1. Truyện chữ
Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chương 12

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Rương lớn mở ra, bọn họ lấy từng món đồ khả nghi ra, hỏi có phải ta dùng những thứ ấy để giết người hay không. Ta nhìn thấy cán lăn bột, xẻng, dao phay… Duy chỉ không có con dao lọc xương mà ta từng dùng năm đó.

Đương nhiên ta phủ nhận hoàn toàn. Trong lúc kinh ngạc, nhìn thấy Đại nương chớp mắt với ta.

Ghi chép của y quán, hiệu thuốc cũng được đưa ra. Đại phu trong phủ của huyện lệnh cẩn thận kiểm tra xong, lại nói không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu muội chớp mắt với ta. Nàng ở trong đám người, khoác tay cùng muội muội trong cặp huynh muội lang trung, trông như đôi bạn thân thiết. Huynh trưởng thì đứng bên cạnh với tư thế bảo vệ, vành tai đỏ ửng, ánh mắt hoàn toàn bị tiểu muội hấp dẫn.

Hai thứ này đều không có vấn đề, bách tính vây xem đều không tin ta giết trượng phu.

Cuối cùng lao pháp y đã kiểm tra xong bộ hài cốt kia. Biểu tỷ phu của tên vô lại sớm đã không kiềm chế được, liên tục hỏi: 

"Đây có phải là hài cốt của một nam nhân trưởng thành không?"

Lão pháp y chậm rãi lau tay.

"Đây chỉ là hài cốt của một con khỉ lớn!"

Trong núi có nhiều khỉ, chuyện này ai cũng biết. Lời này vừa nói ra, hiềm nghi của ta đã được rửa sạch phân nửa.

Trên gương mặt của Huyện lệnh hiện rõ vẻ lúng túng cùng chán ghét: "Không có chứng cứ gì hữu dụng, ba người các ngươi muốn làm gì? Tội vu cáo mưu sát, phải dùng trượng mà đánh!"

Ta thở phào một hơi.

Bà lão kia khóc lóc thảm thiết, kêu trời xanh không có mắt, đầu dập xuống kêu "bộp bộp" cũng không ai thèm để ý đến bà ta.

Thấy huyện lệnh muốn tuyên ta vô tội, biểu tỷ phu của tên vô lại đột nhiên quát lớn: "Đại nhân, còn có nhân chứng! Nhân chứng cuối cùng đã đến rồi!"

"Nhân chứng có thể chứng minh, người nhà của quả phụ này đều là giả! Nếu nàng ta trong sạch không có vấn đề, hà tất phải ngụy tạo người nhà!"

Ta quay đầu nhìn thấy nhân chứng, chỉ cảm thấy một thân lạnh lẽo. Đó là muội muội của trượng phu ta. Là cô em chồng một tay ta nuôi lớn, tên là Triệu Tứ Nương.

Cũng là người hận ta nhất, chỉ sau ca ca của nàng.

16.

"Ta đã tìm được nhà trượng phu của nàng ta. Triệu Tứ Nương, người trong tông tộc các ngươi đều nói, tức phụ của ca ca ngươi là con dâu nuôi từ bé do tổ phụ ngươi mua về. Cha mẹ và tổ phụ ngươi đều đã qua đời, trước khi xuất giá ngươi đã sống chung với nàng ta mười năm, là người hiểu rõ lai lịch của nàng ta nhất. Rốt cuộc nàng ta có những thân thích này hay không, ngươi nói đi!"

Chân tay ta lạnh buốt. Ta còn một chuyện chưa nói rõ. Ta không phải là Trương Lệ Nương, Trương Lệ Nương là một trong số vô vàn tình nhân của trượng phu Triệu Nhị Lang đã khuất của ta.

Trương Lệ Nương thật sự đã bị Triệu Nhị Lang say rượu giết chết.

Năm ta mười tuổi, ta theo Triệu lão thái gia đến Triệu gia. Trước mặt tông tộc, lão thái gia bắt ta làm chính thê của Triệu Nhị Lang, sống chết không được ly tán.

Ban đầu Triệu Nhị Lang rất thích ta, bởi vì ta là một tỷ tỷ dịu dàng, săn sóc lại xinh đẹp. Việc buôn bán của Triệu gia ngày càng lớn mạnh, Triệu Nhị Lang cũng ngày càng trưởng thành. Vì ta lớn tuổi hơn hắn, hắn kết hôn khi tuổi còn nhỏ. Bạn bè của hắn trêu chọc hắn, hắn cũng không muốn nghe lời khuyên của ta, cho dù đó đều là những lời mà mẹ chồng nhờ ta nói.

