1. Truyện chữ
Cảnh Xuân Tùy Ý - Chử Thanh Nguyệt

Chương 37: Chương 37

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Từ sau khi cô nói xong, không ai lên tiếng thêm nữa. Cậu đứng yên lặng ở đó, ngực phập phồng nhẹ, hơi thở không ổn định.

“Câm rồi à?” Cô nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng. “Hay là… những lời cậu vừa nói, chỉ là đang lừa tôi?”

“Hứa Gia, trong mắt cậu… tôi rốt cuộc là gì?”

Với cô, cậu chỉ là một món đồ chơi để giết thời gian khi rảnh rỗi thôi sao? Vậy nên, cô chưa từng để t@m đến cảm xúc của cậu.

Cô không trả lời. Nhưng cậu đã biết đáp án.

Giữa hai người thật ra chẳng có mối liên hệ nào đặc biệt. Lời giải thích duy nhất là việc làm tổn thương cậu khiến cô cảm thấy thỏa mãn, như thể đó là cách duy nhất để xoa dịu trái tim đang tổn thương của cô. Dù sự thật này đã rõ ràng từ lâu, nhưng cậu vẫn luôn cố tránh nghĩ đến nó. Bởi vì một khi nghĩ sâu hơn, cậu sẽ không thể nào chấp nhận được.

Cậu cúi đầu, ánh mắt dần trầm xuống, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Chỉ có như vậy… thì cậu mới nguôi giận đúng không?”

“Đúng.”

Lời của cô luôn thẳng thắn, lạnh lùng như những mũi dao cắm sâu vào tim cậu.

Im lặng kéo dài thật lâu, cậu cuối cùng cũng có động tác.

Đôi tay cậu run rẩy.

Chiếc áo sơ mi cài cúc ngọc trai, bề mặt lấp lánh như ánh sáng của ngọc trai thật. Từng động tác tháo cúc của cậu chậm rãi như đang chiếu lại bằng camera quay chậm. Bởi vì dùng lực quá mạnh, mu bàn tay cậu nổi lên những đường gân xanh mờ nhạt.

Theo từng cử động của cậu, dưới ánh sáng khác nhau, chiếc cúc ngọc trai phản chiếu những tia sáng mờ ảo. Cổ áo mở ra, để lộ làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Ánh mắt của Hứa Gia vẫn lạnh lùng nhìn cậu, không hề có chút dao động.

Tựa như… chẳng liên quan gì đến cô.

Ngay sau đó, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, từng giọt một, chạm thẳng vào nền nhà.

“Chu Tư Lễ, nước mắt của cậu rẻ mạt lắm.”

Lời nói của cô sắc lạnh và vô tình.

Nhưng nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi, từng giọt theo đường nét gương mặt chảy xuống, làm ướt đẫm vạt áo. Nước mắt tuôn trào mãnh liệt hơn. Hứa Gia cúi mắt, nhìn hoa văn trên sàn nhà bị những giọt nước mắt thấm ướt, loang ra thành một mảng mờ nhòe.

“Đúng vậy.”

Cậu cười nhẹ, giọng khàn khàn.

Trước khi gặp cô, cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể khóc nhiều như vậy. Nghĩ vậy, tay cậu lần đến chiếc cúc thứ ba. Từ đầu đến cuối, cậu luôn cúi đầu, ép mình chỉ nhìn xuống nền nhà dưới chân.

Chỉ có bàn tay run rẩy và từng giọt nước mắt là phản bội lại cảm xúc của cậu.

Nỗi xấu hổ và nỗi đau không thể nói thành lời, giống như hạt giống được gieo vào làn da của cậu, tưới bằng nước mắt của cậu mà lớn lên, kìm chặt lấy mọi hành động của cậu. Hóa ra, cậu đã vô thức nhượng bộ nhiều đến mức này. Hóa ra, việc cởi một chiếc cúc áo lại không hề đơn giản như cậu vẫn nghĩ.

Rõ ràng sáng nay, trước khi ra khỏi nhà, vì muốn đến nơi sớm, cậu mặc áo nhanh nhẹn và gọn gàng biết bao.

Vạt áo khẽ tung lên trong làn gió nhẹ. Đột nhiên, Hứa Gia bước về phía cậu. Chu Tư Lễ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Hứa Gia lấy từ trong tủ ra một chiếc máy ảnh, kéo cậu đi thẳng xuống cầu thang.

“Hứa Gia, cậu định dẫn tôi đi đâu?”

Chu Tư Lễ buộc phải đi theo sau cô, từng bước xuống cầu thang. Hứa Gia mặt lạnh như băng, không đáp lại. Khi đi ngang qua bàn trong phòng khách, dây đeo máy ảnh vô tình kéo đổ chiếc bình hoa.

