Chương 41: Trung với vua


Lâu dần, Phương Gián cảm thấy Trần Vãn khác biệt so với hai kẻ tư bản lúc nào cũng toát ra mùi tiền kia, đối phương thực sự hiểu những thành quả học thuật và tinh thần nghiên cứu của mình, vì vậy thái độ của hắn đối với Trần Vãn cũng thay đổi rất nhiều, đến mức mỗi khi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời nào, dù là một giờ đêm hay bốn giờ sáng, hắn đều trực tiếp tag Trần Vãn trong nhóm chat.
Triệu Thanh Các chưa bao giờ nhắn gì trong nhóm, nhưng mỗi khi Phương Gián đăng tin mới, báo cáo công việc hay thảo luận phương án mới, anh sẽ ngay lập tức nhắn riêng cho Trần Vãn.
Hầu như Trần Vãn luôn online, chỉ cần đối phương gửi một dấu “?” thì cậu lập tức tận tụy đảm nhiệm vai trò AI phiên dịch riêng cho Triệu Thanh Các, sẵn sàng hỗ trợ mọi lúc mọi nơi.
Dĩ nhiên, Minh Long có đội ngũ kỹ thuật riêng, Triệu Thanh Các chủ yếu nắm tiến độ tổng thể của dự án, điều phối các bên để kiểm soát toàn cục. Nhưng Trần Vãn nhận thấy anh thực sự rất coi trọng công việc này, vì thế cậu cố gắng diễn giải các phương án của Phương Gián sao cho dễ hiểu nhất.
“Anh Triệu, nguyên lý mà tiến sĩ Phương dựa vào đại khái là như vậy, dòng hải lưu mùa đông là một biến số khó kiểm soát, chúng ta phải cố gắng hoàn tất trước tháng mười một.”
“Ừm.”
“Được, nếu có chỗ nào chưa rõ, anh cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Có làm phiền cậu không?”
Trần Vãn rất có trách nhiệm: “Ăn lộc vua thì phải trung với vua thôi.”
Triệu Thanh Các dường như khẽ bật cười: “Trần Vãn.”
Ngón tay Trần Vãn siết lại.
“Tôi không phải kiểu bên A bóc lột nhân viên đâu.”
“…”
Triệu Thanh Các thấu tình đạt lý: “Khi bận, cậu có thể không trả lời tôi ngay.” Anh chưa bao giờ yêu cầu Trần Vãn phải phản hồi ngay lập tức,
Nhưng Trần Vãn lại là người có chuyện gì phải trả lời ngay.
Bắt đầu gọi điện là vì Triệu Thanh Các không thích cách giao tiếp kém hiệu quả, với tần suất trò chuyện hiện tại, dường như sắp vượt qua cả mức độ trao đổi giữa cậu và Trác Trí Hiên luôn rồi.
Cuộc gọi của Triệu Thanh Các giống như khí thế của chính anh, vang lên từng tiếng một, ép sát khiến Trần Vãn không kịp phòng bị.
Trong nhận thức xã giao của Trần Vãn, chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới thường xuyên gọi thoại bất kể lúc nào.
Cậu thầm thắc mắc, nhưng vẫn giữ giọng điệu đúng mực: “Anh Triệu.”
“Trần Vãn.” Triệu Thanh Các lên tiếng, rồi không nói gì nữa.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của cả hai truyền qua đường dây, đôi lúc đồng điệu, đôi lúc lệch nhịp. Hơi thở của Triệu Thanh Các trầm ổn, bình lặng, nhưng Trần Vãn lại cảm thấy có thứ gì đó men theo dòng điện vô hình mà thiêu đốt thần trí mình, thế nhưng Triệu Thanh Các vẫn không nói gì, cậu đành lên tiếng: “Anh Triệu, tôi sẽ trình bày trước với anh về cấu trúc hợp lực của giá đỡ đường hầm dầu khí dưới biển nhé.”
