cũng phải kè kè dính sát lấy nhau nhưng giống như đang cùng đi trên một chuyến tàu xuyên qua đường hầm tối đen thật dài, qua tối tăm sẽ cùng nhau đón ánh dương rực rỡ.

Thời gian ở bên nhau gần như Lý Mục Trạch vẫn mải miết học tập. Những đề thi cứ nối tiếp nhau tưởng chừng không bao giờ hết, nhiều lúc hắn nằm gục xuống bàn mệt nhoài nằm bò viết. Khi ấy Thẩm Thính Miên liền sẽ gọi hắn ngồi dậy giục lên giường ngủ cho tử tế. Lý Mục Trạch không đồng ý mà cố gắng học thêm lúc nữa, cuối cùng đầu gật gù lên xuống như gà mổ thóc, Thẩm Thính Miên dở khóc dở cười: “Anh học thế này liệu có hiệu quả không?”

Lý Mục Trạch nằm trên giường lại trở nên tỉnh táo, hắn buồn rầu thở dài: “Anh chỉ có nằm trên bàn mới ngủ được hay sao ấy.”

Thẩm Thính Miên cười lắc đầu, nói ra một câu không công bằng: “Đừng học nữa, nói thật anh rất có thiên phú, không cần thiết chăm chỉ vậy đâu.”

Lý Mục Trạch nghe vậy thì vui vẻ, thay đổi sang một tư thế thoải mái, lười biếng hỏi lại: “Ngủ cũng không ngủ, học cũng không học thì anh làm gì đây?”

Thẩm Thính Miên không vòng vo nhiều lời: “Muốn “làm” không?”

Cổ họng Lý Mục Trạch khô khốc, nhìn chằm chằm cậu sau đó đưa tay ra.

Thẩm Thính Miên nắm lấy bàn tay ấy, lập tức bị kéo ngã vào vòng tay ấm.

Sau đó, Lý Mục Trạch ôm cậu từ phía sau hôn tới tấp, lông mi Thẩm Thính Miên gối trên cánh tay hắn liên tục rung động. Ánh trăng phủ trên thân thể quấn riết vào nhau như khoác thêm lớp áo tầng tầng lớp lớp lãng mạn.

“Chuyện này em có muốn viết vào không?”

Lý Mục Trạch kéo cậu lại ôm rồi khẽ hỏi.

Thẩm Thính Miên ngẩn ra vài giây: “Anh thấy rồi à?”

“Ngày nào em cũng ở sát bên cạnh anh mà viết, anh sao không thấy cho được?” Giọng Lý Mục Trạch ngày càng thấp, cuối cùng dừng trên môi Thẩm Thính Miên, “Em đối với anh thật tốt, ba dòng nhật ký, lần nào cũng có anh.”

Nãy mới giúp nhau “giải quyết” Thẩm Thính Miên không đỏ mặt nhưng giờ mặt cậu đỏ bừng như trái cà chua chín: “Anh…”

Lý Mục Trạch dùng chóp mũi vu.ốt ve vành tai đang nóng lên của người thương: “Hôm nay ăn táo rất ngon.”

Thẩm Thính Miên muốn tránh mà tránh không nổi, Lý Mục Trạch rướn người để môi mình dán vào tai cậu, hòa tan thần kinh căng thẳng của cậu: “Mây thật xinh đẹp.”

Thẩm Thính Miên muốn nói gì đó, Lý Mục Trạch vỗ về dịu dàng: “Suỵt.”

Lời cuối cùng hắn nói ra giống như đang chậm rãi thưởng thức một món điểm tâm ngon miệng: “Hôm nay Mục Trạch ăn kẹo bạc hà, nụ hôn có vị the mát.”

“Lý Mục Trạch,” Thẩm Thính Miên dùng khuỷu tay huých hắn, “Anh muốn cười thì cứ cười đi, bụng anh nãy giờ run mãi này.”

Lý Mục Trạch cũng thoả thích trêu trọc rồi, vừa cười vừa ôm Thẩm Thính Miên hôn hôn: “Sao em lại thích anh thế này, đối xử tốt với anh đến vậy chứ? Có phải sau này ba chuyện vui trong ngày em đều viết về anh không?”

Thẩm Thính Miên rầu rĩ hỏi: “Không phải anh bảo em viết sao?”

“Anh nào biết em nghe lời như vậy!”

“Là lời anh nói!” Thẩm Thính Miên quay đo, “Em đương nhiên…”

Cậu chợt bừng tỉnh, không biết vì sao mình lại muốn tranh luận chuyện này, cứ như trẻ con hơn thua vậy, thật ngốc quá. Giọng cậu nhỏ dần, cuối cùng ủ rũ: “Thôi không nói nữa, dù sao lúc nào em cũng là người bị anh dắt mũi mà.”

