1. Truyện chữ
Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ

Chương 39: Chỉ có cậu được tặng thôi à?

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Triệu Thanh Các lái xe đến một nhà hàng ven đường trên phố Bồ Dã, nơi này có cửa sổ sát đất, bên ngoài là mặt biển đêm, ánh đèn không quá rực rỡ.

 

Trần Vãn cảm thấy ở đây không giống một nơi để họp bàn công việc, nhưng chỉ có hai người, không mang theo đội ngũ mà đến mấy chỗ phải uống rượu trắng giao tiếp thì cũng kỳ lạ.

 

Nhà hàng không lớn, khách cũng chẳng đông, nhưng lại rất có phong cách, những chiếc bàn nhỏ trang trí nến bên trên, ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí ấm áp, thích hợp để bạn bè trò chuyện.

 

Hai người ngồi đối diện nhau, đôi chân dài của Triệu Thanh Các co lại, không chạm vào Trần Vãn, thế nhưng cậu lại có cảm giác đôi chân mình bị bao vây trong khoảng trống nhỏ bé dưới bàn, khiến cậu không dám cử động bừa bãi.

 

Đối phương thản nhiên như không, vững vàng như núi.

 

Chỉ có cậu chột dạ, trong lòng có quỷ nên mới nhạy cảm.

 

Trần Vãn cố giữ nhịp tim bình ổn, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm biển đêm, nhưng qua tấm kính lại bắt gặp một đôi mắt tối đen đang dõi theo mình, ánh mắt ấy sâu thẳm, bình tĩnh, nhưng không nhìn thấy đáy.

 

Trái tim Trần Vãn lỡ một nhịp.

 

Không giống sư tử nữa.

 

Triệu Thanh Các…

 

Là sói.

 

Thủ lĩnh loài sói nâng ly một cách tao nhã, hướng về phía cậu: “Hợp tác vui vẻ.”

 

Trần Vãn cũng nâng ly đáp lại một cách xã giao: “Hợp tác vui vẻ.”

 

Món ăn được mang lên đầy đủ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn.

 

Họ chưa thân đến mức có thể nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng Trần Vãn không phải kiểu người để cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.

 

Triệu Thanh Các vẫn như trước, nghe nhiều hơn nói. Nhưng những kỹ thuật thăm dò ẩn ý và lời lẽ khéo léo thường dùng trên bàn đàm phán hôm nay lại không có tác dụng như mọi lần.

 

Trần Vãn trông có vẻ dễ gần và hay trò chuyện, nhưng gần như không chủ động nói về chuyện cá nhân. Cậu không đề cập đến sở thích, thói quen hay cuộc sống thường nhật, cũng không chủ động tìm hiểu về đời tư của Triệu Thanh Các, phần lớn cuộc đối thoại của cậu chỉ xoay quanh những lời bày tỏ, chúc mừng và mong đợi về dự án hợp tác.

 

“…”

 

Triệu Thanh Các đáp lại một câu được, rồi cùng cậu thảo luận về kế hoạch triển khai dự án trong thời gian tới, trao đổi một số ý kiến.

 

Dưới ánh đèn lung linh, nâng ly cạn chén, cả hai đều ôm tâm tư riêng, nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn nghiêm túc, không để lộ sơ hở nào.

 

Bữa tối kết thúc, Trần Vãn vào nhà vệ sinh, lúc ấy, Thẩm Tông Niên gọi cho Triệu Thanh Các, bảo anh đến trà trang.

 

Đàm Hựu Minh chắc chắn đang ở ngay bên tai Thẩm Tông Niên, bởi anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười và hơi thở của hắn.

 

Triệu Thanh Các chẳng bận tâm đ ến việc hắn nghe lén, chỉ bình thản nói: “Chưa xong việc.”

 

Thẩm Tông Niên khựng lại, không ngờ chỉ để ký một bản hợp đồng không quá phức tạp lại mất nhiều thời gian như vậy. Mặc dù đối với Khoa Tưởng, đây là một hợp đồng lớn, nhưng xét trên tổng thể dự án, nó chỉ là một mắt xích nhỏ trong một công trình khổng lồ.