Chiếc bình rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Hứa Gia thậm chí không thèm liếc nhìn, thản nhiên giẫm lên những mảnh vỡ. Những cánh hoa bị nghiền nát, nhựa hoa chảy ra, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt trong không khí.

Chu Tư Lễ trợn to mắt, đồng tử co lại. Cậu chưa kịp kéo cô lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn những bông hoa tươi đẹp biến thành đống vụn nát. Cậu nâng tay lên, Hứa Gia bị kéo lùi về sau một bước. Cô nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm, còn cậu thì hàng mi khẽ run rẩy, ánh mắt đầy tổn thương, từng từ thoát ra từ kẽ môi:

“Hứa Gia, rõ ràng cậu đã nói sẽ nhận hoa của tôi. Sao cậu có thể giẫm lên chúng như thế?”

Hứa Gia nhìn xuống đám cánh hoa nát bấy dưới chân, cười nhạt, giọng điệu hờ hững:

“Trong sân còn nhiều lắm. Tôi dẫn cậu đi xem.”

Những bông hồng rực rỡ khẽ đung đưa trong làn gió mát, ngâm mình trong ánh trăng mờ ảo như làn sương khói. Chu Tư Lễ bị cô kéo đến khu vườn. Đúng như cô nói, trong sân đầy ắp hoa hồng. Một biển hoa hồng rực rỡ bao trùm tầm mắt của cậu — nhưng không có bông nào là của cậu.

Hứa Gia đứng phía sau cậu, đột nhiên đưa tay đẩy mạnh.

Chu Tư Lễ hoàn toàn không đề phòng, cơ thể mất thăng bằng, ngã nhào vào luống hoa. Gai hoa hồng cứa vào làn da cậu, để lại những vết xước rướm máu trên cánh tay. Cậu hít vào một hơi lạnh, theo phản xạ chống tay xuống đất để đứng dậy.

“Đừng động đậy.”

Giọng nói của Hứa Gia vang lên, mang theo sự lạnh lùng quen thuộc.

“Muốn đối xử tốt với tôi, thì nên thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi chứ.”

Không để cậu kịp phản ứng, cô mở nắp máy ảnh. May mắn là máy vẫn còn pin, đủ để cô chụp rất nhiều bức ảnh.

“Hứa Gia, cậu định làm gì?”

Lời vừa dứt, Hứa Gia đã nhấc chân, mũi giày ấn lên ngực cậu. Lực không hề nhẹ.

Những chiếc gai của hoa hồng càng đâm sâu hơn, xuyên qua lớp áo sơ mi, cắm thẳng vào làn da ở lưng cậu, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ lớp vải trắng. Chu Tư Lễ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thần trí mơ hồ trong thoáng chốc. Cậu ngước mắt lên nhìn cô, cố tìm kiếm một tia cảm xúc khác trong ánh mắt của cô —

Nhưng không có gì cả.

Cô đứng trên cao, cúi xuống nhìn cậu như kẻ bề trên. Mái tóc ngắn khẽ lay động trong làn gió. Đôi mắt lạnh lẽo như bầu trời đêm, sắc bén đến đáng sợ.

“Hứa Gia, tôi đau lắm.”

Khi tập thể dục và bị bóng va vào người, hay khi gai hồng cứa vào da, cũng chưa từng đau đớn như lúc này — bị cô giẫm đạp lên, khiến cậu cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô không quan t@m đến hoa của cậu, cũng không quan t@m đến nước mắt của cậu.

Rõ ràng cậu có thể dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của cô và hất cô ra, nhưng vào giây phút này, cậu đã không còn ý muốn làm điều đó nữa.

Cô không hề rung động, ánh mắt vẫn lãnh đạm, bàn chân không hề buông lỏng.

“Còn cần đi xem triển lãm tranh làm gì nữa?”
“Trên thế giới này, bức tranh đẹp nhất đã ở ngay trước mắt tôi rồi.”

Người dưới chân không còn giãy giụa. Ánh mắt cô lướt qua cậu, cẩn thận quan sát. Cậu có gương mặt đẹp, đôi chân thon dài, rất ăn ảnh. Cô giơ máy ảnh lên, nhắm thẳng vào cậu.

Dưới ánh trăng, màn hình máy ảnh hiện lên hình ảnh rõ ràng —

Trong vòng vây của những bông hồng đỏ thắm, cậu thiếu niên nhắm hờ đôi mắt, cánh tay đặt ngang qua khuôn mặt, che đi ánh nhìn đau khổ. Dưới ánh trăng, đường nét khuôn mặt cậu tinh tế như ngọc, vệt nước mắt kéo dài từ đuôi mắt đến cằm, vô cùng rõ ràng.

