Chương 111


Ông Thái úy cùng Quảng Bình hầu rời khỏi đại lao của Đại Lý Tự.
Mặt trời lặn rực rỡ như thiêu vàng, hai người đứng đối diện nhau ngay trước cổng.
"Chẳng hay Hầu gia định đi đâu? Không bằng để bản Thái úy tiễn một đoạn?" Ông Thái úy làm động tác mời.
Quảng Bình hầu phủi phủi áo bào, uể oải nói: "Đạo bất đồng thì khó cùng mưu sự. Đường về nhà, bổn hầu vẫn còn nhớ rõ, không dám phiền Thái úy tốn công."
Ông Thái úy cười cười, tiến lên một bước: "Năm xưa ta cũng từng xem trọng Thụy vương điện hạ, thật đúng là rồng trong loài người, đáng tiếc..." Ông thở dài một tiếng liếc nhìn Quảng Bình hầu: "Ta và Hầu gia giao tình hơn hai mươi năm, Hầu gia nào phải hạng người không biết tính toán. Tình thế hiện giờ, chẳng hay Hầu gia có dự định gì không?”
Quảng Bình hầu liếc nhìn ông một cái: "Dự định gì? Dự định xem chết thế nào à?"
Ông Thái úy nghẹn lời: "Hầu gia nói vậy là sao?"
Quảng Bình hầu ngẩng đầu nhìn trời, tay chắp sau lưng: "Mong Thái úy đại nhân sống lâu trăm tuổi nhé." Ai mà biết kế tiếp Thụy vương sẽ điên cỡ nào nữa chứ?
Quảng Bình hầu liếc nhìn cỗ xe ngựa của phủ Thái úy đậu bên cạnh, hất tay áo rời đi. Ông Thái úy khẽ cười khẩy một tiếng, xoay người bước lên xe.
Trên xe ngựa, Khánh Vương chắp tay hành lễ: “Bổn vương đặc biệt đến đón Thái úy, còn chuẩn bị sẵn tiệc rượu. Không biết Thái úy có nể mặt không?”
Ông Thái úy thoáng ngạc nhiên khi thấy Khánh Vương, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn bước lên xe.
Nếu là trước kia, ông tuyệt đối sẽ không cùng hàng với Khánh Vương. Người này bề ngoài hiền hòa nhưng tâm địa tàn độc, thực chẳng khác gì vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng hiện nay.
Nhưng tình thế triều đình nay đã rõ ràng, ông cũng chẳng còn đường nào khác để lựa chọn.
*
Trong phủ Hiền Vương, Trần quý phi lại đến thăm thế tử vẫn chưa tỉnh lại. Bát hoàng tử Tiêu Thịnh đang cúi người bên giường Tiêu Thừa Hiên thì thầm: “Thừa Hiên, sao huynh vẫn chưa tỉnh? Phụ hoàng ban cho đệ rất nhiều thứ hay ho, Bát thúc đều để dành cho huynh đấy.”
“Có thể cho đệ một chút không?” Thẩm Tiểu Bảo cũng ghé vào thì thầm theo.
“Để Thừa Hiên chọn trước, rồi đệ chọn sau.”
“Được rồi.” Thẩm Tiểu Bảo chu môi: “Ai bảo huynh ấy đang nằm đó chứ. Nếu huynh tỉnh lại, tất cả những món hay ho của đệ cũng sẽ cho huynh hết.”
Trần quý phi lần lượt xoa đầu bọn trẻ rồi mới rời đi. Mưu sĩ và Hiền Vương đang đợi bên ngoài.
Mưu sĩ nói: “Vừa rồi trong cung truyền tin, nói Ông thái úy và Quảng Bình Hầu đã được thả ra.”
Hiền Vương cười khẩy: “Phụ hoàng không dám động đến hai người họ, chỉ là làm bộ làm tịch thôi.”
Trần quý phi ngồi xuống, nét mặt không chút biểu cảm: “Tiểu Thất đã mất một cánh tay, mưu tính của Ông Thái úy cũng tan tành. Giờ đây ngươi tính sao?” Bà nhìn sang Hiền Vương.
Ánh mắt Hiền Vương dừng lại trên người đang nằm bất động trong phòng trong, nheo mắt lại: “Giờ đây nhi tử chỉ muốn biết ai là kẻ đã hạ thủ với Thừa Hiên.”
Mưu sĩ thở dài: “Chuyện này nhất định phải điều tra, nhưng đại sự tiền đồ cũng phải mưu tính. Vương gia không thể đánh mất chí khí.”
“Bổn vương chỉ có một đứa con này.” Hiền Vương đập bàn, giận dữ trừng mắt nhìn mưu sĩ: “Ta tranh giành, đoạt lấy rốt cuộc có ích gì?”
Hiền Vương phi rơi nước mắt, lặng lẽ nức nở.
Mưu sĩ nhìn bà, muốn nói lại thôi. Muốn nói rằng nếu làm hoàng đế, muốn có bao nhiêu con chẳng được. Nhưng những lời này hắn không thể thốt ra. Thế tử vẫn luôn là hy vọng của hắn.
Trần quý phi khẽ nhắm mắt, ngón tay bấu chặt lòng bàn tay. Ai mà không hận cơ chứ?
Hồi lâu sau bà mới cất lời: “Tiểu Bát là em ruột của lão Tam, bao năm nay cố ý giữ khoảng cách cũng là vì muốn tốt cho nó. Trong lòng nó vẫn có đệ đệ này. Nếu đã vậy…”
Trần quý phi nhìn sang Hiền Vương:“Ngươi không cam lòng sao?”
