Chương 24: Không tệ với bản thân


Chỉ một câu nói ấy thôi đã dập tắt một nửa ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong lòng Trác Trí Hiên, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu.
Quen biết mười năm, Trần Vãn chưa từng thấy bạn mình tức giận đến mức này. Nghĩ một lúc, cậu giơ tay đặt lên vai Trác Trí Hiên, lực đạo không mạnh, nhưng câu nói tiếp theo lại đè nặng lên tim hắn như một ngọn núi.
"Cậu có biết mười sáu năm trước, người đứng đầu ở Tiểu Lãm Sơn là ai không?"
Ánh mắt Trác Trí Hiên chấn động, nhìn thẳng vào Trần Vãn, môi khẽ mấp máy.
"Cậu..."
"Phải." Trần Vãn đón nhận ánh nhìn của hắn, thẳng thắn thừa nhận, "Đây là bước gần nhất mà tôi có thể tiến đến." Dù không chắc có thể thực sự thành công.
Không muốn dựa vào quan hệ của Triệu Thanh Các để làm ăn chỉ là một phần lý do, quan trọng hơn là cậu không muốn bỏ qua La Càn Sinh.
Trác Trí Hiên nhìn Trần Vãn, nhất thời không thể nói nên lời.
Thì ra cậu chưa từng quên. Có lẽ, dù chỉ một phút, một giây cũng chưa từng.
Trong huyết mạch của Trần Vãn chảy cuồn cuộn một mối thù hận điên cuồng và u tối, chỉ là bị đạo đức và phẩm hạnh của cậu kìm nén lại, điều này Trác Trí Hiên đã biết từ khi mới quen cậu.
Trần Vãn là người có thể thản nhiên giẫm nát kẻ bắt nạt mình đến gãy xương.
Năm chín tuổi, cậu dùng kéo đâm xuyên bàn tay Liêu Toàn.
Năm mười hai tuổi, cậu phóng hỏa thiêu rụi Tiểu Lãm Sơn.
Năm mười ba tuổi, cậu đánh nhau với Trác Sinh Yên vì hắn mà không hề nương tay, đến tận bây giờ, mười bốn năm sau, Trác Sinh Yên vẫn phải tránh đi mỗi khi nhìn thấy cậu.
Năm mười lăm tuổi, tại buổi tiệc, cậu lạnh lùng đứng nhìn bà cả nhà họ Trần phát bệnh nhồi máu não, ngã xuống vườn hoa mà không nói một lời. Nếu phát hiện muộn hơn một chút, bà ta đã không thể cứu được nữa.
Con người rất phức tạp, nửa này là quỷ, nửa kia là Phật. Trác Trí Hiên không biết điều gì đã tạm thời trói buộc sự lạnh lùng, tàn nhẫn và điên cuồng trong Trần Vãn, giúp cậu khoác lên mình lớp vỏ của một người dịu dàng, thiện lương, để có thể sống như một con người bình thường.
Thậm chí nhiều lúc, cậu còn có xu hướng làm quá lên. Trần Vãn là một người thích hy sinh vì người khác, tất nhiên là chỉ giới hạn trong phạm vi bạn bè và người thân.
Nhưng càng trưởng thành, Trác Trí Hiên càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, thế nên sau này mới có sự xuất hiện của Monica.
Sau một hồi trầm mặc.
"Dù là như vậy,"Trác Trí Hiên nghẹn giọng, bực bội châm điếu thuốc, "Dù là như vậy, chuyện lớn như thế này, cậu cũng không thể cứ một mình đơn thương độc mã làm mà không nói một lời, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Thực ra cả hai đều hiểu rất rõ, muốn giành một dự án có thể nhờ đến nhóm Đàm Hựu Minh, nhưng nếu dính đến việc kéo sập một quan chức, bản chất lại hoàn toàn khác.
Thế gia đại tộc, lợi ích đan xen, chuyện này đối với Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên đều không phải chuyện nhỏ, không ai có mối giao tình đủ sâu để có thể nhúng tay vào mức độ này.
Trần Vãn cũng tuyệt đối không thể đẩy Trác Trí Hiên vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Nhờ đến Đàm Hựu Minh hay Thẩm Tông Niên chẳng khác nào đẩy họ vào thế bất nhân bất nghĩa, khiến họ khó xử, giúp cũng khó, mà không giúp cũng khó.
