Chương 2


Ta đang suy tư, cái khăn trùm đầu đã bị vén lên.
Gò má Cố Độ ửng hồng, ẩn hiện hơi men thoang thoảng.
Thân hình cao thẳng như ngọc, như tùng như bách.
Hỉ phục mặc trên người hắn rất đẹp, vai rộng eo thon, toát lên vẻ cương nghị anh dũng.
Nhưng hắn hình như không thích lắm, bởi vì hắn đang cởi quần áo.
Ừm, quả nhiên vai rộng, quả nhiên eo thon.
Ta cảnh giác nhìn hắn.
Rồi hắn đưa tay về phía ta.
"Chát!"
Ta vỗ mạnh vào lòng bàn tay hắn.
"Ngươi làm gì vậy?" Giọng ta thiếu tự tin, nhưng ta vẫn ra tay trước.
Thật ra ta biết hắn định làm gì, xuân cung đồ đặt dưới đáy hòm ta cũng đâu phải chưa từng xem qua.
Nhưng ta nghĩ, con trai nhà họ Cố, đừng hòng dễ dàng ngủ được con gái nhà họ Khương ta!
Hắn sững lại một lát, rồi đáp: "Trên đỉnh đầu nàng có một con ong mật."
?
Đờ mờ, ta tự đa tình rồi sao?
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng đi bắt con ong c.h.ế.t tiệt kia, nhưng con ong bay quá nhanh, ta vỗ bốp một cái trúng vào n.g.ự.c Cố Độ.
Da dẻ mịn màng như mỡ đông, rất đàn hồi, cảm giác sờ rất tốt.
"Kia, đó là ngoài ý muốn nha." Ta cười gượng, lẳng lặng rụt tay về.
Cố Độ giữ lấy tay ta.
Chà xát trên n.g.ự.c hắn vài bận.
Tầm mắt của ta vừa vặn ngang với cổ hắn, vì vậy ta cũng nhìn thấy yết hầu của hắn lên xuống lăn một cái.
Ta nhắm mắt lại, má đỏ bừng.
Hoàng thiên hậu thổ chứng giám, ở đây có một tên lưu manh bị ép vào nghề, rất muốn cưỡi hạc về Tây.
Ta cảm giác tay mình đang run rẩy, sờ phải thứ gì cũng không biết, liền bị hắn dắt vòng ra sau eo.
Một tư thế ôm.
Cằm hắn tựa vào trán ta, hơi thở nhẹ nhàng, mang theo mùi rượu.
Cả người ta ngây ra.
"Tiểu Chu."
Hắn gọi ta.
Ta không đáp lời.
"Nương tử."
Hắn lại gọi.
Ta mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt quá đỗi xinh đẹp.
Cố Độ cười một cái, cúi đầu hôn xuống.
Giữa trời đất, dường như chỉ còn hơi thở của hắn.
Ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là,
Cha ơi, con tệ quá, con chơi không lại hắn.
2
Cố Độ là một người thông minh, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến ân oán giữa cha hai ta.
Làm nền cho cha ta càng thêm không giữ được bình tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, hắn cầm lược chải tóc cho ta, trông như một người phu quân tốt bụng yêu chiều thê tử mới cưới.
Ta thấy người này giả tạo quá.
Từ trước đến nay không hề có chút tình cảm cơ sở nào, nói thâm tình là thâm tình, nói gọi nương tử là gọi nương tử.
Quả nhiên là cùng một giuộc với cha hắn, rất thích diễn kịch!
Ta khinh!
Ta giật lấy cái lược sừng trâu, động tác của Cố Độ khựng lại, hỏi ta: "Có phải làm vướng tóc nàng rồi không?"
Ta lạnh lùng nói: "Không có."
Hắn lại hỏi: "Vậy là vì sao?"
Ta nhìn hắn trong gương, nói: "Vì không muốn chàng chạm vào tóc ta."
Hắn lại hỏi: "Là đêm qua làm đau da đầu nàng rồi sao?"
Tiểu thị nữ khẽ trộm cười.
Mặt ta đỏ bừng.
"Không! Chàng đừng nói nữa! Không phải vậy!"
Hắn ung dung nói: "Vậy là nhìn ta không thuận mắt rồi."
Ta gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn kéo ghế, ngồi cạnh ta, ra vẻ muốn đàm đạo tâm sự, rất thành khẩn hỏi: "Ta có thể biết là vì sao không?"
Ta tức giận trợn mắt nhìn hắn, hắn trông vô tội thuần lương.
Ta tổng không thể nói vì hai nhà ta là thế thù, nên ta tự nhiên nhìn hắn không thuận mắt!
Nói vậy ngược lại càng làm ta trông thiếu bình tĩnh.
Không được, ta không thể thua!
Thế là ta nói: "Vì cha chàng từng nói hắn sẽ cưới rất nhiều tiểu thiếp, sinh mười tám đứa con trai."
Cố Độ rót cho ta một chén trà, mắt mang theo ý cười: "Câu đó không phải ta nói, nương tử đây là đang giận cá c.h.é.m thớt sao?"
Hừ hừ.
"Vậy chàng phải hứa với ta, không được cưới nhiều tiểu thiếp, không được sinh mười tám đứa con trai."
Cố Độ khựng lại một lát, còn chưa nói gì, ngoài cửa đã có một cô bé buộc tóc hai búi nhỏ lớn tiếng la oai oái: "Dựa vào đâu chứ, người này xấu xa quá!"
Muội muội của Cố Độ, Cố Ương Ương.
Ta chưa bao giờ nhường ai cả.
Vì vậy ta nhướng mi, nói châm chọc: "Ta đây là ai? Muội nói chuyện có phải nên nhớ mang theo xưng hô không?"
Cố Ương Ương túm lấy ống tay áo Cố Độ lắc lắc, dậm chân còn vang hơn cả tiếng sấm.
"Nàng ấy bắt nạt muội!"
Cố Độ nói: "Phải gọi là tẩu tẩu, biết chưa?"
Ta vén mi lên, giả vờ chăm chú vẽ mày, lén liếc nhìn hắn trong gương đồng.
Thần sắc hắn không đổi, trông rất nghiêm túc.
Được, coi như hắn hiểu chuyện.
Cố Ương Ương lại dậm chân: "Nàng ấy sao xứng làm tẩu tẩu của muội, muội muốn A Tùy tỷ tỷ làm tẩu tẩu!"
Chát.
Cây bút chì kẻ mày trong tay ta gãy đôi, nét mày hình núi xa xiên lệch đi một đường, trông hơi khôi hài.
"A Tùy là ai?" Ta hỏi.
Cố Độ đưa tay qua, lấy khăn chấm nước, nhẹ nhàng lau sạch xương lông mày cho ta.
Hắn đến quá gần ta, gần đến nỗi ta có thể nhìn rõ hàng mi chỉnh tề của hắn.
"A Tùy là ai?" Ta hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.
Cố Độ thở dài, nói: "Ương Ương nói bậy đó thôi."
Ta không truy hỏi nữa, nhưng âm thầm ghi nhớ cái tên này.