Hiền Vương cụp mắt: “Còn có gì không cam lòng? Ban đầu nhi tử cũng chẳng đặt nhiều trông cậy, tranh tới tranh lui mấy năm cuối cùng rơi vào kết cục như thế này, sớm đã chán chán ghét rồi.” Nếu không phải vì Thừa Hiên quá xuất sắc… làm một vương gia nhàn tản cũng có gì không tốt?
Nghĩ đến đây, tim Hiền Vương lại nhói đau không nguôi.
Mắt Trần quý phi cũng đỏ hoe: “Vậy thì cứ thế đi.”
Tiêu Thịnh bước ra thấy Trần quý phi rơi lệ, liền đưa tay lau nước mắt cho bà, an ủi: “Mẫu phi, người đừng buồn. Thừa Hiên nhất định sẽ tỉnh lại mà.”
“Ừ.” Trần quý phi ôm cậu: “Sau này đến thăm Tam ca của con đi, bao năm nay con chưa từng đến phủ huynh ấy. Giờ thì cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.”
Sùng Minh đế triệu Thẩm Yến tiến cung, Tiêu Triệt không cho y đi một mình, cấm quân đành phải đưa cả Thụy vương vào cung.
Thấy mái tóc bạc trắng của Tiêu Triệt, Sùng Minh đế nhíu mày: “Sao thế, bệnh à?”
Tiêu Triệt thản nhiên nói: “Bị cấm túc trong phủ, ngày đêm lo nghĩ, tóc bạc chỉ sau một đêm.”
Sùng Minh đế: “…”
“Giờ đây ai ngươi cũng dám giết, cấm túc vài hôm giữ được ngươi chắc?” Hoàng đế không nhịn được châm chọc.
Hai người từng một thời phụ từ tử hiếu, nay đến giả vờ cũng chẳng buồn nữa rồi.
Tiêu Triệt ngẩng đầu hỏi ngược: “Nhi thần giết ai?”
Sùng Minh đế nghẹn lời, hít sâu một hơi: “Ngươi ra ngoài trước, trẫm muốn nói chuyện riêng với Thẩm Yến.”
Thẩm Yến vẫn cúi đầu lặng lẽ đứng nghe màn đối thoại của cha con họ, mãi đến lúc này mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Triệt đang ngồi trên xe lăn, hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Ngươi ra ngoài đi.” Thẩm Yến nhẹ giọng nói.
“Không.” Tiêu Triệt dứt khoát từ chối.
Thẩm Yến nhắm mắt lại, nghiến răng quát khẽ: “Ra ngoài.” Đừng làm lỡ việc.
Tiêu Triệt há miệng định nói, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Yến, cuối cùng cũng đành thoả hiệp, xoay xe lăn ra ngoài.
Sùng Minh đế nhìn chằm chằm Thẩm Yến, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Hắn lại nghe lời ngươi đấy.”
Thẩm Yến cười gượng: “Thảo dân vượt quá khuôn phép, mong bệ hạ thứ lỗi.”
Sùng Minh đế không nói gì thêm đứng dậy bước vài vòng, một lát sau quay lại nhìn y: “Trẫm muốn lập Tiểu Bát làm thái tử, ngươi thấy sao?”
Thẩm Yến kinh ngạc nhìn Sùng Minh đế: “Bệ hạ nói đùa rồi, đại sự như thế há có thể nghĩ đến một thảo dân như Thẩm Yến.”
Sùng Minh đế chăm chú nhìn y, ánh mắt sâu thẳm.
Lần cuối ông gặp Thẩm Yến là trên điện, khi ấy y cúi đầu, run rẩy sợ hãi. Khi ấy y e dè vì ông nắm sinh sát trong tay, chỉ một câu là đủ lấy mạng y.
Nhưng giờ đây, Thẩm Yến dám nhìn thẳng vào ông. Dù lời nói vẫn khiêm nhường, song ánh mắt không hề có chút kính sợ, bởi vì y… đã không còn sợ nữa.
Vì ông – hoàng đế – đã không còn dám tuỳ tiện giết y nữa.
Sùng Minh đế ngồi xuống long ỷ, đôi mắt mờ đục nhìn thẳng phía trước: “Năm xưa suýt chút nữa trẫm đã lập lão Tam làm thái tử. Đáng tiếc số trời trêu ngươi. Nay Tiểu Bát còn nhỏ, lão Tam có thể làm nhiếp chính vương, ngươi thấy thế nào?”
Nhiếp chính vương?
Thẩm Yến không trả lời.
Sùng Minh đế vẫn dõi theo y, chờ đợi câu hồi đáp.
Thẩm Yến cúi đầu, trong lòng cân nhắc ý tứ của hoàng đế.
Sùng Minh đế lại nói: “Tính khí Hiền Vương thất thường, dễ hành động nông nổi, không thể gánh vác đại sự. Khánh Vương… nếu hắn lên ngôi, không chỉ Đại hoàng tử không còn đường sống, mà e là Tiểu Bát cũng khó sống nổi… Lão Nhị thì tâm cơ quá nặng.”
Lão Nhị không dung nổi người khác, e rằng càng thêm loạn.
Chỉ có thủ đoạn của Lão Tam mới đủ để trấn áp tất cả.
“Bệ hạ một lòng vì triều chính, nhưng…” Thẩm Yến vén áo quỳ xuống, thẳng lưng nhìn lên: “Bệ hạ, thảo dân có điều không hiểu.”
Sùng Minh đế cau mày: “Chuyện gì?”
Thẩm Yến đáp: “Ông ngoại của thảo dân xưa nay một lòng trung thành tận tâm, vì sao bệ hạ lại phải kiêng kỵ đến mức ấy?”
Sùng Minh đế nheo mắt nhìn y: “Thẩm Yến, ngươi thật sự làm càn, không sợ trẫm giết ngươi sao?”
Thẩm Yến cụp mắt xuống.
“Đúng là tuổi trẻ, chẳng hiểu chuyện. Công cao át chủ vốn đã là sai lầm, nào có liên quan gì đến trung thành hay không.”
