1. Truyện chữ
Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 27

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Đó là tay của Vân Dực.

Chỉ vừa nhìn thoáng qua, đó là một bàn tay gầy guộc với những khớp xương vô cùng rõ ràng.

Hoàn toàn không giống với bàn tay có thể viết chữ, vẽ tranh, cưỡi ngựa cầm kiếm trong ký ức của y.

Đây là một bàn tay sau khi bị bệnh tật tra tấn.

Thẩm Yến nhìn chằm chằm tấm rèm kia nhưng không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được.

Những ánh mắt xung quanh cùng những lời thì thầm đều bị loại bỏ bên ngoài, tất cả giác quan chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo phủ lên tay y.

Chỉ trong chớp mắt, rồi lại giống như kéo dài mãi mãi.

Thẩm Yến nuốt nước bọt, giọng nói như lơ lửng: "Vân Dực, tay ngươi có hơi lạnh..." Nói rồi ngón tay y không yên, khẽ móc vào lòng bàn tay người kia.

Ngay giây tiếp theo, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nhói đau, Thẩm Yến vội rút tay lại đã, thấy đầu ngón tay mình bị châm một cái, chảy ra một giọt máu tươi.

???

Sao nhỏ sao lớn tan thành mây khói.

Sao lại mang theo vũ khí bên người vậy?

Thẩm Yến mím môi, nói thầm: "Sao ngươi lại đâm người, bị ngươi đâm chảy cả máu rồi..."

Xuân Sơn: "????”

Ngài thử nói nhảm một lần nữa xem?

Ai đâm ngài?

“Tiến cung. "Tiêu Triệt lạnh lùng nói.

Xuân Sơn liền vung roi.

Thẩm Yến vừa mút ngón tay vừa nhìn xe ngựa đi xa, để mặc cho mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên.

Tâm hồn xao xuyến…

Đinh - -

[Tương kiến hoan * Núi có cây, cây có nhánh, lòng yêu người mà người nào có hay: Hoàn thành nhiệm vụ nắm tay một lần, phần thưởng đã được phát.】

Mắt Thẩm Yến sáng lên: "Thống à, nhiệm vụ đơn giản vậy sao? Ta cũng giỏi quá đi.”

Hệ thống: "…Ngươi nói sao thì là vậy.”

Thẩm Yến thở dài, hệ thống chẳng có chút sức sống gì cả, đổi lại là Nguyên Thọ thì sao cũng phải khen "Thiếu gia thật lợi hại".

Hệ thống: "..."

Thẩm Yến kiểm tra phần thưởng, cộng với những phần trước, giờ đã có ba phần thưởng: Thẻ trải nghiệm Một ngày bay lên trời, thẻ trải nghiệm rồng bay lên trời, thẻ trải nghiệm bỗng nhiên nổi danh.

Sản phẩm của hệ thống, Thẩm Yến không hiểu, cũng không dám dùng.

Hệ thống: "Vậy ngươi có thể cho người khác dùng."

Hai mắt Thẩm Yến sáng ngời: "Còn có thể như vậy sao?’

Hệ thống: "Khoảng cách một trăm mét là được.”

Thẩm Yến nheo mắt, bỗng cười khúc khích, để xem ai là người may mắn đây.

____

Đợi đến khi Thẩm Tiểu Bảo xuất cung đã gần trưa, Thẩm Tiểu Bảo vừa ra liền gào khóc một tiếng nhào tới: "Xong rồi, đại ca, ta xong rồi......”

Cảm xúc phơi phới của Thẩm Yến lập tức tan biến, y bước tới: "Chuyện gì vậy?”

"Ta... hu hu hu hu..." Thẩm Tiểu Bảo r.ên rỉ, "Ta bị chọn rồi…”

Bị chọn?

Thẩm Yến biến sắc, không cười nữa, theo lý thuyết Hoàng Thượng không thể chọn Thẩm Tiểu Bảo.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Là đại ca liên lụy đệ…”

"Không phải do huynh." Thẩm Húc bất lực, "Là tự ta tự gây ra.”