 

Với tư cách là nhà đầu tư, hắn không quá quan tâm hay đặt nặng vấn đề này, chỉ cần người phụ trách đáng tin cậy là được.

 

Thẩm Tông Niên vỗ vai Đàm Hựu Minh, đợi hắn lại tiếp tục chơi bời rồi hỏi Triệu Thanh Các: “Thế nào rồi?”

 

Triệu Thanh Các: “Không biết.”

 

Thẩm Tông Niên nói: “Khó nói nhỉ.”

 

Triệu Thanh Các im lặng giây lát, rồi nói: “Cậu ấy lại bóc cua cho tôi.”

 

Thẩm Tông Niên: “… Cậu cũng giỏi đấy.”

 

Triệu Thanh Các không biết bản thân thực sự nghi hoặc hay chỉ đang cố tình tự hỏi, anh đặt chiếc khăn lau tay màu trắng xuống, dựa lưng vào ghế, nhất quyết hỏi: “Cậu ấy lúc nào cũng thế à?”

 

Thời gian Triệu Thanh Các quen Trần Vãn chưa đủ dài để phán đoán và phân tích hành vi của đối phương, còn Thẩm Tông Niên thì biết cậu lâu hơn.

 

“Thế là thế nào?”

 

“Chính là như vậy.”

 

Ngoan ngoãn phục tùng, muốn gì được nấy, không có vẻ gì là có cá tính riêng.

 

Cậu đối xử với ai cũng vậy sao?

 

Thẩm Tông Niên rất hiếm khi thấy Triệu Thanh Các như vậy, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Không hẳn.”

 

Hắn từng thấy Trần Vãn lịch sự nhưng dứt khoát từ chối những lời mời vô lý của người khác, cũng từng thấy cậu tránh né một cách thẳng thắn khi có ai đó cố tình tiếp cận quá mức.

 

Trần Vãn trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng không xu nịnh, cũng không yếu đuối, đây cũng là lý do Đàm Hựu Minh đánh giá cao cậu.

 

Triệu Thanh Các “ồ” một tiếng.

 

Thẩm Tông Niên khó mà không nhận ra chút đắc ý trong giọng anh, bèn dội gáo nước lạnh: “Cũng có thể là cậu ta sợ cậu, hơn nữa…”

 

“Bây giờ cậu là bên A của cậu ta.”

 

Triệu Thanh Các không nói gì, trong đầu chợt nhớ lại những lời Trần Vãn từng nói với Tống Thanh Diệu ở chùa Tịnh Liên.

 

Thẩm Tông Niên không hề nể nang mà tiếp tục: “Cậu không sợ là cậu ta không phải kiểu người đó à?”

 

Triệu Thanh Các chậm rãi nghiêm túc phản bác: “Tôi cũng không phải.”

 

Dù trong giới vẫn luôn đồn rằng anh không phân biệt nam nữ, nhưng thực ra ngay chính bản thân Triệu Thanh Các cũng không rõ ràng, bởi trong cuộc sống của anh chỉ có công việc.

 

Thẩm Tông Niên im lặng hồi lâu, hiếm khi có chút lương tâm mà nói một câu vì người khác: “Nếu cậu ta thực sự không phải thì đừng làm chuyện ngu ngốc.”

 

Triệu Thanh Các nghiêm túc suy nghĩ rồi lịch sự trả lời Thẩm Tông Niên: “E là không được rồi.”

 

“…” Thẩm Tông Niên nghĩ đến những thói quen hơi có phần bi3n thái của anh, bèn có ý tốt nhắc nhở: “Cậu ta không giống người khác đâu, Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên sẽ không để cậu muốn làm gì thì làm.”

 

Triệu Thanh Các chưa bao giờ bận tâm đ ến mấy chuyện này, cũng rất có tình có nghĩa mà đáp lại: “Vậy nên, tốt nhất là cậu ấy tự nguyện.”