Thẩm Yến kinh ngạc: “Vậy trong mắt bệ hạ, trung thần lương tướng cũng chỉ như thế?”
Sùng Minh đế hỏi ngược lại: “Thẩm Yến, ông ngoại của ngươi thực sự trung thành sao?”
Thẩm Yến nhíu mày.
Sùng Minh đế tựa người vào nơi đó, giọng nói ôn hòa như một ông lão bình thường trong gia đình: “Thằng nhỏ họ Thẩm, ngươi có biết chủ nhân cũ của phủ Thụy Vương hiện giờ là ai không?”
Dĩ nhiên Thẩm Yến biết, nơi đó vốn là phủ của Lương Vương. Khi xưa được tiên đế sủng ái nên chọn cho chỗ lớn nhất trong kinh làm phủ đệ.
Sùng Minh đế bật cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Người đáng ra nên ngồi ở đây chính là vị hoàng đệ thiên tư thông minh, ba tuổi biết chữ, năm tuổi biết võ ấy của trẫm.”
Suốt quãng đường đến ngôi báu, ông luôn phải chọn con đường hiểm hóc.
Ông vĩnh viễn không thể quên, năm đó Thành Quốc công từng đi theo Lương Vương.
Ngày Lương Vương mất, Thành Quốc công đã kề kiếm vào cổ ông.
Ông ta vốn có thể giết ông, nhưng ông ta không làm. Vì vậy cuối cùng chỉ có thể quỳ dưới chân ông, làm một triều thần của ông.
Những năm qua, chẳng lẽ Thành Quốc công chưa từng nghĩ đến việc đổi người làm hoàng đế sao?
Đêm nào ông cũng mộng thấy Thành Quốc công mang binh đạp phá hoàng cung, chém ông ngã dưới ngựa.
Sùng Minh đế không trả lời Thẩm Yến mà hỏi: “Những việc lão Tam làm ngày hôm nay, từng việc một đều là vì ngươi. Tương lai hai người các ngươi cùng nhau cứu giúp xã tắc, được chăng?”
Thẩm Yến vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của ông.
Sùng Minh đế tiếp lời: “Năm xưa sau khi xảy ra chuyện, Thành Quốc công đã quỳ suốt đường vào cung cầu xin trẫm tha mạng cho ngươi. Quảng Bình hầu…” Ông nhếch môi:“Nói sẽ dùng mạng đổi mạng, thay ngươi đi chết.”
Thẩm Yến kinh ngạc ngước mắt lên.
“Đương nhiên trẫm không đồng ý. Mạng của Quảng Bình hầu có ích gì?”
“Thẩm Trường Sách.” Sùng Minh đế nghiêng người nhìn thẳng vào mắt y: “Có rất nhiều người muốn chết vì ngươi – cha ngươi, ông ngoại ngươi, thậm chí là đứa con trai lạnh lùng máu lạnh kia của trẫm.”
Thẩm Yến mím môi: “Bệ hạ có ý gì?”
Sùng Minh đế tựa người lại: “Tiểu Bát còn nhỏ tuổi, muốn ngồi vững ngai vàng, còn cần ngươi giúp nó.”
Y giúp cho Bát hoàng tử?
Suy nghĩ xoay chuyển, Thẩm Yến lập tức hiểu ra.
Thẩm Yến bật cười, cười đến đau lòng.
Sáu năm trước, Sùng Minh đế lợi dụng y để đoạt binh quyền từ ông ngoại. Nay lại muốn lợi dụng y để khiến ông ngoại ra tay vì giang sơn xã tắc.
Không phải vì bát hoàng tử, bát hoàng tử chỉ là một con mồi dẫn dụ Tiêu Triệt mà thôi. Chỉ vì hiện tại không còn ai có thể dùng, nên mới bắt đầu tính đến việc lợi dụng bát hoàng tử.
Thật là một trò hề đáng buồn nực cười!
Thẩm Yến tức giận, buột miệng không lựa lời: “Giờ bệ hạ không còn sợ ông ngoại của thảo dân nữa sao?”
Sùng Minh đế nhìn y chằm chằm: “Thẩm Yến, nhiều lần ngươi khiêu khích trẫm, không sợ chết sao?”
“Thảo dân là kẻ đã chết đến hai lần rồi, giờ còn sợ gì nữa?”
Thẩm Yến ngẩng đầu, đột ngột hỏi: “Bệ hạ, nếu không có chuyện xảy ra sáu năm trước, người có thật sự định lập Tiêu Triệt làm thái tử không?”
Sùng Minh đế gật đầu không chút do dự: “Đương nhiên. Nó là đứa con trẫm coi trọng nhất.”
Nhìn theo bóng lưng Thẩm Yến rời đi, Sùng Minh đế nhếch môi cười.
Đứa con từng bước bò lên từ lãnh cung ấy, thật sự hợp ý ông quá đỗi.
Đứa con ấy tâm cơ sâu nặng, không có thế lực bên ngoại để dựa vào nên kết giao với Thẩm Yến, định mượn sức y để thượng vị.
Đáng tiếc…
Ngày Tiêu Triệt được lập thái tử, cũng là ngày phủ Thành Quốc công bị phế bỏ. Mọi chuyện ông đã chuẩn bị xong xuôi: bị buộc tham gia đảng phái mưu nghịch, Thành Quốc công lưu đày, Tiêu Triệt bị giam lỏng cả đời.
Nhưng Thục phi lại quá vội, phá hỏng kế hoạch khiến ông để lỡ cơ hội, đành phải lùi một bước ép Thành Quốc công giao binh quyền.
Con trai mà – ông có đến tám đứa, một đứa bò lên từ lãnh cung, tâm địa độc ác chỉ khiến ông lạnh sống lưng, sao có thể thực sự lập làm thái tử?
