Chương 18: Muốn nhìn anh tắm à?


Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy những tin nhắn này, trái tim Thẩm Ngung vẫn như vừa trải qua một cú lao dốc 90 độ trên tàu lượn siêu tốc, đập mạnh không ngừng.
Trình Mặc Phỉ vẫn là Trình Mặc Phỉ, luôn nhiệt tình một cách không giới hạn.
Dù gặp nhau ở thời điểm nào, cậu cũng sẽ luôn rung động vì anh.
Hôm nay thực sự là do Thẩm Ngung quá đắm chìm vào việc đi mua sắm với mẹ, khi phát hiện điện thoại hết pin và tắt nguồn, cậu nghĩ rằng trường học ngay gần đó, lát nữa về phòng sạc cũng được.
Sau đó, mẹ đưa cậu về, nói rằng có xe đến đón bà, cậu bước vào trường và lén quay lại nhìn, người đến đón chắc chắn là chồng hiện tại của mẹ.
Thẩm Ngung có ấn tượng khá tốt với người chú này, ít nhất có thể chắc chắn rằng ông ấy thực sự yêu thương mẹ, như vậy là đủ.
Đúng lúc Thẩm Ngung mở khung nhập tin nhắn, định nhắn tin báo an toàn cho Trình Mặc Phỉ, thì một cuộc gọi đột ngột vang lên.
Là Trình Mặc Phỉ.
Thẩm Ngung vội vàng nhấn nghe.
"Thẩm Ngung?" Vì quá lo lắng, Trình Mặc Phỉ trực tiếp gọi tên đầy đủ của cậu.
Thẩm Ngung ừ một tiếng, áp điện thoại vào tai, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, nhẹ nhàng giải thích: "Em không sao, trời lạnh rồi, ăn xong đi mua quần áo mới, về muộn một chút, điện thoại hết pin tắt nguồn, giờ em về phòng rồi đây."
Trình Mặc Phỉ lặng lẽ nghe, sau khi cậu nói xong, anh im lặng hai giây, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Không trách anh phản ứng thái quá.
Vì đã gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, mà Thẩm Ngung vẫn không có tin tức gì.
Đầu tiên Trình Mặc Phỉ nhờ bạn học ở phòng bên cạnh chưa rời trường gõ cửa, nói rằng không có ai trong phòng, không có phản hồi, nên aanh mới liên hệ giáo viên chủ nhiệm và quản lý ký túc xá. Trong dịp Quốc khánh, nhà trường rất coi trọng an toàn của sinh viên ở lại trường, vì vậy mới có cảnh tượng mà Thẩm Ngung khi về nhìn thấy.
May mắn thay, chỉ là một lần sợ bóng sợ gió.
"Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
Thẩm Ngung xin lỗi, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Trình Mặc Phỉ đương nhiên sẽ không so đo với cậu, "Không sao là tốt rồi. Cái điện thoại của em..."
Trình Mặc Phỉ ngập ngừng, nghĩ mãi mới nói tiếp: "Trên bàn anh có cục sạc dự phòng, lần sau đi ra ngoài có thể mang theo."
"Vâng," Thẩm Ngung nhớ đến cục sạc dự phòng đó, trên đó có hình quả cam, "Đợi em làm thêm kiếm đủ tiền, tháng sau sẽ đổi cái điện thoại mới tốt hơn."
Nghe chua xót đến mức, trái tim Trình Mặc Phỉ cũng thắt lại.
Anh chưa từng thấy một "quả khổ qua" kiên cường như Thẩm Ngung, khiến người ta lo lắng, nhưng lại rất mạnh mẽ, khiến người ta yên tâm, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được cậu.
Anh chưa kịp nói gì, bên kia đã đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng mở cửa.
Thẩm Ngung bước vào phòng tắm trong ký túc xá, bật đèn, nói: "Sắp hết nước nóng rồi, em đi tắm trước đây."
Ký túc xá tuy không cắt điện, nhưng 12 giờ đêm sẽ cắt nước nóng.
"Ừ, nhớ báo an toàn trong nhóm ký túc xá nhé, Tiêu Hùng và Tinh Hà cũng rất lo cho em."
