Chương 44


Đúng như hệ thống đã nói, chỉ lúc đầu có hơi đau, nhưng sau cơn đau thì cảm giác cơ thể như có thứ gì đó đang mất đi. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng Thẩm Yến lại cảm nhận được từng lỗ chân lông trên người đều trở nên nhạy cảm đến lạ thường, cảm giác rõ ràng hơn hẳn.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì thì lại không nói rõ được.
Hệ thống: “Là năng lượng trong cơ thể ngươi. Vì ta không thể đảm đương cùng lúc, nên trong khi chữa trị Tiêu Triệt, năng lượng của ngươi cũng bị ta lấy đi.”
Hơi thở của Thẩm Yến dần trở nên gấp gáp, sắc mặt trắng bệch thấy rõ, bàn tay đang nắm lấy tay Tiêu Triệt vốn kiên định giờ lại bắt đầu lỏng ra.
Tiêu Triệt liếc nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, lần nữa định hất ra, nhưng Thẩm Yến đột ngột siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Triệt vội vàng nói: “Ngươi không được nhúc nhích!”
Thẩm Yến vừa ngẩng đầu lên, Tiêu Triệt mới nhận ra sắc mặt y tái nhợt, trên trán rịn đầy mồ hôi, trông rõ ràng là không ổn chút nào.
“Ngươi… khó chịu à?” Tiêu Triệt hỏi.
“Không.” Thẩm Yến nuốt khan, hạ giọng mềm mỏng: “Ta khoẻ lắm, ngươi đừng buông tay.”
Ôn Ngọc: "Xin Thẩm công tử tự trọng!!!"
Lời cảnh cáo lần thứ ba.
Hệ thống: “Quá trình này có lẽ cần thời gian để thích nghi. Ta nghĩ hôm nay nên dừng ở đây thôi.”
“Đừng mà.” Thẩm Yến vội vàng nói: “Khó khăn lắm mới nắm được tay hắn, ta chịu được. Đây mới chỉ bắt đầu thôi mà, quen dần sẽ ổn. Ta có thể chịu được.”
Hệ thống: “Được, tôn trọng ý kiến của ký chủ.”
Tay Thẩm Yến thi thoảng lại cựa quậy, Ôn Ngọc nhìn mà thấy đau lòng thay cho tay của vương gia nhà mình, trên mu bàn tay đầy những vết móng tay lộn xộn. Nhìn lên trần nhà, Ôn Ngọc nghiêm nghị: “Mong Thẩm công tử tự trọng!!!” Lời cảnh cáo lần thứ tư.
“Đến đây, ta đến đây rồi, ngươi kéo ta làm gì?” Từ bên ngoài truyền đến giọng nói càu nhàu của thần y: “Cẩn thận ta bỏ độc giết ngươi bây giờ.”
“Đúng đúng, thần y nói gì cũng đúng.” Lưu công công cười cầu hòa: “Mời, mời thần y qua bên này, cẩn thận đường trơn.”
Nghe thấy tiếng của hai người, Tiêu Triệt lập tức hất tay Thẩm Yến ra.
Ôn Ngọc ngạc nhiên, Gì vậy? Sao tự dưng lại không yếu đuối nữa rồi?
Thẩm Yến bị hất tay, cơ thể lảo đảo, mắt hoa lên, mềm nhũn ngã nhào vào đùi Tiêu Triệt.
Ôn Ngọc cuống quýt: “Mong Thẩm công tử tự trọng!!!” Lời cảnh cáo lần thứ năm! Lần thứ năm rồi đó!!!
Sao lại không tự giác như thế? Còn ngã thẳng vào người ta nữa?
Hoa Dung vừa bước vào đã thấy cảnh này, bèn cười khẩy: “Ôi trời, thằng nhóc thúi này, ngươi còn học được cách leo lên giường rồi hả? Ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Thẩm Yến cảm thấy mắt đầy sao vàng, cơ thể không chút sức lực, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, miệng vẫn còn sức để phản bác: “Không bằng ông.”
