1. Truyện chữ
Điện Hạ Nói Dáng Vẻ Nổi Điên Của Ta Rất Đẹp

Chương 47

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Phủ Khánh Vương đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Hoằng khoác hờ ngoại bào, ngồi trên ghế với sắc mặt tối tăm.

Tiểu nha hoàn quỳ dưới đất, run rẩy bẩy.

Mỗi đêm, thói quen của Đinh di nương là phải uống một chút nước ấm. Khi nàng gác đêm thường sẽ đoán chừng thời gian mà đợi sẵn. Nhưng đêm nay đợi mãi cũng chẳng thấy Đinh di nương gọi, nàng lo lắng nên lén vào xem, ai ngờ vừa nhìn mới phát hiện, trên giường trống không, chẳng thấy bóng dáng Đinh di nương đâu.

Nha hoàn tìm hồi lâu trong viện cũng không tìm được người, hoàn toàn luống cuống, vì thế hơn nửa đêm kinh động toàn bộ vương phủ.

Thủ lĩnh thị vệ cũng quỳ tại đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chuyện người mất tích xảy ra lúc nào, mất thế nào, hắn đều không hay biết.

"Tam tỷ, vị Đinh di nương này có lai lịch ra sao?" Một nam tử thanh tú ngồi dưới khẽ hỏi.

Người ngồi cạnh Tiêu Hoằng là một nữ tử dung mạo diễm lệ, nàng lên tiếng: "Ban đầu là một ca kỹ trong phủ, còn vào phủ từ năm nào thì ta cũng…”

Quản gia đứng một bên đáp: "Bẩm Vương phi và Thập Tam thiếu gia, Đinh di nương nhập phủ từ năm Sùng Minh thứ hai mươi mốt, đến năm Sùng Minh thứ hai mươi tư, tức ba năm trước, được Vương gia để mắt tới, phong làm di nương."

"Thân thế có trong sạch không?" Nam tử lại hỏi.

"Là một cô nhi bán thân." Quản gia đáp.

"Cô nhi?" Nam tử có vẻ đăm chiêu, rồi trầm giọng nói: "Chuyện tối nay, nếu nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, tuyệt đối không thể lặng lẽ tránh khỏi thị vệ đầy phủ mà tự ý ra ngoài. Vậy thì, hoặc nàng ta có thân thủ phi phàm, hoặc bị người khác bắt đi. Bất kể là trường hợp nào, thân phận của Đinh di nương này chắc chắn không đơn giản."

"Bị người khác bắt đi sao?" Vương phi nhíu mày, không tin nổi: "Chẳng lẽ có người lẻn vào phủ rồi lại lặng lẽ rời đi mà không một ai hay biết? Không thể nào!”

"Hay là..." Quản gia ngập ngừng, "Trong phủ có nội gián?"

Tiêu Hoằng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời từ nãy tới giờ.

Việc thay ca của thị vệ trong phủ vốn là do chính tay hắn căn dặn. Để tránh bị dò xét quy luật, mỗi vài ngày lại đổi một lần. Ngay cả gia nhân trong phủ cũng khó lòng đoán được, huống hồ là người ngoài.

Vậy nên, nếu quả thực trong phủ có nội gián, thì kẻ đó nhất định là người rất thân cận.

Ánh mắt Tiêu Hoằng lướt qua từng người trong phòng, sau đó hạ xuống. Nếu những người trước mặt đây không thể tin cậy, thì e rằng hắn đã mất mạng từ lâu rồi.

Tiêu Hoằng đập mạnh tay lên bàn.

Hai ngày trước, một kẻ tên Tiểu Diệp Tử đã bị người khác ngang nhiên cướp đi ngay trước mắt hắn tại trang viên ngoài kinh thành. Khi đó, hắn còn nghi ngờ rằng đó chỉ là trò do Thẩm Yến bày ra. Nhưng giờ xem ra, có lẽ hai chuyện này có liên quan với nhau.

Rốt cuộc là ai?

Thật sự là Thẩm Yến sao?

Y có bản lĩnh lớn như vậy ư?

Hay là Hiền Vương?

Đinh Linh Nhi này rốt cuộc giấu bí mật gì mà khiến người ta hao tâm tổn trí đến vậy?

"Đi điều tra rõ ràng tổ tông mười tám đời của Đinh Linh Nhi. Ta muốn xem nàng ta rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

*

Thẩm Yến bị Lục Vân áp giải thẳng đến phủ Thụy vương.

Lục Vân sợ Thẩm Yến bỏ trốn giữa đường.

Thẩm Yến bất lực: "Lục Vân, cô vào kinh thành rồi mới phát hiện đầu óc có vấn đề phải không?" Rốt cuộc nàng đứng về phe nào đây?

Lục Vân lạnh nhạt nói: "Không, là sau khi quen ngươi ta mới thấy đầu óc mình có vấn đề."

Thẩm Yến: "...”

Lục Vân ôm kiếm, quan sát người trước mặt: "Ta chỉ thấy lạ, ngày thường ngươi cứ bám lấy người ta, vì sao hôm nay có cơ hội lại không đi? Giống như con chim cút vậy."