Thẩm Tiểu Bảo bĩu môi, khóc không ra nước mắt.

Trên đường về phủ, Thẩm Húc nói đến chuyện trong cung.

Sau khi Thẩm Tiểu Bảo vào cung, liền tách khỏi Thẩm Húc, một nhóm hơn chục đứa trẻ đứng đợi tại một chỗ.

Trẻ con đông quá, không hiểu sao có đứa đứng không vững lùi lại một chút, rồi đụng vào đứa khác, đứa kia lại đẩy một cái, cuối cùng cả đám rối tung lên.

Hai trong số những đứa trẻ ngã nhào xuống đất.

Đều là những tiểu thiếu gia được cưng chiều như vàng ngọc trong gia đình, tính khí đứa nào cũng chẳng tốt hơn đứa nào.

Một đứa đứng dậy lẩm bẩm với đứa kia: "Sao ngươi đẩy ta.”

Đứa kia cũng không cam lòng yếu thế: "Là ngươi đẩy ta trước.”

“Ngươi đẩy ta trước.”

"Ta vốn không muốn dây dưa với ngươi, nhưng ngươi lại vu khống là ta đẩy ngươi trước, rõ ràng là ngươi đẩy ta." Đứa trẻ kia nghiêng đầu, chống nạnh: "Xin lỗi ta đi.”

"Là ngươi đẩy ta trước, ta không hề đẩy ngươi.”

Vì Thẩm Tiểu Bảo cao hơn nên thấy hết mọi chuyện, cậu không chịu nổi nữa bước tới tách hai đứa nhỏ ra, chỉ vào đứa nói trước: "Ngươi, chính là ngươi, ngươi đẩy nó trước, đừng có ác nhân cáo trạng.”

Đứa trẻ kia không phục, Thẩm Tiểu Bảo từ trên cao nhìn xuống, chỉ tay vào nó: "Đừng không phục nữa, ta nhìn rõ ràng lắm, đừng cãi, coi chừng ta đánh ngươi đấy.”

Xung quanh đều không có gia nhân, toàn là trẻ con, đứa trẻ kia nghĩ mình không đánh lại Thẩm Tiểu Bảo nên chỉ hừ một tiếng rồi lùi lại.

Đứa trẻ còn lại ngước lên nhìn Thẩm Tiểu Bảo với ánh mắt ngưỡng mộ: " Huynh giỏi ghê, đúng là chính nghĩa.”

Thẩm Tiểu Bảo được khen đắc ý ngẩng cao đầu: "Thiếu gia ta xưa nay hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình liền ra tay, giang hồ đều gọi ta là đại hiệp, ngươi không cần để tâm.”

Trong xe ngựa, Thẩm Yến nghe tới đây thì khóe miệng giật giật, đại hiệp, thằng nhóc này dám nói ghê thật.

“Đứa bé kia là Bát hoàng tử sao? "Thẩm Yến hỏi.

Thẩm Tiểu Bảo ôm mặt khóc rống: "Đúng rồi, đó chính là Bát hoàng tử..." Bát hoàng tử còn nhỏ, luôn được nuôi dưỡng trong cung sâu, ít ai gặp, nên không ai nghĩ rằng cậu ta lại trà trộn vào đám trẻ này.

Thẩm Yến không nói gì.

Thẩm Húc thở dài lo lắng: "Hoàng thượng vốn không chọn nó, hỏi nó ba câu học vấn, hai câu không trả lời được... không phải nó cố tình, mà là thực sự không trả lời được.”

Thẩm Tiểu Bảo trừng mắt: "Cha, đâu phải con không cố ý, con cố ý đấy, những thứ đó con đều biết…”

Thẩm Húc không thèm để ý, nói với Thẩm Yến: "Hoàng thượng chọn cháu trai nhỏ của Trấn Quốc công và chắt của Đại phu Ngự Sử, sau khi chọn xong thì Bát hoàng tử chỉ vào Tiểu Bảo hỏi tại sao không chọn nó.”

