Chương 10: Truyện tranh đam mỹ


Sáng hôm sau, Thẩm Ngung thuận lợi ngồi vào ghế phụ lái của xe Trình Mặc Phỉ.
— Chính là chiếc xe mà kiếp trước cậu đã lên nhầm.
Nhìn chằm chằm vào món đồ trang trí hình quả cam nhỏ xinh trước xe, tâm trạng Thẩm Ngung có chút phức tạp.
Hôm đó, cậu vừa gặp lại cô em gái cùng mẹ khác cha trong đám tang, nhìn thấy những bức thư mẹ từng viết cho mình nhưng bị trả về, mới biết được toàn bộ sự thật.
Thì ra, năm đó khi ly hôn, mẹ đã cố gắng giành quyền nuôi cậu, nhưng không tranh được với cha – Thẩm Lập Đức. Sau này, bà chuyển đến miền Bắc nhưng chưa từng quên cậu, vẫn luôn gửi thư, gửi tiền, gọi điện, chỉ là tất cả đều bị Thẩm Lập Đức chặn lại, chưa bao giờ nói cho cậu biết.
Bà nội – người duy nhất yêu thương cậu – chắc chắn cũng biết ít nhiều, nhưng đã chọn im lặng và giấu giếm. Có lẽ bà sợ cậu rời đi, muốn giữ cậu bên cạnh.
Từ nhỏ, cậu vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ không cha không mẹ. Dù sống cùng cha, nhưng cha chẳng hề đối xử tốt với cậu. Còn mẹ, dưới sự nhồi nhét suy nghĩ từ nhỏ, cậu luôn cho rằng bà cũng vô tình tuyệt tình, chưa từng quan tâm đến mình.
Hồi còn bé, Thẩm Lập Đức thậm chí còn cố tình dẫn dắt cậu nói ra những lời khó nghe với mẹ. Chắc hẳn mẹ cũng đã vô cùng đau lòng.
Nhưng cậu không ngờ rằng, dù trong hoàn cảnh như vậy, mẹ vẫn gửi cho cậu khoản tiền cao hơn mức trợ cấp nuôi con theo quy định, vẫn viết thư dù những bức thư ấy đều bị trả về.
Cậu nhớ có một đoạn mẹ từng viết:
Bà nói, cậu là đứa con đầu tiên của bà, mang một ý nghĩa rất đặc biệt. Bà là người đã đưa cậu đến thế giới này, là máu thịt của bà. Nhưng bà lại không làm tròn trách nhiệm, nên dù cậu có hận bà, bà cũng không oán trách.
Nét chữ thanh mảnh tinh tế, nhưng người viết những dòng ấy thì đã không còn trên cõi đời này nữa.
Thì ra, cậu cũng từng là một đứa trẻ được mẹ quan tâm.
Nhưng cũng chỉ là "từng" mà thôi.
Giờ đây, mẹ và cậu đã âm dương cách biệt.
Cậu nhất thời không thể chấp nhận được sự chênh lệch quá lớn này.
Không thể chấp nhận việc bà nội – người duy nhất thương cậu – lại từng giấu cậu về mẹ. Không thể chấp nhận rằng khi cậu vừa biết sự thật thì tất cả đã kết thúc.
Ngày đó, Yến Thành mưa xối xả. Cậu không mang ô, cũng quên lấy ô, một mình loạng choạng bước đi rất xa, như thể đã mất đi linh hồn.
Cậu không quen thuộc thành phố xa lạ này, đến khi lấy lại ý thức thì vội vã gọi một chiếc xe công nghệ trên điện thoại. Nhưng tài xế vừa nhận chuyến chưa bao lâu, điện thoại của cậu vì dính nước mưa mà đột nhiên sập nguồn. Thật xui xẻo.
Cậu chỉ nhớ mang máng đó là một chiếc xe màu đen, biển số và dòng xe thì hoàn toàn không có ấn tượng.
Cậu đứng ven đường chờ đợi, mãi mới có một chiếc xe đen dừng lại. Cậu ướt sũng cả người, chẳng nghĩ nhiều mà trực tiếp mở cửa xe ngồi vào.
