Chương 9


“Được rồi, đàn gà đã chạy hết. Chúng ta cũng nên quay về thôi.”
Lục Vân Kiêu thấy Diệp Trừng nghiêm túc tiếp thu lời dạy bảo, trong lòng cảm thấy khá hài lòng. Dù năng lực của tiểu báo tuyết còn hạn chế, nhưng cậu rất nghe lời và hiểu chuyện.
“Hổ ca ca, chúng ta nhặt thêm ít trứng gà mang về làm bữa sáng cho ngày mai nhé.”
Diệp Trừng nghĩ rằng động vật hoang dã không có thói quen tích trữ thức ăn, nhưng con người thì khác. Họ có thể làm thịt khô, ướp trứng để dự trữ thức ăn cho mùa đông. Nếu tuyết rơi dày đặc và con mồi trở nên khan hiếm, thì khi có đủ thức ăn dự trữ sẽ không lo bị đói.
Dù hiện tại mới là đầu mùa hè, nhưng Diệp Trừng hiểu rõ, trong tay có lương thực thì trong lòng không cần phải lo lắng. Nếu cậu có thể thức tỉnh dị năng không gian, thì việc dự trữ thức ăn sẽ càng dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Trừng bỗng cảm thấy dưới móng vuốt mình trở nên trống rỗng. Quả trứng gà vốn nằm dưới chân cậu đã biến mất.
Σ(Ò A Ó)!!!
Trời ạ! Đúng là con cưng của ông trời mà! Cậu chỉ vừa nghĩ đến dị năng không gian, thế mà đã có ngay thật sao?
Nhìn quả trứng xuất hiện trên thảo nguyên rộng lớn trong tinh thần thức của mình, Diệp Trừng không khỏi kinh ngạc. Dị năng của cậu còn bao nhiêu điều kỳ diệu nữa mà cậu chưa biết?
“Không cần quan tâm đ ến tôi, cậu muốn lấy thì cứ lấy.”
Lục Vân Kiêu cảm thấy ăn vài quả trứng vào buổi sáng không đủ để hắn no bụng. Nhưng khẩu phần ăn uống của tiểu báo tuyết ít hơn, trứng gà có thể trở thành bữa ăn bổ sung dinh dưỡng.
“Hổ ca ca! Nhìn này, tôi lại thức tỉnh thêm một dị năng nữa, chính là không gian chứa đồ vật!”
Vừa nói, Diệp Trừng hưng phấn biểu diễn cho Lục Vân Kiêu xem. Từng quả trứng gà trên mặt đất lần lượt bị cậu thu vào không gian. Nơi đây có đến bảy, tám ổ trứng, nhưng cậu chỉ mới thu được ba, bốn ổ đã cảm thấy sức lực cạn kiệt.
Việc sử dụng tinh thần lực quá mức khiến đầu cậu như bị chiếc búa nện vào, đau nhói khủng khϊếp.
“Đừng dùng dị năng nữa! Cậu vẫn chưa trưởng thành, dị năng của cậu chưa hoàn toàn thức tỉnh. Nếu dùng quá sức sẽ làm tổn thương vùng tinh thần vực và ảnh hưởng đến cấp độ thức tỉnh dị năng khi cậu trưởng thành.”
Lục Vân Kiêu nhận ra tiểu báo tuyết có dấu hiệu bất thường, lập tức nghiêm túc hẳn lên. Hắn cúi đầu ngậm lấy tiểu báo đang đứng không vững, nhanh chóng mang cậu về hang động để nghỉ ngơi.
Ban đầu hắn dự định đưa tiểu báo tuyết ra hồ nước để học cách bắt cá, nhưng tình hình hiện tại khiến hắn phải dời kế hoạch này sang ngày mai.
“Hổ ca ca, tôi thấy chóng mặt với buồn nôn quá. Nếu biết sớm, tôi đã không khoe khoang tài cán thu thập mấy ổ trứng đó.”
Diệp Trừng thầm nghĩ, vất vả lắm mới tìm được chỗ có trứng, tất nhiên phải gom hết mang về. Ai ngờ chỉ lơ là một chút mà đã sử dụng dị năng quá mức, dẫn đến tình trạng này.