Trần Vãn không làm loại chuyện đó, đây là món nợ cá nhân của cậu, có thể trả thì tự tay xóa bỏ, không thể trả thì cũng không cần liên lụy người vô can.
Quan trọng nhất là, cậu tuyệt đối không thể để ai biết chuyện ở Tiểu Lãm Sơn, đặc biệt là Triệu Thanh Các.
May là sau này Tiểu Lãm Sơn xảy ra một vụ án mạng, cơ quan quản lý vào cuộc điều tra, càng đào càng sâu, động chạm đến quá nhiều lợi ích. Những khoản nợ cũ mười sáu năm trước sớm đã được bảo mật tuyệt đối, thời gian chôn vùi tất cả, giờ dù có người muốn tra xét cũng không dễ dàng.
Vậy nên, quá khứ của Trần Vãn cũng được đóng kín theo, khiến cậu tạm yên lòng.
Tàn thuốc rơi đầy đất, không ai lên tiếng, sự im lặng như có trọng lượng, nặng nề đè lên cả hai người. Trác Trí Hiên không biết mình nên nói gì với Trần Vãn, hay còn có thể nói gì.
Những chuyện Trần Vãn đã quyết định, người khác không thể thay đổi, cũng không thể nhúng tay vào.
Triệu Thanh Các không thể, huống chi là Trác Trí Hiên.
Cho đến khi điếu thuốc trên tay cháy hết, Trác Trí Hiên mới nuốt khan, giọng nói mệt mỏi và bất lực: "A Vãn, có thể đối xử tốt với bản thân một chút không?"
Đây là câu duy nhất hắn có thể nghĩ ra sau một hồi lâu không biết nên nói gì, và cũng là yêu cầu duy nhất của hắn dành cho Trần Vãn, thậm chí không thể nói là yêu cầu, chỉ là một lời cầu xin.
"Chuyện La Càn Sinh thì bỏ qua đi." Hắn không có tư cách hay lập trường để khuyên bảo, không trải qua nỗi đau của người khác thì đừng khuyên họ phải bao dung, nhưng, Trác Trí Hiên dập tắt điếu thuốc, nói tiếp: "Nhưng về chuyện làm ăn, sau này đừng lấy bản thân để đánh đổi nữa."
"Dự án này không được thì còn dự án khác, sau cái này còn có cái kia. Mỗi một dự án cậu đều muốn giành lấy, vậy cậu có làm xuể không? Cơ thể cậu chịu nổi không? Cậu nhìn lại mình xem, người không ra người, ma không ra ma. Tôi thực sự không biết, liệu có một ngày nào đó cậu sẽ..."
Trần Vãn mím môi, nhẹ giọng đáp: "A Hiên, tôi không tệ với bản thân đâu."
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Bỏ qua chuyện của La Càn Sinh, cậu vẫn sẽ làm thế này.
Hải Thị là một thành phố phồn hoa, vàng trải đầy đất, đâu đâu cũng là cơ hội, nhưng nơi này cũng ăn thịt người mà không chừa xương, dưới lớp vàng son là những bộ xương trắng lạnh lẽo. Cạnh tranh khốc liệt, trăm thuyền cùng tiến, ngàn người tranh giành, nếu thực sự chỉ biết an phận thủ thường thì làm gì còn chỗ để làm ăn?
Trần Vãn leo lên vị trí này đã không dễ dàng, thực sự không hề dễ dàng.
Thương trường như chiến trường, đầy rẫy cạm bẫy. Ở hải cảng phù hoa này, nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, đào thải không chừa một ai, những ô cửa kính sáng đèn suốt đêm ở Đại lộ Andrew, những tòa cao ốc CBD ở trung tâm không bao giờ nghỉ, những sân thượng trên tòa tài chính cao 170 tầng mỗi tháng đều có người nhảy xuống vì phá sản. Chỉ cần lơ là một chút, bị đào thải, bị vứt bỏ, bị chôn vùi, chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đến cả một cái tên cũng chẳng ai nhớ đến.
Biết bao đại gia sở hữu khối tài sản hàng tỷ cũng có thể sụp đổ chỉ trong một ngày, giống như ngọn núi đổ sụp trong chớp mắt. Vì vậy Trần Vãn chưa bao giờ dám lơ là, luôn suy xét cẩn trọng, đích thân trải nghiệm, tự mình chuẩn bị kỹ càng, chỉ sợ một phút bất cẩn sẽ bị cuốn vào dòng nước xiết của thương trường.