Tiêu Triệt cau mày thật chặt, trầm giọng quát: “Ngươi đứng lên cho ta.” Nói rồi, hắn nắm lấy cổ tay Thẩm Yến định kéo y ra, nhưng phát hiện tay hai người vừa mới tách ra được một chút, tay y đã lạnh ngắt, mềm nhũn như không có xương.
Mềm nhũn không xương!
Tiêu Triệt nheo mắt: “Ngươi bị sao thế?”
Thẩm Yến mím môi, nằm đó chớp mắt vô tội nhìn hắn: “Vân Dực, ta hơi mệt, cho ta nghỉ một lát đi.”
Ôn Ngọc: “???”
Mệt cái gì? Vô lễ với người ta xong mà ngươi lại bảo mệt à?
“Thần y.” Tiêu Triệt nhìn về phía Hoa Dung: “Phiền ngài khám cho y.”
“Cho y?” Hoa Dung trợn mắt: “Họ Tiêu kia, lại đây, ta khám xem đầu ngươi có vấn đề gì không. Nói cho ta nghe, sao ngươi có thể để y lừa mãi thế hả? Trong đầu ngươi toàn cái gì? Nước hả?”
“Không, là ta.” Thẩm Yến yếu ớt lên tiếng.
Cả phòng yên tĩnh.
Lời của Hoa Dung mắc nghẹn nơi cổ họng, một lúc lâu không nói nên lời, suýt thì nghẹn chết.
Thẩm Yến vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên đùi Tiêu Triệt, vươn cánh tay mềm nhũn không chút sức lực của mình ra nắm lấy cổ tay Tiêu Triệt, đẩy về phía Hoa Dung, yếu ớt nói: “Đừng nói nữa, mau khám bệnh đi.” Nói nhảm nhiều quá.
Hoa Dung ngán ngẩm: “Ngươi định giữ tư thế này để ta khám cho hắn à?”
Thẩm Yến khó nhọc nghiêng đầu nhìn ông: “Ông khám bệnh cho hắn, không phải cho ta, ông quản tư thế của ta làm gì?”
Lưu công công thấy vương gia nhà mình im lặng từ đầu đến giờ, dường như có ý muốn mặc kệ, bèn kéo Hoa Dung đi tới: “Thần y, ngài đừng để ý y, cứ khám bệnh thôi.” Thẩm công tử phát điên cũng không phải ngày một ngày hai, quen rồi là được.
Thẩm Yến chen ngang: “Đúng thế, nhiều chuyện sống không thọ.”
Không đợi Hoa Dung xù lông, Lưu công công vội nói: "Đừng giận, đừng giận, Thẩm công tử ngài nằm sấp ở đó, đừng nói chuyện.”
Thẩm Yến liền im lặng, thật ra y cũng chẳng còn hơi sức để mà nói nữa.
Hoa Dung bước đến bên giường, nhìn cái người nằm ngang ra to đùng, định mở miệng quở trách thì thấy Tiêu Triệt giơ tay lên đưa đến trước mặt ông.
Hoa Dung liếc mắt: “Sao? Giơ tay ra đây để ta bắt mạch à?”
Tiêu Triệt lạnh nhạt: “Thế nào? Thần y không làm được chắc?”
“Hừ.” Hoa Dung nắm lấy tay hắn, đặt lên mạch mà bắt.
Tay Tiêu Triệt bị Hoa Dung giữ, nhưng ánh mắt hắn lại không rời khỏi mặt Thẩm Yến.
Thẩm Yến nhận ra ánh mắt ấy, ngẩng đầu lên nhìn rồi cong mắt cười.
Tiêu Triệt theo bản năng quay đi, nhưng chẳng bao lâu lại không nhịn được mà nhìn về, lại đối diện với đôi mắt vẫn trong veo không chút tì vết ấy dù đã qua năm năm.