Vẫn là do cậu quá yếu, chỉ vài chục quả trứng đã rút cạn tinh thần lực. Nếu là những con mồi có kích thước lớn như bò hay hươu, cậu hoàn toàn không thể thu vào không gian, thật đáng tiếc.
Hiện tại, Diệp Trừng rất mong mình có thể mau chóng trưởng thành, để dị năng hoàn toàn thức tỉnh. Như vậy, cậu có thể tích trữ thật nhiều lương thực, dù sau này Hổ ca ca không ở bên cạnh, cậu sẽ không lo bị đói.
“Buồn nôn là bình thường. Tiếp theo, cậu phải gạt bỏ mọi tạp niệm, giữ tâm an tĩnh rồi tiến vào trạng thái thiền định. Như vậy, tinh thần lực mới nhanh chóng khôi phục, và cậu sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Lục Vân Kiêu chỉ cho Diệp Trừng cách khôi phục tinh thần lực. Đáng tiếc là cả hai đều đang ở hình dạng thú, không thể tu luyện "Ngưng Thần Quyết", nếu không tinh thần lực của tiểu báo tuyết sẽ hồi phục nhanh hơn nhiều.
"Ngưng Thần Quyết" là bộ pháp cổ xưa do một gia tộc ẩn thế của Lam Tinh Hoa Hạ giao nộp cho đế quốc và được công bố miễn phí cho toàn dân chúng học tập, chuyên dùng để rèn luyện và gia tăng tinh thần lực.
Tuy không còn thần kỳ như trong giới tu chân thời viễn cổ, có thể dời non lấp biển, hay cải tạo thiên địa. Nhưng nếu kiên trì luyện tập lâu dài cũng có thể gia tăng tinh thần lực một cách đáng kể.
Thực ra, các dị năng nguyên tố mà nhân loại thức tỉnh hiện nay rất giống với linh căn trong giới tu chân, có lẽ cùng nguồn gốc nhưng bất đồng hệ phái.
Thời đại tinh tế không chỉ có pháp quyết như "Ngưng Thần Quyết", mà ngay cả các phương pháp huyền học như bùa chú, đan dược cũng xuất hiện, không còn là điều hiếm lạ.
Diệp Trừng làm theo lời dạy của Lục Vân Kiêu, gạt bỏ mọi tạp niệm trong lòng, từ từ tiến vào trạng thái thiền định. Cơn đau nhức như bị kim châm trong đầu dần dần giảm bớt.
Do tiêu hao tinh thần lực quá mức, Diệp Trừng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Trong lúc thiền định, cậu dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen. Diệp Trừng không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy. Bên cạnh cậu là phần thức ăn mà Hổ ca ca để lại.
Cảm ơn Hổ ca ca xong, Diệp Trừng ăn sạch chỗ thịt ấy. Đây là lần đầu tiên cậu ăn hết toàn bộ thức ăn. Không biết có phải do vừa thức tỉnh dị năng mới hay không, mà khẩu phần của cậu bỗng nhiên tăng lên.
Trong lòng cậu cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ, đến mức không tài nào ngủ được. Không muốn lãng phí thời gian, Diệp Trừng bắt đầu thử luyện tập dị năng trị liệu của mình.
Tự mình mày mò thì mãi không hiệu quả bằng thực hành. Diệp Trừng liếc nhìn Hổ ca ca đang nằm ngủ bên cạnh, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng hay ho.
Cậu lén lút bò đến bên Hổ ca ca, truyền những đốm sáng trắng nhỏ li ti vào cơ thể của Lục Vân Kiêu. Dù không biết việc này có tác dụng hay không, nhưng ít nhất cậu cũng phải thử. Nếu Hổ ca ca cứ thế mà chết đi thì cậu thật sự cảm thấy không cam lòng.
Nếu cậu thật sự là con cưng của ông trời thì hãy để dị năng trị liệu của cậu có hiệu quả. Như vậy mới xứng đáng với sự bảo vệ mà Hổ ca ca dành cho cậu.
