Chương 50


Trong ngục tối, Đinh Linh Nhi đã tỉnh dậy. Nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm, nàng co rúm người lại trong góc.
Mộc Hạ và Xuân Sơn đứng canh bên ngoài, cả hai ngồi chung trên một chiếc ghế dài, mỗi người chỉ chiếm một nửa mép ghế.
Thẩm Yến ghé lại gần: "Đau không?"
Mộc Hạ bình thản lắc đầu: "Không đau, chỉ mười roi thôi mà. Thêm hai mươi roi nữa, thuộc hạ vẫn đứng vững như thường."
Thẩm Yến: "..."
Nổ nữa đi, ai mà không nổ được chứ?
Thẩm Yến bước vào trong, nhìn về phía Đinh Linh Nhi.
Người phụ nữ này có dung mạo xinh đẹp, trông vô cùng yếu đuối đáng thương, đôi mắt tựa hồ như làn nước trong vắt. Tuy nhiên, vẻ ngoài của nàng cũng không khác mấy so với những nữ tử bình thường, chẳng giống như Lục Vân, chỉ cần liếc mắt là biết ngay là người dị tộc.
Thẩm Yến vén áo, định ngồi xuống ghế thì Ôn Ngọc nhanh tay nhanh mắt đặt một chiếc gối mềm lên ghế trước.
Thẩm Yến: “...” Đúng là đối đãi với thế thân tốt ghê ha.
Đinh Linh Nhi trước tiên liếc nhìn Thẩm Yến, sau đó dời ánh mắt đặt lên Tiêu Triệt có thể bắt cóc nàng nhưng lại bị tàn phế hai chân... Đinh Linh Nhi cụp mắt xuống: “Các người là ai? Tại sao lại bắt ta?”
“Đinh cô nương, nghe nói cô là hậu nhân của Di tộc?” Thẩm Yến đi thẳng vào vấn đề.
Đinh Linh Nhi lắc đầu: “Không phải.”
“Ồ.” Thẩm Yến khẽ cười: “Xem ra cô có nghe qua về Di tộc, nếu không làm sao phủ nhận dứt khoát thế được.”
Đinh Linh Nhi cúi đầu không nói thêm gì.
Tiêu Triệt lạnh nhạt mở lời: “Nếu không rõ gốc gác của cô thì làm sao chúng ta bắt cô? Điều này cô phải hiểu rõ. Cô không nói cũng không sao, ta sẽ cho người đưa cô về lại phủ Khánh Vương. Cô nghĩ xem Khánh Vương sẽ nghĩ thế nào? Hắn sẽ còn tò mò hơn cả chúng ta về lai lịch của cô.”
Nghe vậy, sắc mặt Đinh Linh Nhi lập tức trắng bệch. Sau một lúc im lặng, nàng bỗng quỳ sụp xuống đất, giọng run run: “Ta nói, xin đừng đưa ta về, Khánh Vương sẽ giết ta mất. Các người muốn biết gì, ta sẽ nói hết.”
“Vậy hãy kể về thuật vu cổ của Di tộc đi.” Tiêu Triệt nói.
“Vu... vu cổ của Di tộc?” Đinh Linh Nhi nuốt nước bọt, cả người bắt đầu run rẩy:
“Là... là Khánh Vương làm. Đều là do hắn làm, không liên quan đến ta... Tất cả đều là hắn...”
“Ý ngươi là gì?” Mộc Hạ đặt lưỡi kiếm lên cổ nàng, cúi xuống nhìn, trầm giọng: “Nói, các người dùng thuật vu cổ để làm gì?”
Nước mắt rưng rưng trong mắt Đinh Linh Nhi: “Ta nói, ta nói. Bà nội của ta là người Di tộc. Hơn ba mươi năm trước, Di tộc bị diệt tộc, bà nội chạy trốn đến kinh thành, ẩn danh kết hôn sinh con. Sau này, bà nội qua đời, để lại một cuốn sách, trong đó ghi chép về thuật vu cổ của Di tộc.”
“Nhưng bà nội chưa từng dạy ta chữ viết của Di tộc, nên ta không đọc được nội dung trong sách.”
“Đầu năm Sùng Minh thứ hai mươi mốt, ta nhập phủ Khánh Vương làm ca cơ. Không biết tại sao, Khánh Vương lại biết được thân phận của ta. Hắn nói chỉ cần ta giao cuốn sách đó, sẽ cho ta làm thiếp, nên ta đã đưa sách cho hắn.”
“Sùng Minh năm thứ hai mươi mốt?” Thẩm Yến lẩm bẩm, tay siết chặt. Sự việc ở Quan Cảnh Các xảy ra vào năm sùng Minh thứ hai mươi hai, ngay sau tết, trời còn lạnh, hoa mai vẫn nở rộ.
