Chương 47: Cầu Hỉ Thước tĩnh lặng


Trần Vãn vừa hé môi định nói gì đó, nhưng cánh cửa đã bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài.
Không khí vi diệu giữa hai người ngay lập tức bị xua tan.
Tần Triệu Đình bước vào để lấy khăn, ánh mắt đảo qua hai người họ, mỉm cười buột miệng hỏi: "Đang bàn chuyện à?"
Triệu Thanh Các không trả lời, Trần Vãn liền mỉm cười đáp: "Tôi vừa định ra ngoài."
Câu trả lời này chẳng khác nào né tránh.
Tần Triệu Đình chỉ cười, bước vào phòng nghỉ. Hắn đứng trước tủ đựng đồ cá nhân, nhập mật mã hai lần nhưng cửa tủ vẫn không mở, không chắc là mình nhập sai hay hệ thống bị lỗi, hắn bèn gọi Trần Vãn.
"A Vãn."
"Cậu giúp tôi xem thử được không? Chắc phải gọi quản lý, nhưng điện thoại tôi cũng để trong tủ rồi."
Trần Vãn đành quay lại giúp hắn.
Triệu Thanh Các bèn nói: "Tôi ra trước đây."
Trần Vãn nhìn bóng dáng cao lớn biến mất nơi cánh cửa, nhanh chóng mở tủ cho Tần Triệu Đình rồi hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Trong lúc đó, Tần Triệu Đình nói chuyện với Trần Vãn, nhưng trong đầu Trần Vãn lại đang nghĩ đến chuyện khác. Gần như có một hệ thống độc lập tự động bật lên, giúp cậu đáp lại những câu trò chuyện xã giao, nhưng bản thân lại chẳng thực sự nghe lọt tai câu nào, cậu chỉ đảm bảo không mắc lỗi giao tiếp tối thiểu.
Khi đến gần khu vực đường ném bóng, Trần Vãn tự động tách ra khỏi Tần Triệu Đình.
Triệu Thanh Các vẫn chưa vào sân, đang trò chuyện với một người bạn mà Trần Vãn không quá quen thuộc.
Thực ra, trong số những người thân cận với Triệu Thanh Các, hầu như chẳng còn ai mà Trần Vãn không quen. Vì bản thân Triệu Thanh Các không có vòng tròn giao tiếp rộng, anh đa nghi, không thích xã giao, người qua lại cũng chỉ có bấy nhiêu.
Người bạn này làm việc ở nước ngoài, mới về thăm nhà, Đàm Hựu Minh bèn gọi đến để ôn chuyện.
Đàm Hựu Minh là người đầu tiên chọn bóng, nhưng chưa quen tay nên vẫn chưa vào trạng thái. Trên bảng điểm lớn, hắn bị những người chơi ở đường ném khác bỏ xa. Phải đợi đến khi Thẩm Tông Niên và Tưởng Ứng nhập cuộc, điểm số mới dần đẹp lên.
Triệu Thanh Các cũng không vội ra sân, chủ yếu là nghe bạn nói chuyện nhiều hơn là lên tiếng. Đến khi người bạn kia cũng muốn thử ném vài ván, Triệu Thanh Các chỉ khoanh tay đứng bên đường bóng theo dõi.
Trần Vãn bước tới hỏi: "Anh Triệu không chơi sao?"
Triệu Thanh Các lắc đầu, chăm chú quan sát đám bạn ném bóng. Một lúc sau, thấy Trần Vãn vẫn chưa rời đi, anh nhã nhặn nói: "Tôi không có gì cần giúp, cậu cứ chơi đi."
Trần Vãn nhìn anh, mỉm cười, trong lòng lại khẽ thở dài.
Thấy Trần Vãn không định nói gì thêm, Triệu Thanh Các quay lại tiếp tục theo dõi trận đấu.
Ở lượt ném mới, Đàm Hựu Minh đánh ra cú 4-6-7-10. Lúc này, Thẩm Tông Niên nhận điện thoại công việc, nên Đàm Hựu Minh bảo Trác Trí Hiên ra ném giúp.
Trác Trí Hiên ném bóng lệch ra ngoài, Đàm Hựu Minh liếc nhìn Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các quan sát vị trí của các con ki, cảm thấy khá thú vị, bấy giờ mới chịu đi chọn bóng.
Vừa lên sân, anh lập tức ghi được ba lần strike liên tiếp.
