1. Truyện chữ
Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 27: Tạm thời chưa có ý định yêu đương

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Trình Mặc Phỉ ngủ không được yên cho lắm, luôn thích có cái gì đó để ôm, cảm thấy như vậy sẽ thoải mái hơn.

Trước đây, khi ngủ một mình, anh hay ôm một góc chăn, giờ có Thẩm Ngung ngủ cùng, đương nhiên là ôm lấy Thẩm Ngung rồi.

Thẩm Ngung được ôm thì ấm áp, ngủ cũng rất ngon.

Xem như một "thỏa thuận đôi bên cùng có lợi".

Chính vì vậy, cảm giác ở chân mới càng rõ rệt.

Quần áo ngủ mùa thu vốn đã mỏng, lớp vải đó chẳng đáng kể gì.

Lắng nghe tiếng thở đều đặn bên tai, trong đầu Thẩm Ngung trống rỗng mất mấy giây.

Trình Mặc Phỉ vẫn đang ngủ, hoàn toàn không hay biết gì.

Thẩm Ngung thử cựa quậy một chút, nhưng phát hiện Trình Mặc Phỉ ôm cậu quá chặt, giường lại hẹp, nếu muốn thoát ra thì chắc chắn sẽ đánh thức anh.

Hôm nay cả hai đều không có tiết học lúc 8 giờ sáng, không cần dậy sớm, Trình Mặc Phỉ chắc còn ngủ một lúc lâu nữa.

Nghĩ một lát, Thẩm Ngung quyết định tiếp tục rúc vào lòng Trình Mặc Phỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chờ đến khi Trình Mặc Phỉ tự tỉnh dậy phát hiện, phản ứng của anh có khi sẽ rất thú vị.

Ký túc xá yên tĩnh vô cùng, rèm cửa lại có hiệu quả che sáng tốt, ánh nắng bên ngoài hầu như không lọt vào, không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Thẩm Ngung không còn buồn ngủ nữa, nhưng nằm bên cạnh Trình Mặc Phỉ, dù chẳng làm gì, cậu vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Trên người cả hai đều có mùi sữa tắm hương cam giống nhau, ấm áp hòa quyện lại, không phân biệt được đâu là của cậu, đâu là của Trình Mặc Phỉ.

...

Hôm qua, Trình Mặc Phỉ ngủ muộn hơn Thẩm Ngung.

Thẩm Ngung dán sát vào anh xem video một lúc thì ngủ mất, nhưng anh vẫn chưa buồn ngủ, nên tiếp tục lướt điện thoại thêm một lát. Đến khi tắt máy, anh còn tháo tai nghe bên tai Thẩm Ngung ra rồi mới ngủ.

Sau khi Thẩm Ngung ngủ, tiếng thở của cậu đều đặn và nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.

Không bao lâu sau, Trình Mặc Phỉ cũng chìm vào giấc ngủ ngon.

Lần này anh ngủ rất sâu. Sáng hôm sau, trong cơn mơ màng, anh theo bản năng siết chặt thứ đang ôm trong lòng, còn thoải mái dụi mặt vào đó.

Vài giây sau, anh mới chậm chạp nhận ra thứ mình đang ôm là gì.

Mở mắt ra, hơi lùi lại một chút, liền chạm phải đôi mắt đen láy của người đối diện.

Là Thẩm Ngung.

Ồ đúng rồi, trời lạnh, tối qua Thẩm Ngung qua ngủ chung với anh.

Không biết Thẩm Ngung có bị anh làm tỉnh giấc không.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, anh bỗng nhiên để ý đến một chuyện khác.

Hình như anh... đang chạm vào Thẩm Ngung.

Đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, phản ứng buổi sáng là chuyện quá quen thuộc với Trình Mặc Phỉ.

Video khoa học phổ thông hôm qua cũng nói rồi, đây là dấu hiệu của một cơ thể khỏe mạnh, nếu lâu ngày không có thì mới cần phải lo lắng, có thể là gan hoặc thận có vấn đề.

Ở độ tuổi như họ, trung bình một tháng phải có ít nhất 25 lần hiện tượng này.

Trong suy nghĩ của anh, Thẩm Ngung chắc chắn cũng đã quen với chuyện này như mình.