Lúc đó, Bát hoàng tử vẫn đang đứng trong đám trẻ con, chưa lộ thân phận, Thẩm Tiểu Bảo liền lấy tay bịt miệng cậu ta lại, trừng mắt: "Ngươi nói bậy gì thế, coi chừng ta đánh ngươi.”

Thẩm Yến mệt mỏi, giơ ngón tay cái lên: "Tam đệ anh dũng, đại ca không thể sánh bằng.”

Hồi đó y chỉ dám đi theo sau Tiêu Triệt mà "nịnh nọt", nào dám mạnh miệng đòi đánh người, chắc chẳng phải sợ chết không kịp.

Tam đệ của y thật hào kiệt.

Thẩm Húc nghĩ đến cảnh tượng khi đó cũng chân run: "Là hoàng hậu nương nương lên tiếng nói rằng nếu Bát hoàng tử đã chọn Tiểu Bảo, thì chọn đi.”

Thẩm Tiểu Bảo đau khổ dựa vào ghế, lẩm bẩm: "Một tuần mới được ra khỏi cung một lần, ta có nhiều bạc như vậy biết đi đâu tiêu đây.”

Thẩm Yến: "... Chút chuyện nhỏ này đại ca ngược lại có thể giúp đệ.”

Thẩm Tiểu Bảo nghiêng đầu tỏ vẻ không muốn để ý đến y.

Thẩm Yến đưa tay sờ sờ đầu cậu, thần sắc tối tăm không rõ.

Hoàng thượng mà đồng ý như vậy, chẳng khác nào đạp thể diện của Tiêu Triệt xuống dưới chân.

“Thụy vương nói như thế nào? "Thẩm Yến hỏi.

Thẩm Húc lắc đầu: "Từ đầu đến cuối Thụy vương chỉ lạnh lùng quan sát, không nói một lời. Hoàng hậu đã mở lời, còn Trần Quý phi thì dường như không muốn đồng ý, hai người đấu khẩu một trận... Cuối cùng thành ra như vậy.”

Bát hoàng tử được nuôi dưới gối của Trần Quý phi, cuối cùng lại chọn Thẩm Tiểu Bảo làm bạn học, truyền ra ngoài cũng không tốt cho Trần Quý phi, không tránh khỏi lời đàm tiếu rằng bà hà khắc với Bát hoàng tử.

Chính vì vậy mà hoàng hậu muốn đẩy chuyện này đi, có khi còn mong Thẩm Tiểu Bảo giống như Thẩm Yến, đẩy Bát hoàng tử xuống lầu một lần nữa.

Cuối cùng là hoàng hậu và Trần Quý phi tranh đấu, khiến Thẩm Tiểu Bảo trở thành vật hy sinh.

Về đến phủ, Hách Liên Nhu nghe chuyện xảy ra trong cung, liền bắt lấy Thẩm Tiểu Bảo đánh: "Ta đã dặn con thế nào rồi? Sao lại có thể gây chuyện với Bát hoàng tử?”

Thẩm Tiểu Bảo khóc không ra nước mắt: "Con nào biết cậu ta là Bát hoàng tử…”

Hách Liên Nhu không hề thương tiếc, cứ thế đánh vào mông cậu vài cái, Thẩm Tiểu Bảo nhiều thịt, cuối cùng rưng rưng nước mắt nói: "Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa.”

Đánh xong đứa nhỏ, Hách Liên Nhu nhìn về phía Thẩm Yến, ý tứ trong ánh mắt kia không cần nói cũng biết.

Thẩm Yến có chút chột dạ, sờ sờ mũi trở về viện của mình.

Nói cho cùng thì chuyện của Thẩm Tiểu Bảo bắt nguồn từ y, nếu không có chuyện của y, có lẽ Thẩm Tiểu Bảo đã không vào cung chọn bạn học.

