1. Truyện chữ
Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 37

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Thẩm Yến cứ lẽo đẽo theo sau Tiêu Triệt lẩm bẩm liên tục, dường như cuối cùng đã làm phiền được hắn. Tiêu Triệt mở miệng: “Tiểu Diệp Tử cắn chặt nói mọi chuyện không liên quan đến Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng chỉ cứu hắn thôi.”

Thẩm Yến nhíu mày, với thủ đoạn của Tiêu Triệt thì tất sẽ cạy được miệng của Tiểu Diệp Tử. Vậy lẽ nào năm xưa Tiêu Hoằng thực sự là có lòng tốt mà cứu Tiểu Diệp Tử sao? Thẩm Yến không tin điều này.

“Có lẽ Tiêu Hoằng sớm đã biết Tiểu Diệp Tử là người của Trần quý phi, giữ hắn lại ắt có lợi, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp. Nay ta hồi kinh chính là cơ hội tốt nhất. Nếu ta tin…”Một vụ án mưu hại Tam hoàng tử cũ cũng đủ để khiến Đại hoàng tử bại trận hoàn toàn.

“Vậy năm xưa bên cạnh ngươi có người của Tiêu Hoằng không?” Thẩm Yến cau mày suy nghĩ, tay vô thức đặt trên xe lăn đẩy Tiêu Triệt tiến lên phía trước.

“Buông ra.” Tiêu Triệt đột nhiên nổi giận quay lại nắm lấy cổ tay Thẩm Yến hất ra ngoài. Thẩm Yến không để ý, loạng choạng hai bước suýt ngã xuống, được Lưu công công bên cạnh đỡ một tay.

Đêm không trăng, chỉ một ánh nến le lói chiếu sáng trời đất xung quanh, Thẩm Yến cúi đầu, mím chặt môi.

Ngực Tiêu Triệt phập phồng, nhắm mắt một lúc rồi lặng lẽ xoay xe lăn, tiếp tục tiến lên.

Lưu công công hỏi nhỏ: “Công tử không sao chứ?”

Thẩm Yến lắc đầu, cảm thấy cổ họng đắng chát: “Thực ra ta không nên xuất hiện trước mặt hắn.” Y lớn lên cùng Vân Dực, từng cùng nhau giơ roi giục ngựa, không ai hiểu rõ Vân Dực năm xưa đã phong lưu tài hoa cỡ nào bằng y. Nay mỗi lần y xuất hiện trước mặt Vân Dực chính là một nhát dao cắm sâu vào tim người ấy.

Lưu công công không hiểu những suy nghĩ này, chỉ cảm thấy giọng Thẩm Yến đầy bi ai, không khỏi thở dài.

Bao năm nay ông thường thở dài, thở mãi rồi thành thói quen. Lưu công công băn khoăn không biết có nên an ủi Thẩm Yến hay không, kể từ khi nghe lời của thần y hôm ấy, ông cũng sinh thêm chút thương cảm giùm y, dù rằng hiện tại lập trường của họ không cho phép an ủi y.

Lưu công công còn đang rối rắm thì đã nghe Thẩm Yến gọi lớn: “Vân Dực, đợi ta với!” Nói rồi, nhanh chóng bước tới đứng cạnh chủ tử.

Lưu công công: “…” Ra là ông suy nghĩ nhiều quá.

“Vân Dực.” Thẩm Yến làm như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, “Ta nghĩ ra rồi, chi bằng đưa Tiểu Diệp Tử tới chỗ Hiền vương đi.”

Tiêu Triệt dừng động tác, quay đầu nhìn Thẩm Yến: “Vì sao?”

Thẩm Yến nheo mắt trầm giọng: “Ngồi nhìn hổ đấu nhau, ta muốn xem hai vị vương gia rốt cuộc có ý đồ gì. Hơn nữa năm xưa Tiểu Diệp Tử phản bội ngươi, chết trăm lần vẫn không đủ.”

Tiêu Triệt không biểu lộ cảm xúc: “Thẩm Yến, ngươi hồi kinh rốt cuộc vì cái gì?” Đây rõ ràng là cố ý kích động mâu thuẫn giữa Hiền vương và Khánh vương. Giờ Thẩm Yến không bảo toàn thân mình, cớ gì nhất định phải dính vào vũng bùn này?

Thẩm Yến cúi mặt, xoắn ngón tay nhỏ giọng nói: “Ta… hồi kinh vì ngươi thôi.”

Tiêu Triệt yên lặng nhìn y, không nói gì.

Gió đêm phảng phất, sương mù tràn ngập, Lưu công công đứng cách đó không xa, mơ hồ không nhìn rõ hai người bị bao phủ trong màn sương. Không biết đã bao lâu, xe lăn bắt đầu di chuyển rồi từ từ biến mất vào màn sương, còn người kia đứng yên nhìn theo bóng dáng đó, ngơ ngẩn.

Xuân Sơn tiến lên: “Đi thôi, ta đưa ngài ra khỏi phủ.”

Thẩm Yến nhìn thoáng qua người nào đó có năng lực lý giải đáng lo ngại, quay đầu nói với Lưu công công: “Ngươi xem, ta đã đến rồi, chi bằng ta đi gặp thần y một lát nhỉ?”

Lưu công công hớn hở: “Được, được, lão nô thấy Vương gia chẳng mặn mà lắm với chuyện chữa bệnh, phải nhờ công tử tìm cách thêm. Mời công tử, Xuân Sơn, ngươi đi theo Vương gia.”

Xuân Sơn: “…”

Nhiệm vụ giết Thẩm Yến bây giờ đã bị quên rồi sao?

“Xuân Sơn à…” Thẩm Yến vẫy tay gọi, “Nói với Mộc Hạ, bảo hắn đưa Tiểu Diệp Tử đến phủ Hiền vương.”

