Chương 13: Chương 13


Cô nói không có số của anh, bố cô quên cho, điện thoại của cô cũng hết pin tự tắt.
Không hiểu sao, anh lại cho cô số điện thoại riêng của mình.
Nhân lúc cô ăn no, đang dựa vào ghế uống nước, Hứa Minh Trạch đi thanh toán.
“Đi thôi, anh đưa em về, sau này đừng ở ngoài muộn thế này, con gái đi đêm một mình không an toàn.”
Anh gõ nhẹ vào đầu cô, đi trước ra cửa.
“Ơ? Đã thanh toán rồi à? Không phải nói em mời sao?”
Cô nhảy chân sáo, chạy theo anh.
Hứa Minh Trạch không muốn tranh cãi về vấn đề vô nghĩa này.
“Nợ lại, lần sau tính tiếp.”
“Dạ.”
Hai người đi một đoạn đường, coi như tiêu hóa sau bữa ăn.
Trên đường đi về, hai người nói về chuyện học tập của cô, cô nói mọi thứ đều tốt, chỉ có quan hệ trong ký túc xá giống như đang chiến tranh.
Anh không muốn bình luận nhiều về bạn cùng phòng của cô, chỉ bảo cô làm tốt công việc của mình, thêm nữa, không có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người khác.
Cô gật đầu một cách nghiêm túc.
Tiễn cô gái nhỏ đi, Hứa Minh Trạch lại trở về căn nhà trọ lạnh lẽo.
Anh tắm xong, ra ngoài thì thấy tin nhắn cảm ơn vì bữa cơm của Lăng Vi.
Hai người cũng không kết bạn, chỉ nhắn tin nói chuyện một lúc rồi chúc nhau ngủ ngon.
Hứa Minh Trạch vui vẻ đặt điện thoại xuống, lòng thầm cảm thán: tuổi trẻ thật tuyệt.
Rồi lại nghĩ, dường như nhà này thiếu một nữ chủ nhân hoạt bát, nếu không sao lại không có chút sinh khí nào như vậy chứ?
Sau đó Trung Thu và Trùng Cửu, rồi cả Tết Dương lịch, đều là Lăng Vi mang quà đến, vì cô học đại học ở gần đó, đi lại khá tiện.
Cô sẽ nhắn tin trước cho Hứa Minh Trạch, lúc này anh sẽ tan làm sớm, đi siêu thị mua đồ, gọi cô đến vừa kịp giờ ăn.
Đương nhiên anh sẽ giữ cô lại ăn cơm.
Người ta nói một năm bắt đầu từ mùa xuân, nhưng Tết năm nay, dường như không mấy thân thiện với Hứa Minh Trạch.
Anh gói một phong bao lì xì đỏ thắm, đợi Lăng Vi đến để tặng cho cô.
Ai ngờ, lần này đến không chỉ có mình cô, phía sau còn có một cậu thanh niên cao ráo đẹp trai.
Hai người xách đầy đồ Tết, tay trong tay đến nhà anh. Lăng Vi chúc Tết anh:
“Chúc anh năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.”
Anh cười khổ trong lòng, hóa ra mình đến muộn rồi.
Thôi, cũng chỉ là rung động, trước khi lún quá sâu, vẫn nên rút lui kịp thời.
Để họ ngồi một lúc, anh vào phòng lấy chiếc nhẫn từ trong phong bao lì xì ra, rồi gói lại một phong bao y hệt.
Lăng Vi nhận được phong bao lì xì rất vui vẻ, trông như một con mèo nhỏ, đáng yêu đến mức ai cũng muốn cưng nựng. Cậu trai tên là A Tịch còn đưa cả phần của mình cho cô.
Hai phần lì xì, niềm vui gấp bội.
Cô lại nói thêm nhiều lời chúc tốt lành, nhưng càng nói, lòng Hứa Minh Trạch lại càng chua xót.
Anh không giữ họ lại ăn cơm, sau khi tiễn họ đi, anh về nhà cha mẹ, nơi đó đông vui hơn.
Anh nhìn Hứa Tiểu Muội cùng một đám trẻ con đang chơi đùa dưới lầu, lòng thở dài: “Tết năm nay, chẳng vui chút nào.”
Sau đó, Lăng Vi lại đến vài lần, nhưng Hứa Minh Trạch đều kiếm cớ tránh mặt.
Anh sợ gặp cô nhiều, lại càng muốn nhiều hơn.
