Chương 25: Chương 25


Dù tôi muốn chuyển ra ngoài ở, hay ở ký túc xá, Hứa Minh Trạch đều khéo léo từ chối.
“Vi Vi, anh đã hứa với bác trai bác gái sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở đây, anh biết giải thích thế nào với họ chứ?”
“Vi Vi, anh phải đi làm ban ngày, cuối tuần còn phải đi học. Mỗi ngày còn phải đưa em về nhà ăn cơm, em coi như thương xót anh Hứa, đừng để anh chạy đi chạy lại nữa mà.”
“Vi Vi, Đào Đào muốn dọn đến ở với em.”
……
Ban đầu chỉ có hai người khác giới sống chung, dù có chút bất tiện nhưng cũng không gây ra khó xử. Hứa Minh Trạch luôn rất quan t@m đến cảm giác của tôi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi hiểu lầm.
Khi em gái anh ấy đến, mỗi ngày tôi đều đỏ mặt vài ba lần, cô bé hiểu rõ tính cách của tôi, mỗi lần đều làm tôi vui vẻ.
Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt được liệu lý do của Hứa Minh Trạch đã đủ thuyết phục, hay chính bản thân tôi cũng không muốn rời đi.
Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tránh mưa, tránh gió của tôi mỗi khi muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Được sưởi ấm, được vui vẻ, dường như dù thế giới ngoài kia có đảo lộn ra sao đi chăng nữa, thì nơi này luôn có một ngọn đèn chờ tôi trở về.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.
Một tối nọ sau khi ăn cơm xong, Hứa Minh Trạch đang rửa bát trong bếp, điện thoại của anh ấy trên ghế sofa lại liên tục rung, Đào Đào đi tắm, tôi thuận tay muốn cầm lên đưa cho anh ấy.
Điện thoại vừa cầm lên liền không rung nữa, trên màn hình khóa hiện lên thông báo tin nhắn khiến tôi ngẩn người.
Hình đại diện này?
Là tôi chụp để gửi cho ai đó, anh ấy thấy đẹp, liền để làm hình đại diện.
Tôi do dự lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho “người anh tốt bụng” trong danh sách:
“Anh có ở đó không?”
Điện thoại trên sofa ngay lập tức hiện lên một tin nhắn: “Anh có ở đó không?”
Còn có một tài khoản khác với ảnh đại diện giống tôi, nhưng tên là Mèo.
Tôi không tin, nên nhắn thêm vài tin nữa hỏi tình hình gần đây của anh ấy.
Chiếc điện thoại đó ngay lập tức “sao chép” lại.
Tôi như không tin vào mắt mình, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, lén lút quay về phòng, nhiều lần suýt không cầm nổi điện thoại, tay run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số liên lạc của anh ấy.
Đến ngày khai giảng, tôi mới biết rằng anh ấy có hai số điện thoại, một cho công việc và một cho cá nhân, nhưng tài khoản WeChat của anh ấy cũng có hai loại, ai mà ngờ tôi lại kết bạn với cả hai.
Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại tương ứng với hai tài khoản WeChat.
Thảo nào, người tốt bụng này từ khi học cao học đã dần dần không thể liên lạc được.
Thảo nào Hứa Minh Trạch lại hiểu rõ sở thích, bệnh tình, tính cách của tôi ngay từ đầu.
Lúc này, dù tôi là người bị “tính kế”, nhưng không cảm thấy giận dữ vì bị “lừa dối”, chỉ có sự đau lòng dành cho anh ấy.
Tôi không phải là một con người sắt đá. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc mà nói, anh ấy đã làm quá nhiều rồi, đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện như vậy, liệu có đáng không?
Tôi chưa từng cho anh ấy bất kỳ sự đáp lại nào!
Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách, sau vài giây khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.
“Xin lỗi, dạo này bận học nhiều quá, không để ý đến WeChat, nhưng qua giọng điệu nhắn tin của bạn, có vẻ bạn đã hồi phục khá tốt, chúc mừng nhé!”
Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa, hai người lại giả vờ như không biết đến sự tồn tại của nhau, nói chuyện với nhau qua tin nhắn một cách thân quen mà xa cách, đã nhắn qua nhắn lại hàng chục tin.
Tôi nói gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, anh ấy đề nghị tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.
Tôi nói được.
Bên kia không gửi tin nhắn nữa.
Một lát sau, có người gõ cửa, Hứa Minh Trạch bưng một cốc sữa nóng đứng trước cửa:
“Vi Vi, Đào Đào nói dạo này con bé mất ngủ, anh làm thêm sữa nóng, em cũng uống một cốc đi, tối sẽ ngủ ngon hơn.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi nhận lấy cốc sữa, chụp ảnh gửi tin nhắn và viết:
“Wow, hạnh phúc quá, vừa mới được người ta mang cho cốc sữa nóng nè.”
Hứa Minh Trạch bình thản liếc nhìn điện thoại của anh ấy, ngẩng đầu mỉm cười với tôi:
“Vi Vi, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”
“Anh cũng vậy.”
Tôi từ từ đóng cửa lại, lén nhìn qua khe cửa thì thấy anh ấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin.
Điện thoại tôi rung hai cái:
“Người đó có lẽ rất quan t@m đến bạn.”
Tôi đáp:
“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nói thật, anh ấy đã giúp tôi chữa trị trầm cảm, anh ấy còn nói ảnh thích tôi.”
Rồi tôi thử hỏi anh ấy:
“Anh nói tôi có nên ở bên anh ấy không?”
Bên kia qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống thì điện thoại nhảy ra một tin nhắn.