“Cậu nói đi.” Giọng Triệu Thanh Các trầm thấp, đầy từ tính.
Trần Vãn cố gắng tập trung lại, nghiêm túc bắt đầu giải thích cho bên A, nhưng mới nói được một nửa, Triệu Thanh Các bỗng cất lời: “Trần Vãn, có người gọi cậu.”
Trần Vãn mải mê trình bày đến mức không chú ý, bấy giờ cậu mới quay đầu nhìn lại, đáp: “À, là đồng nghiệp tôi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ừm, vậy đi ăn trước đi.”
Trần Vãn nói: “Không sao, chúng ta thảo luận nốt phần này trước đã, hay là anh muốn đi ăn trước?”
Triệu Thanh Các bảo: “Cậu đi ăn đi, chiều rồi nói tiếp.”
Trần Vãn mất vài giây để hiểu câu này, ý là buổi chiều vẫn có thể gọi lại sao, cậu đáp ngay: “Được.”
Triệu Thanh Các nói: “Buổi chiều tôi có hai cuộc họp, từ hai giờ bốn mươi đến ba giờ hai mươi, rồi từ năm giờ đến sáu giờ, buổi tối thì không có lịch trình gì.”
“?” Trần Vãn chưa kịp phản ứng.
Không nghe thấy cậu trả lời, Triệu Thanh Các liền hỏi một cách rất công việc: “Lúc nào cậu rảnh?”
Không hiểu sao, Trần Vãn cũng bắt đầu báo cáo lịch trình của mình: “Hai rưỡi tôi phải đến tòa nhà chứng khoán, mất khoảng nửa tiếng. Rồi lúc ba giờ mười lăm, tôi có hẹn với các thành viên trong đội để rà soát lại bản thảo thiết kế, khoảng bốn mươi phút sau tôi sẽ gửi vào nhóm chat. Đến bốn rưỡi có một khách hàng đến gặp, chắc khoảng một tiếng là xong, sau đó thì không có lịch trình gì nữa.”
Nói xong, cậu mới nhận ra mình báo cáo có phần quá chi tiết. Để tỏ ra chuyên nghiệp hơn, cậu nhanh chóng hình dung dòng thời gian trong đầu rồi bổ sung: “Vậy thời gian trùng nhau của chúng ta là từ ba giờ bốn mươi lăm đến bốn rưỡi, hoặc sau năm rưỡi.”
“Ừ, đợi điện thoại của tôi.”
Trần Vãn vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, đáp: “Vâng, anh Triệu.” Đồng thời, cậu nuốt lại câu “Tôi đợi điện thoại của anh” suýt buột miệng thốt ra.
Cúp máy xong, Trần Vãn ngẩn người một lúc, trong lòng có một cảm giác rất phức tạp.
Dĩ nhiên là cậu vui vì có thể trò chuyện với Triệu Thanh Các, nhưng cũng có phần hoang mang, như thể đột nhiên có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống đầu mình.
Cậu chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể giữ liên lạc thường xuyên và mật thiết như vậy với Triệu Thanh Các, dù nội dung nói chuyện toàn là công việc.
Những cuộc đối thoại của họ phần lớn xoay quanh lý thuyết về quy luật chuyển động của hải lưu, biểu đồ hình cây và các dữ liệu kinh tế. Muốn tìm một câu chuyện phiếm cũng hiếm chứ đừng nói đến những lời chào hỏi thân mật như “chào buổi sáng” hay “chúc ngủ ngon.”
Ngay cả khi một ngày nào đó Trần Vãn vô tình đánh mất điện thoại, người nhặt được cũng chỉ nghĩ rằng đây là hai đồng nghiệp công việc bận rộn, quan hệ xa lạ, lịch sự xã giao với nhau, hoặc cùng lắm là cấp trên – cấp dưới thôi.