Thời thiếu niên Thẩm Yến cười cũng y như vậy, nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại nghịch như quỷ. Thế nhưng mỗi lần đối diện với đôi mắt ấy, hắn chẳng thể nào từ chối được những ý đồ nhỏ nhặt của y.
Tiêu Triệt khẽ nhắm mắt lại.
Thẩm Yến bĩu môi, lẩm bẩm: “Nhắm mắt làm gì?”
Tiêu Triệt: “Không muốn nhìn ngươi.”
Thẩm Yến: “…”
Hệ thống: “Ngươi hỏi làm gì để tự chuốc lấy mất mặt chứ?”
Thẩm Yến: “Ta thích, ngươi quản được chắc?”
Cảm thấy mình đã hồi phục chút sức lực, Thẩm Yến lại hỏi: “Thế lần thử nghiệm vừa rồi thế nào?”
Hệ thống: “Năng lượng có thể truyền được. Lúc nãy truyền mười phút, cơ thể ngươi có biểu hiện lạ trong hai mươi phút.”
Thẩm Yến: “Cũng may ta chịu được. Lần sau, nếu thấy ta và hắn có cơ hội gần gũi, ngươi phải lập tức kích hoạt truyền năng lượng. Đừng lãng phí cơ hội khó khăn lắm mới có được, hiểu chưa?”
“…” Hệ thống lạnh lùng đáp: “Được, ký chủ.”
Hoa Dung bắt mạch xong, hất tay Tiêu Triệt ra, nhìn hắn: “Trước đây ta đã nói, bệnh này của ngươi ta không chữa nổi. Nhưng đã chữa thì mọi chuyện phải nghe theo ta. Giờ ngươi chính là vật thí nghiệm của ta, ta bảo sao phải làm vậy, sống chết không quản. Nhóc con, ngươi dám để ta trị không?”
Lời vừa dứt, chưa để ai kịp suy nghĩ, Tiêu Triệt đã đáp: “Dám.”
“Tốt lắm, nhóc con, đủ can đảm. Ta nhất định chữa cho ngươi chết luôn, để thỏa nguyện của ngươi.”
“Ông bị điên à?” Thẩm Yến nhảy dựng lên, chỉ tay vào mũi Hoa Dung, “Ông rủa ai đấy?”
Hoa Dung a một tiếng, xách hộp thuốc đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhóc họ Tiêu, ngươi thấy chưa? Y lại giả vờ đấy. Cả đời này ngươi sớm muộn gì cũng chết trong tay y thôi.”
Thẩm Yến trừng mắt, quay đầu nhìn Tiêu Triệt, nghiêm túc: “Vân Dực, tối qua ta gặp Hiền Vương. Ngươi muốn nghe hắn nói gì không?”
Tiêu Triệt nhìn gương mặt đã hồng hào trở lại của y, chìa tay ra:
“Gì cơ?”
“Tay.”
Thẩm Yến sửng sốt, sau đó mừng rỡ nắm lấy tay Tiêu Triệt, trong đầu như có pháo hoa nổ tung. Vân Dực chủ động muốn nắm tay y sao?
Tiêu Triệt cảm nhận hơi ấm cùng lực từ bàn tay ấy, rồi nhanh chóng hất ra.
Thẩm Yến không bình thường, chắc chắn cơ thể y có vấn đề, nhưng vấn đề gì mà ngay cả Triệu thái y lẫn thần y cũng không khám ra được?
Nhìn gương mặt Thẩm Yến, ánh mắt Tiêu Triệt trở nên khó đoán.
Chẳng lẽ thật sự là bệnh điên?
Nhưng cũng chưa nghe nói bệnh điên lại có thể kiểm soát thay đổi cơ thể như thế này.
Hoa Dung cầm một đơn thuốc đi vào, ném cho Lưu công công: "Đơn thuốc lúc trước dừng ba ngày, sau đó dựa theo đơn thuốc này bắt đầu sắc thuốc, sớm muộn gì cũng một lần, ba chén nước sắc thành một chén, uống trước năm ngày xem có chết hay không.”