Một nụ hôn rơi xuống giữa hai hàng lông mày.

Lý Mục Trạch nói với cậu: “Với anh, em mãi mãi là người chiến thắng.”

Thời gian bỗng trở nên chẳng còn vội vã nữa, Thẩm Thính Miên dần dần hiểu ra có lẽ trong khoảng thời gian căng thẳng áp lực này người cần thư giãn thoải mái nhất chính là cậu. Vì vậy cậu bắt đầu tìm kiếm lối sống lành mạnh hơn, cậu tìm kiếm những điều khiến cậu cảm thấy thoải mái yên lòng rồi ghi trong sổ nhật ký của mình ba chuyện nhỏ khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Ngày 23 tháng 4, ba chuyện nhỏ vui vẻ:

1, Anh ấy nói anh ấy đã đọc những gì mình viết

2, Anh ấy cho rằng với anh ấy mình luôn là người chiến thắng.

3, Anh ấy luôn cảm thấy rằng anh ấy yêu mình nhiều hơn, anh ấy chính là một kẻ ngốc .

“Có phải em mắng anh không?”

Lý Mục Trạch nằm dựa vào Thẩm Thính Miên trong bồn tắm, xung quanh là bọt xà phòng bồng bềnh tràn ngập, hắn lim dim cười hỏi trong khi cậu đang massage lưng hắn. Thẩm Thính Miên tư thế này, cậu ôm Lý Mục Trạch từ phía sau điều này khiến cho cậu chắc chắn rằng vào một thời điểm nào đó cậu sẽ là nguồn sức mạnh vô tận không có điểm dừng cho Lý Mục Trạch.

“Không đâu.” Thẩm Thính Miên trả lời không chút bối rối, bình tĩnh nói sang chuyện khác, “Bác sĩ Tiết cho em dừng hai loại thuốc rồi, từ giờ mỗi ngày em chỉ cần uống thuốc vào sáng và tối thôi.”

“Vậy à?” Lý Mục Trạch mở to mắt, đôi mắt như sao sáng, “Tin tức tốt đấy, bị ép tới không sống nổi mà.”

Cả hai người thả lỏng nằm trong làn nước, giống như hai con thuyền nhỏ ở cạnh nhau, dập dềnh nơi biển cả mênh mông, sưởi ấm cho nhau.

“Dạo này anh có chuyện vui gì không?”

“Vui à…” Lý Mục Trạch lười biếng trả lời, rồi hắn thoải mái nhún vai ra hiệu cho Thẩm Thính Miên massage tiếp, “ Vui thì không có gì nhưng chuyện cười thì có đấy.”

“Anh kể đi.”

“Thầy chủ nhiệm gần đây đưa ra quy định mới, từ giờ trong giờ tự học mà muốn đi WC thì mỗi lần đi phải nộp một quyển vở kẻ ngang. Sắp thi đến nơi rồi, Lưu Lão Cẩu bồn chồn không yên, ngày nào cũng lên cơn nghiện thuốc lá, cho nên nó đến chợ đầu mối mua hẳn một thùng vở kẻ ngang về đặt dưới chân bàn. Mỗi ngày rút một sấp dày nộp lên bục giảng…”

Kể xong Lý Mục Trạch cũng tự thấy buồn cười nên cười ha hả, Thẩm Thính Miên không massage cho hắn nữa, ghét: “Người anh toàn là nước, đã trơn vậy rồi nên khó massage mà anh còn cười em không làm nổi đâu!”

“Xin lỗi em nhé” Lý Mục Trạch quay lại ôm cậu, “Ôm một cái nào.”

Thẩm Thính Miên giãy giụa một chút mà nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài, cậu vội dừng động tác, ôm lấy Lý Mục Trạch kêu lên: “Này, anh nhẹ nhàng thôi không nước tràn ra sàn khó lau dọn lắm.”

“Chẳng sao cả,” Lý Mục Trạch hôn mãi, “Lát nữa anh dọn cho.”

Thẩm Thính Miên m.út môi hắn, trong mũi ngập tràn hương thơm của sữa tắm: “Anh có thấy sữa tắm với dầu gội của anh mùi khó ngửi không?”

“Có thấy,” Lý Mục Trạch cười nhe hàm răng trắng ra, “Lần sau dùng bộ đồ tắm gội của em.”

Thẩm Thính Miên mở to mắt: “Em đến nhà anh còn mang theo mấy thứ đó?”

Lý Mục Trạch suy nghĩ: “Vậy anh đây sẽ đến nhà em tắm rửa.”

Thẩm Thính Miên thấy hắn vừa nghếch lại đáng yêu, liền trêu chọc: “Đến tắm thôi à, có định khắc luôn chữ  “đã từng tắm ở đây” lên tường đánh dấu lãnh thổ luôn không nhỉ?”

