Chương 22


-Tặng quà (0/1)
-Đi chơi cùng nhau (0/1)
-Cùng xem một buổi biểu diễn (0/1)
......
- Cùng cắm trại ngắm sao (0/1)
-Cùng nhau uống rượu (0/1)
- Tiêu nhiều bạc cho y (0/1)
......
-Mua sắm cùng nhau (0/1)
-Ôm nhau một lần (0/1)
-Đi dạo cùng nhau (0/1)
-Nấu ăn cho y(0/1)
......
Thẩm Yến nằm trên giường nhìn vào dãy ba mươi nhiệm vụ, im lặng không nói gì.
Trong ba mươi nhiệm vụ, chỉ cần chọn hai mươi cái bất kỳ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Yến mở miệng: "Nhiệm vụ dài hạn là sao?"
Hệ thống: "Nhiệm vụ dài hạn tức là nhiệm vụ không có giới hạn thời gian, chỉ cần hoàn thành trước khi toàn bộ nhiệm vụ kết thúc."
Thẩm Yến thở phào, may quá, nếu mà bắt y hoàn thành từng đó việc với Tiêu Triệt trong thời gian ngắn thì chắc chắn là không thể.
Hệ thống: "Tổng cộng có hai mươi nhiệm vụ, nhưng có ba mươi lựa chọn, nếu hoàn thành vượt mức, sẽ có phần thưởng thêm."
Thẩm Yến: "Đến xe bò còn mua không nổi, đòi gì xe ngựa."
Hệ thống: "... Đúng vậy." Đòi gì xe đạp.
Hệ thống lại nói: "Vì đây là nhiệm vụ dài hạn, điều đó có nghĩa là vẫn còn một nhiệm vụ bình thường cần thực hiện, vì vậy đèn cốt truyện vẫn đang đỏ."
Thẩm Yến cả kinh ngồi dậy: "Có ý gì, ta chưa mở được cốt truyện?"
"Hình như không phải là chưa mở đâu." Hệ thống nói, "Vừa rồi còn cung cấp năng lượng cho ta mà."
Thẩm Yến: "......"
Thẩm Yến thật sự muốn tự vả vào mặt mình.
Sống đúng là khổ mà.
Thẩm Yến ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ lại cốt truyện.
"Chẳng lẽ ta cần dẫn người trong lòng đến gặp hắn?" Thẩm Yến thở dài, "Chắc là thế rồi, nhưng nếu hắn thật sự nhìn thấy người trong lòng ta thì diễn biến tiếp theo sẽ ra sao?"
Hệ thống: "Không biết."
Một người một thống lại bắt đầu trầm mặc.
Thẩm Yến nằm xuống giường, không nói gì nhìn màn giường: "Vậy là bây giờ ta cần phải tìm cho mình một người trong lòng trước đã."
Hệ thống chẳng nói gì thêm.
Thẩm Yến hừ nó một tiếng, sau đó bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ.
Người trong lòng này......
Thẩm Yến đột nhiên nói: "Thực ra chỉ cần dẫn một người đến gặp Vân Dực là được rồi." Dựa vào cách hoàn thành nhiệm vụ bộc lộ tâm sự trước đây, hệ thống khi kiểm tra thường chỉ dựa vào lời nói mà đánh giá.
Vì vậy cũng không phải quá khó.
Người thích hợp nhất chính là Nguyên Thọ.
Chỉ cần dạy cho Nguyên Thọ vài câu, khi Nguyên Thọ nói trước mặt Tiêu Triệt thì có lẽ nhiệm vụ sẽ được kích hoạt.
Hệ thống: "Nếu là Nguyên Thọ, lỡ hắn không tin thì sao?"
Thẩm Yến: "Cần hắn tin tưởng sao?"
Hệ thống: "Nếu hắn không tin, thì cốt truyện làm sao tiếp tục được?"
Thẩm Yến: "... Ngươi nói cũng phải."
Trong tiểu thuyết, người trong lòng thật sự có người mình thích rồi.
Xem ra đưa Nguyên Thọ đi có rủi ro khá lớn, cho dù y có nói ra điều gì đi chăng nữa, Tiêu Triệt cũng sẽ không tin rằng y yêu Nguyên Thọ.
Thẩm Yến lăn qua lộn lại, cuối cùng bị hệ thống cưỡng chế ngủ.
Con đường phía trước khó khăn, một giấc ngủ ngon là vô cùng quan trọng.
