Chương 11


Tiểu muội thở dài một tiếng:
"Ta xuất thân từ gia đình quan lại, hồi nhỏ trốn ra khỏi phủ cùng tỷ tỷ, bị bọn buôn người để mắt tới. Ta và tỷ tỷ không có chỗ trốn, ta nhớ người ta từng nói, nữ tử bị bắt đi rồi trở về cũng không vào được cửa, phần lớn đều là thắt cổ tự vẫn. Cha mẹ mắng những người đó cổ hủ, nhưng ta thật sự rất sợ tỷ tỷ sẽ làm hại chính mình. Vì thế ta và tỷ tỷ đổi quần áo cho nhau, nàng giả nam, ta giả nữ."
"Tỷ tỷ vẫn luôn khóc, ta nói bọn buôn người phát hiện ta là nam tử, nhất định sẽ thả ta. Ta chạy ra dẫn dụ bọn buôn người đi, lúc đầu bọn chúng không phát hiện ta là nam tử, sau này phát hiện ra còn nói ta sinh rất đẹp, vẫn bán ta vào thanh lâu."
"Ta thật sự không làm nghề bán thân, vì ta được chủ tử để mắt tới. Ta là hoa khôi số một của thanh lâu trong kinh thành, quan lớn thấy ta cũng phải lấy lòng mới có tư cách vào phòng ta. Chủ tử rất trọng dụng ta, thỉnh thoảng thở dài bảo ta làm ám vệ cũng tốt, không nên để ta mang tiếng xấu nhưng ta không để ý. Làm việc tốt là đủ rồi, cần gì quan tâm là làm bằng cách nào?"
"Sau này, ta được điện hạ... chủ tử ban ân, có thể tự do nghỉ ngơi nửa tháng, ta lập tức đi tìm người nhà trước kia. Cha mẹ vì quá lo lắng cho ta nên đã qua đời khi còn rất trẻ, tiểu muội muội chưa lớn, ta khó khăn lắm mới dò la được tin tỷ tỷ đã xuất giá."
"Ngày ta đến gặp tỷ tỷ, vẫn mặc bộ y phục y hệt năm xưa. Tỷ tỷ vừa thấy ta đã nhận ra ngay, ôm lấy ta mà khóc nức nở. Tỷ ấy nói, mọi người đều ức hiếp nàng đơn độc một mình, may mà người đệ đệ như ta còn sống. Ta vỗ ngực đảm bảo, ta chính là chỗ dựa của nàng."
"Nàng hỏi ta có tham gia khoa cử hay là tòng quân, hoặc là kinh doanh buôn bán? Ta vẫn luôn cảm thấy mình rất rất tài giỏi, đã làm rất nhiều việc cho chủ tử. Nhưng khi nghe nàng hỏi vậy, ta chỉ dám nói mình làm việc dưới trướng quý nhân. Ta đưa cho nàng rất nhiều tiền, còn giúp nàng tìm trượng phu kế tiếp. Nàng lại không chịu ly hôn, cứ nói có người đệ đệ tốt như ta rồi, sớm muộn gì phu quân cũng sẽ hồi tâm chuyển ý."
"Sau này, trượng phu cua nàng dâng lên vàng bạc chỉ để gặp ta một lần, hoàn toàn là vì sắc. Ta cảnh cáo nàng rằng trượng phu của nàng thật sự không phải là thứ tốt lành gì. Nào ngờ, trời xui đất khiến, để nàng phát hiện ra ta chính là hoa khôi nổi danh khắp kinh thành. Ta cứ tưởng nàng sẽ hỏi ta rằng những năm qua có khổ sở không. Thế nhưng nàng lại tát vào mặt ta, mắng ta là hồ ly tinh, còn nói thà để ta chết trong tay bọn buôn người còn hơn. Hồi nhỏ có thế nào đi nữa, nàng cũng chưa từng đối xử với ta như vậy..."
"Bởi vì dung mạo có vài phần tương tự với ta, trượng phu của nàng muốn dâng nàng lên cho quan lớn. Ta nhận được tin tức, vừa hay quan lớn đó là người mà chủ tử muốn giết, ta quyết định kết thúc tất cả. Đêm đó, ta vào phòng của quan lớn giết người. Nàng bình yên vô sự nằm trong lòng trượng phu, dường như chẳng liên quan gì đến tất cả."