“Nhưng mãi đến năm Sùng Minh thứ hai mươi tư ngươi mới được nâng làm di nương.” Tiêu Triệt lại lên tiếng.
“Đúng vậy.” Đinh Linh Nhi gật đầu: “Đó là vì khi ấy Khánh Vương và Vương phi vừa mới thành thân hơn một năm. Gia thế của Vương phi hiển hách, Vương gia nói lúc này nâng ta làm di nương không tiện, nên bảo ta chờ, vì vậy mới kéo dài hai năm.”
“Cuốn sách hiện giờ ở đâu?”
“Sau khi giao sách cho Khánh Vương, ta chưa từng nhìn thấy nữa.”
“Sau đó Khánh Vương có nhắc đến chuyện vu cổ không?”
“Có.” Đinh Linh Nhi nuốt nước bọt, giọng run run: “Sau đó, Vương gia hỏi ta, bà nội ta có từng nói về chuyện dùng hương làm dẫn không.”
Dùng hương làm dẫn?
Ánh mắt Thẩm Yến chợt sắc lại: “Ngươi có biết không?”
“Không biết.” Đinh Linh Nhi lắc đầu: “Bà nội chưa từng nói.”
“Ta đã nói tất cả những gì cần nói, cầu xin các người tha cho ta.” Đinh Linh Nhi quỳ dưới đất nhìn Thẩm Yến đau khổ khẩn cầu: “Ta không biết gì cả, ta chưa làm gì cả, xin hãy tha cho ta.”
Thẩm Yến lặng lẽ nhìn nàng, từ từ nhắm mắt, thở dài.
Tiêu Triệt lạnh lùng nói: “Mộc Hạ, tối nay đưa nàng ra khỏi phủ, tìm chỗ xử lý. Làm kín đáo, đừng để ai thấy.”
Đinh Linh Nhi hoảng sợ: “Ta đã nói hết rồi, tại sao còn muốn giết ta?”
“Diệt khẩu.” Tiêu Triệt hờ hững đáp.
Giết nàng?
Mộc Hạ không chút biểu cảm nhìn chủ tử mình, sau đó đáp: “Rõ.”
“Xin các người đừng giết ta, xin đừng... Ta đã nói hết rồi, ta thực sự không biết gì…”
Thẩm Yến đã hoảng hốt đứng dậy rời đi, Mộc Hạ và Xuân Sơn theo sau. Xuân Sơn hỏi: “Chủ tử, lời nàng nói có thể tin được không?”
Tiêu Triệt nhìn bóng lưng Thẩm Yến: “Một chữ cũng không thể tin.”
“Tại sao?” Xuân Sơn khó hiểu.
“Bởi vì, quá hoàn hảo.” Thẩm Yến cười khổ: “Mưu sĩ của Hiền Vương bày ra ván cờ này quá hoàn hảo.”
Lời của mưu sĩ Hiền Vương kết hợp với lời của vị Đinh di nương này, quả thực không chê vào đâu được.
“Rất có khả năng vị Đinh di nương này là người của Hiền Vương.” Tiêu Triệt nói, “Hai bên phối hợp với nhau, mục đích là chuyển hướng sự chú ý sang Khánh Vương.”
Xuân Sơn: “Vậy chẳng lẽ cuốn sách đó không tồn tại? Tất cả đều là giả hay sao?”
Thẩm Yến ngồi xuống bậc đá, chống cằm trầm tư: “Nếu đây chỉ là một câu chuyện mà mưu sĩ Hiền Vương bịa ra, thì rốt cuộc hương dẫn có tồn tại không?”
Thấy không ai nói gì, Xuân Sơn lại lên tiếng: “Lẽ ra nên bắt nàng khai ra rốt cuộc là ai chỉ đạo.”
Thẩm Yến đáp: “Cho dù nàng khai, cũng chẳng qua chỉ là Khánh Vương hoặc Hiền Vương. Biết ai chỉ đạo thì có ích gì?”
Điều họ cần là sự thật của năm đó, trong khi Hiền Vương và Khánh Vương chỉ muốn lợi dụng Thẩm Yến, mỗi bên đều có tính toán riêng. Mà hiện tại, sự thật chỉ là một trận cục của bọn họ mà thôi.
“Một chữ cũng không thể tin, nhưng lời nàng nói chưa chắc đã không có giá trị.” Tiêu Triệt cầm ô che mưa, đi đến trước Thẩm Yến.
“Ý của chủ tử là gì?” Xuân Sơn gãi đầu, không hiểu: “Không tin được thì còn giá trị gì nữa?”