Dù có chọn thì cũng không phải là tình huống như bây giờ.

Chân trước Thẩm Yến vừa trở về phòng, chân sau Thẩm Tiểu Bảo liền đi theo.

Thẩm Yến bất đắc dĩ nhìn cậu: "Mẹ đệ không thích đệ tới chỗ ta, đệ biết không?"

"Biết chứ." Thẩm Tiểu Bảo tỏ vẻ chẳng quan tâm, ngồi phịch xuống ghế rồi hít một tiếng vì đau, đành ngồi nhô mông tựa vào ghế, "Đệ đã nghe đám hạ nhân trong phủ thì thầm, nói huynh về sẽ cướp tước vị của ta, nhưng ta cũng đã tìm hiểu rồi, người từng bị lưu đày không thể thừa kế tước vị, nên huynh không cướp được tước vị của ta, sao ta lại không thể tìm huynh chơi?”

Thẩm Yến nghe vậy liền bật cười, ngả người xuống ghế sập, nheo mắt nhìn Thẩm Tiểu Bảo.

Khi y bị lưu đày, Thẩm Tiểu Bảo mới năm tuổi, khi đó chỉ là một đứa trẻ mũm mĩm, ăn khỏe khóc khỏe, dù y và Hách Liên Nhu không thân thiết, nhưng trẻ con mũm mĩm luôn dễ thương, nên y cũng thường dẫn theo đi chơi.

Còn bây giờ, Thẩm Tiểu Bảo đã mười tuổi, thời buổi này, mười ba, mười bốn tuổi đã có thể sinh con, nên Thẩm Tiểu Bảo mười tuổi cũng coi như nửa người lớn, hiểu rõ về các mối quan hệ lợi ích.

Thẩm Yến miễn cưỡng dựa vào đó, nhận lấy khăn lông nóng Nguyên Thọ đưa tới lau tay, thẳng thắn hỏi cậu: "Nếu ta có thể thừa kế tước vị, đệ sẽ không chơi với ta nữa sao?"

Thẩm Tiểu Bảo lấy bánh trên bàn nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Là huynh sẽ không chơi với ta nữa, vì huynh sẽ sợ ta hại huynh rồi cướp tước vị của huynh chứ.”

Thẩm Tiểu Bảo lại cười nhạt một tiếng: "Ta chẳng thèm tước vị đâu, ta có bạc là được rồi, tước vị có ích gì chứ?" Làm hầu gia có gì hay ho, giống cha cậu còn phải xin bạc của mẹ cậu, mà bạc của cha cậu còn không bằng cậu…

Đại ca cũng không có bạc, nhị ca cũng không có bạc, Hầu phủ ngoại trừ mẹ cậu thì người nhiều bạc nhất chính là cậu.

Nghĩ đến những thứ này, Thẩm Tiểu Bảo lại buồn bực, một tuần chỉ xuất cung một lần, bạc của cậu rốt cuộc phải tiêu như thế nào!!!

Nguyên Thọ nhịn không được nhỏ giọng nói: "Tam thiếu gia không quan tâm, nhưng chủ mẫu lại quan tâm.”

Thiếu gia không thể thừa tước, chủ mẫu vẫn luôn có chút e dè với thiếu gia, e rằng lo thiếu gia ghen tị rồi làm hại tam thiếu gia thôi.

Thẩm Tiểu Bảo tai thính, trừng mắt nhìn Nguyên Thọ: "Ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?”

Nguyên Thọ nặn ra một nụ cười: "Tiểu nhân nói Tam thiếu gia thông minh.”

Thẩm Tiểu Bảo hừ một tiếng, lấy từ trong túi ra một thỏi bạc ném cho Nguyên Thọ: "Nói hay lắm, thưởng ngươi, bổn thiếu gia thích nghe sự thật.”

Nguyên Thọ chấn kinh.

Cái này cũng được à?