Sau khi Triệu lão thái gia qua đời, địa vị của ta trong Triệu gia trở nên vô cùng khó xử.

Ban đầu lão thái gia phu nhân tức giận vì ta chiếm vị trí chính thê khiến Triệu Nhị Lang tuấn tú tài giỏi không thể tiến thêm một bước thông qua cách kết thân. Sau đó phát hiện ra cha chồng muốn ta ở riêng với hắn, bà liền hận ta đến tận xương tủy, cho dù ta luôn trốn tránh, chưa từng vượt quá giới hạn.

Sau này, Triệu Nhị Lang quen biết một vị tiểu thư nhà quan. Tiểu thư không để ý đến sự khác biệt về môn đăng hộ đối giữa thương nhân và sĩ tộc, cam tâm tình nguyện gả cho hắn, người Triệu gia liền nảy sinh ý định muốn giết chết ta.

Bọn họ không thành công, cuối cùng giấy không gói được lửa, tiểu thư biết được sự tồn tại của ta. Việc hôn nhân này tan vỡ, người Triệu gia bắt đầu căm hận ta.

Ta chỉ muốn sống, ta không làm gì sai cả.

Nhưng ngay cả Triệu Tứ Nương còn nhỏ cũng hận ta.

Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn ta: "Vì sao ngươi không chết đi? Ngươi chết rồi, ca ca mới có thể cưới tiểu thư nhà quan! Cha mẹ sẽ không còn cãi vã, ca ca sẽ không còn vì trốn thứ đồ bỏ đi như ngươi mà ngày ngày chạy ra ngoài! Ta cũng sẽ là tiểu thư nhà quan rồi, không cần phải đính hôn với tên nhãi kia nữa!"

Nàng không biết, việc hôn nhân của nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi, bởi vì đây chính là chỗ dựa để việc buôn bán của Triệu gia ngày càng lớn mạnh.

Từ đó, ta là nha hoàn rửa chân mà ai trong Triệu gia cũng đều có thể khinh nhục. Nỗi đau mà Triệu Nhị Lang mang đến cho ta, ta không muốn hồi tưởng lại, trên người đầy thương tích, sống không bằng chết là chuyện thường ngày.

Lúc hận ta nhất, người Triệu gia từng mắng mỏ lão thái gia. Ta biết ông là người có lòng tốt. 

Đây là bí mật cuối cùng của ta. Ta không phải là cô nhi không cha không mẹ, Triệu lão thái gia cũng biết.

Ta từng là con gái của một gia đình quan lại, mặc dù cha ta chỉ là một Huyện lệnh, nhưng gia phong thanh bạch đoan chính, phu thê ân ái, nuôi dạy ta rất tốt.

Nhiều năm trước, lão thái gia dẫn theo Triệu Nhị Lang còn trong tã lót về nhà thăm người thân, tiện đường buôn bán, đi ngang qua huyện này thì bị bọn thổ phỉ cướp bóc, sát hại tính mạng.

Cha ta là một người mới nhậm chức, vì bảo vệ hai mạng người này mà đã đắc tội với rất nhiều người. Triệu lão thái gia ghi nhớ ân tình này, sau này mỗi năm đều mang đồ đến cho cha ta, cha ta chưa từng nhận, chỉ nói là việc mà quan phụ mẫu nên làm.

Sau này, cha ta là nạn nhân bị liên lụy trong cuộc tranh chấp của các phe phái, đột nhiên bị đẩy vào ngục, từ đó ta trở thành con gái của tội thần.

Ngày đó ta bị bán vào Giáo phường ti, Triệu lão thái gia biết tin dữ lập tức đến cướp ta đi, dùng số tiền lớn hối lộ quản sự, nói dối rằng ta đã chết bệnh.

Triệu lão thái gia nói ta thân là nữ nhi, phải quên đi đau khổ mà an tâm sống mới tốt. Để lại huyết mạch cuối cùng cho ân nhân là tất cả những gì mà một tiểu thương như ông có thể làm để báo ân.

Triệu lão thái gia chưa từng nói với người nhà họ Triệu về thân thế của ta, nhưng lại rất thương yêu Triệu Tứ nương, hoàn toàn không thể hiện vẻ nghiêm khắc thường ngày.

Triệu Tứ nương nhỏ như vậy mà đã có thể ghi nhớ sự căm hận của người nhà đối với ta và học theo. Ta thật sự không thể xác định, Triệu lão thái gia có phải vô tình nói về thân thế của ta trước mặt cháu gái cưng nhất, mà nàng lại vừa vặn ghi nhớ hay không.

background
TrướcSau