Trần Vãn dõi theo rất chăm chú. Cánh tay của Triệu Thanh Các thon dài mà mạnh mẽ, cú đánh xoáy nghiêng giúp bóng lướt dọc đường băng theo một quỹ đạo cong, tạo góc lớn hơn và cắt chính xác vào giữa ki số 1 và 3.
Góc ném rất dốc, một cú đánh đòi hỏi sự tính toán tinh vi và kiểm soát lực tuyệt đối mới có thể thực hiện được.
Nhưng cú ném mạnh mẽ đó không chỉ đốn hạ những ki bowling mà còn hạ gục bức tường khát vọng trong lòng Trần Vãn.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Vãn bỗng cảm thấy Triệu Thanh Các như một con báo hoa xinh đẹp mê hoặc, mềm mại, lặng lẽ, nhưng một khi thời cơ chín muồi sẽ tung ra đòn kết liễu bằng sức mạnh tuyệt đối.
Một cú ném duy nhất đã nghiền nát bảng điểm. Người chơi ở các đường bóng khác đứng lại quan sát, những kẻ bạo dạn còn huýt sáo bày tỏ sự thán phục.
Triệu Thanh Các cúi người, hai lòng bàn tay chống lên đầu gối. Trong khi đó, Trần Vãn đứng ngay dưới màn hình lớn, từng hàng, từng hàng, chậm rãi đọc thứ hạng trên bảng xếp hạng.
Xem xong, cậu hài lòng quay lại, vô tình chạm phải ánh mắt của Triệu Thanh Các.
Hai bên đường bóng rất náo nhiệt, giọng nói của hệ thống tự động báo điểm hòa lẫn với tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người. Nhưng khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, tất cả âm thanh bên ngoài như bị ngăn cách, tạo thành một cây cầu Hỉ Thước tĩnh lặng chỉ dành riêng cho hai người họ.
Chỉ còn lại ánh mắt là kênh liên lạc độc quyền giữa Triệu Thanh Các và Trần Vãn.
Dù không thể hiểu rõ lời vô thanh từ đối phương, thậm chí ngay cả chính họ cũng không biết bản thân muốn nói gì, muốn truyền đạt điều gì, nhưng không ai chịu dời đi ánh mắt đã gắn chặt vào nhau.
Triệu Thanh Các không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt bình tĩnh và sâu lắng, còn nhịp tim của Trần Vãn lại đập nhanh và rõ ràng.
Đột nhiên, cậu giơ tay lên, mỉm cười, rồi từ tốn vỗ tay vài cái, xem như lời chúc mừng.
Đôi mắt cậu cong lên như vầng trăng khuyết, trông vô cùng chân thành, thực sự vui vẻ vì chiến thắng của Triệu Thanh Các. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy thật lòng đến mức có thể lan tỏa hơi ấm, khiến người bị nhìn đến cũng cảm thấy sự ấm áp rõ rệt.
Triệu Thanh Các khựng lại một chút, sau đó quay đi, không nhìn cậu nữa.
Điểm số trên bảng xếp hạng bỏ xa tất cả, hệ thống máy móc vang lên thông báo toàn sảnh, Đàm Hựu Minh trầm mặc mấy giây, cực kỳ khó hiểu quay sang hỏi Triệu Thanh Các: "Rốt cuộc cậu đánh kiểu gì vậy?"
Triệu Thanh Các ngửa cổ uống nước, cổ họng chuyển động lên xuống, giọng điệu thản nhiên đáp: "Có lẽ là dùng não để đánh."
"..."
Đàm Hựu Minh tức tối xiên một miếng dứa từ dĩa trái cây, cắn mạnh: "Ghê gớm ha."
Triệu Thanh Các lịch sự gật đầu.
Tưởng Ứng cười như phát điên.
Trác Trí Hiên thảm bại hoàn toàn, uất ức chất vấn bạn mình: "Nãy tôi ném ba lượt liền, sắp khát chết rồi, sao lúc đó cậu không bảo ai đem dĩa trái cây lên?!"
Trần Vãn thu lại ánh mắt từ đường bóng, nghiêng đầu hỏi: "Cậu đã ra sân à?"
"..."
Triệu Thanh Các đặt ly nước xuống, cảm giác làn nước ngọt mát chảy qua cổ họng, xoa dịu cơn khát và cơn ngứa do cảm lạnh còn sót lại.