Hơn nữa, họ từng cùng nhau tắm, đã "thẳng thắn đối diện" với nhau, chẳng có gì phải ngại cả.

Trước đây, khi Thẩm Ngung đến nhà anh, hai người còn xem một bộ phim, trong đó Lucas và Aiden thậm chí còn "hỗ trợ lẫn nhau".

Bạn bè thân thiết sẽ không để tâm đến mấy chuyện này.

Anh từng thấy có mấy cô gái thân thiết còn đùa giỡn "đột kích" vòng một của nhau, ở lớp học anh đã thấy rất nhiều lần.

Trước đây anh không hiểu, bây giờ thì có vẻ hiểu được đôi chút.

Thẩm Ngung chắc chắn cũng cảm nhận được, nhưng chỉ ngây ngốc nhìn anh, không dám động đậy, thậm chí không đẩy anh ra.

Thú vị thật đấy.

Trình Mặc Phỉ cố ý cựa chân, thấy mắt Thẩm Ngung lập tức trợn tròn, còn nhanh chóng đẩy chân anh ra, thế là chậm rãi lên tiếng: "Chúng ta đều rất khỏe mạnh."

Thẩm Ngung: "..."

Khỏe mạnh cái đầu anh!

Tim cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực rồi đây này.

Cậu hiểu rõ cơ thể mình hơn ai hết, biết rất rõ tại sao lại có phản ứng.

—Là vì cậu thích Trình Mặc Phỉ, hoàn toàn không thể chống đỡ được những hành động trêu chọc vô tình của anh.

May mà tên ngốc này chẳng nghĩ theo hướng đó, chỉ coi đây là hiện tượng sin.h lý bình thường vào buổi sáng, còn dùng nội dung trong video tối qua để đùa với cậu.

Thẩm Ngung lập tức bật dậy, tức tối xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt thay đồ, không quên khóa chặt cửa lại.

Cậu sợ chỉ cần chậm một giây thôi, Trình Mặc Phỉ sẽ mò vào, rồi có khi lại rủ rê cậu "hỗ trợ lẫn nhau".

... Thế thì chắc chắn lộ tẩy mất.

Phía giường bên cạnh bỗng trống không, Trình Mặc Phỉ chống tay nhìn về phía nhà tắm, khóe môi nở nụ cười đầy ý vị.

...

Vì trò "chơi ngu" sáng nay của Trình Mặc Phỉ, tối hôm đó, Thẩm Ngung không qua ngủ chung với anh nữa.

Cậu đúng là muốn thân thiết hơn với Trình Mặc Phỉ, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nhưng giờ cậu đã hiểu ra một điều, không cần thiết phải làm thế.

Trình Mặc Phỉ coi cậu là anh em chí cốt, khoảng cách giữa họ đã đủ gần, nếu gần thêm nữa, e là sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.

Tạm thời cậu chưa nghĩ ra kế hoạch nào mới, mà hội diễn chào tân sinh viên cũng sắp đến, vì lịch trình bận rộn kín mít, nên quyết định đợi đến khi sự kiện kết thúc rồi tính tiếp.

Hội diễn diễn ra vào tối thứ Sáu, gần đây mỗi ngày đều phải tập luyện liên tục, lịch trình của Thẩm Ngung dày đặc, lúc nào cũng về ký túc xá sát giờ giới nghiêm.

Tối hôm đó, đến giờ đi ngủ, Thẩm Ngung im lặng leo lên giường mình, không qua giường Trình Mặc Phỉ nữa.

Cậu vừa định kéo chăn nằm xuống thì Trình Mặc Phỉ đột nhiên trèo qua, nắm lấy góc chăn của cậu.

Thẩm Ngung khó hiểu nhìn anh.

Trình Mặc Phỉ đưa tay chà xát lớp chăn mỏng của cậu, nói: "Chăn này mỏng quá, qua đây ngủ đi."

Thẩm Ngung từ chối: "Không sao, hôm nay không lạnh lắm."

Trình Mặc Phỉ nhíu mày, không chút khách khí vạch trần: "Dự báo thời tiết nói tối nay lạnh hơn tối qua một độ."

"Thế à?" Giọng Thẩm Ngung nhàn nhạt, "Em thấy vẫn ổn."