Trên chiếc cổ trắng ngần, những vết xước do gai hồng để lại vẫn còn rỉ máu. Bùn đất và máu nhuộm bẩn áo sơ mi trắng, tạo nên một cảm giác vừa thảm hại, vừa bi thương.

Vì cô đang giẫm lên ngực cậu, nên cô có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu đang chậm dần, yếu ớt hơn.

Trong khoảnh khắc ấy, cô khẽ sững lại.

Lực dưới chân vô thức nới lỏng đi một chút.

Rất lâu sau, cô chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.

Trên gò má của cậu có hai vệt máu do gai hoa cào qua.

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những vết máu ấy. Đầu ngón tay mát lạnh, sắc bén như lưỡi dao, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo:

“Đau lòng vì tôi, chỉ chứng tỏ cậu chưa hiểu tôi đủ sâu. Bây giờ, cậu còn đau lòng vì tôi không?”

Cậu buông tay ra, dường như đã quen với cơn đau này, bình thản nằm trên luống hoa, giọng nói khàn khàn:

“Phải không? Vừa rồi tôi không chỉ xem xong ảnh của cậu, mà còn xem cả sổ bệnh án nữa.”

“Trong đó, tình trạng của cậu được viết rất rõ ràng. Giờ tôi lại biết thêm vài chuyện của cậu.”

Hứa Gia nhìn cậu.

Ánh mắt cậu đáp lại, nhưng không nói nốt câu sau, như thể đang chờ cô lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Hứa Gia chợt thay đổi. Cơn giận vừa dịu xuống lại bùng lên. Cô vươn tay nắm lấy cổ áo của cậu, nhưng bàn tay đã bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy, kéo về phía mình.

Mọi chuyện bỗng rẽ sang hướng không thể lường trước.

Cô ngã nhào vào lòng cậu, nhất thời không kịp phản ứng.

Hương thơm quen thuộc, xen lẫn mùi máu tanh, vây lấy cô. Bàn tay đặt lên eo cô rất chặt, rắn rỏi và mạnh mẽ.

Phía sau lưng là những gai hoa nhọn hoắt, phía trước là vòng tay của Chu Tư Lễ — người không muốn buông tay cô.

Cậu cúi đầu, cử động có phần vụng về, nhẹ nhàng vuốt l3n đỉnh đầu cô, khe khẽ thở dài.

“… Cuối cùng cũng ôm được cậu rồi.”

Cậu thì thầm, giọng nói dịu dàng đến mức như thể tan ra trong gió đêm:

“Hứa Gia, cậu làm tôi đau lắm.”
“Nhưng nghĩ đến tất cả những gì cậu đã chịu đựng trước đó, tôi lại cảm thấy… cơn đau này có là gì đâu.”

“Nếu có thể quay lại lần đầu tiên gặp cậu trên sân thượng, có lẽ tôi nên cho cậu một cái ôm, chứ không chỉ là một gói khăn giấy.”


Cô bước vào trong nhà, cánh tay buông thõng xuống, không còn sức lực.

Chiếc máy ảnh trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động khô khốc.

Ánh mắt Hứa Gia chậm rãi di chuyển, có chút thất thần. Vẻ mệt mỏi và chán nản tràn ngập trên khuôn mặt cô, như thể cô sắp sụp đổ vì kiệt sức.

Nhưng cô không cho phép mình làm thế.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu. Cô bước vào bếp, lấy bát đũa ra, ngồi xuống bên bàn ăn, chậm rãi ăn từng miếng một.

Thật có lỗi… lại để cậu phải về nhà với cái bụng đói.

Dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cô không hề có chút áy náy nào. Bởi vì… vẫn còn chuyện đáng để cô xin lỗi hơn thế.

Hứa Gia đưa tay lên, thản nhiên dùng ngón tay lau đi vết máu nơi khóe môi.

Đầu ngón tay trắng ngần, còn vương lại chút vết máu đỏ thẫm.


Chu Tư Lễ đứng trước cửa nhà, hai tay đút vào túi, kéo chặt áo khoác rồi mới bước vào nhà.

Cậu lách người, né tránh ánh mắt dò xét của Chu Nguyệt và mọi người. Giọng nói của cậu có chút gấp gáp:

“Đi chơi bóng, không để ý thời gian ạ.”

Trở về phòng, cậu đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không hiểu tại sao mỗi lần từ nhà cô đi ra, mình lại thảm hại đến vậy.

Cậu chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo, cởi bỏ chiếc áo sơ mi bẩn thỉu rồi ném nó vào chậu nước ngâm.