Là ly nước mật ong mà anh từng từ chối.
Nhiệt độ vừa đủ, độ ngọt cũng vừa vặn.
Trên sân đấu, Đàm Hựu Minh gọi một lon bia dứa, Trác Trí Hiên chọn nước tăng lực, Tưởng Ứng thì uống nước đá.
Chỉ có ly nước mật ong trong tay Triệu Thanh Các là do chính Trần Vãn lấy từ quầy lễ tân mang đến.
Triệu Thanh Các nhìn thấy.
Muốn không thấy cũng khó.
Ánh mắt ấy chân thành, ấm áp, nhưng không hề pha lẫn tạp chất khiến Triệu Thanh Các nhớ đến Bozhu, người đã từng đồng hành bên anh.
Trần Vãn giống như một cái bóng lặng lẽ, không quấy rầy, chỉ đứng từ xa quan sát, chờ đợi, cứ như thể chỉ cần anh gọi là cậu sẽ lập tức bước tới.
Cứ như thể khoảnh khắc im lặng vài giây tối hôm ấy chỉ là ảo giác của một Triệu Thanh Các đang ốm nặng, đầu óc không tỉnh táo.
Triệu Thanh Các không có kinh nghiệm từng chắc chắn rằng: nếu Trần Vãn tự nguyện thì tốt, còn nếu không, vậy cứ theo cách của anh mà làm.
Nhưng giờ đây, anh nhận ra có lẽ không được.
Vì Trần Vãn không phải người khác.
Nếu cậu thật sự không muốn, Triệu Thanh Các thậm chí đã nghĩ đến việc thuyết phục bản thân chấp nhận khả năng mất đi một Bozhu khác.
Cũng không hẳn là mất đi, nghe có thể khó tin, nhưng dù mang thân phận hiển hách, Triệu Thanh Các chưa từng thực sự có được một thứ gì đó hoàn chỉnh thuộc về riêng mình.
Đương nhiên, Trần Vãn không phải là Bozhu, điều này anh chưa bao giờ nhầm lẫn. Nhưng đôi mắt cậu thật đen, ánh nhìn lại quá mức chân thành.
Triệu Thanh Các chỉ có thể tự nhủ, anh sẵn sàng cho "đôi mắt rất đen" đó thêm một cơ hội.
Nếu Trần Vãn vẫn không đạt tiêu chuẩn... Vậy thì, vẫn sẽ làm theo cách của anh.
Còn kết quả ra sao, để sau hãy nói, dù thế nào anh cũng chịu được, Triệu Thanh Các lạnh lùng nghĩ vậy.
.
Ly nước mật ong đã uống hết, Triệu Thanh Các đi lấy một ly nước ép trái cây ướp lạnh.
Trần Vãn đang thử bóng nhìn thấy ngay, quả nhiên bước tới rất nhanh, nói: "Anh Triệu, vừa vận động xong không nên uống đồ lạnh, bên kia vẫn còn nước mật ong."
Người khác có thể uống, nhưng dạ dày của Triệu Thanh Các không thể mạo hiểm như vậy.
Triệu Thanh Các không đặt ly nước xuống mà lịch sự từ chối: "Không cần đâu, cái này được rồi."
Trần Vãn không bỏ cuộc, tiếp tục đề nghị: "Cũng có trà nữa, là Đại Hồng Bào."
Triệu Thanh Các nhìn cậu, không lên tiếng.
Là sợ làm anh phật ý sao, hay là có chút áy náy, vì cảm thấy cuộc gọi đầy ẩn ý tối hôm đó không được thỏa đáng?
Con người Triệu Thanh Các đối xử rất rộng lượng với người khác, nhưng lại vô cùng khắc nghiệt với Trần Vãn, chỉ cần đối phương tỏ ra nhượng bộ dù chỉ một chút, anh sẽ lấn tới.
Tính cách thương nhân ăn sâu vào xương tủy, với Trần Vãn lại thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, anh cẩn trọng tính toán, cân đo lợi ích, chi li từng chút một.
Giới hạn của Trần Vãn ở đâu, phạm vi mà cậu để lại cho anh có bao nhiêu, có giống với người khác không?
Triệu Thanh Các sẽ không đối xử với cậu như trước nữa, anh sẽ thử thăm dò, thử vượt qua giới hạn. Nếu không được, vậy thì hủy hoại, rồi xây dựng lại từ đầu.