"Đuôi số điện thoại 1473." Cậu nói.
"Tài xế": "......?"
Vài giây sau, "tài xế" hỏi: "Đi đâu?"
Khi đó, chắc cậu đã bắt đầu sốt vì dầm mưa, đầu óc mơ màng, hoàn toàn không nhận ra tài xế thật sự sẽ không hỏi cậu như thế. Theo phản xạ, cậu đáp: "Sân bay."
Cậu không tìm được lý do để ở lại nơi này, cũng không có chỗ nào để dung thân. Cậu muốn rời đi.
Nhưng "tài xế" lại đưa cậu đến bệnh viện.
Sau này, cậu mới biết Trình Mặc Phỉ dừng xe vì thấy cậu một mình đi trong mưa, không biết có cần giúp đỡ không, nên định dừng lại quan sát. Không ngờ cậu lại "tự nhiên" như thế, trực tiếp coi anh là tài xế mà sai bảo.
Sau đó, cậu đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn ở lại Yến Thành.
Không bao lâu sau, Trình Mặc Phỉ đổi sang xe mới. Sự giao thoa giữa hai người ngày càng nhiều hơn, còn chiếc xe cũ – nơi câu chuyện bắt đầu – thì không còn gặp lại nữa.
Không ngờ cậu còn có cơ hội được ngồi lên ghế phụ lái của chiếc xe này.
Cảm giác có chút chua xót, nhưng nhiều hơn vẫn là niềm vui.
Sau khi cài dây an toàn, Thẩm Ngung bật điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh bên trong xe, còn lén chụp cả Trình Mặc Phỉ vào một góc.
Trình Mặc Phỉ nhận ra động tác nhỏ của cậu, hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Ngung đã chuẩn bị lý do từ trước, trả lời: "Gửi vào nhóm ký túc xá, cho bọn họ xem ghế phụ của anh Phỉ."
Thực ra là nói đùa. Cậu chỉ là muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc bên cạnh Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ cười cười, chẳng hề bận tâm đến cách gọi của cậu, nói: "Được, chụp nhiều vào."
Nói đến mức này rồi, Thẩm Ngung đành chọn vài bức đăng lên nhóm.
Chẳng mấy chốc, điện thoại vang lên liên tiếp vài thông báo tin nhắn mới.
Vừa lái xe, Trình Mặc Phỉ vừa hỏi: "Bọn họ nói gì?"
Thẩm Ngung ậm ừ, do dự một lúc rồi vẫn nói ra: "Họ bảo... hai tên cẩu nam nam chúng ta đừng có quá đáng quá."
Cậu không biết Trình Mặc Phỉ có phản cảm với câu này không, nhưng dù sao anh cũng ở trong nhóm, sớm muộn gì cũng thấy, nói hay không cũng vậy.
Trình Mặc Phỉ nghe xong thì phì cười.
Thẩm Ngung thầm thở phào một hơi.
Xem ra không cảm thấy phản cảm.
Là cậu quá nhạy cảm rồi, mấy trò đùa kiểu này giữa đám con trai rất bình thường, cảm thấy không bình thường mới là "có vấn đề".
Ngay sau đó, Trình Mặc Phỉ lại nói: "Cậu bảo với họ là, đang hẹn hò, miễn làm phiền."
Thẩm Ngung: "......"
Câu này có phải hơi quá mức rồi không??
Nhưng để tránh gây nghi ngờ không cần thiết, Thẩm Ngung cúi đầu, do dự rất lâu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
[Thẩm Ngung]: Anh Phỉ bảo, đang hẹn hò, miễn làm phiền.
[Tiêu Hùng]: [khinh bỉ]
[Tôn Tinh Hà]: [khinh bỉ]
Thẩm Ngung khẽ cong mắt, tắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh thăm thẳm, ánh nắng cũng rực rỡ vô cùng.
Bây giờ là hẹn hò giả, nhưng sau này biết đâu lại thành thật thì sao.
...........
Trình Mặc Phỉ năm mười chín tuổi lái xe khá liều, nhưng vẫn ổn định, tay lái cũng không tệ.
