Chương 13: Phim điện ảnh


Trình Mặc Phỉ nhìn lướt qua tên phim và phần giới thiệu, có vẻ là một bộ phim hài nhẹ nhàng mang yếu tố truyền cảm hứng, đúng lúc anh cũng chưa xem qua, liền gật đầu nói: "Được."
Chẳng bao lâu sau, trà sữa được giao đến, Trình Mặc Phỉ xuống lầu lấy, còn Thẩm Ngung ngoan ngoãn ngồi chờ trên sofa trong phòng chiếu phim.
Hệ thống điều hòa trung tâm có chế độ giảm tiếng ồn rất tốt, gần như không nghe thấy chút gió nào.
Trong bóng tối, hơn nửa người của Thẩm Ngung đã rúc vào trong ghế.
Khi Trình Mặc Phỉ quay lại, đập vào mắt anh là hình ảnh Thẩm Ngung cuộn tròn người trong sofa như một chú chuột hamster nhỏ.
Đôi mắt đen láy của cậu sáng lên trong màn đêm dày đặc, nhìn anh chằm chằm.
Trình Mặc Phỉ không nhịn được mà khẽ nhếch khóe môi, đi thẳng đến trước mặt cậu, đưa ly trà sữa của cậu qua.
Thẩm Ngung ngồi thẳng dậy một chút, mở ống hút rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Vẫn là độ ngọt mà cậu thích.
Dù vừa ăn xong vẫn còn no, nhưng xem phim mà không có đồ uống thì lại thiếu mất bầu không khí.
Không lâu sau, chỗ bên cạnh hơi lún xuống, Trình Mặc Phỉ ngồi vào, rồi nhấn nút phát phim.
Khoảng cách giữa hai người khá gần, nhưng cũng chưa đến mức kề sát.
Thẩm Ngung không thích kiểu khoảng cách nửa vời này, tiến không được, lùi cũng chẳng xong, nhân lúc đoạn mở đầu, cậu nói: "Anh Phỉ, hơi lạnh."
Trình Mặc Phỉ không thấy lạnh, nhưng Thẩm Ngung trông có vẻ gầy, có lẽ cậu dễ lạnh hơn anh, không thể để cậu bị cảm. Anh hỏi: "Có cần tăng nhiệt độ điều hòa lên không?"
Thẩm Ngung: "Không cần, có cái chăn nào đắp lên là được."
Trình Mặc Phỉ: "Có, để anh lấy cho em."
Nói xong, anh đứng dậy, cầm lấy chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn bên cạnh, mở ra rồi đưa cho Thẩm Ngung.
Thẩm Ngung vừa đắp chăn lên người, vừa dịch sang một chút, dựa vào anh, rồi cũng kéo một phần chăn phủ lên người Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ không lạnh, nhưng đắp chăn cũng không thấy nóng vì trong phòng có điều hòa, đắp một chiếc chăn mỏng khi xem phim thực sự rất thoải mái. Em nhỏ khóa dưới cũng có lòng tốt, anh đương nhiên không từ chối.
Mục đích "dính vào nhau" đã hoàn thành, tâm trạng Thẩm Ngung trở nên vui vẻ, cầm ly trà sữa lên nhấp một ngụm nhỏ.
Trong lòng ngọt ngào giống như ly trà sữa toàn đường này.
Cấu liếc qua thì thấy Trình Mặc Phỉ cũng đang uống trà sữa giống mình, bèn cố ý hỏi: "Thế nào, có ngon không?"
Như Thẩm Ngung dự đoán, Trình Mặc Phỉ lập tức đưa ly trà sữa trong tay qua, hào phóng nói: "Cũng được, em thử đi."
Chia sẻ đồ uống giữa anh em với nhau là chuyện rất bình thường, cả hai đều không có thói quen sạch sẽ quá mức.
Thẩm Ngung ngậm lấy ống hút, uống một ngụm.
Đương nhiên là không đủ ngọt, nhưng có thêm hiệu ứng đặc biệt từ Trình Mặc Phỉ, tạm coi như đạt tiêu chuẩn.
"Anh cũng thử của em xem." Thẩm Ngung lễ phép đáp lễ, đưa ly trà sữa của mình cho anh.
Thẩm Ngung cố ý đặt tay hơi thấp xuống, khiến Trình Mặc Phỉ không thể trực tiếp uống được, đành phải nắm lấy tay cậu, hơi nâng lên.
Mcặ dù ở trong phòng điều hòa, nhiệt độ lòng bàn tay của Trình Mặc Phỉ vẫn khá ấm, khiến mu bàn tay của cậu cũng nóng hầm hập theo.
Trình Mặc Phỉ uống một ngụm, chép miệng, nhận xét: "Ngọt thật, đây là lần đầu tiên anh uống trà sữa toàn đường, cũng không đến mức ngán như tưởng tượng."