Đứng trước gương, cậu nghiêng mặt, quan sát dấu răng còn rớm máu dưới vành tai.

Chỉ cần hơi cử động một chút, làn da ấy liền bị kéo căng, đau nhói. Không chỉ vậy, trên lưng và cánh tay của cậu cũng đầy những vết xước rướm máu. Cậu cụp mắt xuống, nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng trong vườn nhà cô.

Cậu đã ôm cô rất chặt.

“Buông ra.”

“Tôi không buông.”

Cô cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu, giữ chặt đầu cậu, xoay sang hướng khác. Lúc ấy, cậu còn tưởng cô cảm động đến mức muốn hôn mình. Nhưng giây tiếp theo — cô cắn xuống thật mạnh.

Một sự ganh đua không lời bỗng dưng bắt đầu.

Cô càng cắn mạnh, cậu càng ôm chặt hơn.

Cuối cùng, Chu Tư Lễ đau đến mức phải bật ra tiếng r3n rỉ, vô thức nới lỏng vòng tay.

Hứa Gia lập tức thoát khỏi người cậu, đạp cậu hai cái, cầm theo chiếc máy ảnh rồi quay vào trong nhà. Chu Tư Lễ đuổi theo, nhưng chỉ nhận được một cánh cửa đóng sầm vào mặt.

“Hứa Gia! Trên áo của tôi còn có bức ảnh chụp chung của chúng ta!”

Từ cửa sổ phía xa, chiếc áo của cậu cùng bức ảnh nhiệt cảm ứng bị ném ra ngoài.

Cắn mạnh thật…

Chu Tư Lễ nhẹ nhàng chạm vào vết cắn trên cổ, như thể trên đó vẫn còn vương hơi ấm của cô.


Lễ hội bóng rổ đến sớm hơn đại hội thể thao của trường.

Thứ Hai, Trần Đào cầm theo tờ danh sách vừa mới được in ra, vẫn còn hơi ấm, dán nó lên bảng thông báo của lớp. Tổng cộng có mười người đăng ký, hai người dự bị, tám người sẽ thay phiên ra sân. Chu Tư Lễ, Hứa Quân Xương và Trình Dã có kỹ thuật chơi bóng tốt — đương nhiên sẽ ra sân cả ba trận, ai giỏi thì làm nhiều.

“Mới có một cuối tuần không gặp, cậu đã nào là băng dán vết thương, nào là tay rướm máu. Nước nào khai chiến à? Cậu đi lính rồi sao?”

Hứa Quân Xương xem xong danh sách cầu thủ liền chạy tới tìm cậu, vừa đến đã thấy trên bàn của cậu xuất hiện hai túi kỷ tử và táo đỏ không biết từ đâu ra. Trên cổ cậu còn dán hai miếng băng cá nhân bắt chéo. Dù Chu Tư Lễ đang mặc áo phao dày màu đen, nhưng trên bàn tay lộ ra ngoài vẫn có thể nhìn thấy những vết xước do bị cào rách.

“Không cẩn thận ngã thôi, không sao đâu.”

“Cậu coi tôi là thằng ngốc chắc? Ngã thế nào mới ra nông nỗi này?” Hứa Quân Xương nghẹn lời.

Chu Tư Lễ không giỏi nói dối, vốn cũng không định qua mặt cậu ta. Cậu mở túi ra, đổ chút kỷ tử và táo đỏ vào cốc nước, quyết định đổi chủ đề:

“Đi thôi, đi lấy nước với tôi.”

“Cậu uống mấy thứ này từ bao giờ vậy?” Hứa Quân Xương khó hiểu, đi theo cậu.

“…Bổ máu.”

May mà Hứa Quân Xương không truy hỏi sâu. Hai người trò chuyện về lớp sẽ đấu trong trận đầu tiên — lớp A3. Chu Tư Lễ trở về lớp, đúng lúc cô cũng từ bên ngoài quay lại, ngồi xuống chỗ của mình.

Ngay cả việc đi bộ, một chuyện làm mỗi ngày, cũng trở nên vô cùng gượng gạo.

Cậu thường cảm thấy có sự chia cắt.

Ở nơi không ai có thể nhìn thấy, rõ ràng họ đã gần gũi đến mức đó. Nhưng đến khi ở trước mặt bạn học, họ lại giống như những người xa lạ không quen biết.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô nhàn nhạt nhìn qua.

Chu Tư Lễ cầm chiếc cốc lên, khẽ nhấp một ngụm, chậm rãi quay mặt đi, ánh mắt lấp lánh. Trong cốc tỏa ra hương thơm của kỷ tử và táo đỏ.

background
TrướcSau