Chương 22: Người theo đuổi tặng


Nhà của Trình Mặc Phỉ cách trường không gần, lái xe đi về một chuyến cũng tốn không ít sức lực và thời gian, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Ngung có thể cảm thấy dễ chịu hơn sau khi dùng son dưỡng, anh liền không thấy mệt nữa.
Nếu không phải vì anh, Thẩm Ngung cũng đâu phải chịu khổ thế.
Anh nhất định phải có trách nhiệm.
Nhưng bây giờ, đã có người khác tặng son dưỡng cho Thẩm Ngung, hơn nữa còn là người theo đuổi cậu.
Thẩm Ngung chỉ cần một thỏi là đủ rồi.
Một thỏi son dưỡng có thể dùng rất lâu.
Nếu anh cũng tặng nữa, e rằng Thẩm Ngung thậm chí sẽ chẳng thèm ngó đến.
Tiêu Hùng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, chưa đợi Trình Mặc Phỉ trả lời đã vội hỏi tiếp: "À đúng rồi, anh Phỉ, chiều nay anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Lúc nãy lớp trưởng có mang một tờ đơn đến bảo bọn em điền, nói là cần gấp, anh nhanh điền rồi mang qua cho cậu ấy đi."
"Đi làm chút việc. Đơn gì thế?" Trình Mặc Phỉ thu lại suy nghĩ, thản nhiên đáp lời, đi về chỗ của mình, cầm tờ đơn lên xem.
Suốt cả quá trình, ánh mắt của Thẩm Ngung vẫn luôn dừng lại trên người anh, nhưng không nói gì, tay vẫn cầm thỏi son dưỡng chướng mắt kia.
Tiêu Hùng nói: "Chỉ là điền thông tin cá nhân thôi, anh xem qua đi."
Trình Mặc Phỉ không nói nữa, rút tay đang đút trong túi quần ra, cầm bút lên, cúi đầu điền đơn, còn thỏi son dưỡng trong túi vẫn nặng trĩu.
Thẩm Ngung vừa quan sát phản ứng của Trình Mặc Phỉ, vừa thu son dưỡng lại, tiện tay ném lên bàn bên cạnh.
Đây là thỏi son cậu từng khóa trong tủ trước đó, là do tự cậu mua.
Cái gọi là "người theo đuổi" kia căn bản không hề tồn tại.
Chỉ là lúc Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà bất ngờ quay về, bắt gặp cậu đang bôi son dưỡng.
Hai tên này trong đầu toàn chuyện bát quái, lập tức trêu đùa hỏi có phải ai đó tặng không.
Cậu bỗng dưng quẫn trí, nên gật đầu.
Sau đó, lập tức bị quy vào danh sách "quà từ người theo đuổi".
Cậu sợ càng giải thích càng rối, nên là không thèm giải thích nữa.
Trước đây không dám thản nhiên dùng son dưỡng là vì muốn tránh mọi khả năng để lộ xu hướng tính dục.
Bây giờ môi cậu đã nứt toác rồi, dùng son dưỡng cũng chẳng có gì lạ, cứ xem như một loại thuốc dưỡng thôi.
Nhưng vì chột dạ và căng thẳng, thế là vô tình tạo ra một "người theo đuổi" từ trên trời rơi xuống.
Giờ nghĩ lại... lúc đó mà nói là mẹ mua cho có phải hơn không.
Người ta luôn nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo hơn sau khi sự việc đã xảy ra, nhưng lại chẳng thể quay ngược về thời điểm đó.
Tuy nhiên, Thẩm Ngung không cảm thấy đây là chuyện to tát gì.
Có người theo đuổi là chuyện bình thường.
Trình Mặc Phỉ chẳng phải cũng có người theo đuổi sao? Ngày đầu tiên khai giảng, cậu còn tận mắt chứng kiến có người tỏ tình với Trình Mặc Phỉ.
Hơn nữa, cái "người theo đuổi" này chẳng bao giờ xuất hiện nữa, vì vốn nó không hề tồn tại.
Quan trọng là, vừa rồi Trình Mặc Phỉ thấy cậu bôi son dưỡng cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì, nên có vẻ không liên tưởng đến phương diện xu hướng tính dục.
Tâm trạng Thẩm Ngung bỗng tốt hẳn lên, mở điện thoại lướt linh tinh, còn ngân nga một bài hát không rõ giai điệu.
Đột nhiên, Trình Mặc Phỉ đứng bật dậy, ghế ngồi theo động tác mạnh của anh cọ sát vào sàn nhà, tạo ra tiếng động chói tai.
Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía anh.
"Đi nộp đơn." Trình Mặc Phỉ cố gắng che giấu sự bối rối, giải thích qua loa, tiện thể nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Ngung một cái, rồi sải bước ra khỏi ký túc xá.
Lồng ng.ực anh bức bối khó chịu, không thể dằn xuống cũng không thể bùng lên.
Ai mà không cảm thấy bực bội khi mất công một chuyến chẳng để làm gì chứ.
Phòng ký túc của lớp trưởng chỉ cách đó ba phòng, đi thẳng là đến ngay.
Có lẽ vì đang thu thập đơn, cửa phòng lớp trưởng không đóng, đẩy nhẹ là mở.
Lớp trưởng không có trong phòng, chắc đang bận chuyện khác.
Bên trong có người đang nghe điện thoại, cũng là bạn cùng lớp của anh.
"Rõ ràng là đang thả câu, cậu đừng có để bị lừa."
"Với kinh nghiệm của tôi, có mấy anh chị năm hai năm ba thích lừa tình sinh viên năm nhất lắm, nam nữ gì cũng có."
"Tặng cậu thứ đó có đáng bao nhiêu chứ? Mười đồng? Hai mươi? Tùy tiện vào siêu thị là mua được, thế mà cậu lại cảm động đến rối tinh rối mù?"