Hiện nay ông tứ bề thọ địch, không ai dùng được, chỉ còn cách dùng Tiểu Bát để ổn định cục diện.
Ông là hoàng đế – tất cả đều phải quỳ dưới chân ông.
“Hoàng thượng nghĩ đẹp quá.” Một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía sau điện.
Sùng Minh đế cả kinh quay đầu lại, liền thấy một nam tử gầy gò chậm rãi bước ra, bên cạnh là người mang mặt nạ quỷ.
“Ngươi là ai?” Đồng tử Sùng Minh đế co rút, làm sao hắn vào được tận trong cung?
“Người đâu! Người đâu…”
“Hoàng thượng không cần gọi nữa, người tìm Thẩm Thiên Dục bấy lâu nay, thảo dân chính là hắn.” Thẩm Thiên Dục vừa nói vừa cúi người hành lễ.
“Thẩm Thiên Dục?” Sùng Minh đế siết chặt tay vịn: “Con riêng của Thục phi?”
Thẩm Thiên Dục cười khẽ, ngẩng đầu nhìn ông nhẹ lắc đầu: “Không chỉ là con riêng của Thục phi. Từ hôm nay trở đi, thảo dân còn là con riêng của bệ hạ, được nuôi lớn tại phủ Quảng Bình hầu.”
“Ngươi nói gì?” Sùng Minh đế cảm thấy chuyện quá nực cười:“Người đâu…”
Ông nhìn sang thái giám thân cận bên cạnh cùng ông lớn lên, tín nhiệm nhất, lại thấy hắn cúi đầu, không nói, không nhúc nhích.
Sùng Minh đế bấu chặt long ỷ, không thể tin nổi.
Thẩm Thiên Dục càng cười rực rỡ: “Hoàng thượng có muốn tự mình trải nghiệm thuật cổ trùng của Di tộc không?”
“Ngươi có ý gì?”
Thẩm Thiên Dục cười: “Hoàng thượng để bao người thử nghiệm thứ thuật thần thánh này, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc tự mình thử một lần sao?”
Sùng Minh đế sửng sốt: “Ngươi đã làm gì trẫm?”
Thẩm Thiên Dục bật cười khẽ: “Bệ hạ thấy mùi vị thế nào?”
Sùng Minh đế dần dần trấn tĩnh lại, khẳng định: “Trẫm sẽ không trúng cổ trùng đâu.” Năm đó ông và Di Sinh có thỏa thuận, việc đầu tiên Di Sinh làm không phải hại người, mà là dùng máu luyện thành giải dược rồi cho ông uống.
Vậy nên sau này khi ông giết Di Sinh, Di Sinh mới hoàn toàn không có sức phản kháng.
Thẩm Thiên Dục vén áo ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường: “Cả đời hoàng thượng mưu tính lòng người, chi bằng lần này thử đánh cược xem thảo dân có bản lĩnh hay không?”
Sùng Minh đế siết chặt chuỗi Phật châu trong tay: “Nói đi, ngươi muốn gì?”
Thẩm Thiên Dục ngẩng đầu: “Trước kia thảo dân chỉ là một thứ tử do một tiểu thiếp trong phủ Quảng Bình hầu sinh ra, không thể thừa kế tước vị. Nay thảo dân muốn làm con của hoàng thượng, muốn làm Thái tử, muốn trở thành chủ nhân thiên hạ này.”
“Ngươi lại dám vọng tưởng làm hoàng đế? Ngươi điên rồi sao?!”
Thẩm Thiên Dục bật cười khinh miệt: “Điên thì có gì không tốt? Chẳng phải năm xưa hoàng thượng cũng từng điên đấy thôi?”
Ai mà chẳng từng điên. Thêm một người nữa thì sao?
Trước kia hắn vốn không định làm vậy, tất cả đều là nhờ Thụy vương ép hắn vào đường cùng.
*
Hiện tại Thụy vuơng đã không còn “điên” mấy nữa đang ngồi trong xe ngựa, nhìn Thẩm Yến từ lúc ra khỏi cung đến giờ vẫn giữ bộ mặt nặng nề, hắn giơ tay điểm nhẹ vào giữa đôi mày đang nhíu chặt của y: “Đừng lo.”
Thẩm Yến ngước mắt nhìn hắn: “Vân Dực, nếu chuyện sáu năm trước không xảy ra, ngươi nghĩ ông ta có lập ngươi làm Thái tử không?”
Tiêu Triệt cười nhạt, khoé môi nhếch lên châm biếm: “Trước kia ta từng nghĩ ông ta sẽ. Không phải vì tin tưởng ông ta, mà vì tưởng rằng mình đã tính toán từng bước, nắm chắc mọi thứ trong tay. Bây giờ mới hiểu, ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông ta. Bên cạnh ông ta, ai ai cũng là quân cờ, chỉ phân biệt có ích hay vô dụng.”
“Dù có lập làm Thái tử thì sao chứ? Cũng chỉ là bắt đầu một vòng tranh đấu vô tận khác. Chỉ cần ông ta còn sống, thiên hạ này không ngày nào yên ổn.” Nói tới đây, ánh mắt Tiêu Triệt hiện lên ác lệ không chút che giấu.
Thẩm Yến thấy vậy, lòng thoáng run rẩy. Y nghiêng người ôm lấy Tiêu Triệt, vỗ nhẹ lưng hắn: “Vân Dực, dù gì ông ta cũng là phụ thân ngươi, có những việc không thể làm. Chúng ta đều đã sống sót qua được rồi, ngươi không thể làm chuyện phản nghịch.”
Vân Dực của y phải là người có thể tung hoành trời cao, không thể bị thanh danh như vậy liên lụy.