Nhưng dường như cậu mắc chứng nghiện kiểm tra điện thoại, cứ một lúc lại phải mở ra xem có tin nhắn nào mới từ đối phương không, cậu muốn bất kỳ câu hỏi nào của anh cũng được giải đáp nhanh nhất, đầy đủ nhất.
.
Sang tuần mới, dự án Vịnh Bảo Lê nhận được thư đề xuất tự kiểm tra chỉ số ô nhiễm nước biển từ Hiệp hội Bảo vệ Môi trường.
Phương Gián vô cùng tức giận, không ngại bày tỏ trong nhóm chat: “Tôi đảm bảo dữ liệu mô phỏng của mình hoàn toàn tuân thủ tiêu chuẩn quốc tế, mấy người trong tổ chức môi trường đó chẳng hiểu gì, toàn kẻ ngoại đạo mà lại lên mặt chỉ dạy!”
“…” Từ Chi Doanh nói, “Họ vừa đưa ra quy định mới, nếu không chỉnh sửa theo yêu cầu thì bước tiếp theo sẽ là cảnh báo thẻ vàng, làm chậm tiến độ dự án.”
Phương Gián đáp ngay: “Không có gì cần sửa hết, tiêu chuẩn của bọn họ mới là vô lý.”
“…” Thiên tài thường có chút cá tính, bình thường, nhóm chat này đều nhờ Trần Vãn làm cầu nối giảng hòa, cậu cẩn thận đọc qua các mục cảnh báo vi phạm trong thư đề xuất rồi lên tiếng gỡ rối: “Cái này không khó. Chỉ cần tối ưu một số dữ liệu, điều chỉnh sao cho cân bằng giữa hiệu quả thương mại và tính khả thi kỹ thuật với yếu tố bảo vệ môi trường là được. Tôi sẽ phụ trách phần rà soát này, không mất nhiều thời gian đâu.”
Từ Chi Doanh nhân cơ hội xuống nước: “Vậy tôi sẽ bảo người bên bộ phận quan hệ công chúng đi xử lý vấn đề này.”
Triệu Thanh Các đợi tất cả họ trao đổi xong mới đặt ra vài câu hỏi. Sau khi cuộc họp kết thúc, anh nói: “Trần Vãn, ở lại một chút.”
Phương Gián là người có cá tính mạnh, dễ nóng nảy. Triệu Thanh Các cảm thấy nói chuyện với một người đang quá cảm tính không đem lại hiệu quả cao. Khi gặp vấn đề, anh thích đi thẳng vào trọng tâm, giải quyết nhanh chóng, thay vì lãng phí cảm xúc vào những điều không có lợi cho việc xử lý vấn đề.
Triệu Thanh Các nêu lên quan điểm của mình.
“Anh Triệu, tôi không hoàn toàn đồng ý với việc trực tiếp thay đổi thiết bị.” Trần Vãn và Triệu Thanh Các không phải lúc nào cũng có cùng quan điểm, nhưng cậu luôn thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình, “Môi trường trên biển vốn dĩ không ổn định, nếu thay đổi thiết bị giám sát, biến số giám sát không thống nhất có thể gây ra sai số lớn hơn.”
Triệu Thanh Các chỉ ra: “Trong thư đề xuất có quy định thời hạn cụ thể, đây là cách hiệu quả nhất rồi.”
Trần Vãn lập luận chặt chẽ: “Nhưng có thể để lại hậu họa khôn lường.” Cậu bổ sung thêm: “Thực ra vẫn có cách khiến họ không quá cứng nhắc.” Vừa nói xong, cậu đã thấy hơi hối hận, sợ rằng Triệu Thanh Các sẽ nghĩ mình là kiểu người thích luồn lách, tìm đường tắt.
Triệu Thanh Các khẽ nhướn mày, không nói đồng ý hay gì, chỉ bảo cậu nghỉ ngơi trước.