“Ý của Hiền Vương vốn dĩ là làm nhiễu loạn tầm nhìn, đưa ra một manh mối mơ hồ, để chúng ta tự điều tra. Tra đi tra lại, chẳng qua chỉ là một sự trống rỗng.” Tiêu Triệt nói: “Nhưng qua lời của vị Đinh di nương này, chuyện này lại trực tiếp chỉ về Khánh Vương. Nếu Thẩm Yến tin, thì kết cục sẽ ra sao?”
“Vậy chẳng phải có thể mượn cơ hội lật đổ Khánh Vương sao?” Mộc Hạ cảm thấy đây là một kế hoạch khá cao tay.
“Chuyện này hệ trọng, cần có nhân chứng vật chứng không thể chối cãi. Nếu là giả, sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến Hiền Vương, vậy chẳng phải được một mất mười sao?”
“Mà nếu là thật thì sao?” Mộc Hạ tiếp lời.
Thẩm Yến lên tiếng: “Nếu thật sự là do Khánh Vương làm, mà Hiền Vương lại rõ ràng như thế, thì tại sao suốt những năm qua không đem chuyện này ra để công kích?”
Mộc Hạ chợt hiểu ra, hóa ra là vì lời của vị Đinh di nương này quá chi tiết.
Khánh Vương dùng Tiểu Diệp Tử để tiếp cận công tử là nhằm lợi dụng và lôi kéo công tử. Nhưng họ lại ném Tiểu Diệp Tử vào phủ của Hiền Vương. Hiền Vương vì tự bảo vệ mình mà trả đũa, nhưng họ luôn hành sự thận trọng, ngay cả việc gặp công tử cũng là lén lút vào ban đêm, tuyệt đối không để ai biết. Vậy thì làm sao họ có thể để lộ chuyện này ra ngoài? Nếu vậy, vị Đinh di nương này…
“Vậy nên, lời của vị Đinh di nương này có vấn đề.” Xuân Sơn nheo mắt: “Dù nàng là người của Khánh Vương hay Hiền Vương, nàng đều không nên nói như vậy. Nàng muốn… một mũi tên trúng hai đích?”
Mượn cơ hội kích động cuộc tranh đấu giữa Hiền Vương và Khánh Vương, khiến cả hai bên đều tổn hại.
“Không.” Tiêu Triệt vuốt ngón tay, trầm ngâm nói: “Là một mũi tên trúng ba đích.”
“Một mũi tên trúng ba đích?” Xuân Sơn ngơ ngác. “Còn ai nữa?”
“Còn ta.” Thẩm Yến đột ngột đứng dậy, nhìn Tiêu Triệt: “Còn ta. Ta chính là mấu chốt của ván cờ này.”
Thẩm Yến đi vòng quanh trong sân, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, vội vàng nói: “Ta muốn điều tra sự thật, ta rất nóng lòng. Nếu có manh mối đưa đến trước mặt, nhân chứng là Đinh di nương, vật chứng là cuốn sách, cuốn sách chắc chắn đang ở một nơi nào đó trong phủ Khánh Vương. Nhân chứng và vật chứng đầy đủ, ta nhất định sẽ không chờ đợi được, ta sẽ đi gặp Hoàng thượng để làm rõ sự thật. Chỉ cần chuyện này đến tai Hoàng thượng, bất kể kết quả ra sao, Hiền Vương và Khánh Vương đều không có kết cục tốt.”
“Nhưng vụ án năm đó đã được phán quyết, ông ngoại của ta vì chuyện này mà cáo lão hồi hương. Hoàng thượng chắc chắn không muốn lật lại sự việc.Nếu ta nhất quyết làm lớn chuyện, bản thân ta cũng sẽ không có kết cục tốt.”
“Nhưng như vậy chẳng phải quá mạo hiểm sao?” Mộc Hạ nói: “Công tử vốn không tin, từ đầu đã luôn giữ nghi ngờ. Muốn thực hiện kế này, e rằng không dễ.”
“Không.” Tiêu Triệt lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Yến: “Kế này có tám phần thành công.”
“Sao lại thế? "Xuân Sơn khó hiểu.
Thẩm Yến nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Bởi vì Thẩm Yến năm năm trước chắc chắn sẽ hành động bồng bột như vậy.”
Thiếu niên Thẩm Yến khi đó là thiên chi kiêu tử, ông ngoại là Thành Quốc Công với chiến công hiển hách, phụ thân là hầu gia nắm quyền thực. Thiếu gia lớn lên ngậm thìa vàng, phong thái rạng ngời, tài mạo vẹn toàn, văn võ song toàn, lại được vào cung làm bạn đọc cho Tam hoàng tử. Tam hoàng tử đối đãi với y rất chân thành, vì vậy thiếu niên Thẩm Yến chưa từng sợ hãi hậu quả.