Tỉnh lại sau giấc ngủ đã nghe đinh một tiếng.
Thẩm Yến bây giờ nghe thấy tiếng này là tim đập nhanh theo phản xạ: "Lại có chuyện gì nữa đây?"
Hệ thống: "Bắt đầu từ giờ Mão, tên Xuân Sơn kia đã ngồi xổm trên nóc nhà của ngươi rồi."
"Xuân Sơn? "Thẩm Yến đứng dậy đi tới bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra," Hắn muốn làm gì?
Hệ thống: "Ngươi hỏi ta á?"
Thẩm Yến: "Ngươi bây giờ càng ngày càng giống người thật rồi đấy." Thật đáng ghét.
*
Xuân Sơn ngồi xổm trên nóc nhà Thẩm Yến đã hai canh giờ, đại thiếu gia mới rời giường.
Vương gia đêm nào cũng khó ngủ, còn y thì ngủ rất ngon.
Xuân Sơn xoa mặt một cái, người trong lòng? Người trong lòng của y sẽ là ai?
Là cô nương tên Lục Vân kia sao?
Không biết Vương gia muốn gặp người trong lòng của y để làm gì, lỡ muốn hành hạ đến chết thì không thể bắt nhầm người, nên phải xác nhận lại.
Nếu thật là cô nương Lục Vân kia, thì muốn khống chế nàng ta có khi phải tốn không ít công sức, thậm chí có thể bị thương.
Thẩm Yến ra khỏi phủ chỉ mang theo Nguyên Thọ, không mang theo bốn đại hán, dù sao có ám vệ võ công cao cường như Xuân Sơn đi theo là đủ rồi.
Y đi đến phủ An Vương trước để tìm Tiêu An, nhưng sai vặt đáp: "Thế tử bị cấm túc, vị thiếu gia đây xin quay về cho."
Thẩm Yến kinh ngạc: " Sao lại bị cấm túc?"
Gã sai vặt lạnh lùng đáp: "Vì cùng Thẩm công tử ngài đây đi Yên Vũ Lâu nghe hát, còn gây sự với Thất Hoàng tử, Thất Hoàng tử bị Ngự Sử Đài buộc tội, thế tử nhà ta bị lão Vương gia cấm túc."
"Thì ra là vậy..." Thẩm Yến thở dài, "... Vậy ngươi thay ta nói với thế tử nhà ngươi rằng, lớn từng này rồi mà còn bị cha cấm, ta rất đồng cảm với hắn, ngươi nhìn ta mà xem, cha ta chẳng thèm quản ta nữa rồi."
Gã sai vặt: "..." Cái này còn dám châm ngòi ly gián nữa à?
Hơn nữa, ngài cũng dám đẩy Thụy vương xuống lầu, còn cha nào dám quản ngài nữa?
Xuân Sơn ghi vào cuốn sổ nhỏ, người đầu tiên Thẩm Yến tìm sau khi ra khỏi phủ là Tiêu An.
Lần trước ở Yên Vũ Lâu y cũng đi cùng Tiêu An, nhưng Tiêu An là nam, còn Lục Vân thắng ở chỗ là nữ nên xác suất hai người này trở thành người trong lòng của y ngang nhau.
Mà Thẩm Yến lại thở dài: "Tiêu An là người thích hợp nhất."
Tiêu An là thế tử An Vương, vào phủ Vương gia cũng hợp lý, vả lại người đầu tiên y gặp sau khi trở về chính là Tiêu An, nếu y đưa Tiêu An đi gặp Tiêu Triệt thì xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều so với Nguyên Thọ.
Hôm nay không được, vậy ngày mai y lại đến.
Ngày mai không gặp lại Tiêu An, vậy cũng chỉ có thể Nguyên Thọ.
Thẩm Yến quay đầu lại đánh giá Nguyên Thọ một chút.
Nguyên Thọ nhìn thấy ánh mắt thiếu gia nhìn mình, không hiểu sao cảm thấy có chút hoảng hốt, không khỏi lui về phía sau một bước.
*
Chạng vạng tối, Xuân Sơn theo Thẩm Yến một ngày rốt cục về tới vương phủ, sau đó kéo bước chân nặng nề đi tới chủ viện.
Tiêu Triệt đang ngồi dưới tàng cây hoa quế đọc sách, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu nhìn qua, thản nhiên nhìn hắn.
