1. Truyện chữ
Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 29: Chương 29

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Chỉ là, cả người anh ta trông rất u ám, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người khác khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Nhưng hành động thường ngày lại không có gì quá đáng xảy ra.

Tôi bật đèn, anh ta đứng ở giữa phòng khách, cầm một cái hộp giấy được bọc kỹ.

Lại là ánh mắt nhìn chằm chằm đó, tôi nuốt nước bọt, dũng cảm bước lên, nhận lấy đồ:

“Cảm ơn anh trai.”

“Lẽ ra phải đưa cho em từ lâu rồi, nhưng bây giờ cũng không muộn.”

Bố tôi và dì Lục xuống dưới đánh bài, cả hai đều mang theo chìa khóa, cũng không có gì bất tiện, vì vậy tôi gật đầu.

Anh ta rót cho tôi một ly nước, tôi không nghi ngờ gì, nhận lấy uống một ngụm.

“Cảm ơn.”

“Đã gọi một tiếng anh trai thì cũng không cần phải khách sáo như thế.”

Anh ta rót cho mình một ly, nhưng không uống.

Tôi uống thêm một ngụm để che giấu sự ngượng ngùng, cười cười:

“Chính vì là người nhà, càng phải nói cảm ơn, không phải sao?”

“Người nhà?”

Anh ta lẩm bẩm, như đang nghiền ngẫm hai từ này:

“Chúng ta có thể trở thành người nhà sao?”

“Bây giờ chúng ta không phải là người nhà sao? Anh là anh trai, tôi là em gái.”

Tôi cúi đầu uống thêm một ngụm nước, tránh ánh mắt của anh ta.

“Nhưng anh không muốn làm anh trai của em nữa!”

Anh ta đột nhiên đứng dậy làm tôi giật b.ắ.n mình, tôi mất ba giây mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

“Bố và dì sắp về rồi, muộn quá rồi, tôi phải về.”

Tôi đặt cốc xuống định đi.

“Về? Vi Vi định đi đâu? Đây không phải là nhà của em sao?”

Anh ta chặn đường tôi, bóp chặt eo tôi, đẩy tôi xuống ghế sofa, cố gắng hôn tôi.

“Anh điên rồi! Lục Xuyên Tịch, tôi coi anh là anh trai, anh lại đối xử với em gái mình như thế này ư?”

Tôi sợ hãi đến mức toàn thân nổi da gà, dạ dày cuộn trào, không nghĩ ngợi mà đá đ.ấ.m anh ta.

“Ai muốn làm anh em với em!”

Anh ta hét lớn, đè chân tôi không cho tôi cử động, tay cố gắng luồn vào áo tôi.

“Không được!”

Tôi hét lên, đẩy tay anh ta ra, cào cấu, thậm chí dùng đầu đập anh ta:

“Lục Xuyên Tịch, anh biết rõ tôi sợ nhất điều gì, nếu anh còn lương tâm, thì dừng lại ngay!”

“Không thể dừng được nữa, Vi Vi, bởi vì một phần khác trong anh không muốn dừng.”

Tôi muốn vùng lên phản kháng, nhưng điều kinh khủng là mắt tôi bỗng trở nên mờ mịt, đầu óc quay cuồng, chân tay dần trở nên yếu ớt.

Ký ức đêm mưa hôm đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Nước này có vấn đề…

“Lục Xuyên Tịch, anh buông tôi ra, buông tôi ra.”

Tôi vừa khóc vừa hét lên, cổ họng đau rát, giọng cũng khàn đặc.

“Anh biết rõ tôi ghét nhất điều gì, vậy mà anh lại cố tái hiện nó, anh từng là người thân thiết nhất với tôi, tại sao anh lại làm như vậy?”

Trong lòng đau đớn như đang rỉ máu.

Dù tôi có khóc lóc, thậm chí đe dọa báo cảnh sát, gần như quỳ xuống cầu xin anh ta, Lục Xuyên Tịch vẫn im lặng bế tôi lên, đưa tôi vào phòng ngủ của anh ta.

“Vi Vi, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu, tôi chỉ không muốn em kết hôn với người đàn ông đó. Nhẫn nhịn một đêm thôi, qua đêm nay là ổn rồi.”

“Sau ngày mai, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Anh ta bắt đầu cởi áo tôi.

Ngày mai? Ngày mai nếu gia đình thấy tôi nằm không một mảnh vải trên người với anh trai trên danh nghĩa này, họ sẽ nghĩ gì?

Hứa Minh Trạch sẽ nghĩ gì?

Dù anh ấy có muốn tin tôi, một khi chuyện này bị lộ ra, gia đình anh ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào, cuộc hôn nhân này liệu có còn cứu vãn được không?

Vì tôi, Hứa Minh Trạch sẽ phải chịu đựng bao nhiêu áp lực?

Khi dây lưng bị tháo ra, tôi nhục nhã đến mức muốn chết.

Lục Xuyên Tịch, anh ta đã bên tôi hơn hai mươi năm, cuối cùng lại làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác. Anh ta biết rõ điều tôi sợ nhất, ghét nhất, lại dùng chính cách đó để xát muối vào trái tim tôi lần nữa.

background
TrướcSau