Y hành sự đường hoàng, tính cách quái đản, không ức hiếp ai nhưng cũng không sợ ai.
Nếu là Thẩm Yến của ngày xưa, bị lưu đày năm năm, cuối cùng trở lại kinh thành, đầy phẫn uất, lại bị Tiêu Triệt ghét bỏ, bất chợt biết được những điều này, dù không làm lớn chuyện với Hoàng thượng, thì cũng sẽ làm náo loạn ở phủ Khánh Vương.
Một khi ầm ĩ như vậy, chắc chắn sẽ có kẻ đưa tin cho Hoàng thượng hoặc dâng sớ trên triều. Dù nhằm vào ai, chuyện này chắc chắn sẽ bị công khai.
Chỉ cần chuyện bị lộ, tất yếu sẽ dẫn đến đối chất. Kế này coi như thành công.
Thẩm Yến hít sâu một hơi: “Người đó nhất định phải rất hiểu tính cách của ta.”
Hiểu y và Tiêu Triệt từng thân thiết ra sao, hiểu y dù phải mất mạng cũng muốn làm rõ chuyện này, hiểu y chắc chắn sẽ “biết núi có hổ mà vẫn leo lên.”
“Nếu thành công thì một mũi tên trúng ba đích. Nếu không thành, cũng không tổn thất gì.” Xuân Sơn lẩm bẩm: “Vậy ai là người hiểu rõ công tử như thế?”
Thẩm Yến như thể bị rút cạn sức lực, từ từ ngồi xổm xuống, thì thầm: “Ai là người đó đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là chuyện vu cổ có thể chỉ là giả. Sự thật luôn bị che giấu, làm sao lại bị đem ra làm công cụ? Đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.”
Y không còn là Thẩm Yến của năm năm trước, y không còn cảm thấy giận dữ hay oán hận vì bị người ta bày mưu tính kế. Thay vào đó, y chỉ cảm thấy boàng hoàng. Nếu chuyện vu cổ chỉ là một cái bẫy, thì chuyện năm đó…
Thẩm Yến chỉ thấy trong lòng chua xót, tưởng rằng sẽ tìm được ánh sáng cuối con đường, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ngõ cụt.
“Đừng vội đưa ra kết luận.” Tiêu Triệt lên tiếng.
Thẩm Yến ngước đôi mắt đầy mông lung lên nhìn Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt nhìn vào đôi mắt bàng hoàng thất thố ấy, trong lòng bỗng nhói đau. Hắn quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Chưa đến phút cuối, không được nhụt chí.”
"Ngươi..." Thẩm Yến đỏ hốc mắt, môi ngập ngừng vài cái, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
“Đứng lên.” Tiêu Triệt đưa tay về phía y.
Thẩm Yến cúi đầu, không nhúc nhích.
Tiêu Triệt xoay bánh xe đến trước mặt y, lần nữa đưa tay ra: “Đứng lên.”
Thẩm Yến nhìn bàn tay gầy guộc trước mặt, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng giọng run rẩy thốt lên: “Vân Dực, ta sợ.”
Vân Dực, ta sợ…
Ngón tay Tiêu Triệt khẽ cong lại, mắt nhắm nghiền.
Đã năm năm trôi qua, năm năm rồi…
Hắn vẫn không thể chịu được khi nhìn thấy y trong bộ dạng như thế này.
Tiêu Triệt rút tay lại, quay xe đi.
Nhìn bóng lưng của Tiêu Triệt, Thẩm Yến định đưa tay ra nhưng lại thu về, đúng rồi, y làm sao có phúc để chạm vào bàn tay ấy nữa chứ.
Tiêu Triệt im lặng, đi thẳng đến viện của Kiều Đình Chi. Kiều Đình Chi đang ngồi trong sân, dùng con rết để nuôi một con sâu mà hắn gọi là cổ trùng. Thấy Tiêu Triệt đến, hắn vội đứng dậy hành lễ.
Tiêu Triệt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi giúp ta làm một việc.”
“Vương gia cứ nói.”
“Đi gặp một người, nói với y rằng, nếu trúng cổ độc, bị hương dẫn thì sẽ thần trí không rõ, làm ra những chuyện trái với ý nguyện của mình.”
Kiều Đình Chi nhíu mày: “Chuyện này chẳng phải vẫn chưa điều tra rõ sao?”
Tiêu Triệt im lặng hồi lâu, rồi cụp mắt nói: “Cứ làm như ta nói đi.”