 

“…”

 

Bữa tối kết thúc, Trần Vãn không có ý định để “bên A tương lai” của mình đưa về, dự định gọi tài xế đến đón, nhưng còn chưa kịp mở lời thì Triệu Thanh Các đã hỏi: “Có vội về không?”

 

Trần Vãn cứ tưởng anh muốn tranh thủ nói thêm về dự án, bèn đáp: “Không vội.”

 

Triệu Thanh Các nói: “Muốn đi dạo một chút không? Tôi còn nợ cậu một món quà, cậu nhớ chứ?”

 

Trần Vãn sững người. Cậu nhớ, luôn luôn nhớ, nhưng cứ ngỡ Triệu Thanh Các đã quên mất rồi.

 

“Chúng ta qua khu trung tâm thương mại SOGO nhé, hoặc cậu muốn đi đâu khác cũng được.”

 

Trần Vãn khẽ lắc đầu, đi đâu cũng được, cậu chỉ lo lắng một chuyện: “Anh ra ngoài như vậy có ổn không?”

 

Mặc dù an ninh trong nước chắc chắn tốt hơn nước ngoài rất nhiều, nhưng thân phận của Triệu Thanh Các đặc biệt, Trần Vãn không thể không cẩn thận. Cậu vẫn còn ám ảnh vụ ám sát xảy ra ở Ý mấy năm trước đến tận bây giờ.

 

Triệu Thanh Các thoáng cười nhạt, vừa xoay chìa khóa xe vừa bước ra ngoài: “Họ không nhận ra tôi đâu.”

 

Và thế là Trần Vãn bị nụ cười ấy thuyết phục, hoặc cũng có thể nói là bị mê hoặc.

 

Lúc đến đây, cậu chỉ lo kích động và căng thẳng, mãi đến bây giờ mới nhận ra một điều, kỹ năng lái xe của Triệu Thanh Các vô cùng thành thạo và sắc bén.

 

Có lẽ vì sợ trung tâm thương mại đóng cửa quá sớm, hôm nay anh lái xe lại có phần… hung mãnh.

 

Dù là khi khởi động hay vượt xe khác, cảm giác mang lại đều rất… quen thuộc, nhưng Trần Vãn không thể nhớ ra nó giống với cảnh nào. Đáng lý ra, cậu chưa từng thấy Triệu Thanh Các tự mình lái xe chứ đừng nói đến việc ngồi ở ghế phụ của anh.

 

Triệu Thanh Các dừng xe trước đèn đỏ, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, quay sang hỏi: “Tôi lái nhanh quá à?”

 

Trần Vãn hoàn hồn, mỉm cười nói không đâu.

 

Triệu Thanh Các nhìn chăm chú vào khóe môi hơi cong của cậu trong hai giây rồi rời mắt, vươn tay lấy chai nước, đúng lúc đèn xanh bật sáng, Trần Vãn vội nói: “Để tôi lấy cho.”

 

Triệu Thanh Các đưa chai nước cho cậu, đạp chân ga, đợi xe chạy qua ngã tư, đến một con đường lớn bằng phẳng, Trần Vãn mới vặn mở nắp chai, đưa nước cho anh.

 

Cậu cố tình cầm phần th@n dưới của chai nước, để chừa lại khoảng trống đủ rộng cho Triệu Thanh Các cầm, vô cùng chu đáo.

 

Nhưng có lẽ vì Triệu Thanh Các quá tập trung vào đường đi, tay hai người vẫn vô tình chạm vào nhau.

 

Tay của Triệu Thanh Các là bàn tay cầm súng, có vết chai sạn, ngón tay thon dài, mạnh mẽ. Vị trí trên mu bàn tay Trần Vãn bị chạm vào ngay lập tức như bén lửa, nóng rực một mảng, nhiệt độ ấy lan theo dây thần kinh trên cánh tay rồi xông thẳng lên não.

