Chương 36


Phủ Thụy vương.
Sau bữa tối, Lưu công công đẩy xe lăn đưa Tiêu Triệt đi dạo trong hoa viên. Người hầu cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước.
Lưu công công nói: “Chủ tử, ngày mai để thần y bắt đầu chữa bệnh nhé.” Hôm nay chủ tử chẳng nhắc đến chuyện thần y, nhìn qua chẳng có vẻ gì là sốt sắng.
Tiêu Triệt bình thản đáp: “Ông ấy bảo là không chữa được.”
Lưu công công: “Thần y đương nhiên có tài nghệ của thần tiên, lão nô tin ông ấy nhất định có thể chữa khỏi.”
Tiêu Triệt vô thức bóp nhẹ lên đôi chân không còn cảm giác: “Không ngờ ngươi cũng biết chuyện thần tiên đấy.”
Lưu công công: “…”
Nói vậy thì ông chẳng biết đáp sao cho phải.
Lưu công công khụ một tiếng lẩm bẩm, nhưng lại vừa đủ để Tiêu Triệt nghe thấy: “Thẩm công tử mời người đến chữa bệnh, chẳng lẽ không chữa bệnh lại nuôi không ông ta như thế sao? Lãng phí lương thực quá.”
Tiêu Triệt lạnh lùng nói: “Hay là ngươi đến phủ Quảng Bình hầu làm tổng quản đi.”
Lưu công công ngậm miệng.
Ông không muốn đi theo gót xuân Sơn đâu.
Sau khi đi dạo hai vòng quanh hoa viên, trời đã khuya, Lưu công công liền đẩy Tiêu Triệt quay về chính viện.
Không biết từ lúc nào mà sương mù đã giăng kín. Lưu công công lấy tấm chăn mỏng từ tay người hầu đi theo rồi đắp lên chân Tiêu Triệt.
Chứng bệnh ở chân này kỵ nhất là lạnh và ẩm.
Trong màn đêm, một bóng người hiện lên, đó là Mộc Hạ trong bộ đồ đen.
Nhìn thấy Tiêu Triệt, bước chân Mộc Hạ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi đến gần, quỳ phịch xuống đất cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã theo Thẩm công tử đến trang viên bên ngoài kinh thành của Khánh vương gia, rồi tìm thấy Tiểu Diệp Tử ở đó.”
“Tiểu Diệp Tử?” Lưu công công kinh hãi, “Hắn vẫn còn sống sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Hạ đáp, “Thuộc hạ đã đưa hắn về rồi.”
“Tiểu Diệp Tử?” Tiêu Triệt nheo mắt, “Tiêu Hoằng lại dám giấu hắn sao? Đi thôi, đi xem thử.”
Lưu công công đẩy Tiêu Triệt tiến về phía trước, nhưng Mộc Hạ vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích.
Lưu công công nghi hoặc nhìn hắn, chuyện thì cứ kể là được rồi, sao tự dưng lại quỳ? Trước đây đâu có cái lệ cứ nói là quỳ như thế này, chẳng lẽ gần gũi với Xuân Sơn quá nên học theo?
Mộc Hạ quỳ dưới đất, bỗng nhiên hiểu được cảm giác của Xuân Sơn.
Nếu có Xuân Sơn ở đây thì người quỳ sẽ không phải là hắn rồi.
“Chủ tử…” Mộc Hạ không biết làm sao mở lời về chuyện mình đã bắt một được hai, “Thuộc hạ…”
“Vân Dực…”
Giọng nói quen thuộc vang lên, có người bước ra từ tầng tầng lớp lớp sương mù. Y vận áo trắng, trong màn sương đêm càng thêm nổi bật, trên mặt cũng có vẻ khó hiểu: “Vân Dực à, nếu muốn gặp ta thì cứ sai người báo tin là được rồi, sao phải phiền đến Mộc Hạ đi cướp ta thế này.”
“Mới có một ngày không gặp, Vân Dực, ngươi bám dính ta quá đấy.”
Mộc Hạ ngẩng đầu kinh hãi nhìn Thẩm Yến, gương mặt luôn tươi cười của hắn nhăn lại một đống: Ngươi đang nói bậy bạ cái gì thế???
“Cướp ngươi?” Tiêu Triệt nheo mắt nhìn người trong màn sương có chút mờ ảo kia.
“Đúng vậy.” Thẩm Yến bước thêm vài bước, đứng trước Tiêu Triệt rồi thở dài, “Mộc Hạ cũng vậy, nói ngươi muốn gặp ta là được rồi, vậy mà hắn không nói lại còn ra tay bắt ta. Mà đã bắt ta rồi thì thôi đi, ta vừa hay gặp được Tiểu Diệp Tử, nên nghĩ chắc ngươi cũng muốn gặp hắn, liền đưa hắn đến đây.”
“Vân Dực, có phải ta rất chu đáo không?”
Mộc Hạ: “???”