Thẩm Ngung chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau này còn nhiều lần uống toàn đường nữa.
Trên màn hình, bộ phim nhanh chóng đi vào nội dung chính.
Là một bộ phim về cuộc sống sinh viên đại học, kể về nhóm sinh viên cùng nhau theo đuổi ước mơ.
Mở đầu, nam chính và nữ chính vì một số hiểu lầm mà trở thành đối thủ không đội trời chung, Thẩm Ngung xem mà có chút xao nhãng, tâm trí không đặt vào họ, cậu luôn nín thở mong chờ sự xuất hiện của nam phụ và nam ba.
Tình cảm giữa nam phụ và nam ba không chiếm nhiều thời lượng, nhưng rất ngọt ngào.
Hai người là bạn cùng phòng, đã sớm có tình cảm với nhau nhưng chưa nhận ra, cứ ngỡ đối phương chỉ là anh em tốt của mình. Sau này, khi tình cảm giữa nam chính và nữ chính phát triển, họ mới dần nhận thức được tình cảm của bản thân, rồi mới bắt đầu hạnh phúc ở bên nhau.
Cảnh đầu tiên đã rất kíc.h th.ích. Sau khi học xong tiết giáo dục giới tính, nam phụ và nam ba vì tò mò mà giúp nhau giải tỏa trong phòng tắm ký túc xá, sau đó bị nam chính vô tình gõ cửa làm gián đoạn, kéo theo những tình tiết chính sau đó.
Bộ phim có một chút cắt bỏ, đoạn hai người chuẩn bị vào phòng tắm giúp nhau thì bị dừng lại, trực tiếp chuyển sang cảnh nam chính đến gõ cửa.
Thẩm Ngung lén liếc nhìn Trình Mặc Phỉ qua khóe mắt, phát hiện biểu cảm của anh không có gì khác thường, ít nhất không giống với sự khó chịu lúc nãy khi nhìn thấy truyện tranh ở nhà Trình Chỉ Ngữ, trông vẫn rất bình thường.
Hình như có hơi kỳ lạ.
Dù phim đã bị cắt bớt, nhưng nội dung "giúp nhau" vẫn rất rõ ràng, tại sao Trình Mặc Phỉ lại không có chút phản ứng nào?
Hai chàng trai làm chuyện này... Chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy phản cảm sao?
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Thẩm Ngung không dám hỏi gì thêm, chỉ đành tiếp tục quan sát qua những cảnh tiếp theo.
Đến cảnh thứ hai, nam phụ vô tình bị xe đụng, một chân bị thương, nam ba mỗi ngày đều cõng cậu ấy đi học, cùng nam chính và nữ chính ra ngoài làm bài tập nhóm. Anh đùa rằng ngay cả khi chăm sóc người yêu cũng chưa từng cẩn thận đến vậy, nam phụ đấm nhẹ vào vai anh, cố ý nói rằng người yêu có thể chia tay, còn anh em là mãi mãi, tất nhiên phải nghiêm túc hơn. Nhưng thực ra lúc này, cả hai đã bắt đầu mập mờ, lời nói ẩn chứa sự thăm dò lẫn nhau, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để phá vỡ lớp ngăn cách.
Thẩm Ngung lại lén nhìn Trình Mặc Phỉ một cái.
Tốt lắm, cuối cùng cũng có phản ứng rồi.
Nhưng... tại sao lại cười chứ???
Một người đàn ông cõng một người đàn ông khác, vừa đi vừa nói những lời mập mờ đầy ám muội, rốt cuộc Trình Mặc Phỉ cười cái gì?
Thẩm Ngung cắn chặt ống hút trà sữa đến mức suýt làm nó biến dạng, trong lòng mơ hồ nảy ra một suy đoán không mấy hay ho.
Không vội, không vội.
Vẫn còn cảnh tỏ tình lúc bình minh cuối cùng.
Nhìn thấy hai chàng trai tỏ tình, Trình Mặc Phỉ chắc chắn sẽ không cười nổi như vậy nữa.
Thẩm Ngung chờ mãi, cuối cùng cũng đợi đến cảnh nhóm nhân vật chính hoàn thành bài tập, được công nhận, cùng nhau lên núi ngắm bình minh để ăn mừng.
Lúc đó, nam chính và nữ chính đã thổ lộ tình cảm, trở thành người yêu, hai người tay trong tay, ngón áp út đeo nhẫn định tình, còn nam phụ và nam ba thì đứng sát cạnh nhau.
Cuối cùng, chân trời dần chuyển sang màu trắng bạc, mặt trời từ từ nhô lên, tia sáng đầu tiên xuyên qua màn trời, nam chính và nữ chính phấn khích ôm chầm lấy nhau, hôn nhau thắm thiết, một kết thúc viên mãn và đẹp đẽ.