Chim cút hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng phải vì người ta không để ý tới sao, nên giờ ta mới biết xấu hổ."

"Xấu hổ?" Lục Vân gật đầu, "Vậy cũng vô ích, đi thôi."

Thẩm Yến: "...”

Hệ thống: "Lục Vân cô nương là người mà hệ thống này khâm phục nhất trong thế giới này, không có ai thứ hai."

Mộc Hạ và Xuân Sơn lúc này đã chẳng còn tâm trạng quan tâm Thẩm Yến có vào phủ Thụy vương hay không. Bọn họ chỉ lo lắng cho tính mạng của mình, không biết Đinh Linh Nhi kia có thể giữ được mạng họ hay không.

Thẩm Yến đứng trước cửa hông phủ Thụy vương, giãy dụa lần cuối. Ban ngày vừa trốn khỏi phủ, hôm nay y hật sự không muốn vào lắm, y muốn đợi thêm vài ngày. Mới bị lột quần đó, có ai thông cảm cho y không?

Lục Vân dựa vào cánh cửa, thản nhiên nói: “Nếu hôm nay ngươi không vào, ta sẽ đi giết Thụy vương."

Mộc Hạ và Xuân Sơn đồng loạt quay đầu nhìn nàng: "???”

Xuân Sơn: "..." Những lời này nghe quen quen.

Thẩm Yến kinh ngạc: "Lục Vân, sao cô còn điên hơn cả ta vậy?"

Lục Vân: "Ta không biết vì sao ngươi chùn bước, nhưng ta đã hứa với ngươi, nhất định phải thực hiện."

"Ngươi hứa với ta điều gì?"

"Hứa giúp ngươi đạt được ước nguyện."

Thẩm Yến sững sờ một lúc, cuối cùng nhớ ra lời hứa ấy.

Đó là vào một ngày cách đây nửa năm sau khi y và Lục Vân quen biết.

Đêm hôm ấy bầu trời đầy sao thật đẹp, y ngồi trên đồi cát ở sa mạc thổi khèn Khương, hạt cát thô ráp bám đầy mặt y nhưng chẳng thể che lấp tiếng khèn.

Âm thanh du dương của khèn lay động trái tim Lục Vân. Nàng bước tới, đặt kiếm lên cổ y, lạnh lùng nói: "Ngươi dám thổi thêm một tiếng nữa, ta sẽ giết ngươi."

Khi ấy, Thẩm Yến thảm hại nói: "Cô đừng giết ta, ta chỉ quá nhớ một người mà thôi."

Lục Vân đáp: "Vậy thì đi gặp hắn.”

Thẩm Yến thở dài: "Ta sợ, vừa sợ gặp, vừa sợ không gặp."

Lục Vân khẽ cười lạnh: "Si nam oán nữ, toàn là kẻ ngốc."

Thẩm Yến cười khổ, lần nữa đặt khèn Khương lên môi. Lục Vân nhấn mạnh kiếm, nói: "Ngươi đã cứu chúng ta, ta hứa sẽ giúp ngươi một điều. Nói đi."

"Không cần." Thẩm Yến lắc đầu, "Làm người quân tử, ban ân không mong báo đáp, đây là cách đối nhân xử thế của bản quân tử.”

Lục Vân im lặng lườm một cái: "Vậy ta giúp ngươi đi gặp hắn. Nếu hắn phụ ngươi, ta sẽ giết hắn."

"Ta nợ hắn, dù hắn có chém ta nghìn đao, ta cũng không oán trách. Sao ngươi có thể giết hắn?"

"Chuyện đó không liên quan đến ta." Lục Vân quay lưng, bóng nàng đứng sừng sững dưới bầu trời đầy sao, tà váy tung bay theo gió. "Đây là lời hứa với ngươi. Chỉ cần ta còn sống, lời hứa này nhất định thực hiện, dù chết trăm lần cũng không hối hận.”

Thẩm Yến giật mình tỉnh lại: "Lục Vân, không phải như cô nghĩ đâu. Là... ta không biết phải nói sao với cô, chỉ là..."

"Đừng chỉ là nữa." Lục Vân mạnh tay đẩy hắn vào cửa. "Ngươi muốn gặp thì gặp đi. Nếu hắn không gặp, ta sẽ giết hắn."

Thẩm Yến hít sâu một hơi: "Có thể hắn sẽ giết ta đó."

Lục Vân mỉm cười: “Không sao, ta cũng sẽ giết hắn. Để hai người các ngươi chết cùng nhau, sau đó ta sẽ thiêu cả hai, trộn tro vào chung một bình, đời đời quấn quýt, không chia lìa."

Mộc Hạ: !!!

Xuân Sơn: !!!

Thẩm Yến ôm đầu a a a, tất cả đều điên hết rồi!

Mộc Hạ và Xuân Sơn liếc nhìn nhau, Lục Vân cô nương này quả thực là một nhân vật đáng sợ. Nếu nàng mà ám sát thì khó lòng phòng bị nổi, thôi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Chỉ là gặp Vương gia thôi mà, có gì mà không gặp. Gặp thì gặp, ngày nào chẳng gặp.