Trên đường đi, anh không ngừng giới thiệu với Thẩm Ngung về những cảnh vật hai bên đường, nào là trung tâm thương mại, nào là hồ nước, nào là những con phố, xem như đã tận tình làm tròn vai trò chủ nhà của một người Yến Thành.
Yến Thành mười hai năm trước khoác lên mình một lớp vỏ xa lạ đối với Thẩm Ngung. Hầu hết các công trình mang tính biểu tượng đều đã được cải tạo và xây mới trong hơn mười năm qua. Trên suốt đoạn đường, cậu hầu như chẳng nhận ra những nơi mà kiếp trước mình thường cùng Trình Mặc Phỉ đi hẹn hò dạo chơi.
Nhưng cũng tốt. Kiếp này, cậu có thể làm quen lại từ đầu, cùng với Trình Mặc Phỉ.
Chiếc xe dần đi vào khu nhà giàu.
Nói quen thuộc thì không hẳn, nhưng bảo xa lạ cũng không đúng.
Nhà của Trình Mặc Phỉ nằm ở đây.
Dù cậu không qua lại nhiều với gia đình Trình Mặc Phỉ — từ nhỏ đã không giỏi ứng xử với kiểu người thân trưởng bối này — nhưng vào mỗi dịp Tết hay những ngày lễ quan trọng, cậu vẫn theo Trình Mặc Phỉ về nhà thăm hỏi.
"Nhà anh ở khu này. Lát nữa trưa em qua nhà anh ăn cơm đi, anh báo mẹ một tiếng, bảo bà nấu thêm mấy món ngon." Trình Mặc Phỉ lái xe vào khu biệt thự.
"Vâng." Thẩm Ngung vô thức siết chặt dây an toàn trước ngực, đầu ngón tay khẽ cào nhẹ lên bề mặt vải.
Đây là lần thứ ba cậu căng thẳng như vậy kể từ khi sống lại.
Lần đầu tiên là vào kỳ nghỉ hè, khi cậu lén đứng từ xa nhìn mẹ một cái.
Lần thứ hai là lúc gặp lại Trình Mặc Phỉ ở trường.
Lần thứ ba là bây giờ, chuẩn bị gặp người nhà của Trình Mặc Phỉ.
Gia đình Trình Mặc Phỉ đều rất cởi mở, đối xử với cậu rất tốt. Trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời trước, bố mẹ Trình Mặc Phỉ đã cố gắng hết sức vì cậu, sử dụng mọi mối quan hệ để liên hệ với những bác sĩ và bệnh viện tốt nhất. Thế nhưng cậu khi đó lại tự khép mình, lạnh lùng giữ khoảng cách với họ.
Đời này, cậu không muốn sống nhút nhát và tự bó buộc bản thân như trước nữa.
Cậu muốn làm hòa với mẹ, muốn học cách giao tiếp với những người thân quan tâm đến mình.
"Đến rồi."
Trình Mặc Phỉ dừng xe trước một căn biệt thự, hai người cùng nhau bước vào.
Đây là nhà của em họ Trình Mặc Phỉ.
Thẩm Ngung có chút ấn tượng về cô em họ này -- Trình Chỉ Ngữ. Kiếp trước, cậu từng gặp cô vào dịp Tết, nhưng vì không giỏi bắt chuyện trong những dịp thế này nên cũng chẳng có nhiều giao lưu. Thêm vào đó, hồi đó cô còn độc thân, mỗi dịp Tết lại bị giục giã chuyện xem mắt, ăn xong bữa cơm tất niên là nhanh chóng chuồn về.
Nhưng quan hệ giữa cô và Trình Mặc Phỉ khá tốt, dù sao hai gia đình cũng sống gần nhau, xem như cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Khi Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ đến, Trình Chỉ Ngữ đang ôm điện thoại trò chuyện với bạn thân.
[Anh họ tớ giới thiệu cho tớ một thầy gia sư sai đẹp triêu để tạo động lực học tập. Là bạn cùng phòng của anh ấy, cũng là học bá của Đại học Yến Thành. Lát nữa sẽ tới đây.]