Sau đó, màn hình thay đổi, chuyển cảnh về khuôn viên trường, bắt đầu những tình tiết xoay chuyển và khép lại bộ phim.
Thẩm Ngung: "?"
Còn màn tỏ tình của nam phụ và nam ba đâu???
Không phải chứ, bị cắt hết luôn à???
Vậy cậu xem cái gì nữa???
Thẩm Ngung tức gần chết, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng nốt những phân đoạn cuối.
Cuối cùng, khi cậu sắp bùng nổ, bộ phim cũng đến hồi kết.
Trong lúc danh sách cảm ơn hiện lên trên màn hình, Trình Mặc Phỉ nhận xét: "Cũng được. Tình yêu, tình thân, tình bạn đều được khắc họa khá tốt."
Nghe vậy, Thẩm Ngung hít sâu một hơi, để hai tiếng đồng hồ này không trở nên hoàn toàn lãng phí, cậu giả vờ hỏi thăm: "Anh Phỉ thích cặp đôi nào nhất?"
Ngoài nam chính - nữ chính và nam phụ - nam ba, trong phim còn có vài cặp đôi nam nữ khác.
Trình Mặc Phỉ sờ cằm, đáp: "Cảm giác ai cũng như nhau cả, đều rất ngọt. Nhưng anh thích nhất Lucas và Aiden..."
Tim Thẩm Ngung lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Lucas và Aiden chính là tên của nam phụ và nam ba.
Trình Mặc Phỉ: "Tình cảm của họ thực sự rất tốt, là anh em tốt cả đời."
Thẩm Ngung: "......"
Ha ha.
Tên ngốc này đúng là vẫn coi "tình anh em" của họ là tình anh em thật.
Cong sắp thành vòng xoáy rồi mà vẫn còn bảo là anh em tốt nữa.
Thẩm Ngung cố gắng tự nhủ trong lòng: Không được tức giận, không được tức giận, không được tức giận. Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi chính là một tên đại ngốc chính hiệu, không đáng để cậu phải chấp nhặt.
Sau khi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, Thẩm Ngung tiếp tục thăm dò: "Anh Phỉ không thấy họ có chút gì đó kỳ lạ sao?"
Trình Mặc Phỉ: "Hửm? Sao thế? Có gì kỳ lạ à?"
Thẩm Ngung mím môi, "Thì sau khi học xong tiết giáo dục giới tính, họ lại... lại giúp nhau làm chuyện đó."
Cậu không dám nói quá rõ ràng, chỉ có thể bóng gió ám chỉ. Dù sao bộ phim đã bị cắt bớt, vậy mà cậu vẫn có thể nhìn ra tình cảm của hai người họ, hình như không được "thẳng" cho lắm.
Nghe xong, Trình Mặc Phỉ chớp mắt một cái, bỗng nhiên nghiêng người sát lại gần, làm Thẩm Ngung giật nảy mình, theo phản xạ tránh đi, ánh mắt cũng bất giác lảng sang chỗ khác.
Nụ cười trên mặt Trình Mặc Phỉ ngày sâu hơn, biểu cảm như đang trêu đùa cô vợ nhỏ, trong giọng nói cũng mang theo ý trêu chọc: "Anh nhớ là em đã đủ tuổi rồi mà."
Có một số sinh viên nhỏ tuổi hơn, lên đại học vẫn chưa đủ 18, nhưng Thẩm Ngung thì đã tròn tuổi. Cậu sinh vào ngày 1 tháng 6, đúng vào dịp Quốc tế Thiếu nhi, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ.
Thẩm Ngung mím chặt môi, không hiểu Trình Mặc Phỉ lại phát điên cái gì, chuyện này thì có liên quan gì đến tuổi tác?
Cậu hiểu Trình Mặc Phỉ, nhưng lại không hiểu Trình Mặc Phỉ trong trạng thái "sợ đồng tính nhưng là người chưa nhận thức được mình đồng tính", lúc nào cũng cảm giác như anh sắp nói ra câu gì đó gây chấn động.
Giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Người chủ của bàn tay đó nói: "Chẳng lẽ em chưa từng tự mình giải quyết sao, đàn em? Ha.m m.uốn tì.nh d.ục và nhu cầu si.nh lý đều là chuyện rất bình thường."
Thẩm Ngung: "......"
Thì ra Trình Mặc Phỉ đang coi cậu như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng, vấn đề quan trọng có phải cái này đâu???
Mắt Thẩm Ngung trợn tròn, "Tự mình giải quyết với để người khác giúp thì giống nhau à? Chẳng lẽ anh Phỉ muốn giúp em chắc?"
Nói đến câu sau, giọng cậu đã chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa.