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Ngung gửi một tin nhắn thoại trong nhóm ký túc xá báo an toàn, rồi lướt xem lại những tin nhắn trước đó, có thể thấy Trình Mặc Phỉ đã rất lo lắng, đi khắp nơi tìm cậu, nhưng Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đều không có bất kỳ thông tin gì, chỉ có thể cùng anh lo lắng.
Thẩm Ngung cảm thấy hơi ngại, vì đã khiến mọi người phải lo lắng, nhưng đồng thời cũng thật ấm áp.
Lúc ăn tối, cậu và mẹ đã thêm nhau vào WeChat, mẹ cũng gửi tin nhắn hỏi cậu đã về ký túc xá chưa, Thẩm Ngung đã trả lời.
Sau đó cậu tiếp tục sạc điện thoại, bỏ quần áo mới mua tối nay và quần áo vừa thay ra vào máy giặt, tắm qua một chút, phơi quần áo xong lại chui vào giường của Trình Mặc Phỉ.
Có lẽ do tối nay đi mua sắm với mẹ quá mệt, Thẩm Ngung ngủ rất nhanh.
......
Bên kia, trong phòng khách sạn.
Thấy Trình Mặc Phỉ cúp điện thoại, bố mẹ anh ngồi đối diện trên ghế sofa lo lắng hỏi: "Tiểu Ngung không sao chứ?"
Trình Mặc Phỉ lắc đầu, giải thích lại quá trình hú hồn hú vía một lượt.
Mẹ Trình Mặc Phỉ thở dài, "Đứa bé này thực sự rất khó khăn, các con thường xuyên quan tâm chăm sóc nó một chút nhé."
Trình Mặc Phỉ gật đầu.
Đương nhiên rồi.
Bố Trình Mặc Phỉ nói: "Điện thoại trước đây của bố vẫn còn tốt, sớm biết vậy đưa cho Tiểu Ngung dùng rồi."
"Không sao đâu, em ấy rất giỏi, có thể tự kiếm được tiền, tháng sau là có thể tự mua điện thoại mới rồi." Giọng Trình Mặc Phỉ mang theo một chút kiêu hãnh khó nhận ra.
Con người luôn thương xót kẻ yếu và ngưỡng mộ kẻ mạnh, mà Thẩm Ngung lại vừa đáp ứng được cả hai.
......
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh.
Thẩm Ngung mặc bộ quần áo mới mẹ mua, ra ngoài làm thêm gia sư cả ngày, lúc về trời đã tối đen.
Lần này cậu mang theo sạc dự phòng của Trình Mặc Phỉ, điện thoại luôn ở trạng thái bật nguồn, để mọi người không phải lo lắng nữa.
Trình Chỉ Ngữ cũng đi chơi dịp Quốc khánh, nên không sắp xếp buổi dạy kèm nào, mấy ngày sau chỉ cần dạy thêm một buổi cho học sinh hôm nay, thời gian còn lại có thể nghỉ ngơi thoải mái.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ ba của kỳ nghỉ Quốc khánh.
Thẩm Ngung chỉ đến căng tin vào giờ ăn, còn lại thời gian đều ở trong ký túc xá, liên tục "giám sát" Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ cũng chỉ nghĩ Thẩm Ngung một mình trong ký túc xá buồn chán, nên luôn đồng hành trò chuyện với cậu, chia sẻ những gì anh thấy khi đi du lịch.
Thời gian cuối cùng cũng đến vở nhạc kịch tối nay.
Trình Mặc Phỉ: [Đã vào chỗ ngồi rồi, hình như sắp bắt đầu, anh không có tế bào nghệ thuật nào, không biết lát nữa có ngủ gật không]
Thẩm Ngung cười: [Em cũng không có tế bào nghệ thuật]
Một người học tài chính, một người học hóa học, hai người cộng lại cũng không đọc nổi một bản nhạc.
Thẩm Ngung từ nhỏ đã không có điều kiện học các sở thích, Trình Mặc Phỉ thì đã thử qua hết âm nhạc, múa, hội họa , nhưng đơn giản là không có năng khiếu, cuối cùng học trượt ván, trượt tuyết lại hăng say nhất, bố mẹ cũng chiều theo sở thích của anh.