Trần Vãn đoán rằng sau khi mình cúp máy, Triệu Thanh Các vẫn sẽ tiếp tục làm việc, có lẽ là suốt đêm, nhưng cậu không khuyên nhủ, bởi bản thân cũng phải tăng ca.
.
Khoảng thời gian sau đó, để đáp ứng chỉ tiêu của Hiệp hội Bảo vệ Môi trường, Phương Gián đã đưa ra một mô hình tổng hợp mới. Các cuộc gọi thoại dần trở nên kém hiệu quả, vì vậy những trao đổi công việc giữa Trần Vãn và Triệu Thanh Các dần chuyển sang họp video.
Việc này chẳng khác nào giúp Trần Vãn có được một tấm vé quan sát Triệu Thanh Các ở khoảng cách gần. Dù cách so sánh này có vẻ như đang biến Triệu Thanh Các thành một loài động vật quý hiếm trên Trái Đất, nhưng với Trần Vãn, cách miêu tả này hoàn toàn không quá chút nào.
Tấm vé quan sát này là độc nhất vô nhị, toàn thế giới chỉ có một, quyền hạn bao gồm nhưng không giới hạn ở những lần tương tác trong công việc, phải may mắn lắm mới có thể sở hữu.
Ví dụ như Triệu Thanh Các quên tắt camera sau cuộc họp, Trần Vãn có thể ngắm anh tiếp tục làm việc.
Nếu đây là một buổi livestream, cậu sẽ sẵn sàng donate quà, có thể ngồi xem cả ngày, chắc chắn sẽ đứng top 1 bảng xếp hạng người đóng góp.
Nhưng vì là miễn phí nên cậu chỉ dám nhìn một lúc rồi giả vờ như mới phát hiện mình chưa thoát ra, sau đó nhanh chóng tắt camera đi.
Mỗi tuần, khi Phương Gián công bố dữ liệu mới, hai người sẽ kết nối để thảo luận.
Trong các cuộc họp, họ cũng không nói chuyện nhiều, những âm thanh duy nhất phát ra từ tai nghe chỉ là tiếng lật giấy và tiếng click chuột.
Thi thoảng, Trần Vãn có thể nghe thấy Triệu Thanh Các nói với thư ký rằng “Trà đậm quá” hoặc “Tạm thời chưa ăn.”
Có lần, trong một cuộc họp video, Trần Vãn quá tập trung vào tài liệu, lúc ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt phóng to của Triệu Thanh Các đang nhìn chằm chằm vào mình. Hai người đều ngồi quá gần camera, khiến cảm giác rung động còn mạnh hơn cả khi nhìn trực tiếp ngoài đời thực.
Trần Vãn thản nhiên lùi người lại một chút rồi hỏi: “Anh Triệu, có chỗ nào cần tôi giải thích thêm không?”
Triệu Thanh Các sẽ nhân đó hỏi một số vấn đề.
Trần Vãn giống như một kẻ trộm, tham lam ghi nhớ từng biểu cảm tinh tế, từng thói quen vô thức của Triệu Thanh Các, nhưng cậu chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cậu cũng chưa từng chủ động bắt chuyện với Triệu Thanh Các ngoài công việc, không lợi dụng cơ hội này để quan tâm hỏi han, mỗi lần đều nghiêm túc và chỉn chu như đang báo cáo từ xa cho cấp trên.
Có lẽ do lớn lên trong nhà họ Trần, nơi xung quanh toàn là sói hổ rình rập, bị bắt nạt từ nhỏ, nên cậu có xu hướng ngưỡng mộ những người mạnh mẽ. Trần Vãn cảm thấy, có những khoảnh khắc đàn ông tập trung vào công việc còn quyến rũ hơn cả khi lên giường.
Sự nghiêm khắc gần như máy móc của Triệu Thanh Các trong công việc, sự mạnh mẽ và tham vọng ăn sâu vào tận xương tủy của anh chính là lý do tại sao Minh Long, dưới sự lãnh đạo của anh trong năm năm qua đã tăng trưởng giá trị thị trường hơn 60%.