Dù thế nào, anh cũng có thể ghép lại được.
Triệu Thanh Các cúi mắt, chăm chú nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Trần Vãn, bây giờ tôi không còn uống Đại Hồng Bào nữa."
Trần Vãn hơi khựng lại, hỏi: "Vậy dạo này anh uống loại trà nào? Tôi có thể nhờ người pha, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Triệu Thanh Các chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cậu, sau đó tùy tiện nói "Thái Bình Hầu Khôi".
Vừa nãy, lúc Tưởng Ứng gọi đồ uống, Triệu Thanh Các đã nghe thấy nhân viên phục vụ xin lỗi rằng hôm nay tạm thời hết trà xanh.
Trần Vãn là người sắp xếp mọi thứ, đương nhiên không thể không biết, nhưng cậu chỉ gật đầu, không nói gì.
Một lát sau, cậu thật sự mang đến cho Triệu Thanh Các một ly Thái Bình Hầu Khôi nhạt vị.
Triệu Thanh Các rất ít khi uống trà xanh, nhưng cũng cảm thấy mùi hương rất dễ chịu. Anh dùng cả hai tay nâng tách trà, không biết Trần Vãn đã làm thế nào.
Cảm giác chua xót, nặng nề cùng chút hối tiếc rất nhỏ từ trái tim cứng rắn thấm dần ra ngoài, không nhiều, nhưng cảm giác len lỏi từng chút một, siết chặt dây thần kinh.
Trần Vãn đúng là bá đạo, ngang tàng đến mức có thể coi là muốn làm gì thì làm.
Triệu Thanh Các im lặng rất lâu, dùng ánh mắt đen thẫm, yên lặng, nhưng không có cách nào phản kháng nhìn cậu, từng chữ, từng câu, chậm rãi nhưng rất nhẹ: "Cảm ơn, Trần Vãn."
Trần Vãn hơi sững người, không biết anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói không cần khách sáo.
.
Sau khi Thẩm Tông Niên gọi điện xong, Đàm Hựu Minh lại giục Triệu Thanh Các lên sân và cũng muốn Trần Vãn tham gia cùng.
Nhưng Trần Vãn nói: "Tôi vừa mới chơi mấy ván, giờ quan sát trước đã."
Ở nửa sau trận đấu, bảng xếp hạng còn lại ba người là Triệu Thanh Các, Thẩm Tông Niên và Tần Triệu Đình. Ba thế lực đối đầu, lần lượt lên sân.
Tên trên màn hình lớn liên tục thay đổi thứ hạng, sau đó, Thẩm Tông Niên chủ động rút lui, hắn có một cuộc gọi công việc quan trọng khác.
Đàm Hựu Minh vốn đang mong hắn giúp mình phục thù giận đến mức muốn đập điện thoại của hắn luôn.
Thẩm Tông Niên vừa nhận cuộc gọi, vừa giơ tay vỗ vỗ vào người Đàm Hựu Minh, coi như xin lỗi, cũng là an ủi.
Đàm Hựu Minh đành bỏ qua.
Bây giờ chỉ còn lại Tần Triệu Đình và Triệu Thanh Các. Tần Triệu Đình cầm bóng, nở nụ cười: "Thanh Các, thế nào?"
Triệu Thanh Các cúi đầu siết chặt miếng đệm cổ tay: "Tôi không vấn đề gì, cậu mệt rồi à?"
"Vậy tiếp tục." Tần Triệu Đình chọn bóng.
Triệu Thanh Các đi về phía hàng ghế nghỉ, tìm khăn lau mồ hôi.
Trần Vãn đưa khăn qua, nói: "Vừa rồi có cô lao công đến dọn rác." Nên cậu để nó sang một bên trước.
Triệu Thanh Các nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ lại thời còn đi học, lúc chơi bóng rổ, bạn gái của mấy đồng đội sẽ chạy đến đưa khăn và nước.
Đột nhiên, trên sân bóng vang lên một tiếng động nặng nề, là Tần Triệu Đình vừa ném bóng, mạnh mẽ như cơn gió quét qua lá rụng.
"Mẹ kiếp, làm tôi giật cả mình!" Đàm Hựu Minh giật áo Thẩm Tông Niên, Thẩm Tông Niên vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, chỉ liếc mắt nhìn về phía đó.