[! Đẹp trai cỡ nào?]
[Tớ cũng không biết, lát nữa gặp rồi nói cho cậu hay.]
[Ok Ok, nhớ tìm cơ hội chụp lén gửi tớ nhé. Mà anh ấy dạy cậu môn gì vậy?]
[Hóa học. Nếu không thì sao mẹ tớ lại đồng ý ngay lập tức chứ? Bà ấy muốn tìm gia sư dạy Hóa cho tớ từ lâu rồi.]
[Hahahaha, cố lên nhé!]
Trong tất cả các môn, Hóa học là môn kém nhất của Trình Chỉ Ngữ. Mẹ cô đã đau đầu vì chuyện này suốt một thời gian dài.
[À, mà cậu đọc xong cuốn manga đó chưa?]
[Còn một chút nữa thôi, tối nay đọc xong là mai mang cho cậu. Hai nhân vật chính sau khi đến với nhau siêu ngọt luôn!]
[Ok Ok, hóng lắm luôn!]
Khi đang trò chuyện, cửa phòng ngủ bỗng bị gõ.
Trình Chỉ Ngữ tháo tai nghe, đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa có ba người, mẹ cô, anh họ cô, và... thầy gia sư.
'Trời ạ, đúng là đẹp trai thật!'
Vẻ ngoài nho nhã, sạch sẽ. Khác với nét đẹp trai của anh họ, nhưng cả hai đều khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi nhìn vào.
"Có thể vào không?" Thầy gia sư lên tiếng trước, giọng nói rất lịch sự.
Trình Chỉ Ngữ hoàn hồn, vội vàng gật đầu liên tục: "Được, được ạ."
'Giọng cũng hay nữa!'
Tự nhiên cô cảm thấy tràn đầy động lực học tập!
Thẩm Ngung đã in sẵn một bài kiểm tra Hóa mang theo để đánh giá năng lực của Trình Chỉ Ngữ. Sau khi hoàn thành bài test, cậu nhanh chóng nắm bắt được tình hình của cô, từ đó đưa ra hướng dẫn và kế hoạch học tập phù hợp.
Cả Trình Chỉ Ngữ lẫn mẹ cô đều hài lòng với cậu.
Vậy là công việc gia sư này coi như đã được nhận một cách thuận lợi.
Thời gian còn lại của buổi sáng, Thẩm Ngung dự định giải thích hết những câu sai trong bài kiểm tra cho Trình Chỉ Ngữ, rồi xem qua bài tập gần đây của cô để giải đáp thắc mắc.
Mẹ Trình Chỉ Ngữ đã rời khỏi phòng, giờ chỉ còn lại ba người bọn họ.
Trình Mặc Phỉ lặng lẽ ngồi một góc, không rời đi. Dù sao người là do anh đưa đến, tất nhiên phải "chịu trách nhiệm" đến cùng, chờ đến trưa rồi cùng Thẩm Ngung về nhà ăn cơm.
Trình Chỉ Ngữ liên tục gọi "Thầy Thẩm" vô cùng thân thiết, trong khi anh họ cô lại trở thành người vô hình.
Không có việc gì làm, Trình Mặc Phỉ tiện tay lấy một cuốn manga trên bàn lật xem.
Càng đọc, sắc mặt anh càng trầm xuống.
Thẩm Ngung vừa giảng xong một bài, tìm một câu tương tự để Trình Chỉ Ngữ luyện tập, tranh thủ uống một ngụm nước cho đỡ khô họng.
Cậu vô thức nhìn về phía Trình Mặc Phỉ, bỗng phát hiện anh đang cầm một cuốn manga với bìa truyện quen thuộc, môi mím chặt, chăm chú đọc.
Đó là một bộ đam mỹ nổi tiếng mà cậu từng xem.
Nếu không nhớ nhầm thì... sau khi thành đôi, hai nhân vật chính hầu như chương nào cũng có cảnh hôn, thỉnh thoảng còn có cả cảnh "nấu ăn", chẳng hề trong sáng chút nào...