Dĩ nhiên, Triệu Thanh Các không phải là người hoàn hảo, Trần Vãn sớm đã nhận ra điều đó. Đôi lúc anh thể hiện rõ bản chất độc đoán, ham kiểm soát và có nhiều… yêu cầu kỳ lạ.
Ví dụ, trong một cuộc họp video, Triệu Thanh Các đột nhiên hỏi: “Cậu có phiền nếu tôi ghi hình lại không? Để sau này có thể xem lại và kiểm tra nội dung thảo luận.”
Các cuộc họp video chính thức đều sẽ được ghi lại để làm biên bản cuộc họp, vì thế Trần Vãn không có ý kiến gì. Cậu chỉ nghĩ rằng, nếu Triệu Thanh Các báo trước, có lẽ cậu sẽ ăn mặc chỉnh tề hơn một chút, thay vì chỉ mặc chiếc áo len dệt kim mang phong cách đời thường như bây giờ, bởi hôm nay là cuối tuần, cậu vốn không có ý định ra ngoài.
Trên phương diện công việc, Triệu Thanh Các có chút chuyên quyền độc đoán theo kiểu “chỉ quan được đốt lửa, dân không được thắp đèn”.
Mô hình của Phương Gián được xây dựng cùng với sinh viên của Đại học Columbia, vì chênh lệch múi giờ nên các cuộc họp video thường bị đảo lộn ngày đêm. Triệu Thanh Các có thể làm việc như một cỗ máy không ngừng nghỉ, nhưng anh lại không thích việc Trần Vãn phải thức trắng liên tục.
“Trần Vãn, đi ngủ ngay.”
Nếu Triệu Thanh Các phát hiện cậu vẫn online trong khoảng thời gian đã hứa là sẽ đi ngủ, anh sẽ phớt lờ cậu, không hỏi han, không trả lời tin nhắn, mặc cho cậu sốt ruột đến phát bực.
Trong các cuộc họp video, Triệu Thanh Các dường như thích Trần Vãn ngồi ở một vài vị trí cố định nhất định.
Nếu là ở nhà, anh thích cậu ngồi trong phòng làm việc có ánh sáng tốt nhất.
Nếu là ở công ty, anh lại thích cậu ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng rãi, không được quay lưng ngược sáng.
“Trần Vãn, xa quá, tôi không nhìn thấy cậu.”
Thế là Trần Vãn phải nhích lại gần camera hơn, hy vọng đối phương sẽ không để ý đến quầng thâm mắt do thức khuya của mình.
“Trần Vãn, đèn bên cậu tối quá.”
Nhưng trên màn hình, chính Triệu Thanh Các lại ngồi rất xa, mặc dù như vậy giúp Trần Vãn có thể nhìn thấy anh đang ở đâu, nhưng cậu vẫn mong anh có thể ngồi gần lại một chút để cậu nhìn rõ gương mặt anh hơn.
Thế nhưng, Triệu Thanh Các chỉ tựa vào lưng ghế, từ xa quan sát cậu, hoàn toàn không có ý định ngồi gần hơn.
Trần Vãn không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy mỗi giọng nói.
“Trần Vãn, chỉnh âm lượng to lên.”
“Hoặc là cậu ghé sát lại mà nói.”
“… Ồ, được thôi.”
Mỗi lúc như vậy, trong lòng Trần Vãn lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Cậu vẫn nghĩ rằng mình đang quan sát, ghi nhớ từng thói quen, đặc điểm của Triệu Thanh Các, nhưng dường như cậu quên mất rằng, nếu Triệu Thanh Các không muốn để lộ một điều gì đó, thì trên đời này chẳng ai có thể nhìn thấu dù chỉ một chút.
Cậu cũng quên mất một điều quan trọng, rằng khi một người chăm chú quan sát người khác, thì chính bản thân họ cũng đang bị quan sát.