“Vì sao lại không?” Tiêu Triệt đẩy Thẩm Yến ra, nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Vì sao cha có thể giết con, mà con lại không thể giết cha?”
Thẩm Yến chạm vào ánh mắt hắn, muốn nói hàng trăm lý lẽ, nhưng tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.
“Trường Sách, ngươi có muốn làm hoàng đế không?” Tiêu Triệt bỗng hỏi.
“Cái gì?” Vừa rồi Thẩm Yến còn đang xót hắn, giờ thì suýt bay cả lông mày: “Ngươi điên rồi à?” Y không muốn mãi gọi Tiêu Triệt là kẻ điên, nói gì cũng là lời không hay, nhưng Tiêu Triệt... Thẩm Yến hít sâu một hơi, tự nhủ: không phải hắn điên, là mình nghe nhầm.
Tiêu Triệt lại đột nhiên tỉnh táo,có chút hưng phấn: “Trường Sách, ông ta vẫn luôn kiêng dè ông ngoại ngươi, chi bằng để ông ngoại ngươi dẫn binh tiến kinh, chúng ta đoạt lấy ngai vàng, ngươi làm hoàng đế, được không?”
Thẩm Yến đưa tay đỡ trán, không ổn rồi, choáng váng thật sự…
Một viên thuốc bị nhét vào miệng, vị cay lạnh lan ra xộc thẳng lên mũi, khiến y bừng tỉnh.
Thẩm Yến liếc sang, thấy Lưu công công mỉm cười đầy vẻ "công lao thầm lặng":“Đây là lão nô đặc chế, đề phòng ngài đột nhiên ngất xỉu.”
Thẩm Yến: “…Công công nhìn xa trông rộng.”
Tiêu Triệt không biết lại nghĩ đến chuyện gì, mắt càng lúc càng sáng.
Thẩm Yến đưa tay che mắt hắn: “Không được nghĩ nữa, Vân Dực, hãy để triều đình này yên ổn chút đi.”
Thuở nhỏ, y từng nghe ông ngoại nói một câu: ông nói mình là thần tử vì nước vì dân không vì quân. Nếu ông ngoại có ý nghĩ kia, sao có thể đi tới tình cảnh hôm nay?
…
Sau khi về phủ, Thẩm Yến cứ mãi suy nghĩ những lời hoàng đế nói trong hôm đó, rồi sai người mời Dương Cố đến, cùng Mộc Hạ, Xuân Sơn và Dương Cố bàn bạc.
Mấy lần Tiêu Triệt muốn xen vào đều bị Thẩm Yến trừng mắt chặn lại – ý kiến của Tiêu Triệt từ trước đến nay vốn luôn “khác người”, chẳng nghe cũng chẳng thiệt.
Tiêu Triệt bị đuổi ra ngoài, liền bị một đứa nhỏ kéo áo: “Này, đến giúp ta làm nhiệm vụ.”
Tiêu Triệt theo cậu bé đến viện bên cạnh, chỉ thấy một hàng người đang quỳ.
Hai gã thị vệ mỉm cười: “Thế tử, người chúng ta đã tìm đủ rồi.”
Đứa nhỏ ngồi phịch xuống ghế tựa, hất cằm về phía Tiêu Triệt: “Bắt đầu đi.”
Tiêu Triệt nheo mắt nhìn cậu.
Đứa nhỏ vừa ăn bánh vừa nói: “Người ta tìm hết cho ngươi rồi – chạy bàn ở quán cơm, bồi rượu ở tửu lâu, phu kiệu, nữ y, tiên sinh dạy học, còn cả người từng đào mương nữa.”
Tương ứng với nhân viên giao hàng, pha chế rượu, tài xế, y tá, giáo viên, thợ sửa ống nước...
Giờ cậu thấy làm người cũng không tệ, đồ ăn của con người ngon quá, chưa ăn đủ thì chưa muốn chết.
Nhưng bảo ký chủ làm nhiệm vụ thì đúng là mệt chết, vẫn là cậu phải ra tay, một lần gom đủ luôn.
Tiêu Triệt hơi nhíu mày: “Thẩm Yến không có mặt.”
“Cần y làm gì?” Đứa nhỏ hừ một tiếng:“Nhiệm vụ là của ngươi, liên quan gì tới y? Vốn là chuyện của ngươi.”
“Không cần y ở đây cũng được à?” Tiêu Triệt hơi lưỡng lự.
Đứa nhỏ trợn mắt: “Trước kia ngươi ‘chứng nhận’ cho y làm bạch huynh thống huynh gì gì đó có cần y ở đấy không? Y đến để làm gì? Ôm từng người một rồi hôn ngươi kí.ch thí.ch à?”
Ánh mắt Tiêu Triệt nheo lại, hiện rõ nguy hiểm.
“Dùng đầu tưởng tượng là được rồi.” Cậu nhóc chỉ vào đầu mình: “Ngươi rất giỏi, rất thông minh. Mà nhiệm vụ lần này cũng đơn giản, cố lên, ta coi trọng ngươi đó!”
Tiêu Triệt: “…”
“Ngươi làm nhanh lên, không mai ta chết đấy. Ta còn phải đi tìm cái Chum vỡ nữa.” Làm nhiệm vụ mà lề mề như vậy, quả nhiên là một cặp trời sinh với tên ngốc ký chủ của cậu – ngoài mặt mũi thì chẳng có gì.
…
Hôm sau, Thống Thế tử được kéo dài mạng sống thêm mười tám ngày vui vẻ nói với Thẩm Yến: “Ta ra phủ tìm cái Chum vỡ đây, quà tặng cho ngươi ta để ở chỗ hắn rồi.”
Thẩm Yến nhìn sang Tiêu Triệt bên cạnh, trông như bị vắt khô khẽ ho một tiếng: “Đi đi, nhớ mang thêm vài người.”