"Chủ tử hứa cho ta thân phận mới để sống lại một lần nữa, ta thấy chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi theo đám lưu dân đến đây một cách vô định, gặp được các người."
Ta vốn nghĩ bản thân số khổ, nghe xong lại thấy, sao ai cũng bị khổ đau dằn vặt thế này.
Ta nói: "Khó khăn lắm mới có một gia đình, sau khi ta đi, mọi người phải sống thật tốt."
"Tỷ là người nhà không thể thiếu của chúng ta! Dù ngày mai có chuyện gì xảy ra, tỷ cứ cắn răng không nhận là được."
Ta không muốn họ phải lo lắng, gật đầu đồng ý, lặng lẽ tiễn họ rời đi.
Trong lòng lại biết rõ. Họ mang thân phận tội phạm giết người, lại có thể cao chạy xa bay là vì có quý nhân giúp đỡ. Giờ đây, mọi người đều là nông dân bình thường, tội giết người có thể đè chết người ta.
Làm sao ta có thể thoát tội được?
15
Sau khi thăng đường, ta mới biết người tố cáo ta là ai. Vẫn là tên vô lại và bà lão kia.
Mũi của tên vô lại vẹo vọ, khuôn mặt càng thêm biến dạng, chảy cả nước miếng, nói năng cũng không rõ ràng.
Bà lão gầy khô như củi mục, cố sức đẩy chiếc xe lăn của tên vô lại, một đường đi vào xóc nảy, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt sưng đỏ, mới biết bà đã khóc đến gần như mù mắt.
Thì ra hôm đó, biểu tỷ phu của tên vô lại trốn trong bụi cỏ. Người là do hắn mang tới, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không bà lão sẽ không tha cho cả nhà bọn họ.
Hắn cắn da đầu xuống tìm dưới vách núi, khó khăn lắm mới kéo được tên vô lại bị ngã liệt người lên. Nhưng tên vô lại bị liệt không chữa khỏi, tất nhiên bà lão sẽ càng bám lấy nhà họ.
Hắn bị dây dưa quấn lấy không còn cách nào, đột nhiên nhớ đến hành động của ta ngày hôm đó, nhạy bén mà suy đoán rằng, có lẽ ta thật sự đã giết trượng phu.
Một vụ án quả phụ sát phu, không chỉ là đề tài bàn tán của cả huyện mà phá được án còn là một công trạng lớn. Theo tính cách của Huyện lệnh, sẽ không chiếm hết công lao của hắn, đến lúc đó có lẽ hắn sẽ t thăng làm tiểu lại theo tiền lệ.
Nghĩ đến đây, hắn khuyến khích bà lão tố cáo ta tội mưu sát trượng phu, vẽ ra một cái bánh vẽ. Chỉ cần tố cáo ta khiến ta ngồi tù, không chỉ báo được thù cho bà ta và con trai mà còn có thể chiếm được nhà, cửa hàng và của cải của ta. Hai mẹ con họ tha hồ ăn sung mặc sướng.
Hắn mời một vị lão lại viên có kinh nghiệm và tâm tư độc ác, suy đoán quá trình gây án của ta, vô cùng hợp lý cũng rất khả thi.
Giờ phút này, chính là lúc những nha dịch đi tìm chứng cứ trở về. Đầu tiên, phải tìm thấy hài cốt của trượng phu đã khuất.
Nha dịch bẩm báo, từ trong thôn phát hiện một con đường tắt có thể vào sâu vào núi. Bọn họ thức trắng đêm tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một cái cây bị động vào năm nay, cuối cùng đào được một bộ hài cốt bên cạnh cây, chỉ chờ lão pháp y đến khám nghiệm tử thi.
Tiếp theo là lục soát nhà ta. Bọn họ gần như đào sâu ba thước đất, tất nhiên sẽ xông vào căn phòng phía tây đã bị niêm phong từ lâu. Vài người khiêng một cái rương lớn đi vào, bên trong chứa những thứ khả nghi được tìm thấy trong nhà ta.
Cuối cùng là thẩm vấn những người ở hiệu thuốc và những người khác.
Những năm này ta xem bệnh án, mua dược liệu, phàm là có ghi chép thì đều bị mang đến.
Ta cúi đầu, chờ đợi tuyên án.