Dù đứng trên cây trúc cao vạn trượng, cậu cũng muốn tự mình đứng vững giữa cơn sóng dữ. Không cần quá gần người đó, nhưng ít nhất, có thể nhìn từ xa như ngắm mặt trời, thế cũng đủ khiến người ta mãn nguyện rồi.
Trác Trí Hiên xuất thân khác cậu, trải nghiệm cũng khác, không thể hiểu hay đồng tình với lựa chọn và cách làm của cậu, nhưng Trần Vãn không ép buộc, không bận tâm, cũng chẳng muốn giải thích nhiều.
Những điều đó không ảnh hưởng đến tình bạn chân thành giữa họ.
Càng ở trong chốn danh lợi phù hoa, Trần Vãn càng hiểu Trác Trí Hiên đáng quý đến nhường nào.
"Không phải cậu không biết chăm sóc bản thân." Trác Trí Hiên cười mỉa mai, "Nhưng Monica nói đã nửa tháng rồi cậu không đi lấy thuốc."
"Đúng vậy." Trần Vãn xoa trán, "Tôi đã xin lỗi Monica rồi, hẹn cuối tuần này nhất định sẽ đến, còn phiền cô ấy sắp xếp lại lịch. Nhưng lần này tôi đã ghi chú lại rồi, chắc chắn sẽ đi khám đúng giờ."
Lửa giận vừa nguôi trong lòng Trác Trí Hiên lại bùng lên: "Tại sao lúc nào cậu cũng nghĩ đến việc có làm phiền người khác hay không? Quan trọng là sức khỏe của cậu, không phải lịch làm việc của bác sĩ, cậu thực sự xem trọng chuyện này chứ?"
"Tôi tự biết mình thế nào."
"Biết gì mà biết." Trác Trí Hiên không còn tin tưởng cậu nữa, "Gửi cho tôi thời gian hẹn khám mới, tôi đích thân đưa cậu đi."
Cuộc hẹn tái khám được hẹn vào chủ nhật. Monica nói với Trác Trí Hiên rằng kết quả kiểm tra không khả quan lắm, hy vọng hắn có thể khuyên Trần Vãn giảm bớt thời gian làm việc, giảm áp lực tinh thần và quan tâm hơn đến thói quen sinh hoạt của bản thân.
Trác Trí Hiên đáp: "Khó lắm."
Monica bất lực: "Vậy ít nhất hãy để cậu ấy làm điều cơ bản nhất, đó là uống thuốc đúng giờ."
Trác Trí Hiên thở dài: "Tôi sẽ nói với cậu ấy."
.
Trên đường về, Trác Trí Hiên lái xe, nhắc đến việc Đàm Hựu Minh mời cậu tham dự buổi tiệc tối cùng ông trùm tàu biển, hỏi xem cậu có rảnh không, nếu mệt quá muốn nghỉ ngơi thì hắn có thể từ chối giúp.
Nhưng nếu Trần Vãn còn không xuất hiện, đám công tử kia rất có thể sẽ kéo đến tìm Trác Trí Hiên đòi người.
Trần Vãn cười, bảo hắn nói quá rồi.
Trác Trí Hiên bĩu môi: "Đến lúc đó tự cậu đi mà xem tôi có nói quá hay không."
Trần Vãn dường như sinh ra đã biết cách yêu thương người khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng mình sẽ được yêu.
Điều mà Trác Trí Hiên không biết là, một người chưa từng thực sự được yêu thì trong tâm trí họ vốn không tồn tại khái niệm ấy.
Trần Vãn vẫn chỉ cười không nói gì, giờ dự án đã ổn thỏa, cậu cũng thoát khỏi những ngày tăng ca quên ăn quên ngủ.
Suy nghĩ một lát, cậu vẫn cất lời: "Anh ấy sẽ đi chứ?"
Trác Trí Hiên đáp: "Quan tâm làm gì? Cậu muốn đi thì đi, không muốn thì đừng đi."
Trần Vãn cũng chỉ thuận miệng hỏi, rồi nói: "Đi." Vì Đàm Hựu Minh, cậu nhất định sẽ đi.
Những điều tốt đẹp mà Trần Vãn từng nhận được quá ít, nên chỉ cần ai đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ đáp lại gấp bội.
Lời tác giả:
Tính bé Vãn đúng là hơi cố chấp một chút.