Y đã tò mò không biết bao lâu về cái gọi là "Chum vỡ" mà đứa nhỏ nhắc mãi. Nhưng Tiêu Triệt hiện giờ đang bị cấm túc, muốn ra ngoài chỉ có thể đi qua nhà kho ở hậu viện.
Thẩm Yến liền cho Mộc Hạ và Xuân Sơn đi cùng.
Vừa rời đi chưa lâu, gác cổng đã báo Hiền Vương mang theo Bát hoàng tử đến biệt viện, nhưng bị cấm quân ngăn lại, hai bên đã tranh cãi kịch liệt.
Thẩm Yến quay sang nhìn Tiêu Triệt: “Gặp không?”
Tiêu Triệt vừa đút cho Thẩm Yến một muỗng chè rượu nếp đường đỏ trứng gà, rồi mới chậm rãi ăn một muỗng, đáp: “Đoán xem vì sao hắn đến?”
Thẩm Yến lắc đầu.
Lòng người xưa nay khó dò, huống hồ tình thế hiện tại, chẳng rõ Hiền Vương còn có ý tranh đoạt gì nữa không.
Tiêu Triệt không muốn gặp, Thẩm Yến bèn thay hắn ra tiếp.
Hiền Vương đá văng từng người lính cấm quân, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Yến.
Thấy hắn không tiến vào trong, cấm quân đành mắt nhắm mắt mở, mặc cho họ nói chuyện.
Hiền Vương chắp tay hành lễ trước, Thẩm Yến cũng đáp lễ.
Hiền Vương hạ giọng: “Ân tình giữa ngươi và lão Tam, bổn vương ghi lòng tạc dạ. Nếu Thừa Hiên tỉnh lại, để nó làm con hai người, phụng dưỡng tuổi già, ta cũng cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc...” Hắn cười khổ một tiếng, sau đó đẩy Bát hoàng tử ngây thơ chưa hiểu chuyện lên phía trước: “Tâm ý của bổn vương, mong Thẩm công tử chuyển lời.”
Thẩm Yến liếc nhìn Bát hoàng tử đang chớp chớp không biết xảy ra chuyện gì, chưa kịp mở lời thì đã nghe có người chạy tới hô lớn: “Vương gia, vương gia, trong cung hạ thánh chỉ, hoàng thượng đã nhận lại đứa con riêng từng nuôi ở phủ Quảng Bình, phong làm Vinh vương!”
Thẩm Yến trừng mắt, Hiền Vương cau mày, hai người đều lộ vẻ giật mình như nghe phải một thứ ngôn ngữ khó hiểu.
Một lúc sau, Hiền Vương hỏi lại: “Ngươi nói lại lần nữa, Vinh vương? Là phong Lão Thất hay Tiểu Bát?”
“Không phải.” Kẻ hầu lắc đầu lia lịa: “Là... là...” Gã liếc nhìn Thẩm Yến; “Là nhị công tử phủ Quảng Bình Hầu – hóa ra là con riêng của bệ hạ với một nữ nhân khác, hiện tại bệ hạ nhận lại làm hoàng tử, hôm nay triều sớm đã phong làm Vinh vương.”
“Thiên Dục?” Thẩm Yến kinh hãi: “Là Thẩm Thiên Dục?”
“Đúng, đúng, đúng, chính là nhị công tử của phủ.”
Thẩm Yến: “…”
“Ha.” Một tiếng cười khinh vang lên, Tiêu Triệt xoay xe lăn, xuất hiện trước cửa: “Vị nhị công tử này thật khiến bổn vương bất ngờ đấy.”
“Lão Tam, tóc của ngươi…” Hiền Vương không chỉ kinh ngạc vì tin tức vừa nghe được, mà còn bàng hoàng trước mái tóc bạc trắng của Tiêu Triệt.
Lưu công công cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thần y không chịu chữa cho vương gia, chẳng rõ vì sao, vương gia chỉ qua một đêm tóc đã bạc trắng.”
Thẩm Yến nhìn Lưu công công, ông cúi đầu, giọng xúc động như nghẹn ngào.
Ông ta không nói dối.
Hiền Vương nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành bảo: “Ân tình này, ngày sau nhất định báo đáp.”
Thẩm Yến: “…”
Hiền Vương vội vã dẫn Tiêu Thịnh rời đi – hắn phải vào cung xem cho rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ngay tại cửa cung, Hiền Vương chạm phải khuôn mặt lạnh lẽo của Khánh Vương
Gần đây Hiền Vương ngày ngày ở phủ trông Thừa Hiên nên không thượng triều, còn Khánh Vương lại luôn có mặt, bởi vậy hôm nay hắn đã đích thân chứng kiến Vinh vương mới được phong.
“Đừng vào nữa.” Khánh Vương nghiến răng: “Phụ hoàng mắng ta một trận rồi đuổi đi, vô ích thôi.”
Hiền Vương không tin nổi: “Phụ hoàng điên rồi sao? Còn Quảng Bình hầu đâu?”
“Quảng Bình hầu? Đúng vậy, Quảng Bình hầu đâu?” Khánh Vương nhíu mày. Khi nghe tin ấy tại triều, sắc mặt Quảng Bình hầu cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau buổi chầu ông đi tìm phụ hoàng thì lại không thấy đâu nữa. Chẳng lẽ quay về phủ thật rồi?
…
Quảng Bình hầu đã chặn đường Thẩm Thiên Dục – không, giờ nên gọi là Vinh vương.
“Thiên Dục, con biết mình đang làm gì không?” Quảng Bình hầu nhìn hắn, không thể tin nổi.
Thẩm Thiên Dục mỉm cười nhìn ông: “Cha, vậy năm xưa khi người bế con về phủ, người có biết mình đang làm gì không?”