Mắt Lý Mục Trạch sáng lên: “Có thể làm không?”

Thẩm Thính Miên: “…… Không được.”

Hóa ra cả hai đều quá bi quan.

Dưới ánh trăng soi, Thẩm Thính Miên vẽ lại đường nét khuôn mặt Lý Mục Trạch đang ngủ, âm thầm mỉm cười.

Khóe miệng Lý Mục Trạch cong cong, không biết hắn đang mơ thấy gì? Thẩm Thính Miên nghĩ mãi nghĩ mãi, cậu biết Lý Mục Trạch rất mệt cho nên mỗi lần nằm xuống là ngủ luôn.

Tình yêu ràng buộc họ lại, trói chặt họ lại với nhau rồi ném vào trong nước thẳm. Thẩm Thính Miên nghĩ rằng cả hai sẽ cùng chết chìm, nhưng thực tế Lý Mục Trạch đã trở nên thuần khiết giống như nước. Cậu không còn mong có thể quay lại quá khứ nhưng Lý Mục Trạch hiện tại và quá khứ có khác gì nhau?  Thẩm Thính Miên dùng ngón tay vẽ lại khuôn mặt hắn, nếu họ là bươm bướm, vòng đời chỉ kéo dài ba mùa hạ, sinh mệnh ngắn ngủi thì có lẽ cũng vẫn sẽ hạnh phúc vui vẻ như bây giờ.

Nhưng cậu lại nghĩ – không- đó sẽ là tình yêu bỏng cháy thiêu đốt tất cả, chẳng màng đến thứ chi sao so sánh được với tình cảm nhẹ nhàng, bền bỉ dài lâu trải qua năm dài tháng rộng. Nhưng là dù trong trường hợp nào thì hạnh phúc vẫn cứ là đẹp như thế. Đây không phải chuyện hai người có thể quyết định, tốt nhất vẫn nên vui vẻ mở lòng đón nhận mọi thứ. Chẳng tham, chẳng cưỡng, chẳng ép, mọi thứ cứ để thuận theo Cao Xanh định đoạt. Sống trọn từng ngày được sống, nhận những thứ được gửi đến dù là phúc hay nghiệp. Sống một cuộc đời phóng khoáng, tiêu dao mới không uổng kiếp này.

Dường như Thẩm Thính Miên nghe thấy tiếng nhạc từ đâu vọng về, những nốt nhạc trầm bổng vui vẻ nhảy nhót rồi nhảy lên tóc Lý Mục Trạch chơi trốn tìm với cậu.

Cậu khép hàng mi, thầm ước nguyện giá mà mình và Lý Mục Trạch có thể cùng sống trong một giấc mộng.

Ngày 10 tháng 5, ba chuyện nhỏ vui vẻ:

1, Một đĩa dâu tây là có thể dỗ được đồ ngốc*.

*từ gốc 小辣” (gà cay nhỏ): là biệt danh trêu yêu – chơi chữ từ “小垃圾” (rác nhỏ), nghĩa đen là mắng nhưng ở đây là gọi yêu. Dùng để chỉ người hay làm bộ dữ dằn nhưng thật ra rất dễ dụ.

2, Môn văn đồ ngốc đạt điểm cao nhất khối, khoe khoang cả một ngày liền.

3, Đồ ngốc ôm sữa tắm và dầu gội sang nhà mình tắm.

“Anh đang làm gì vậy, thế này là mode gì đây?”

Thẩm Thính Miên nhìn mình trong gương, mặt đơ cứng ngắc.

Lý Mục Trạch mặt nghiêm túc buộc nốt cho cậu cái bím tóc thứ chín, sau khi xong xuôi thì vô cùng vừa lòng: “Đã xong!”

Thẩm Thính Miên nhìn mình trong gương như tên hề trên đầu như có chín cây nấm nhỏ mọc lên: “… Gần đây áp lực học tập của anh quá lớn phải không?”

Lý Mục Trạch cầm điện thoại chụp liên tiếp một đống ảnh, vô tư trả lời: “Em cứ cho là thế cũng được.”

Hắn nhìn điện thoại, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật: “Anh có hình nền điện thoại mới rồi,viết mấy chữ là được.”

Thẩm Thính Miên: “Viết thêm chữ gì?”

Lý Mục Trạch: “Chắc chắn thi đỗ đại học.”