 

Nhưng Triệu Thanh Các đã rút tay lại rất nhanh, thời gian tiếp xúc giữa họ thực chất chưa đầy một phần triệu giây, không biết là bản thân anh không nhận ra, hay chỉ đơn giản là không bận tâm, giọng điệu vẫn tự nhiên như thường: “Cảm ơn.”

 

Trần Vãn cũng bình thản đáp không có gì.

 

Dù đã tối muộn, nhưng các cửa hàng miễn thuế và chuỗi cửa hàng thời trang ở Quảng trường Thời Đại vẫn đông nghịt khách du lịch. Chỉ khi vào bên trong trung tâm bách hóa, dòng người mới thưa bớt.

 

Khi đi ngang quầy đồng hồ, ánh mắt Trần Vãn lập tức bị thu hút bởi một chiếc đồng hồ rất hợp với Triệu Thanh Các.

 

Chiếc đồng hồ ấy thật sự rất hợp, mặt số hình trăng non khi nằm trên bàn tay có khớp xương rõ ràng kia có thể trở thành chất liệu cho một giấc mơ mới.

 

Trần Vãn thực sự muốn nói với Triệu Thanh Các: Hay là anh đừng tặng quà cho tôi nữa, để tôi tặng anh một món đi.

 

Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi, rồi âm thầm tính toán sau này sẽ lén mua chiếc đồng hồ ấy.

 

Triệu Thanh Các thuận theo ánh mắt của Trần Vãn nhìn lướt qua, ánh mắt chợt lóe lên một tia suy tư.

 

Chiếc đồng hồ đó và cặp khuy măng sét dòng Trường Sinh Vô Cực lần trước rõ ràng thuộc cùng một kiểu.

 

Triệu Thanh Các bước lên trước, chắn ngang giữa Trần Vãn và tủ kính, cậu ngẩng đầu nhìn anh.

 

Anh hơi hất cằm, nói: “Chúng ta sang bên kia xem thử.”

 

Trần Vãn theo anh bước qua một khu vực khác.

 

Khoảng cách giữa hai người không xa cũng không gần, từng bước thong dong, vừa đi vừa ngắm.

 

Trần Vãn rất ít khi đi dạo trung tâm thương mại cùng người khác. Triệu Thanh Các bước đi không nhanh, ánh mắt nhìn rất nghiêm túc, cứ như việc chọn quà cho cậu là một chuyện vô cùng quan trọng.

 

“Lại đây.”

 

Trần Vãn tiến lại gần: “Anh muốn tặng tôi khuy măng sét sao?”

 

Triệu Thanh Các hơi nhướng mày: “Chỉ có cậu được tặng, còn tôi thì không được sao?”

 

“…” Trần Vãn bật cười: “Đương nhiên không phải vậy.” Trong lòng lại không khỏi thắc mắc liệu Triệu Thanh Các có thực sự luyến tiếc cặp khuy măng sét mà cậu đã nhanh tay giành mất lần trước hay không.

 

Cậu cúi đầu, nghiêm túc quan sát một hồi, rồi chỉ vào một cặp khuy măng sét trong tủ kính: “Cặp này không tệ.”

 

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy ra để khách hàng thử.

 

Triệu Thanh Các nói: “Đưa tôi đi.”

 

Trần Vãn hơi khựng lại.

 

Nhân viên cửa hàng mỉm cười, đưa khuy măng sét cho Triệu Thanh Các, anh gọi tên cậu: “Trần Vãn.”

 

“Đưa tay đây.”

 

Ánh mắt anh bình thản, cử chỉ cũng đủ lịch sự, hoàn toàn không có ý tứ mập mờ nào.

 

Trần Vãn cứng nhắc giơ tay lên, Triệu Thanh Các hơi cúi người, nghiêng đầu, nghiêm túc cài khuy măng sét cho cậu, đầu ngón tay vô tình chạm vào đường gân xanh nhạt trên cổ tay Trần Vãn.

background
TrướcSau