Triệu Thanh Các vẫn thong thả lau mồ hôi, hơi thở khẽ gấp gáp, mồ hôi thấm vào tóc và hàng mi của anh, khiến gương mặt vốn dĩ sắc nét càng đậm nét và u tối hơn.
Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Trần Vãn, trông rất trẻ trung, giống như một nam sinh viên đại học.
Trần Vãn không bị giật mình, nhưng hơi ấm tỏa ra từ người Triệu Thanh Các khiến nhiệt độ trên da cậu cũng tăng lên. Dù vậy, cậu không lùi lại, giữ nhịp tim ổn định, mỉm cười rất dịu dàng: "Cố lên."
Triệu Thanh Các hơi khựng lại, sắc mặt có chút không tự nhiên, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm" rồi đưa lại khăn cho cậu, không nói thêm gì, bỏ đi thẳng.
Trần Vãn cầm khăn của anh, định lùi ra xa một chút để không làm ảnh hưởng đến cú ném bóng, nhưng ngay lúc Triệu Thanh Các chọn bóng, anh hơi nghiêng người về phía này, hành động đó quá nhẹ và nhanh, không có ai phát hiện, nhưng bước chân của Trần Vãn lại khựng lại, đứng yên tại chỗ, nhìn anh hoàn thành cú ném.
Vẫn là SPARE. [1]
[1] Nghĩa là người chơi đánh đổ cả mười con ki bằng hai lần lăn trong một khung duy nhất, lần 1 đánh đổ một số con ki, lần 2 đánh đổ các số ki còn lại.
Tên trên bảng điểm liên tục tăng hạng. Có một nhóm nam sinh từ khu vực bên cạnh đến rủ anh chơi chung, vì thứ hạng của họ rất gần với Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các chẳng hứng thú, chỉ thản nhiên nói: "Không tiện."
Đây đúng là một sinh viên đại học thực thụ, cậu ta không biết thân phận của Triệu Thanh Các, dù anh có bộ dạng lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ như vậy cũng không hề e ngại, bị từ chối cũng không rời đi, vẫn cười tươi tiếp tục xem trận đấu.
Trần Vãn nhìn trang phục của cậu ta, rồi nhìn nhóm bạn mà cậu ta mời đến chơi bóng, đoán rằng gia cảnh chắc hẳn không tệ.
Một cậu trai còn trẻ, mọi suy nghĩ trong lòng đều hiện hết lên ánh mắt, ít nhất là chưa bị vấy bẩn bởi lợi ích và toan tính, chỉ có sự ngưỡng mộ và thiện cảm ngây thơ.
Trần Vãn đã quá quen thuộc với ánh mắt như vậy.
Hồi trung học, mỗi khi Triệu Thanh Các chơi bóng rổ trong nhà thi đấu của trường, học sinh từ mấy khối lớp khác đều kéo nhau đến xem.
Số lượng người vào nhà thi đấu bị hạn chế, Trần Vãn lại không phải học sinh của cơ sở chính, chỉ có thể đi qua hai khuôn viên, đứng ngoài cửa làm mồi cho muỗi, nếu may mắn có thể nhìn thấy đám thiếu gia kia kiêu ngạo rời đi từ bên trong.
Trong số đó, có một bóng dáng trầm ổn và điềm tĩnh hơn những người cùng trang lứa, nhưng cũng thả lỏng và lười biếng hơn bây giờ một chút.
Lúc đó, anh còn có một nụ cười mà bây giờ gần như không thể thấy nữa.
Trần Vãn thấy nam sinh kia lấy điện thoại ra chụp ảnh, liền bước tới nhắc nhở: "Chào bạn, không được chụp ảnh mà không có sự cho phép, mong bạn thông cảm."
Ngay cả tạp chí tài chính cũng không được phép chụp hình Triệu Thanh Các, huống chi là người lạ.
Chàng trai ngẩn ra: "A, xin lỗi." Cậu ta gan lớn nhưng không kiêu ngạo.
Có lẽ không ai hiểu cảm giác này hơn Trần Vãn, tuổi trẻ của ai mà chưa từng có khoảnh khắc không kiềm chế được, muốn lén chụp ảnh Triệu Thanh Các chứ?
Trần Vãn không làm khó một đứa trẻ, chỉ nói: "Xóa hết ảnh đã chụp đi."
Chàng trai lập tức xóa ngay trước mặt cậu. Trần Vãn xác nhận không có bản sao lưu, sau đó mời cậu ta qua một bên ăn hoa quả.