Giây tiếp theo, Nguyên Thọ nhanh chóng nói tiếp: "Tam thiếu gia quả thật thông minh tuyệt đỉnh, là người thông minh nhất, sáng suốt nhất, nhân hậu nhất trên đời…”

Thẩm Tiểu Bảo nhìn cậu như kẻ ngốc: "Nguyên Thọ, ngươi coi thiếu gia ta là kẻ ngốc sao? Trả bạc lại cho ta.”

Thẩm Tiểu Bảo đưa tay về phía Nguyên Thọ, Nguyên Thọ nắm chặt bạc bỏ chạy.

Thẩm Yến: "......”

Thẩm Yến cầm ấm trà rót cho Thẩm Tiểu Bảo chén trà, nghiêm mặt: "Đại ca vẫn phải dặn dò đệ vài câu, trong cung không thể so với trong nhà, là một nơi chú ý tôn ti, không nói bạc, đệ có bạc không có nghĩa là đệ lợi hại, hiểu không?"

Thẩm Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn y sau một lúc lâu bĩu môi: "Hiểu, ta cũng không phải kẻ ngốc." Thời thế mà lấy bạc làm tôn ti thì tốt biết bao.

Thẩm Yến cười xoa đầu cậu: "Vậy đại ca nói, đệ nhớ kỹ nhé. Ngoài mấy người bạn học cùng và Bát Hoàng tử ra, trong điện Vĩnh Diên còn có thế tử của Hiền vương và Khánh vương, gia thế của họ đều cao hơn nhà chúng ta, nên đệ phải biết né tránh, tuyệt đối không được chủ động gây chuyện.”

"Chủ động gây chuyện là gì?" Thẩm Tiểu Bảo chớp mắt, "Tức là nếu người khác gây sự với ta thì ta có thể đánh trả, đúng không?”

Thẩm Yến: "..." Năng lực lý giải của đại hiệp thật lợi hại.

“Đệ cảm thấy thế nào? "Thẩm Yến hỏi ngược lại.

Thẩm Tiểu Bảo nhăn nhó: "Ta nghĩ chắc ta cũng không đánh lại được, dù gì cha họ cũng là hoàng thượng hoặc vương gia, còn cha ta chỉ là hầu gia.”

Thẩm Yến: "..." Cha chúng ta nghe nói như thế có thể sẽ không vui lắm đâu.

Thẩm Yến ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: "Lấy chút bạc cho đại ca, đại ca dạy đệ mấy chiêu.”

Thẩm Tiểu Bảo hồ nghi nhìn y một cái: "Thật sao?”

Thẩm Yến liền gật đầu.

Thẩm Tiểu Bảo sờ sờ tay áo, lấy ra một tờ ngân phiếu ném cho y: "Cho nè.”

Thẩm Yến liếc mắt nhìn, khá lắm, vừa ra tay chính là năm trăm lượng, tam đệ đúng là có quyết đoán.

"Đệ nhiều tiền như thế, sao hôm trước vào sòng bạc chỉ đặt cược một ngàn lượng?" Thẩm Yến không hiểu.

"Lúc đó ta đâu biết huynh sống được bao lâu, thử chút thôi mà." Thẩm Tiểu Bảo cười hề hề, "Sau đó thấy huynh sống tốt, ta liền bổ sung thêm năm ngàn lượng.”

Thẩm Yến: "!!!!”

“Được rồi, đại ca, huynh nói muốn dạy ta, mau dạy đi.”

Thẩm Yến vén áo đứng dậy đi tới bàn học sau đó cầm lấy bút lông bắt đầu viết chữ.

Thẩm Tiểu Bảo ghé vào bàn nhìn: " Trước- tiên -bảo-vệ-bản-thân.”

"Giả - câm - giả - điếc.”

"Đánh - không - lại, thì —— chạy ——" Thẩm Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Thẩm Yến: "Gì chứ, bổn thiếu gia là đại hiệp, sao có thể chạy?”

Thẩm Yến đẩy tờ giấy đến trước mặt Thẩm Tiểu Bảo: "Nhớ kỹ chưa?”

