1. Truyện chữ
Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 28: Chương 28

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Tôi muốn đi, anh ta lại giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không buông, tôi đá mạnh một cái, anh ta liền ngã ngồi xuống đất.

Anh ta ngồi dưới đất, đập mạnh đầu hai lần, mắt đỏ hoe ngẩng lên hỏi tôi:

“Vi Vi, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?”

Tôi khó chịu cởi áo khoác ra, ôm vào lòng:

“Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ có thể là anh em, ngoài ra không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”

Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, bỗng nhiên có một lực mạnh kéo tôi lại, rồi anh ta ôm chặt lấy tôi.

“Vi Vi, cho anh ôm một chút, chỉ một chút thôi.”

“Vi Vi, em nhất định phải hạnh phúc.”

Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh ta, tự tin nói:

“Nhất định sẽ như vậy, A Trạch của tôi sẽ làm được, tôi sẽ hạnh phúc hơn bất cứ ai.”

“Vậy, vậy thì tốt.”

Đôi tay đã từng nắm chặt suốt hơn hai mươi năm qua, cuối cùng không thể thắng được sự thay đổi của con người, từ từ buông tay tôi ra, nhưng tôi cũng không còn cảm thấy đau buồn nữa.

Bởi vì, hạnh phúc đang chờ đợi tôi ở phía trước.

Ra khỏi tòa nhà, tôi lập tức nhắn tin cho Hứa Minh Trạch:

“Anh Hứa, sổ hộ khẩu nhà ở chỗ em…”

Bên kia phản hồi ngay lập tức: “Đến ngay đây!”

….

Chuyện Hứa Minh Trạch có hai tài khoản WeChat, ban đầu tôi định giả vờ không biết, nhưng sau đó phát hiện ra một lợi ích.

Những chuyện không tiện nói với anh Hứa, tôi có thể kể với “anh trai tốt bụng”.

Ví dụ, tôi thèm ăn cổ vịt cay, nhưng anh Hứa không ăn cay, tôi nói một lời với “anh trai tốt bụng”, ngày hôm sau trên bàn ăn đã có món đó.

Ví dụ, tôi than thở với “anh trai tốt bụng” rằng anh Hứa quá mức ân cần với tôi, thực ra tôi cũng không yếu đuối đến mức không thể tự lo cho bản thân được. Sau khi nói vậy, hành động của Hứa Minh Trạch đã trở nên tự nhiên hơn.

Lại nữa, tôi muốn tặng quà cho anh Hứa, nhưng không biết chọn gì, bèn giả vờ hỏi ý kiến, từ “anh trai tốt bụng” mà có được câu trả lời.

……

Cho đến một ngày, tôi vô tình trả lời nhầm tin nhắn từ tài khoản chính qua tài khoản phụ, bị anh Hứa phát hiện, anh đã “đánh đập” tôi một trận.

Sau buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, chúng tôi định đi chơi, rõ ràng là chuyến du lịch tốt nghiệp của tôi, Hứa Minh Trạch cứ khăng khăng là tuần trăng mật đính hôn của anh ấy.

Đúng vậy, anh ấy bị hoãn tốt nghiệp, haha…

Sau khi đính hôn, tôi dọn về nhà, Hứa Minh Trạch nói ngày khởi hành sẽ đến đón tôi.

Đêm trước ngày khởi hành, Lục Xuyên Tịch nhắn tin cho tôi, nói có đồ cần đưa cho tôi, bảo tôi lên lầu lấy.

Tôi định duy trì mối quan hệ anh em hòa hợp, để bố tôi và dì Lục có thể yên lòng tuổi xế chiều.

Anh ta mở cửa, tôi vào trong nhưng phát hiện căn phòng không bật đèn, tối om có chút đáng sợ.

“Sao không bật đèn?”

Tôi lẩm bẩm, trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ vấn đề tâm lý của anh ta nặng thêm?

“Ồ, quên mất.”

Giọng điệu nhạt nhẽo, không có chút khác thường.

Ba tháng trước, Lục Xuyên Tịch đại diện trường tham gia diễn đàn học thuật của một trường đại học ở châu Phi, đây là một dự án giao lưu quốc tế giữa hai trường, không ngờ trên đường đi xe buýt bị cướp có vũ trang uy hiếp, anh ta bị bắt làm con tin suốt bảy ngày.

Trường học khẩn cấp liên hệ với đại sứ quán nước ta tại địa phương, đại sứ quán phối hợp với cảnh sát địa phương, giải cứu nhóm con tin.

Có lẽ vừa đi qua ranh giới sinh tử, khi anh ta trở về, cả người đều gầy guộc, hốc mắt sâu hoắm, mặt mày nhợt nhạt, tinh thần suy sụp không nói một lời, làm mọi người đều sợ hãi.

Không ai biết anh ta đã trải qua những gì ở châu Phi, anh ta không nói nửa lời, trường học cho anh ta nghỉ, cả ngày anh ta giam mình trong phòng không ra ngoài làm dì Lục lo lắng, nước mắt như mưa.

Bạch Nguyệt Nguyệt đến tìm vài lần nhưng đều bị anh ta đuổi đi, từ đó không đến nữa.

Sau đó, tôi không chịu nổi, giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho anh ta, từ đó anh ta dần dần ra ngoài, thậm chí bắt đầu nghiên cứu.

Chỉ là, cả người anh ta trông rất u ám, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người khác khiến người ta vô cùng sợ hãi.

background
TrướcSau