Nam sinh hơi sững sờ, nhìn cậu với ánh mắt không hiểu được, người này trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực tế lại rất cứng rắn, mà thật ra... cũng vẫn dễ nói chuyện.
Sau đó, chàng trai đột nhiên nói: "Vậy tôi có thể add chat với anh không? Anh trai?"
"..."
Trác Trí Hiên cười như điên.
.
Triệu Thanh Các mới chơi hai ván, đột nhiên bước xuống khỏi sân bóng.
Trần Vãn nhìn thấy, nhân cơ hội từ chối lời kết bạn của nam sinh kia rồi đi tới hỏi: "Anh Triệu, có chuyện gì sao?"
Triệu Thanh Các liếc mắt về phía cậu trai đang ăn hoa quả, sau đó nói: "Băng quấn cổ tay bị lỏng rồi."
Trần Vãn đáp: "Tôi giúp anh nhé."
Triệu Thanh Các ngẩng đầu nhìn cậu, im lặng trong giây lát, sau đó trực tiếp đưa tay ra trước mặt cậu.
Trần Vãn nhanh chóng giúp anh quấn lại băng tay.
Môn bowling không quá tiêu hao thể lực, chủ yếu dựa vào kỹ thuật và tính thẩm mỹ, nhưng đến cuối trận, giữ vững tỷ lệ đánh trúng lại phụ thuộc vào sức bền, Tần Triệu Đình cố gắng duy trì điểm số cao.
Mọi người đều cho rằng Triệu Thanh Các sẽ tiếp tục đánh trúng tất cả các ki mà không gặp khó khăn gì, nhưng bất ngờ xảy ra, trên làn ném bóng xuất hiện thế khó 2-7-10.
Tần Triệu Đình hơi ngạc nhiên. Triệu Thanh Các ngay cả cú Double Peak cũng có thể đánh [2], sao lại phạm phải lỗi này?
[2] Double Peak: Một cú đánh đòi hỏi kỹ thuật cao, tạo ra hai đỉnh điểm trong quỹ đạo bóng.
Nhưng hắn lại thấy vui, vì điều đó có nghĩa là người chiến thắng cuối cùng chính là hắn.
Thế khó 2-7-10 gần như là bế tắc tuyệt đối, Thẩm Tông Niên có kỹ thuật khá tốt, nhưng không phải kiểu người chuyên chơi lối kỹ thuật, trong số những người ở đây, có lẽ chỉ có Triệu Thanh Các mới có thể phá thế trận này.
Nhưng anh đã mất quyền ném bù, theo quy tắc thông thường, mỗi ván có năm lượt, mỗi lượt được ném hai lần.
Nhưng sân bowling mới mở này để tăng tính hấp dẫn và sự cạnh tranh đã áp dụng hệ thống tính điểm của giải đấu câu lạc bộ mới nhất.
Sau khi vào vòng điểm cao thì không cho phép ném bù, chỉ có thể chọn một đồng đội để tiếp tục lượt đấu.
Trần Vãn vẫn chăm chú theo dõi Triệu Thanh Các, sợ rằng anh sẽ không vui vì không đánh trúng tất cả ki.
Bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm, Triệu Thanh Các quay đầu lại, Trần Vãn đúng lúc mỉm cười, vừa mang ý an ủi, vừa có chút khích lệ.
"..."
Tần Triệu Đình bước tới, cười nói: "Lạ tay à?"
Triệu Thanh Các cười nhàn nhạt, không đáp.
Tần Triệu Đình muốn chiến thắng theo cách đường đường chính chính hơn, bèn đề nghị: "Hay là cậu chọn một người để ném bù đi?"
Dù ai cũng biết chẳng ai có thể phá thế cục này, đề cử chỉ là một bước thủ tục mang tính hình thức.
Nhưng Triệu Thanh Các không có ý định đó, thản nhiên nói: "Bấm kết thúc đi."
Mỗi làn ném đều có một nút tính điểm, bấm vào nghĩa là kết thúc trận đấu.
Tần Triệu Đình nhún vai, nói vậy cũng được, hắn vươn tay định bấm nút.
"Đợi đã."
Trần Vãn bước tới, quan sát vị trí của các ki, sau đó quay đầu nhìn bọn họ, nói: "Tôi thử một lần được không?"