Vậy là Mộc Hạ và Xuân Sơn mỗi người nắm một bên tay của Thẩm Yến, vừa lôi vừa kéo:

"Công tử, ngài cứ đi đi.”

Nhân sinh Thẩm Yến không còn gì luyến tiếc bị kéo đến viện chính của Tiêu Triệt.

Mộc Hạ cũng thấy điên rồi, mấy ngày trước còn lạnh lùng không cho y vào, giờ thì lại lôi kéo y vào.

"Hệ thống, ngươi có thấy trên thế gian này chỉ mình ta là người bình thường không?" Thẩm Yến hỏi.

Hệ thống: "Ký chủ tự cảm nhận là được rồi."

Đến viện chính, bước chân của Mộc Hạ và Xuân Sơn đột nhiên dừng lại, cả hai liếc nhìn nhau. Mới rời phủ một ngày, sao phòng ngủ của Vương gia lại thành ra thế này?

Chỉ thấy trong phòng bày nến long phụng đỏ rực khắp nơi, giữa mỗi cặp nến là một lư hương, có tới tận bảy tám cái, khói bay nghi ngút, nhìn qua cứ như hiện trường hỏa hoạn.

Đám gia nhân dưới sự chỉ đạo của Lưu công công tiến ra tiến vào, dường như cảm thấy lư hương trong phòng không hợp lý nên đang chuyển ra ngoài.

Mộc Hạ và Xuân Sơn há hốc mồm. Nửa đêm nửa hôm không ngủ mà làm trò gì thế này?

Nến long phụng vốn chỉ dùng trong lễ cưới. Vương gia định thành thân sao?

Nhưng dù có định thành thân, cũng không đến mức tự mình đốt nến long phụng chứ. Hơn nữa, ai lại bày lư hương cạnh nến long phụng?

"Khụ khụ khụ..." Mũi Thẩm Yến nhạy cảm, bị mùi hương làm cho ho sặc sụa.

Vân Dực định thăng tiên sao?

Không đúng...

Thẩm Yến bỗng dưng hoảng hốt: "Hệ thống, hắn không định thiêu ta thành tro rồi rắc vào lư hương đó chứ?”

Vừa nãy Lục Vân còn nói chuyện thiêu y thành tro, giờ Tiêu Triệt lại bày lư hương, khó mà không liên tưởng.

Hơn nữa, đây hoàn toàn là chuyện Tiêu Triệt có thể làm.

Thẩm Yến bắt đầu run rẩy, y đã nói không muốn tới, nhưng Lục Vân ép y tới. Giờ thì hay rồi, sắp bị thiêu thành tro rồi...

"Ngươi không thích mùi này?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Thẩm Yến ngẩng đầu, xuyên qua làn khói mờ mịt từ lư hương, nhìn thấy Tiêu Triệt đang ngồi dưới gốc cây quế.

Hắn khoác áo choàng dày, trên đùi phủ tấm chăn mỏng, sắc mặt tái nhợt nhìn y.

"Ngươi... hỏi ta ấy hả?" Thẩm Yến chỉ vào mũi mình, khóc không ra nước mắt.

Hắn hỏi y có thích mùi này không, hắn thật sự định thiêu y thành tro rồi...

Đây chính là cách chết "khác biệt" mà Vân Dực từng nói sao?

Quả nhiên đầu óc Vân Dực không giống người thường, ngay cả giết người cũng có thể sáng tạo như vậy.

"Ta... có thể nói là không thích không?"

Tiêu Triệt trầm ngâm gật đầu, quả nhiên không thích.

"Vậy còn nến đỏ?"

???

Thẩm Yến liếc nhìn vào phòng, nến long phụng điêu khắc tinh xảo vô cùng, đẹp đến lạ thường.

Lẽ nào định nấu y thành sáp rồi đổ vào nến?

Nếu là thế thì đúng là còn tốt hơn làm thành tro.

"... Rất đẹp." Nến long phụng vốn chỉ dùng trong lễ cưới... Có lẽ đây cũng coi như đạt được mong muốn rồi.

Tiêu Triệt lại gật đầu, quả nhiên thích thứ đẹp đẽ như thế.

"Lại đây." Tiêu Triệt bình thản đưa tay về phía Thẩm Yến.

"..."

Thẩm Yến nhìn bàn tay thon dài, xương ngón rõ ràng ấy, nuốt nước bọt.

Giọng nói của Vân Dực hiếm khi mềm mại như vậy, khiến y gần như không kiềm được mà muốn nắm lấy bàn tay ấy, muốn ôm lấy hắn. Nhưng!!! Y vẫn còn chuyện dang dở, nên không thể làm tro cũng không thể làm nến được.

Thẩm Yến xoay người nhanh chân bỏ chạy, sau đó bị Mộc Hạ và Xuân Sơn một trái một phải đỡ đưa đến trước mặt Vương gia nhà mình.

background
TrướcSau