Chương 32: Chương 32


Bầu trời bên ngoài xanh thẳm, mây trắng trôi lững lờ, thỉnh thoảng có một con chim bay qua, hướng tới nơi xa xôi chưa biết.
Giống như mùa hè năm tôi mười tám tuổi, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng đuổi theo bóng cây, gió mát mang theo hy vọng về tương lai.
Khi đó có những chàng trai chờ đợi, có những cô gái trưởng thành, có người đang chờ gặp nhau.
Hết thảy mọi thứ đều vừa vặn, tựa như bây giờ vậy.
Ngoại truyện – Lục Xuyên Tịch
Về mối tình này, Lục Xuyên Tịch thường xuyên bị giằng xé, anh vừa không muốn buông bỏ, vừa không thể chấp nhận việc Lăng Vi bị c**ng bức.
Cũng không thể chấp nhận mình lại là một kẻ hèn nhát.
Anh nghĩ mình có thể vượt qua rào cản tâm lý này.
Nhưng ngay từ đầu anh đã chọn cách trốn tránh.
Khi chuyện xảy ra, mẹ anh từng hỏi anh về Lăng Vi, anh lại nghĩ đến đêm mưa hôm đó… khách sạn nhỏ… giường lớn…
Vì vậy theo bản năng anh phủ nhận, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.
Trong sự giằng co, cuối cùng anh vẫn quyết định dứt khoát, chọn cho hai người một kết cục – chia tay trong hòa bình, mỗi người một nơi.
Anh nghĩ, mình đã làm hết sức.
Dù sao khi chuyện xảy ra, anh không hề bỏ rơi Lăng Vi, sau đó còn tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau.
Nhưng sự chăm sóc này là vì tình yêu? Hay là vì trách nhiệm đây?
Hoặc là để cho sự ra đi của mình có lý do chính đáng?
Thậm chí đến bản thân Lục Xuyên Tịch cũng không thể phân biệt rõ.
Giống như lúc Lăng Vi đau lòng đề nghị chia tay, anh đã tức giận và nổi trận lôi đình với cô khi cô đang yếu đuối.
Nhưng điều này rốt cuộc là do anh bực tức vì không được người mình yêu tin tưởng, hay là vì anh xấu hổ và giận dữ khi bị nói trúng tim đen?
Anh vẫn chẳng thể nào phân biệt rõ.
Hoặc có thể nói, anh căn bản không dám phân biệt rõ ràng, vì một khi làm vậy, anh sẽ phải phơi bày bản chất thật sự, phơi bày tất cả những gì không hoàn hảo của mình trước mắt mọi người.
Lục Xuyên Tịch, người luôn theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối, làm sao có thể thừa nhận rằng mình không hoàn hảo, thậm chí còn rất hèn hạ.
Anh nghĩ, đời người mờ mịt cũng là một cái phúc, có những việc nhìn quá rõ ràng chỉ khiến con người ta càng đau khổ và giằng xé.
Vì vậy, anh đã chọn cách trốn tránh để đổi lấy an ổn.
Ở bên Bạch Nguyệt Nguyệt là quyết định đã được anh cân nhắc kỹ lưỡng, thứ nhất là vì Bạch Nguyệt Nguyệt thích anh và họ cùng chuyên ngành, thứ hai vì anh đã đến tuổi cần lo cho chuyện lớn của đời người.
Còn có một lý do nữa, là vì Bạch Nguyệt Nguyệt có vài nét giống với Lăng Vi ngày xưa.
Đưa Bạch Nguyệt Nguyệt về nhà, đó là một sự tuyên bố ngầm với Lăng Vi: chúng ta không phải là người yêu.
Vì không phải là người yêu, nên không tồn tại chuyện chia tay.
Anh và Lăng Vi chỉ là quay lại đúng vị trí của mình.
“Bởi vì trước đây luôn coi em như em gái, nên mới đối xử với em rất tốt, chỉ tiếc rằng khi còn trẻ không hiểu chuyện, đã vô tình nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu, cũng khiến em hiểu lầm.”
“Bây giờ hiểu ra rồi thì phải sửa sai, nên chúng ta hãy trở về đúng vai trò của mình.”
Từ đầu đến cuối, Lục Xuyên Tịch chưa bao giờ là người chủ động đề nghị “chia tay”, dĩ nhiên không được coi là kẻ vô tình bạc bẽo.
Anh nghĩ rằng, thân phận anh em trên danh nghĩa, theo thời gian, anh và Lăng Vi sẽ thích nghi. Đợi đến khi cả hai có cuộc sống riêng, có lẽ dần dần cũng sẽ không còn qua lại, chỉ gặp mặt nhau vào những dịp lễ Tết.
Anh không sợ Lăng Vi ghét anh, vì dù tình cảm và ký ức có sâu đậm đến đâu, thì cũng sẽ phai nhạt dần theo thời gian, cuối cùng sẽ trở nên bình thường hoặc chỉ còn lại những mảnh vỡ.
Anh tập trung vào việc yêu đương với Bạch Nguyệt Nguyệt, cố tình không để ý đến tình hình của Lăng Vi.
Mẹ anh cũng rất hài lòng với Bạch Nguyệt Nguyệt.
Thời gian thấm thoát trôi qua, anh nghĩ rằng cuộc sống cứ bình lặng như vậy, không có sóng gió gì, thì làm gì có nhiều chuyện để khắc cốt ghi tâm.
Chỉ là, đôi khi bồi hồi nhớ lại những ngày thơ ấu, trong lòng anh vẫn còn chút nuối tiếc.
Lục Xuyên Tịch sống trong yên bình, “không thấy” Lăng Vi đang gánh nặng bước đi.