Lần này, Diệp Trừng rất cẩn thận. Mỗi khi cảm thấy tinh thần lực sắp cạn kiệt, cậu liền dừng lại để hồi phục, rồi tiếp tục truyền trị liệu cho Hổ ca ca.
Cậu không hề biết rằng, những hành động nhỏ bé của mình không qua nổi cảm giác nhạy bén của Lục Vân Kiêu. Là một quân nhân, Lục Vân Kiêu luôn giữ thói quen ngủ nông để cảnh giác. Hơn nữa, sau khi tinh thần vực của hắn bị phá vỡ, những cơn đau liên miên khiến hắn chẳng thể ngủ sâu.
Tiểu báo tuyết có tấm lòng tốt, nhưng Lục Vân Kiêu không ôm hy vọng gì. Dị năng hệ trị liệu hệ cao nhất của toàn Đế quốc cũng chỉ đạt cấp S, hoàn toàn không thể chữa lành tinh thần vực cấp SSS của hắn.
Trừ khi tiểu báo tuyết cũng thức tỉnh dị năng trị liệu cấp SSS — nhưng điều đó gần như không thể xảy ra. Huống hồ, việc loại bỏ độc tố chí mạng của nữ vương trùng tộc là một bài toán khó.
Khả năng đó còn thấp hơn cả một phần ngàn tỷ. Bản thân Diệp Trừng là một đứa trẻ có khiếm khuyết, muốn thức tỉnh dị năng cấp SSS gần như là điều không tưởng.
Lục Vân Kiêu thân là hoàng tử của Đế quốc, từ nhỏ đã được tiếp xúc với vô số tài nguyên hiếm có, mới có thể thức tỉnh dị năng cấp SSS. Trong số hơn mười người con của Hoàng đế, hắn là người duy nhất làm được điều này, cũng chính vì thế mà trở thành Thái tử.
Nhưng Lục Vân Kiêu không nỡ làm tổn thương lòng tự tin của tiểu báo tuyết, nên hắn im lặng chấp nhận. Tiểu báo tuyết không tin vào lời hắn nói thì cứ để sự thực chứng minh.
Diệp Trừng không hề biết rằng Hổ ca ca đang nửa tỉnh nửa mê, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ, âm thầm cho phép cậu làm việc "lén lút" đó.
Trong lòng vừa hồi hộp vừa hân hoan, Diệp Trừng cần cù chăm chỉ luyện tập dị năng trị liệu, đem Hổ ca ca như cái "cọc tập bắn" để nâng cao độ thuần thục. Đến tận nửa đêm, khi không thể chịu nổi nữa, cậu mới gục xuống ngủ thϊếp đi.
Lục Vân Kiêu nhìn tiểu báo tuyết gật gù như gà mổ thóc, cuối cùng cúi đầu gục xuống không động đậy nữa. Lúc này, hắn mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn xoay người, để tiểu báo tuyết tựa vào mình ngủ thoải mái hơn, rồi mới nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.
Những ngày sau đó, ban ngày Lục Vân Kiêu dẫn Diệp Trừng học các kỹ năng sinh tồn và săn bắn trong tự nhiên. Ban đêm, Diệp Trừng lại lén lút dùng dị năng trị liệu giúp hắn chữa trị.
Hôm nay, một hổ một báo đang trên đường đến thảo nguyên để săn mồi. Bây giờ, Diệp Trừng đã có chút thành tựu, không còn cần phải luyện tập săn bắt các loài động vật ăn cỏ nhỏ như gà rừng, vịt trời hay thỏ nữa. Cậu bắt đầu cùng Hổ ca ca nhắm vào những con mồi cỡ trung.
Chỉ là hiện tại, cậu vẫn chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát, học hỏi kỹ thuật săn mồi của Hổ ca ca. Còn về thực chiến thì vẫn chưa được, bởi sức bật và lực cắn của cậu vẫn còn quá yếu.
Đợi đến khi trưởng thành, hẳn là sẽ cải thiện đáng kể. Bây giờ việc cậu cần làm là tích lũy kinh nghiệm cho tương lai.