Hoa Dung nói xong liền xoay người đi, còn không quên thét to: "Buổi trưa ta muốn ăn gà nướng đất sét.”
“Vâng, thần y. Lão nô lập tức đi chuẩn bị.” Lưu công công ríu rít chạy theo. Giờ đây, trong phủ ngoài Vương gia và Thẩm công tử, thần y là người tôn quý thứ ba.
Thẩm Yến bực mình nhổ một tiếng: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”
Xong quay lại cười tươi: “Vân Dực, để ta kể cho ngươi chuyện ta gặp Hiền Vương tối qua nhé.”
“Không cần, ta không muốn nghe.”
“Nhưng ta muốn nói mà.” Thẩm Yến sợ mình bị ném ra ngoài, vội nói: “Vân Dực, ngươi biết chuyện về Di tộc không?”
Tiêu Triệt nheo mắt, Ôn Ngọc cũng lập tức quay qua nhìn, Di tộc, hắn biết chứ!
Tiêu Triệt liếc ra ngoài, không thấy Xuân Sơn đâu bèn cụp mắt không nói.
Thẩm Yến thở dài, Vân Dực này đúng là cái hũ nút, chẳng lẽ không tò mò sao?
Tiêu Triệt tò mò hay không thì không rõ, nhưng Ôn Ngọc thì tò mò chết đi được. Hắn đã điều tra Di tộc mấy năm nay rồi, mấy quyển sách vương gia có trong tay đều là hắn lẻn vào thư viện các bộ phận trong triều chép lại. Thậm chí thư viện trong cung hắn cũng vào được nhờ Vương gia che chở. Nay lại có manh mối mới, bảo sao hắn không tò mò cho được.
Tiêu Triệt khoát tay với Ôn Ngọc, hắn đẩy xe lăn tới. Tiêu Triệt ngước nhìn Thẩm Yến.
Thẩm Yến cũng nhìn lại hắn, hai người lại đối diện.
Hệ thống: “…” Ký chủ đúng là có hơi điên.
Tiêu Triệt trầm giọng: “Quay người lại.”
Thẩm Yến liếc mắt, ngoan ngoãn xoay lưng.
Tiêu Triệt chống tay lên giường, tuy hơi khó khăn nhưng vẫn thành thạo ngồi vào xe lăn.
Thẩm Yến quay lưng lại, không muốn nghĩ về hình ảnh đó, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện gặp Hiền Vương.
“Dùng hương làm mồi?” Ôn Ngọc đột nhiên quay sang nhìn Tiêu Triệt: “Vương gia, ngài còn nhớ trong sách có ghi không? Dùng hương làm mồi không phải không thể.”
Thẩm Yến mím môi, giả vờ không hiểu: “Ôn Ngọc, sách nào ghi? Ngươi đã biết về thuật vu cổ của Di tộc từ lâu sao? Sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi cũng đang điều tra? Sao ngươi lại điều tra chuyện này?”
Ôn Ngọc: “…”
Công tử ngài nghĩ được, cũng dám nghĩ thật đấy. Nhưng nghĩ lại thì đúng là… chính xác.
Vương gia của hắn đúng như lời thần y nói, đầu óc chắc chắn không bình thường. Người ta đẩy ngài từ lầu cao xuống, sống sót trở về, ngài lại nghĩ cách chứng minh người ta không cố ý. Đây không phải đầu óc không bình thường thì là gì?
"Ôn Ngọc." Tiếng Tiêu Triệt vang lên.
Ôn Ngọc chấn động, Vương gia định điều tra thế nào đây?
Thị thiếp của Khánh Vương chính là nhân vật mấu chốt. Nếu thật sự có liên quan đến Khánh Vương... Ôn Ngọc mím môi. Hắn nhất định sẽ đích thân bẻ gãy cổ Khánh Vương.
Không, chuyện đó còn chưa đến lượt hắn. Hắn sẽ giữ chặt Khánh Vương để Vương gia ra tay, xả hết cơn giận này.
"Chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm.”
"Hả?" Ôn Ngọc sửng sốt một chút, sau đó vội đáp: "Vâng, thuộc hạ đi ngay."
Dù mới sáng sớm, nhưng đôi khi Vương gia vẫn có thói quen tắm vào buổi sáng.
Để thuận tiện cho Vương gia, thợ thủ công đã đặc biệt xây một bể nước nóng ngay trong phòng.
Ôn Ngọc gọi người tới chuẩn bị nước.
Vương gia đúng là có tấm lòng rộng lớn thật, nghe chuyện lớn thế mà vẫn còn tâm trạng tắm rửa.
Trong lúc gia nhân chuẩn bị nước, Tiêu Triệt ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Thẩm Yến.
Thẩm Yến bị ánh nhìn đó làm cho chột dạ, đành nói bâng quơ: "Vân Dực à, về chuyện của Hiền Vương, ngươi thấy sao?"
Hôm nay Vân Dực không đúng, sao lại không đuổi y đi?
Ôn Ngọc khoanh tay đứng bên cạnh cũng nhìn về phía Vương gia. Đúng vậy, ngài nghĩ thế nào, nói một câu đi chứ, mọi người sốt ruột quá!
"Vương gia, nước chuẩn bị xong rồi." Một gia nhân khẽ báo.
Tiêu Triệt quay xe lăn tiến vào nội thất, đến cửa thì gọi: "Thẩm Yến, lại đây."
"!!!”
Thẩm Yến kinh ngạc, Vân Dực mời y cùng tắm rửa?
Hệ thống: "Ngươi nghĩ gì vậy trời?"
Thẩm Yến hơi lâng lâng, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng, lời nói bỗng bay bổng: "Vân Dực..."
"Vào." Tiêu Triệt đẩy xe lăn, tự mình đi vào nội thất.
Hệ thống: "... Não hắn hỏng rồi à?"
Thẩm Yến: "Chính ngươi mới hỏng não!”
Y vui vẻ đi theo, Ôn Ngọc cũng bước vào. Mộc Hạ đại nhân đã dặn, tuyệt đối không để Thẩm công tử và Vương gia ở chung một không gian, bởi dù sao Thẩm công tử hiện tại vẫn được coi là nhân vật nguy hiểm. Nhỡ đâu y định ám sát Vương gia thì sao?
"Ra ngoài." Tiêu Triệt nói.
Ôn Ngọc nhíu mày: "Vương gia, thuộc hạ không thể ra ngoài."
"Ra ngoài." Tiêu Triệt quát lớn.
Ôn Ngọc đứng yên bất động.
Thẩm Yến mím môi, tuy hơi buồn nhưng vẫn giúp Ôn Ngọc giải vây: "Vân Dực, thật sự hắn không tiện ra ngoài. Dù sao hiện tại ta..."
Câu nói còn chưa dứt, cánh tay Thẩm Yến đã bị Tiêu Triệt nắm lấy, chưa kịp phản ứng thì cả người y đã bị nhấc bổng lên ném thẳng vào bể nước nóng. "Ùm" một tiếng, nước bắn tung tóe.
"C.ởi quần áo." Tiêu Triệt lạnh lùng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn Ôn Ngọc, ánh mắt nguy hiểm híp lại. "Ngươi muốn ở đây nhìn cùng sao?"
!!!
Ôn Ngọc sững lại, theo bản năng che mắt rồi quay đầu bỏ chạy, không quên đóng cửa nội thất lại.
Chuyện này, chuyện này… ???
Ôn Ngọc muốn khóc mà không ra nước mắt. Xong rồi, đời hắn xong rồi.
Trong bể nước, Thẩm Yến lồm cồm bò dậy, nước chảy ròng ròng, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Y mím môi nói: "Tiêu Triệt, ngươi định làm gì vậy?"
Tiêu Triệt ngồi đó, đôi tay thon dài ung dung mân mê, vẻ mặt vô cảm: "Cởi đi.”