Xuân Sơn liền rũ mắt đi tới, chưa nói đã quỳ trước.
Từ khi theo Vương gia hắn quỳ rất ít, nhưng bây giờ quỳ càng ngày càng trơn tru.
Tất cả đều nhờ công tử ban cho.
" Thuộc hạ theo dõi y cả ngày, đầu tiên y đến phủ An Vương, nhưng thế tử An Vương bị cấm túc không gặp y."
"Tiêu An? "Tiêu Triệt híp mắt," Y lại đi gặp hắn......"
Ngày đầu tiên hồi kinh gặp lại cũng là Tiêu An.
Lưu công công ho nhẹ một tiếng: "Trước kia ở trong cung hai người bọn họ cũng không thân, hơn nữa...... Thế tử là nam."
"A. "Tiêu Triệt cười nhạo," Y điên đến tận đây, còn quan tâm nam nữ?"
Lưu công công: "..." Cũng đúng, người với thú cũng có thể... Bậy bạ!
"Tiêu An không gặp y, vậy sau đó y đi gặp ai?"
"Sau đó y liền đi dạo phố, mỗi quán nhỏ đều dừng chân ở đó nhìn nửa ngày."
"Nhìn cái gì? "Tiêu Triệt hỏi.
Xuân Sơn suy nghĩ một hồi, "Quán nhỏ thứ nhất nhìn cối xay gió, quán nhỏ thứ hai nhìn bánh bao nóng hổi, quán nhỏ thứ ba nhìn son phấn nước, còn nhìn thư họa cùng đồ gốm, chỉ nhìn cũng không mua, bán bánh bao còn tưởng rằng y muốn gây sự, đuổi y đi..."
Lưu công công: "......"
Da mặt điên cũng không cần nữa luôn.
"Ngày mai mua cho ta xem một chút. "Tiêu Triệt nói.
???
Xuân Sơn trừng mắt.
Lưu công công ho một tiếng.
Xuân Sơn vội gật đầu đáp: "Vâng."
"Vậy sau đó thì sao? "Lần này là Lưu công công lên tiếng hỏi.
Xuân Sơn sờ sờ mũi: "Sau đó, y tới bờ sông bao một chiếc thuyền hoa, sau đó..."
Xuân Sơn nhắm mắt, nói: "Kêu hai nữ tử hát rong lên thuyền hoa......rồi rồi suốt một buổi nghe nhạc thẳng đến chạng vạng mới trở về Hầu phủ."
Xin trời cao, sao Mộc Hạ còn chưa trở về?
"Nghe hát à?" Tiêu Triệt nheo mắt, trầm ngâm giây lát rồi cười nhạo: "Đi gọi hai cô ấy vào phủ, để bản vương nghe thử xem hát gì?"
Xuân Sơn mờ mịt nhìn về phía Lưu công công.
Không chỉ Thẩm Yến bị điên, chẳng lẽ vương gia nhà mình cũng có xu hướng đó sao?
Lưu công công cúi đầu nhìn mũi chân, không thèm nhìn hắn.
Xuân Sơn: "......"
Đại nạn đến nơi đều tự bay đúng không?
*
Phủ Quảng Bình Hầu.
Thẩm Yến đang ngâm mình trong thùng gỗ tắm rửa, suy nghĩ rằng nếu Tiêu An và Nguyên Thọ không ổn, thì đường lui cuối cùng chỉ còn lại Lục Vân.
Đinh - -
【Nhiệm vụ Vượt Năm Ải, Chém Sáu Tướng đã mở.】
--Ghen rồi hả? Xin hãy cố gắng đánh bại 20 người tình của người trong lòng để chiếm y làm của riêng đi.
"Cái gì? "Thẩm Yến sửng sốt, vô cùng mờ mịt.
Y còn chưa đi theo cốt truyện, sao nhiệm vụ đã mở?
Và!
Y nghe thấy gì đó!!
Hai mươi người tình!!!
Thẩm Yến nhẹ giọng hỏi: "Thống, là ta nghe lầm đúng không?"
Hệ thống cũng không biết tại sao, giọng bỗng thấp hẳn đi: "Không, không nghe nhầm, đúng là... hai mươi người tình."
Yên lặng một lúc lâu, trong phòng bộc phát ra một tiếng rống giận: "Cốt truyện chết tiệt này điên rồi à?"
Điên rồi, điên rồi, lấy đâu ra hai mươi người tình bây giờ?