Không chỉ ở thảo nguyên, trong rừng cũng có nhiều con mồi để luyện tập. Tuy nhiên, động vật trong rừng khó tìm hơn, trong khi ở thảo nguyên, tầm nhìn rộng rãi, dễ dàng dạy cho tiểu báo tuyết những bài học thực tế.
“Nhìn kỹ vào.”
Lục Vân Kiêu dẫn Diệp Trừng đến chỗ một đàn dê đang gặm cỏ, rồi cúi thấp người, lặng lẽ tiến đến gần đàn dê hoàn toàn không biết mình đang bị nhắm đến.
“Vâng vâng! Hổ ca ca, anh cứ yên tâm đi săn đi.”
Diệp Trừng gật đầu liên tục như gà mổ thóc, ánh mắt đầy phấn khích, không hề che giấu việc mình đang rất háo hức xem màn săn mồi.
Lục Vân Kiêu lắc đầu bất lực. Sau mấy ngày ở chung, hắn đã hiểu được phần nào tính cách của tiểu báo tuyết. Cậu là một đứa trẻ vô tư, chẳng mấy khi lo nghĩ chuyện gì.
Không biết gia đình nào đã dạy dỗ ra một đứa trẻ hoạt bát, ngây thơ như vậy. Cậu dường như không hề có chút phiền muộn nào.
Nói thật, Lục Vân Kiêu khá ngưỡng mộ tiểu báo tuyết. Vì xuất thân hoàng tộc, từ nhỏ hắn đã bị bó buộc bởi những quy tắc nghiêm ngặt và quen giữ mọi chuyện trong lòng. Tính cách của hắn cũng vì thế mà trở nên trầm lặng, khô khan.
Sau khi trưởng thành, hắn thức tỉnh dị năng cấp SSS. Gánh nặng ngôi vị Thái tử Đế quốc đè nặng lên vai khiến hắn càng phải chú ý từng lời nói, hành động của mình và luôn yêu cầu bản thân đạt đến tiêu chuẩn cao nhất. Đôi lúc, hắn thật sự cảm thấy như mình sắp nghẹt thở vì áp lực.
Nhưng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao. Bảo vệ gia tộc và quốc gia là sứ mệnh của hắn. Thân là Thái tử Đế quốc, hắn không thể chối từ.
Bây giờ, khi tinh thần lĩnh vực đã rách nát, hắn trở thành con thú hoang tự do trong rừng sâu, cuối cùng cũng có thể tạm dừng bước và nghỉ ngơi một chút.
Không để ý đến ánh mắt tò mò của tiểu báo tuyết. Lục Vân Kiêu quay đầu, tập trung sự chú ý vào đàn dê rồi chờ cơ hội và bất ngờ tấn công.
“Meh meh~”
Phản ứng của đàn dê cũng không chậm, ngay lập tức tản ra, chạy tán loạn. Bọn chúng sợ rằng nếu chạy chậm sẽ trở thành linh hồn xấu số trong miệng hổ.
“Grào——”
Lục Vân Kiêu không quan tâm đ ến những con dê chạy xa, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, lao về phía một con dê đực khỏe mạnh.
Thông thường, thú dữ khi săn mồi thường chọn những con yếu, già, bệnh tật, hiếm khi chọn con khỏe mạnh. Một là để bảo vệ sự phát triển của đàn dê, hai là vì những con yếu dễ bắt được hơn, tránh việc ra tay mà không thu thập được gì.
Tuy nhiên, Lục Vân Kiêu vì muốn thể hiện sức mạnh trước mặt tiểu báo tuyết. Hắn làm điều ngược lại, dùng một cú c ắn vào cổ con dê đực, máu tươi ngay lập tức phun ra, thậm chí bộ lông màu bạc của hắn cũng dính đầy máu.
“Wow! Hổ ca ca thật lợi hại!”
Dù Diệp Trừng đã từng thấy những cảnh săn mồi máu me, bạo lực của sư tử, hổ trên ti vi. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này tận mắt, cậu vẫn bị sức mạnh hoang dã, thô bạo ấy làm cho choáng váng.