Tiêu Triệt mở tấm chăn trên đùi, phủ kín hai chân rồi mới nhìn sang Mộc Hạ: “Thật không?”
Mộc Hạ: “…Chắc là… vậy.”
Thẩm Yến nhún vai, liếc nhìn Mộc Hạ bằng vẻ chán ghét: “Mộc Hạ miệng lưỡi vụng về, sau này phải sửa lại, không như Xuân Sơn, Xuân Sơn nói ngươi bảo hắn bảo vệ ta, Vân Dực, ta thật sự rất cảm động đấy.”
Lưu công công: “…”
Mộc Hạ: “…”
Xuân Sơn ẩn sau tàng cây: "......”
“Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?” Tiêu Triệt hỏi.
“Chuyện gì?” Thẩm Yến ngẩn ra.
Tiêu Triệt xoay xe lăn tiến về phía trước, lúc đi ngang qua y thì nói: “Là tạm thời, hay ngươi cố tình giả điên trước mặt ta?”
Thẩm Yến xoay người đi theo, thở dài: “Vân Dực, sao ngươi có thể nghĩ vậy chứ? Trên đời này có ai chân thành hơn ta đâu?” Y mới không điên ấy, hiện giờ không ai bình thường hơn y nữa.
Tiêu Triệt chẳng buồn để ý đến y, chỉ nói với Mộc Hạ: “Đưa ta đi gặp Tiểu Diệp Tử.”
Thẩm Yến vội vàng đi theo.
*
Trong địa lao của phủ Thụy vương, Tiểu Diệp Tử đã bị dội nước cho tỉnh. Nhìn thấy Thẩm Yến đứng đối diện, hắn ngỡ ngàng: “Thẩm công tử, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Không cần Thẩm Yến lên tiếng, ngay sau đó Tiểu Diệp Tử liền nhìn thấy Tiêu Triệt đang ngồi không xa.
Sắc mặt của Tiểu Diệp Tử lập tức trở nên trắng bệch, lúc này hắn mới nhận ra mình đã rời khỏi trang viên của Khánh Vương gia, bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Tam… Tam hoàng tử…” Giọng Tiểu Diệp Tử run rẩy, cả đồng tử cũng rung lên.
Trên đường đến đây, Xuân Sơn đã kể hết mọi chuyện cho Tiêu Triệt nghe. Lúc này Tiêu Triệt chỉ lạnh lùng nhìn Tiểu Diệp Tử, nói: “Ngươi đã sống, năm năm qua vì sao không đến gặp ta?”
“...Nô tài… nô tài…” Tiểu Diệp Tử giọng run lẩy bẩy, “Nô tài sợ Vương gia sẽ giết nô tài…”
“Sợ ta giết ngươi, nhưng lại nói sự thật cho Thẩm Yến, ngươi định làm gì?”
Tiểu Diệp Tử nuốt nước bọt: “Năm đó, quý phi nương nương bất nhân, nô tài ôm hận trong lòng, đúng lúc công tử hồi kinh, nô tài mới nghĩ mượn cơ hội này…”
“Vậy sao?” Tiêu Triệt lãnh đạm, “Những lời này là Khánh vương dạy ngươi phải không?”
“Không… không…” Tiểu Diệp Tử vội vàng lắc đầu, “Không liên quan gì đến Khánh vương, ngài ấy đã cứu nô tài, còn tìm đại phu cho nô tài chữa bệnh…”
“Nô tài thật lòng muốn báo sự thật cho Thẩm công tử…”
Tiểu Diệp Tử đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thẩm Yến, Thẩm Yến liền dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, ngươi cũng biết mà, điện hạ của chúng ta là người lương thiện nhất, sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Người lương thiện nhất!!!
Lưu công công, Mộc Hạ, và Xuân Sơn đồng loạt bĩu môi. Làm sao y có thể nói ra điều đó mà mặt không đổi sắc như vậy chứ?
Người lương thiện nhất chống tay lên trán, ra hiệu cho Mộc Hạ: “Chặt ba ngón tay của hắn trước.”
Mộc Hạ nhận lệnh tiến lên.
“Công tử, công tử…” Tiểu Diệp Tử sợ hãi lùi lại, hét lên: “Công tử cứu mạng…”
“Sao lại như vậy chứ…” Thẩm Yến cau mày, vội vàng tiến về phía Tiêu Triệt, vừa đi vừa nói, “Vân Dực, ngươi thật là tàn nhẫn, cảnh tượng này máu me quá, sẽ làm ngươi sợ đấy, để ta che mắt cho ngươi.”
Nói rồi, y đã đến gần Tiêu Triệt, đưa tay lên định che mắt hắn.
Hương thơm nhẹ nhàng của lá trúc thoang thoảng quanh mũi, Tiêu Triệt giơ tay nắm lấy tay y, ngăn lại hành động đó.
Cảm giác lành lạnh.
Tay Tiêu Triệt lạnh, tay Thẩm Yến cũng lạnh.