Thẩm Tiểu Bảo mím môi: "Chỉ ba câu này, làm sao mà không nhớ.”

"Nhớ kỹ vào đầu, gặp chuyện thì lấy ba câu này ra nhai đi nhai lại, đó là quy tắc sinh tồn trong cung.”

Thẩm Tiểu Bảo đọc lại mấy lần, rồi đột nhiên hừ một tiếng, đẩy ba tờ giấy lại cho y: "Ta bỗng cảm thấy hai chúng ta không cùng đường. Đại hiệp phải quang minh lỗi lạc, sao có thể hành xử như kẻ tiểu nhân.”

Thẩm Tiểu Bảo cảm thấy mình đã tin nhầm Thẩm Yến, thở dài một tiếng, quay đầu bước ra ngoài, đi được nửa đường còn không quên cầm lại năm trăm lượng bạc, miệng lẩm bẩm: "Không cùng đường, không tiêu cùng bạc, đúng, lý là thế.”

Thẩm Yến: "......”

Nhìn Thẩm Tiểu Bảo vẫy tay ngẩng đầu sải bước, Thẩm Yến nỉ non: "Thiếu niên hiệp khí, không sợ hãi.”

Năm đó khi y vào cung, cữu cữu của y đã ôm y trên đùi viết ba câu này, lúc đó y cũng có phản ứng giống hệt Thẩm Tiểu Bảo.

Dáng người vĩ đại của cữu cữu trong lòng y trong nháy mắt sụp đổ, y giãy dụa từ trong lòng ông, trừng mắt nhìn ông: "Cữu cữu, sao người lại như vậy......" Tướng quân trong truyện cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, uống rượu mạnh nhất, kết giao bằng hữu can đảm nhất, há có thể nói ra loại lời bo bo giữ mình giả điếc giả câm đánh không lại liền chạy.

Sau này, khi y thoát chết từ phương Bắc trở về kinh, cữu cữu đã tự mình đến tiễn y, hỏi y có hối hận vì ngày đó không nghe lời không.

Thẩm Yến sững lại một chút, rồi đột nhiên cười lớn: "Ngày đó cãi nhau với cữu cữu xong, quay đi là quên liền." Sau này y vẫn coi cữu cữu là đại anh hùng, đương nhiên cũng quên luôn những lời y từng cho là hành động của kẻ tiểu nhân đó.

Vì vậy mà ngay khi vào cung, y liền để mắt đến Tiêu Triệt, đã để ý thì cứ mặt dày bám lấy, cuối cùng đúng là quân tử nhất ngôn sống chết cũng không hối hận, đâu còn nhớ lời cữu cữu từng dặn.

Thẩm Yến tựa vào đó, hoảng hốt thầm thì: "Thiếu niên không biết quý thời gian, sau này hối hận đã muộn.”

Y vẫn phải để Dương Cố thông báo với vị Tào công công trong cung, chăm sóc Thẩm Tiểu Bảo.

Nhưng mà, tuy Thẩm Tiểu Bảo trông có vẻ tùy tiện, đầu óc lại không ngu ngốc.

Chỉ có điều thật sự thích gây họa.

Đám tráng hán Hoa Hoa trong phủ không thể theo cậu vào cung, nghĩ vậy lại thấy đau đầu thật.

Thẩm Yến dùng bữa trưa trong phủ, hệ thống liền đinh lên một tiếng nhắc nhở: "Nhiệm vụ vẫn phải gấp rút hoàn thành, năng lượng đã bắt đầu bị trừ rồi.”

Thẩm Yến thở dài một tiếng, đi lật xem nhiệm vụ dài hạn, lúc đó nhìn thấy chuỗi nhiệm vụ "Tương kiến hoan" dài đằng đẵng, suýt thì xỉu, sau khi có được hai mươi người tình, nhìn lại "Tương kiến hoan", đúng là tương kiến "hoan" thật.

background
TrướcSau