Quảng Bình hầu im lặng một lúc mới lên tiếng: “Khi ấy ta chỉ có lòng tốt, bao năm qua ta tự hỏi mình vẫn đối đãi với con không tệ.”
“Ha ha ha ha…” Thẩm Thiên Dục ngửa mặt cười lớn: “Đúng vậy, con cũng luôn tin cha đối tốt với con. Nên cho dù Quỷ thúc tìm được con, con vẫn chỉ muốn yên ổn sống như nhị công tử thứ xuất phủ Quảng Bình Hầu. Nhưng cha thật sự không bạc đãi con sao?”
Hắn ngồi xuống ghế đá bên cạnh, sắc mặt trầm lạnh: “Năm đó đại ca con bị giam vào ngục, cha còn nhớ mình đã làm gì không?”
Quảng Bình hầu siết chặt tay.
Thẩm Thiên Dục quay sang nhìn ông: “Cha đã đi tìm mẫu thân ruột của con, uy hiếp bà – nếu bà không cứu con trai cha, thì cha sẽ giết đứa con của bà, cũng chính là con.”
“Nhưng mẫu thân con... bà nói bà cũng là người cùng đường, nếu cha muốn giết thì cứ giết.” Thẩm Thiên Dục cười nhạt:“Đó gọi là không bạc đãi sao?”
Quảng Bình hầu nhắm mắt, nghiến răng: “Cuối cùng Thẩm Yến vẫn bị lưu đày, ta cũng không giết con.”
“Dù là nuôi một con chó cũng sinh tình cảm, huống chi giết con chẳng giúp gì, chỉ làm tay mình thêm dơ.” Thẩm Thiên Dục cười khẽ: “Vậy nên, con đã bắt con gái của Thẩm Đại, uy hiếp ông ấy phản bội cha, con còn cho người đi ám sát con trai cha.”
“Con nói gì?” Quảng Bình hầu trợn tròn mắt:“Con sai người đi giết Yến nhi? Thật sự là con?”
“Là con.” Thẩm Thiên Dục mỉm cười:“Loạn tiễn xuyên tâm, đáng tiếc đại ca mạng lớn, chưa chết, còn sống trở về. Vậy nên mọi chuyện càng thêm thú vị.”
“Thẩm Thiên Dục…”
“Con không họ Thẩm. Phụ thân ư? Không rõ tên tuổi. Nếu theo họ mẹ, con phải mang họ Di – ông ngoại con tên là Di Sinh, là thánh tử của tộc Di tộc. Vốn dĩ con không nên ở nơi này.” Thẩm Thiên Dục đột ngột nói: “Cha nói xem, nếu chỉ có một người giữa cha và Thụy vương có thể sống, đại ca con sẽ chọn ai?”
“Thẩm Thiên Dục, bất kể ta và mẹ con ra sao…” Quảng Bình hầu tiến lên một bước, nắm chặt tay hắn, ánh mắt sắc bén: “Yến nhi vẫn luôn xem con là ruột thịt, vì sao lại đối xử với nó như vậy?”
“Vì sao ư?” Thẩm Thiên Dục nhìn lên bầu trời xanh biếc, thì thầm:“Chưa từng có ai hỏi con – vì sao các người lại đối xử với con như thế. Đại ca con đúng là hạnh phúc thật đấy.”
“Con…” Sau gáy Quảng Bình hầu đột nhiên đau nhói, đầu nghiêng đi, ngã xuống bất tỉnh.
Người đeo mặt nạ quỷ vác ông lên vai, tiến lên vài bước, tiện tay giết luôn tiểu thái giám đi ngang qua đang há hốc mồm kinh hãi.
Thẩm Thiên Dục cúi đầu ghé sát tai Quảng Bình hầu, thấp giọng nói: “Cha, con từng nghĩ sẽ khiến tất cả các người chết hết, nhưng cuối cùng mới nhận ra bản thân vẫn còn quá yếu. Vương gia kia dù gãy chân nhưng vẫn có thể che trời lấp đất, làm vương gia, nắm trong tay quyền lực thật sự là một cảm giác tuyệt vời. Lão cẩu hoàng đế đó, chẳng phải cũng nhờ vào Di tộc của con mà bước lên ngai vàng sao? Cha nói xem, con có thể không?”
“ Người thấy con điên rồi đúng không?” Thẩm Thiên Dục cười khẽ: “Không điên thì sao biết có được hay không? Ha ha ha ha…”
***
“Thiên Dục rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Yến sững sờ, như thể nghe được chuyện Tiêu Triệt nổi điên muốn giết Thất hoàng tử ngày trước.
Lưu công công cũng kinh hãi không kém: “Hắn là thánh tử của Di tộc, chẳng lẽ đã dùng thuật cổ trùng khống chế hoàng thượng? Chúng ta nhất định phải nghĩ cách, không thì triều đình sẽ loạn mất!”
Tiêu Triệt thì lại vỗ tay tán thưởng: “Đặc sắc! Thật quá hợp khẩu vị của ta. Nếu không nghi hắn từng hại Thẩm Yến, ta cũng muốn giúp hắn một tay.”
Để Thành Quốc công dẫn binh vào kinh phò trợ Thẩm Yến lên ngôi đâu có gì thú vị bằng việc để Thẩm Thiên Dục làm hoàng đế.
Tới lúc ấy, để Ông Thái úy, Quảng Bình hầu và đám vương công đại thần kia giật nảy mắt ra, rồi cả đám nổi binh tạo phản...
Nghĩ đến đây, Tiêu Triệt liền thấy hả dạ – đáng tiếc, Thẩm Thiên Dục nhất định phải chết.
Nhưng giờ có thể chờ thêm vài ngày, đợi hắn giết được Sùng Minh đế rồi hãy chết.
Dù sao thì Trường Sách không cho hắn giết cha.