Tiêu Triệt khựng lại rồi hất tay Thẩm Yến ra, lạnh lùng quát: “Ra ngoài.”
Thẩm Yến nhìn hắn, mím môi: “Ta không.”
Tiêu Triệt cũng không thèm nhìn y, gọi: “Xuân Sơn.”
Xuân Sơn liền bước lên, cưỡng chế nắm lấy tay Thẩm Yến, đẩy y ra khỏi địa lao.
Thẩm Yến ngồi trước cửa địa lao, chống cằm nhìn trời đêm, tiếng hét đầy đau khổ của Tiểu Diệp Tử từ bên trong vọng ra.
Y thực ra rất không chịu nổi cảnh này, nhưng người đã từng chết một lần, nếu lòng không mạnh mẽ hơn thì chỉ làm hại những người bên cạnh.
Thẩm Yến khẽ thở dài, nói với hệ thống: “Vân Dực lại nắm tay ta rồi đấy.”
Hệ thống: “Là hất tay ngươi ra.”
Thẩm Yến: “Ngươi nói là nắm tay được hay không?”
“…” Hệ thống chẳng buồn đáp lời.
Xuân Sơn khoanh tay đứng bên cạnh, hồi tưởng lại những gì xảy ra tối nay, mi tâm nhíu thành chữ Xuyên: “Vị Lục Vân cô nương ấy rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi?”
Thẩm Yến cúi người nhìn hắn: “Sao ngươi lại quan tâm chuyện của ta và Lục Vân thế?”
Chuyện của ta và Lục Vân?
Xuân Sơn quả quyết gật đầu: “Ta hiểu rồi, Lục Vân cô nương chính là người trong lòng ngươi.”
“Ta nghe thấy ở rừng trúc, Lục Vân cô nương muốn đấu với Mộc Hạ, ngươi không chịu, vì sợ làm cô nương ấy bị thương, Lục Vân cô nương chính là người trong lòng ngươi.”
Thẩm Yến ngạc nhiên: “...Ngươi nghĩ vậy thật à?”
Xuân Sơn không đáp mà hỏi lại: “Chẳng phải sao?”
Thẩm Yến nhìn hắn một lúc rồi bất lực nói: “Thôi được, ngươi nói là thì là vậy đi.” Cái khả năng suy diễn này thật sự không ai sánh bằng.
Đinh—
【Nhiệm vụ ẩn* Đã qua biển lớn, e gì nước. Chưa trải Vu Sơn, chẳng biết mây: người trong lòng cũng có người tình, người tình khác với người trong lòng, điều tiếc nuối nhất là mong mà không được, hãy cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, thay thế vị trí người tình của người trong lòng đi.】
— Chứng nhận người tình của người trong lòng, Lục Vân cô nương thành công, hãy nỗ lực đánh bại cô ấy và chiếm lấy người trong lòng làm của riêng đi.
!!!
Thẩm Yến hoảng hốt nhìn Xuân Sơn đang âm thầm quan sát mình, chẳng lẽ tất cả những chứng nhận này không phải do Tiêu Triệt mà là do Xuân Sơn quyết định sao?
Hệ thống: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, hãy quay lại nhìn, có điều bất ngờ đấy.”
Thẩm Yến lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy một người ngồi trong bóng tối, ánh nến mờ ảo phía sau, khuôn mặt người ấy chìm trong bóng tối, không rõ nét biểu cảm.
Nhưng Thẩm Yến chỉ cần liếc một cái liền nhận ra, đó là Tiêu Triệt.
Còn tiếng hét của Tiểu Diệp Tử trong địa lao không biết từ lúc nào đã im bặt.
Thẩm Yến đột nhiên có chút chột dạ, nuốt nước bọt: “Vân Dực à…”
Tiêu Triệt xoay xe lăn tiến đến, không thèm nhìn y, xe lăn lướt qua y để lại một tiếng cười nhạt: “Ngày tháng của ngươi thật phong phú.”
Cái gì chứ, sao lại phong phú được.
Thẩm Yến lườm Xuân Sơn, rồi chạy theo Tiêu Triệt: “Vân Dực, Tiểu Diệp Tử khai gì rồi?”
Tiêu Triệt: “Liên quan gì đến ngươi?”
Thẩm Yến: “Vân Dực, ngươi nói vậy làm ta tổn thương đấy, sao lại không liên quan được.”
Tiêu Triệt: “Xuân Sơn, ai để y ngang nhiên đi lại trong phủ vậy?”
Xuân Sơn bước lên: “Thuộc hạ sẽ lập tức đưa y ra ngoài.” Giờ thì hắn đã chắc chắn rằng Lục Vân cô nương là người trong lòng y, chỉ cần bắt Lục Vân về phủ, chẳng phải nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành sao?
Thẩm Yến lớn tiếng: “Ta không đi, là Mộc Hạ bắt ta về, hắn phải chịu trách nhiệm với ta.”
Mộc Hạ: “…”
