Chương 9: Chương 9


Không nhớ rõ là từ khi nào họ bắt đầu tin vào đạo Thiên Chúa.
Tôi đặt một bộ nội y trên mạng, trốn trong phòng ngủ của Lục Xuyên Tịch đợi anh về.
Tôi muốn trao bản thân cho anh, muốn hoàn toàn ở bên anh.
Nhưng điều tôi nhận được không phải là sự ngạc nhiên và yêu thương, ánh mắt của anh khi lật chăn lên, tôi cả đời cũng chẳng quên được.
Khinh bỉ, ghê tởm, không tin nổi, thất vọng, phẫn nộ…
Anh trách tôi học đâu ra những thủ đoạn bẩn thỉu này, nói tôi trông như một người phụ nữ lẳng lơ, không có lòng tự trọng.
Chúng tôi đã có cuộc cãi vã dữ dội nhất từ trước đến nay.
Thật khó tưởng tượng, một người luôn dịu dàng như Lục Xuyên Tịch, lại có ngày cãi nhau đến đỏ mặt với một người phụ nữ. Người phụ nữ vinh hạnh đó chính là tôi.
Tôi không cầu xin anh thay đổi ý định, như thế chỉ làm tôi cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp.
Tôi trực tiếp hỏi anh: “Có phải anh thấy em rất bẩn không?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em nghĩ về anh như vậy à?”
Tôi nói lời hứa không chia tay ngày xưa, là anh nói nhảm khi ăn quá nhiều hả?
Anh nói rất nhiều, gì mà coi tôi như em gái, gì mà tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhầm lẫn giữa sự đồng hành và tình yêu, gì mà lời hứa lúc đó chỉ để giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi đau thương và trầm cảm…
Tôi không thể nghe thêm nữa, trực tiếp tát anh một cái, nhục nhã chạy về nhà.
Tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ suốt đêm, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ Lục Xuyên Tịch rất thích chơi lego, nhưng lúc đó lego không rẻ, anh hàng xóm chuyển nhà tặng anh một bộ lego hiếm, anh lại đưa nó cho tôi.
Anh nói anh không thích dùng đồ đã qua tay người khác, chỉ có những thứ hoàn toàn mới từ đầu đến cuối, mới thực sự thuộc về mình.
Tôi nhớ đến một trang web hỏi đáp, có người từng hỏi một câu như này: “Bạn có lấy một cô gái từng bị cưỡng h.i.ế.p không?”
Lượt xem và lượt quan tâm rất cao, nhưng lại rất ít người trả lời, thậm chí có người thẳng thừng nói không.
Lúc đó tôi còn nghĩ, Lục Xuyên Tịch chắc chắn không phải người như vậy, sau đó anh cũng thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai, chỉ không ngờ lại nhanh chóng bị thực tế vả một cái đau đớn thế này.
Tôi nhớ hồi cấp ba, thầy giáo giảng đến bài “Mưa”, để học sinh trả lời câu nào ấn tượng nhất, hầu hết mọi người đều trả lời: “Cô gái say đắm…”
Chỉ có tôi đứng lên nói: “Những ngày cùng chơi đùa, cười nói vui vẻ, hứa hẹn thủy chung, không nghĩ sẽ phản bội…”
Hồi tưởng lại những niềm vui thời trẻ, nụ cười và cả những lời thề.
Tại sao lại cho rằng người đó sẽ thất hứa chứ?
Tại sao hồi nhỏ lại cảm thấy câu nói đó rất đau đớn?
Đó là số phận đang nhắc nhở tôi sao?
Trong đêm tĩnh lặng, tôi khóc nức nở.
Nhưng chẳng còn ai đến dỗ dành tôi nữa.
Số phận dường như chưa muốn dừng lại việc chơi đùa với tôi, lại tiếp tục bày ra một trò cười khác.
