1. Truyện chữ
Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chương 10

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Vụ án này rất được coi trọng, người nhà ta dùng bạc cũng không thể vào thăm ta được.

Đêm trước khi lên đường, nghe nói cuối cùng Huyện lệnh cũng đã trở lại, phát tiền thưởng cho cấp dưới, phần lớn ngục tốt đều đã say khướt.

Đại Lang và Tiểu Muội xuất hiện trong ngục một cách thần bí, gọi ta cách qua song cửa sắt. Nước mắt ta tức khắc tuôn trào.

Trong khoảnh khắc giết trượng phu, ta đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Cũng từng nghĩ đến cảm giác ngồi trong lao ngục, bị chém đầu. Ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng sau khi bị nhốt vào ngục, ta vẫn cảm thấy bồn chồn khó yên.

Đại khái là vì cuộc sống với trượng phu quá khổ đau, mà nay cuộc sống với người nhà lại quá hạnh phúc. Đến mức khiến ta vừa hồi tưởng về nam nhân đó đã cảm thấy sợ hãi lại phải trở về cuộc sống như trước kia.

Cũng cảm thấy khó mà chấp nhận, vốn dĩ cuối cùng đã thoát khỏi người đó, sống thật tốt.

Đại Lang và Tiểu Muội an ủi ta đừng khóc, ngày mai thẩm vấn xong sẽ thả ta ra. Bọn họ thật sự nghĩ ta là một quả phụ lương thiện. Chỉ sợ ngày mai thẩm vấn xong thì đầu ta cũng không còn rồi..

Đến nước này rồi, không có gì phải giấu giếm nữa. Đáy mắt ta ngậm những giọt lệ, nói rằng quả thật trượng phu là do ta giết.

"Bộ xương chôn trong núi, sao bao năm qua ta đều không dám đi dọn dẹp..."

"Đồ vật và số thuốc giấu trong gian phòng phía Tây, có lẽ lang trung sẽ nghiệm ra, rốt cuộc ta đã nấu những thứ gì..."

"Trong án thuốc của lang trung đều viết, có mấy lần ta xem bệnh thật sự sai sót trăm bề, tra ra là biết ý định gom đủ độc dược..."

Hơn nữa, trượng phu đối xử với ta cũng không tốt, hoặc có thể nói là quá mức tồi tệ.

Huyện lệnh anh minh chính trực, là sự chính trực của người làm quan. Hắn không thể hiểu một nữ nhân bị dồn vào bước đường cùng sẽ mang theo suy nghĩ gì mới có dũng khí cầm dao lên, giết chết trượng phu từng được xem là cả bầu trời.

Hắn chỉ biết bắt kẻ giết người này rồi đưa đi chém đầu. Đương nhiên, người là do ta giết, ta phải nhận.

Bọn họ càng an ủi ta, ta không nhịn được mà khóc càng dữ dội. Ta không sợ chết, chỉ là rất không cam lòng. Đến cuối cùng vẫn vì tội giết người như thế mà chuộc tội đến chết đi. Mà khi ta còn sống, thậm chí không được một câu xin lỗi từ hắn!

14.

Để an ủi ta, bọn họ bắt đầu kể về những trải nghiệm trở thành sát nhân của mình. Khí thế lúc đó khiến lời nói có phần không được cẩn trọng. Đại Lang vụng về lau nước mắt cho ta:

"Ta là do tổ mẫu nuôi lớn, vì thế không thân thiết với mẫu thân. Sau này trở về bên cạnh bà ấy, đệ đệ chỉ ho một tiếng là có tất cả, còn ta làm gì cũng chỉ khiến bà thềm phiền phức, muốn gặp mẫu thân một lần cũng phải dùng đồ để đổi."

"Mẫu thân đổi điền trang, cửa hàng, cùng hôn ước tổ mẫu để lại cho ta, cuối cùng ngay cả tước vị... gia sản cũng cho đệ đệ. Bà nói, người ngoài đều nói ta mạnh mẽ hơn đệ đệ, có phần di phong của tổ tông. Đã là tước vị do công lao quân sự mà có... xuất thân nàh võ, vậy thì ta cũng nên tự mình xông pha."

"Sau này đệ đệ phạm tội, là tội lớn đủ để liên lụy cả nhà. Mẫu thân bảo ta gánh tội thay đệ đệ, bà nói công lao quân sự của ta có thể chuộc tội, có lẽ chỉ giết một người là ta thì bảo toàn mạng sống cho cả nhà."

"Ta là trưởng tử, từ nhỏ đã biết mọi thứ của ta đều là vì gia tộc. Ta đồng ý, sau đó cha mẹ khóc lóc thảm thiết cầu xin Thánh thượng... cầu tình quan lớn, cuối cùng chỉ giết một mình ta."

"Lúc sắp hành hình, người khác đều có người nhà đến thăm. Ta cứ tưởng họ sẽ không đến nhưng họ lại đến, ta vô cùng vui vẻ. Nhưng không ngờ, họ chỉ đến để nói với ta, quan lớn đã nghi ngờ, bảo ta nhất định phải khai nhận mọi chuyện đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến đệ đệ, chỉ giết một mình ta là đủ."

"Ta suy nghĩ cả đêm, dưới sự khuyến khích của ngục tốt mà trốn thoát. Phỏng chừng quan lớn cũng biết xảy ra chuyện gì, nể tình ta từng giết địch chắn tên vì hắn, phòng vệ rất lỏng lẻo, thậm chí có cả hoạn quan... người hầu chỉ đường cho ta."

"Để báo ân chuộc tội, ta dùng thân phận kẻ sát nhân trà trộn vào lũ giặc cướp, trở thành thủ lĩnh, sau đó báo tin cho triều đình. Giặc cướp bị tiêu diệt, ta thấy sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi đến nơi đây giống như lưu dân bình thường."

background
TrướcSau