Xuân Sơn lạnh lùng: “Hắn sẽ không nghe ngươi đâu.”

Thẩm Yến không để ý nữa, theo Lưu công công đi tới viện Hoa Dung. Xuân Sơn đứng đó nhìn quanh rồi cũng đành lặng lẽ đi theo Vương gia.

Một hồi lâu sau, Xuân Sơn nhỏ giọng: “Chủ tử, ta thấy ý y cũng được.”

Tiêu Triệt thản nhiên nói: “Kích động tranh chấp giữa Hiền vương và Khánh vương có cần thiết không? Lẽ nào với tình trạng của ta hiện nay lại muốn tranh giành sao?”

“Giờ ngươi nghe y như thế, chi bằng theo y đi.”

Xuân Sơn: “…” Đáng đời, hỏi nhiều làm gì.

Tiêu Triệt vào phòng, lạnh lùng bảo: “Ra ngoài đi.”

Xuân Sơn cúi đầu lui ra, thật ra nhiệm vụ giết Thẩm Yến còn dễ hơn việc hầu hạ chủ tử.

Lúc này Mộc Hạ đến, thấy vẻ mặt của Xuân Sơn liền hỏi chuyện gì.

Xuân Sơn liếc Mộc Hạ, giờ hắn đã không còn tin tưởng người này, chẳng muốn nói gì. Nhưng lòng còn nghi ngại, ngoài Mộc Hạ thì chẳng biết hỏi ai.

Xuân Sơn hậm hực một tiếng, biểu lộ sự bất mãn rồi nhỏ giọng kể lại sự việc.

“Ném Tiểu Diệp Tử ném vào phủ Hiền vương, ý hay!” Mắt Mộc Hạ sáng ngời, “ Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng rốt cuộc ngư ông là ai?”

Mộc Hạ lấy từ túi ra một gói kẹo đưa cho Xuân Sơn, đây là món mà Xuân Sơn ưa thích từ thời họ còn lang thang đầu đường xó chợ. Dù giờ không thiếu ăn, Xuân Sơn vẫn còn mê mẩn những viên kẹo ngọt này.

“Nếu năm xưa mọi chuyện quả thực có khổ tâm, công tử một lòng mong muốn Vương gia của chúng ta đạt tới đỉnh cao chín vạn dặm.”

Xuân Sơn ngậm kẹo suýt nghẹn, “Một lòng….”

“Nếu nay lòng y vẫn quan tâm Vương gia của chúng ta, thì tất nhiên sẽ tính kế vì Vương gia. Bát hoàng tử… Đúng vậy, Bát hoàng tử, nếu Bát hoàng tử có thể… đạt đến lên tới đỉnh cao, đó là điều tốt nhất cho Vương gia của chúng ta..”

Mộc Hạ vỗ vai Xuân Sơn, suýt khiến hắn cắn vào lưỡi.

Xuân Sơn trừng mắt nhìn hắn, còn ánh mắt  Mộc Hạ rực sáng: “Vương gia của chúng ta không muốn tranh giành, nhưng sống mãi thế này cũng bức bối quá, Vương gia tài năng xuất chúng, sao có thể để mai một? Dù không thể lên ngôi chí tôn, nếu Bát hoàng tử có thể… Vương gia của chúng ta cũng có cơ hội thể hiện tài năng, đúng không?”

Xuân Sơn nhìn dáng vẻ kích động của hắn, lạnh nhạt dội cho hắn một gáo nước lạnh: "Nếu giả thiết của ngươi không thành lập, vị kia có ý đồ khác với Vương gia, ngươi có nghĩ tới hậu quả không? Ngã một lần nữa ở cùng một chỗ, Vương gia sống nổi không?”

Mộc Hạ híp mắt, trong mắt tràn ngập sát ý không chút che giấu: "Vậy thì tốt, ta giết y, từ đó cắt đứt tâm tư của Vương gia, xong hết mọi chuyện, không chừng cũng là chuyện tốt.”

"Xuân Sơn," Mộc Hạ nắm chặt vai hắn, nhìn vào mắt hắn, "Đánh cược đi, tin y một lần. Nếu thành, Vương gia cũng coi như sống lại. Nếu thua... có thể tệ hơn bây giờ được nữa sao?"

Xuân Sơn do dự, nhưng nghĩ đến tính khí bất thường của Vương gia, lại nghĩ tới vết thương đau nhức trên đầu gối, vẫn còn lưỡng lự: "Ngươi định chống lại lệnh của chủ tử sao?”

Mộc Hạ ho khẽ: "Sao có thể dùng từ 'chống lệnh' nghiêm trọng thế chứ, cùng lắm là... thiếu sót trách nhiệm."

Mộc Hạ ghé sát tai Xuân Sơn thì thầm vài câu, khiến Xuân Sơn mặt không cảm xúc đẩy hắn ra, môi mấp máy nửa ngày nhưng chẳng thốt ra lời nào, biểu cảm rõ ràng là: "Ngươi bị điên à?"

Mộc Hạ gật đầu với hắn: "Đi đi, làm theo những gì ta nói."

Xuân Sơn vò đầu bứt tai xong bước ra khỏi phủ, thẳng tiến Yên Vũ Lâu.

Một canh giờ sau, có kẻ trèo tường vào vương phủ, dễ dàng cướp đi Tiểu Diệp Tử Tử đang hấp hối, toàn thân đẫm máu từ tay của những sát thủ bậc nhất như Mộc Hạ và Xuân Sơn.

Hai canh giờ sau, Tiểu Diệp Tử Tử bị người ta ném vào sân của phủ Hiền Vương từ ngoài tường.

background
TrướcSau