Trình Mặc Phỉ: [Lát nữa xem xong bố mẹ anh sẽ đi gặp diễn viên, anh định chuồn về khách sạn trước]
Thẩm Ngung giật mình.
Có vẻ kiếp trước Trình Mặc Phỉ vì thế mà một mình gặp tai nạn.
Thẩm Ngung: [Xem xong có thể gọi cho anh không? Có chuyện muốn tâm sự]
Trình Mặc Phỉ: [Tất nhiên rồi, chuyện gì thế?]
Thẩm Ngung tiếp tục giấu kín: [Lát nữa rồi nói nhé]
Trình Mặc Phỉ bị k.ích th.ích tò mò: [Khoảng 9 giờ kết thúc, lúc đó anh sẽ gọi cho em]
Thẩm Ngung: [Ừm]
Đối với Trình Mặc Phỉ không có tế bào nghệ thuật, hứng thú với nhạc kịch còn không bằng hứng thú với "chuyện" mà Thẩm Ngung nhắc đến.
Mấy tiếng đồng hồ này đối với Trình Mặc Phỉ không khác gì cực hình, nhưng để không làm mẹ thất vọng, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Không chỉ Trình Mặc Phỉ căng thẳng, mấy tiếng đồng hồ này đối với Thẩm Ngung cũng rất khó chịu.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cậu vẫn lo sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cậu không muốn nhìn thấy Trình Mặc Phỉ bị tổn thương thêm lần nào nữa.
......
9 giờ tối, vở nhạc kịch cuối cùng cũng kết thúc, Trình Mặc Phỉ vội vàng đứng dậy, nói với bố mẹ xong, vừa rời khỏi nhà hát, vừa gọi điện thoại WeChat cho Thẩm Ngung.
Bên kia gần như ngay lập tức bắt máy.
"Xem xong rồi. Nói đi, có chuyện gì muốn nói với anh thế?" Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng hào hứng trở lại, không còn buồn ngủ nữa.
Thẩm Ngung nghe rõ tiếng người qua lại bên cạnh Trình Mặc Phỉ, không trả lời câu hỏi của anh, bắt đầu phát huy khả năng diễn xuất kém cỏi của hai kiếp người, hít một hơi, cố gắng giả vờ như đang khóc.
"Sao vậy?" Trình Mặc Phỉ dừng bước, nhíu mày, cá đã mắc câu.
Thẩm Ngung: "Anh có chỗ nào yên tĩnh không? Hơi ồn, nghe không rõ anh nói."
Giọng Thẩm Ngung rất nhỏ, bên cạnh Trình Mặc Phỉ ồn ào, cũng không nghe rõ lời Thẩm Ngung nói.
Anh vốn định về thẳng khách sạn, nhưng thấy Thẩm Ngung như vậy rất lo lắng, lập tức rẽ hướng, đi thẳng đến phòng nghỉ dành cho khách VIP.
Bố mẹ anh cũng ở đây gặp diễn viên, nơi này yên tĩnh hơn nhiều, vừa vặn đợi họ cùng về khách sạn.
"Anh đến phòng nghỉ rồi đây. Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thẩm Ngung không ngờ kế hoạch lại thuận lợi như thế.
Trình Mặc Phỉ từng nhắc đến phòng nghỉ với cậu, nên cậu đã nghĩ cách để dẫn dắt Trình Mặc Phỉ đến đó nói chuyện điện thoại, chỉ cần không rời khỏi nhà hát, chắc chắn sẽ không xảy ra tai nạn, cậu sẽ cố gắng kéo dài thời gian để tránh vụ tai nạn kiếp trước.
Chỉ là... Thẩm Ngung còn chưa bắt đầu dẫn dắt Trình Mặc Phỉ đến phòng nghỉ, mới chỉ vừa lót đường một chút thôi, sao Trình Mặc Phỉ đã đến đó rồi?
Thẩm Ngung không suy nghĩ thêm nữa, dựa theo chiến thuật hít một hơi, "Mẹ em liên lạc với em rồi, em và mẹ đã gặp nhau."
Nếu như trước đây nhắc đến mẹ, cậu sẽ khó chịu đến mức không cần phải giả vờ, nhưng kể từ khi gặp mẹ và nói chuyện, tất cả chỉ còn lại niềm vui sau khi được giải tỏa.