"Ăn cái gì ngon vào, mai tôi mua tặng cậu cái hai trăm, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Chẳng ai tốt với cậu hơn anh em đâu, đừng có mà cảm động vớ vẩn nữa."
Trình Mặc Phỉ làm động tác chậm lại, giả vờ kiểm tra tờ đơn trong tay, nhưng thực chất là dựng thẳng tai lên nghe lén, trong lòng âm thầm đồng tình.
...
Rời khỏi ký túc xá lớp trưởng, Trình Mặc Phỉ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bước chân cũng trở nên thư thái hơn, một tay đút vào túi quần, ngón tay chạm vào thỏi son dưỡng vẫn chưa mở hộp.
Là một người anh em tốt, anh cũng phải giúp Thẩm Ngung kiểm tra đối tượng mới được.
Trước đây Thẩm Ngung vốn đã sống không dễ dàng, những người như vậy rất dễ bị rung động bởi một chút quan tâm.
Quay lại ký túc, Trình Mặc Phỉ đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Ngung, rủ cậu đi ăn tối ở căng-tin.
Vừa hay cũng đến giờ cơm.
Thẩm Ngung không nghi ngờ, lập tức đồng ý.
Mấy ngày nay môi cậu bị đau, hầu như toàn ăn cháo hoặc đồ ăn thanh đạm, những món này không tiện mang về, vừa dễ đổ vừa bị bớt khẩu phần, thà đi ăn ở căng-tin còn hơn.
Thay giày xong, hai người cùng nhau ra ngoài.
Thẩm Ngung còn mang theo cả thỏi son dưỡng.
Ăn cơm xong lau sạch miệng rồi bôi vào sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Vừa bước ra khỏi ký túc, Trình Mặc Phỉ đã không kìm được mà hỏi: "Cái người theo đuổi em là sao thế?"
Thẩm Ngung không ngờ anh lại đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng cũng trong dự đoán.
Trình Mặc Phỉ không phải người thích hóng chuyện, nhưng cũng không đến mức không quan tâm đến chuyện xung quanh.
Thẩm Ngung bịa đại: "Chỉ là thấy môi em bị đau nên tặng một thỏi son dưỡng thôi."
Câu trả lời này chẳng khác nào chưa trả lời.
Trình Mặc Phỉ đá văng một viên sỏi ven đường, viên sỏi bay rất xa, tiếp tục dò hỏi: "Là bạn cùng lớp em à?"
Thẩm Ngung: "...Không phải."
Trình Mặc Phỉ: "Là sinh viên năm nhất?"
Thẩm Ngung: "Không phải."
Quả nhiên là người lớn tuổi hơn.
Trình Mặc Phỉ nhíu mày: "Năm hai? Ngành nào?"
Năm hai có khi anh còn biết.
Thẩm Ngung bắt đầu thấy đau đầu, không muốn tiếp tục bịa chuyện: "Không phải luôn. Đừng hỏi nữa, em không có hứng thú với người ta, chẳng có chuyện gì về sau đâu."
Trình Mặc Phỉ đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nói: "Không có hứng thú mà còn nhận quà của người ta, thế chẳng phải cho họ hy vọng à?"
Thẩm Ngung vội vàng gật đầu: "Vâng."
Ngay sau đó, cậu nắm lấy một bên tay của Trình Mặc Phỉ, đổi chủ đề, giục: "Đi nhanh thôi, em sắp chết đói rồi."
Cậu thực sự không muốn tiếp tục bàn về chuyện này.
Trình Mặc Phỉ để mặc cho cậu kéo, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
"Ăn cháo dễ đói lắm, lát nữa ăn thêm chút cơm của anh đi, anh gọi mấy món thanh đạm."
"Ừm."
Sắp đến giờ cơm tối, nhưng tiết học cuối buổi chiều vẫn chưa kết thúc, nên nhà ăn không quá đông người.
Hai người tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh sắc mùa thu dưới ánh hoàng hôn.
Thẩm Ngung quen cửa quen nẻo đi lấy một bát cháo thịt băm trứng bắc thảo.
Trình Mặc Phỉ cũng lấy vài món ăn kèm với cơm, quả thực đều là đồ ăn thanh đạm.
Anh còn cẩn thận lấy thêm một cái bát nhỏ và đũa cho Thẩm Ngung, để tiện "chia phần".
Chỉ thấy anh gắp một ít cơm và thức ăn bỏ vào bát nhỏ, đẩy đến trước mặt Thẩm Ngung.
Dạo gần đây, vì môi bị đau nên cậu ăn uống không ngon, gầy đi trông thấy, phải gắng mà bồi bổ lại.
Đôi mắt Thẩm Ngung cong cong, hưởng thụ sự quan tâm của Trình Mặc Phỉ.
Trình Mặc Phỉ lúc nào cũng đối xử với người khác vô cùng chân thành, giống như một chú cún trung thành, luôn hết lòng vì người khác.
Hai người không vội vàng, từ tốn ăn xong bữa tối.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, Thẩm Ngung lau sạch miệng, bôi một chút son dưỡng, sau đó đi dạo tiêu thực một lúc rồi cùng Trình Mặc Phỉ quay về ký túc xá.
Vừa về đến nơi, cậu ngồi xuống rồi lại lập tức đứng dậy, cúi đầu lục lọi tất cả túi trên người.
Trình Mặc Phỉ thấy hết những động tác nhỏ của cậu, đôi mắt nâu nhạt ánh lên tia nghi ngờ, hỏi: "Sao thế?"
Thẩm Ngung lục lọi thêm một lúc, rồi đáp: "Hình như em làm mất son dưỡng rồi."