Thẩm Thính Miên: “……”

Hai người trêu chọc nhau một lúc, Lý Mục Trạch tiếp tục ôn bài, học được một lúc hắn lại ngủ gục trên bàn như mọi khi. Thẩm Thính Miên chờ hắn ngủ rồi mới từ từ tháo mấy chỏm tóc trên đầu xuống, vuốt tóc lại cho gọn gàng, sau đó cậu nhìn về phía Lý Mục Trạch.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn? Thẩm Thính Miên cảm thấy đạo lý này khiến người ta phải kìm nén nhịn nhục quá lâu rồi.

Chờ Lý Mục Trạch mơ mơ màng màng từ trong mộng tỉnh lại, nỉ non: “Sao em không gọi anh dậy…”

Hắn giơ tay lên, ơ, sao chói mắt thế nhỉ.

Hắn dụi dụi mắt, nhìn lại cẩn thận, trong lòng âm thầm gào thét.

Hai bàn tay mười móng tay đỏ chót, lấp la lấp lánh, tam quan của hắn tan vỡ: “Thẩm Thính Miên!”

Thẩm Thính Miên đã chụp ảnh xong rồi, vẻ mặt bình tĩnh như không có gì: “Em cũng muốn có hình nền mới, em cũng muốn viết mấy chữ truyền động lực.”

Lý Mục Trạch nhìn hình ảnh bàn tay “sang chảnh” của mình thì liền đau đầu: “Viết cái gì?”

Thẩm Thính Miên: “Phú bà nuôi tôi.”

Lý Mục Trạch: “……”

Kẻ trộm đã trộm tháng 5 vào trong túi rồi vội vã chuẩn bị trốn, chạy từng bước nhỏ trên mái hiên tháng năm.

Ngày 24 tháng năm, ba chuyện vui nhỏ:

1, Móng tay nhỏ thật là đẹp.

2, Chỏm tóc nhỏ cũng thật đẹp.

3, Nhưng chẳng có gì đẹp bằng Lý Mục Trạch của em.

Đây có tính là tìm niềm vui trong đắng cau không?

Thẩm Thính Miên nghĩ thế nào cũng cảm thấy đoạn tháng năm này thật sự rất dịu dàng êm ả, còn đáng yêu nữa.

Có một ngày kia, cậu và Lý Mục Trạch nhắc đến bà ngoại, Lý Mục Trạch lấy số tiền mà trước kia cậu tặng hắn ra : “Anh vẫn giữ nguyên.”

Giọng điệu hắn nhẹ tâng, Thẩm Thính Miên nghiêm túc: “Thật ra anh có thể tiêu mà, chờ anh thi xong rồi muốn mua gì cứ mua.”

“Thật đó hả?” Lý Mục Trạch trêu chọc, “Tiền này mà em cũng nỡ tiêu thật sao?”

“Bà ngoại cho em, em tiếc không nỡ tiêu cho bản thân nhưng nếu là cho anh …” Thẩm Thính Miên cười, “Tiêu cũng cảm thấy vui, bà ngoại cho em tiền chính là muốn em vui vẻ, anh vui là em cảm thấy vui nhất rồi.”

Lý Mục Trạch không nói gì, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đây không giống với phong các hài hước bình thường của hắn, Thẩm Thính Miên chọc hắn một chút, thấy hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt phấn chấn.

“Vậy đợi thi xong!” Lý Mục Trạch cất tiền lại chỗ cũ, “Thi xong anh sẽ đến nhà bà ngoại của chúng mình, cho bà ngắm nhìn khuôn mặt siêu đẹp trai của anh!”

Thẩm Thính Miên cười hiền: “Được thôi.”

Lý Mục Trạch lại đắc ý như ngầm nói anh hiểu hết đó nha: “Em ngoan quá đi mất.”

Thẩm Thính Miên biết hắn muốn nói gì: “Anh đừng đắc ý, hôm nay anh chỉ có một chuyện.”

*chuyện trong ba chuyện vui mỗi ngày đó =))

Lý Mục Trạch không thể tin nổi: “Gì cơ?”

Thẩm Thính Miên gật gật đầu, tàn nhẫn: “Đúng đấy.”

Lý Mục Trạch ỉu xìu: “Vì sao chứ?”

Thẩm Thính Miên xoa đầu hắn: “Anh biểu hiện cho tốt, về sau còn có cơ hội.”

Lý Mục Trạch mơ hồ cảm thấy Thẩm Thính Miên đang lừa mình, buổi tối hắn lén lút giở nhật ký của cậu ra đọc, kết quả là hắn thực sự chỉ được ghi một điều.

Ngày 31 tháng năm, ba chuyện vui vẻ trong ngày:

1, Một loại thuốc mình uống bắt đầu được sản xuất trong nước, giá cả sẽ rẻ hơn trước kia rất nhiều.

2, Mục Trạch nói thi xong sẽ cùng nhau nhà bà ngoại.

3, Mặt trời hôm nay thật tròn, sau này sẽ càng tròn hơn !

background
TrướcSau