"Hả?" Trình Mặc Phỉ ngây ngô hỏi, "Mẹ em cũng ở Yến Thành à?"
Anh biết chuyện bố mẹ Thẩm Ngung ly hôn, nhưng chi tiết sâu hơn thì không rõ.
"Vâng, sau khi ly hôn, mẹ đến Yến Thành định cư." Thẩm Ngung nói chậm rãi, kể cho anh nghe về những chuyện trong gia đình.
Không hề giấu giếm.
......
"Tiểu Phỉ, đi thôi." Mẹ Trình Mặc Phỉ đột nhiên vỗ nhẹ vào vai anh.
"Đang gọi điện cho ai vậy? Chuyên tâm thế, gọi mấy tiếng cũng không thèm phản ứng."
Trình Mặc Phỉ tỉnh táo lại, giải thích: "Đang nói chuyện với Tiểu Ngung."
Mẹ Trình Mặc Phỉ gật đầu hiểu ra, "Đi thôi, không sớm nữa, về nhà nói tiếp."
"Vâng." Trình Mặc Phỉ đứng dậy, nói với Thẩm Ngung bên kia điện thoại, cứ thế treo máy, đi theo sau bố mẹ, không vội không vàng hướng về lối ra.
Thẩm Ngung liếc nhìn thời gian trên màn hình, đã qua rất lâu rồi, cậu đã kể hết những chuyện trong gia đình cho Trình Mặc Phỉ nghe, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Thẩm Ngung vẫn không nhịn được dặn dò: "Tối nay chú ý an toàn giao thông nhé."
Trình Mặc Phỉ: "Yên tâm, có tài xế lái xe, mà giờ này đường cũng không có nhiều xe đâu."
Lên xe, Trình Mặc Phỉ vẫn không cúp máy, nhưng vì có người khác, Thẩm Ngung không nói chuyện gia đình nữa, mà bảo anh bật video, muốn xem cảnh đêm nước ngoài.
Tất nhiên, xem cảnh đêm là giả, lo lắng mới là thật.
Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn làm theo.
Cậu lại lén chui vào giường của Trình Mặc Phỉ, nên không bật camera phía mình, sợ bị anh phát hiện, lại trêu chọc cậu.
Cảnh đêm ở hầu hết mọi nơi đều rất đẹp, bên Trình Mặc Phỉ đêm nay có một chút mưa nhẹ, phủ lên một lớp màn mỏng trong suốt.
Thẩm Ngung khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn mọi thứ trong khung hình nhỏ bé ấy.
Đột nhiên, xe dừng lại, rẽ một vòng.
Thẩm Ngung ồ lên, "Bên kia sao vậy?"
Tài xế ngồi bên cạnh nghe vậy liền giải thích: "Có người say rượu lái xe, tự đâm vào tường, may là không có thương vong nào."
Thẩm Ngung thở phào nhẹ nhõm, một hơi mãi nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được thở ra.
Cho đến khi gia đình Trình Mặc Phỉ an toàn về đến khách sạn, Thẩm Ngung mới hoàn toàn yên tâm, lại chui vào trong chăn, toàn thân thả lỏng.
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn.
Phòng ở khách sạn là phòng suite, Trình Mặc Phỉ một phòng riêng, bố mẹ anh ngủ ở phòng bên cạnh.
Vừa bước vào phòng, Trình Mặc Phỉ đã đóng cửa lại, cắm sạc điện thoại, nói với Thẩm Ngung bên kia: "Anh đi tắm đã, lát nữa nói tiếp nhé."
Thẩm Ngung nửa mặt chìm trong chiếc gối mềm mại, "Ừm."
Trình Mặc Phỉ tìm quần áo, quay lại phát hiện điện thoại vẫn chưa tắt, chớp mắt, lại nói: "Vậy anh đi đây."
Thẩm Ngung mắt cong cong: "Ừm."
Vẫn chưa tắt điện thoại.
Trình Mặc Phỉ liếc nhìn dung lượng pin điện thoại, đưa mặt lại gần, cố ý trêu chọc: "Sao không tắt điện thoại? Muốn xem anh tắm à?"
Thẩm Ngung đang chìm trong niềm vui thoát khỏi kiếp nạn: "...?"