Giờ Thẩm Yến chưa chết, lời y nói hắn vẫn phải nghe.
Hơi tiếc thật, nhưng chỉ cần Trường Sách còn bên cạnh, hắn có thể chịu đựng được.
Thẩm Yến ôm đầu, đau nhức không thôi – bệnh “điên” của Vân Dực dường như vẫn chưa khỏi, đến mức y không thể trò chuyện tử tế được nữa.
“Lưu công công, phái người đến tìm cha ta, mời người đến một chuyến. Còn nữa, hôm nay trong cung sao không thấy ai truyền tin?”
“Lão nô đi ngay. Vốn mọi tin tức đều báo cho Mộc Hạ, nhưng hôm nay hắn theo thế tử ra ngoài rồi, chưa về.”
“Mau đi mau đi.” Thẩm Yến bất an xua tay.
Sùng Minh đế năm xưa từng không sợ thuật cổ trùng mà khống chế Thục phi trong cung, nếu Thẩm Thiên Dục thật sự dùng cổ trùng khống chế được ông ta, thì sự việc đã nghiêm trọng lắm rồi.
“Vân Dực, chúng ta phải về kinh. Ngươi bị giam trong biệt viện, chuyện gì cũng không tiện.”
“Có gì mà không tiện?” Tâm trạng Tiêu Triệt tốt, khoé mắt chân mày đều là ý cười:“Ta thấy hiện giờ rất tốt, Trường Sách, chúng ta làm nhiệm vụ đi.”
Mọi việc đều đã chuẩn bị xong xuôi, giờ đến lúc... thực hiện “108 thức”.
Thẩm Yến: “…”
Thẩm Yến nghiến răng: “Ngươi giờ là sợ thiên hạ không loạn đúng không?”
Tiêu Triệt cười gật đầu: “Hiểu ta nhất, chỉ có Trường Sách.”
Thẩm Yến giận dữ hét lớn: “Lưu công công, sắc thuốc! Cho hắn uống năm bát!”
*
Bên này, thế tử phủ Thụy vương dẫn Xuân Sơn và Mộc Hạ đến miếu hoang, nhưng lại phát hiện nơi đó trống rỗng, cả chiếc quan tài bằng gỗ lim quý của cậu cũng biến mất.
“Không thể nào.” Cậu bé bĩu môi:“Họ nói sẽ đợi ta mà.”
Mộc Hạ ngồi xổm xuống, chau mày: “Ở đây từng có đánh nhau.”
“Đánh nhau?” Cậu bé nhướng mày: “Ai có thể đánh thắng cái Chum vỡ kia chứ? Đó là sát thủ ta dùng cả mạng mình tạo ra, còn mạnh hơn cả hai người các ngươi cộng lại.”
Mộc Hạ: “…”
Xuân Sơn: “…”
Thế tử thì dễ thương thật, chỉ là cách nói chuyện không mấy lọt tai.
Một cái Chum lại mạnh hơn họ? Quá xem thường rồi.
Cậu bé đi lòng vòng trong miếu hoang, đột nhiên nói: “Ta biết cậu ta đi đâu rồi, chỗ này.” Mộc Hạ thò đầu nhìn, hoá ra cái Chum đó còn biết để lại ký hiệu dẫn đường.
Mộc Hạ vác thế tử, cùng Xuân Sơn men theo dấu vết truy tìm, cuối cùng lại tới ngay bên ngoài hoàng cung.
“Cái Chum đó vào cung rồi?” Cậu bé kinh ngạc: “Sao lại vào cung?”
“Hay là có chuyện gì?” Xuân Sơn đoán.
“Dù có chuyện cũng đâu thể tùy tiện vào cung?” Mộc Hạ không hiểu:“Thế tử, cái Chum đó rốt cuộc lai lịch thế nào?”
Cậu bé chắp tay sau lưng bước đi thong thả, chum vỡ đã nói sẽ đợi cậu thì nhất định không tự dưng biến mất.
Nhưng cậu ta lợi hại như vậy, có thể gặp chuyện gì chứ?
“Là sát thủ đó.” Xuân Sơn bỗng lên tiếng.
Mộc Hạ và cậu bé cùng ngẩng lên, thấy từ cửa bên hoàng cung có một người bước ra, mặc dạ hành để lộ đôi mắt sắc như dao – Xuân Sơn liếc một cái liền nhận ra.
“Chắc chắn?” Mộc Hạ hỏi.
“Chắc chắn, dù hóa thành tro ta cũng nhận ra.” Xuân Sơn siết chặt thanh kiếm:“Ngươi trông thế tử, ta lên.”
Mộc Hạ giữ chặt tay hắn: “Không được, ngươi không đánh lại gã đâu.”
Người kia càng đi càng xa, Xuân Sơn sốt ruột: “Nhưng cứ để gã đi thế này sao được?”
“Thế tử còn ở đây, không thể mạo hiểm.” Mộc Hạ trầm giọng.
Cậu bé thở dài: “Hai người thật lắm lời, ta ghét nhất là loài người cứ lải nhải.”
Xuân Sơn và Mộc Hạ ngẩng đầu, chỉ thấy thế tử nhà mình lạch bạch chạy ra chắn trước mặt kẻ kia, ngửa đầu hỏi: “Này, năm xưa là ngươi đi ám sát Thẩm Yến đúng không?”
Đôi mắt dài nhỏ của người nọ hơi híp lại, tay thả bên hông đã cong thành hình móng vuốt chim ưng, nhưng miệng lại hỏi nhẹ nhàng: “Ngươi là ai?”
“Tốt, ngươi ngầm thừa nhận rồi.” Cậu bé lui về sau một bước, đưa ngón tay trắng trẻo chỉ thẳng vào gã, nghiêm giọng: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Xuân Sơn: “…”
Mộc Hạ: “…”