Trong mắt Trình Mặc Phỉ, Thẩm Ngung rõ ràng là vì chuyện sáng nay mà ngại ngùng, nên mới cố tình không qua ngủ cùng anh.

Tối qua anh phải ôm một lúc lâu mới khiến nhiệt độ của Thẩm Ngung ấm lên ngang bằng mình. Với cái chăn mỏng như vậy, nếu Thẩm Ngung ngủ một mình chắc chắn sẽ bị lạnh.

Anh mềm giọng khuyên: "Sắp đến đêm hội chào đón tân sinh viên rồi, nếu em bị ốm thì sao? Mấy ngày nay nhiệt độ hình như càng ngày càng giảm. Anh đảm bảo không trêu em nữa, nếu còn trêu thì... thì cả đời này anh sẽ... không cứng lên được."

Câu cuối cùng, anh cố tình hạ thấp giọng, chỉ để anh và Thẩm Ngung nghe thấy.

Thẩm Ngung: "......"

Tốt lắm, bề ngoài thì như đang thề độc, thực chất lại là đang uy hiếp cậu.

Đúng là cao tay đấy, Tiểu Phỉ!

Thẩm Ngung vừa tức vừa buồn cười, không biết nên nói gì cho phải.

Thấy cậu vẫn không đáp, Trình Mặc Phỉ bỗng đứng dậy, quay về giường mình, trực tiếp ôm chăn qua, phủ lên chăn của Thẩm Ngung rồi chui vào ổ chăn cùng cậu.

"Vậy cũng được. Ngủ đi."

Thẩm Ngung: "......"

Bên kia, Tiêu Hùng đang đeo tai nghe chơi game, Tôn Tinh Hà cũng đang trò chuyện với bạn gái, hai người hoàn toàn không để ý đến động tĩnh bên này.

Cứ thế, Trình Mặc Phỉ mang theo cả chăn lẫn gối sang ngủ với Thẩm Ngung mấy ngày liền.

Hầu như sáng nào Thẩm Ngung cũng bị ôm chặt mà tỉnh dậy. Nhưng Trình Mặc Phỉ không cố ý trêu đùa cậu nữa, vậy nên cũng tạm ổn. Dù sao thì... cậu cũng thích ngủ cùng với anh.

Haizz, đúng là cơ thể tuổi 19 thật tốt.

---

Tối thứ Sáu, Thẩm Ngung thay bộ lễ phục do học viện chuẩn bị trước, cùng các MC khác được đẩy tới bàn trang điểm.

Đây là lần đầu tiên cậu trang điểm nên không khỏi có chút hồi hộp, nhất là khi mấy chị khóa trên trang điểm cho cậu cứ mỉm cười khen cậu đẹp trai, ghen tị vì cậu có làn da trắng, còn hỏi cậu đã có người yêu chưa, thích kiểu người nào, rồi bảo muốn làm mai cho cậu.

Thẩm Ngung chẳng dám nói gì.

Đêm hội chào đón tân sinh viên diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Nhờ có sự kiện này, Thẩm Ngung làm quen được không ít bạn mới, cả nam lẫn nữ, ai cũng rất tốt.

Chỉ tiếc rằng buổi lễ phải có vé mới vào được, vé chỉ phát cho sinh viên khoa Hóa, mà Trình Mặc Phỉ lại có việc bận vào buổi tối, không thể đi cùng anh.

---

Làm xong việc, Trình Mặc Phỉ vội vàng chạy đến, chỉ kiếm được một chỗ ngồi ở góc xa tít phía sau. Cái ghế còn bị hỏng, ngồi lên cứ lắc qua lắc lại, chẳng trách lại bị bỏ trống.

May mà vẫn kịp xem Thẩm Ngung dẫn chương trình.

Hôm nay cậu mặc lễ phục trang trọng, trang điểm nhẹ, trông như một hoàng tử nhỏ bé.

Trình Mặc Phỉ nhìn chằm chằm không rời mắt, chỉ tiếc là ánh mắt của Thẩm Ngung chưa từng lướt qua phía anh. Đọc xong kịch bản là cậu lại rời sân khấu ngay, để lại nhóm sinh viên chuẩn bị tiếp theo lên diễn.

Trình Mặc Phỉ có chút tiếc nuối.

Bên dưới hội trường không quá yên tĩnh, Trình Mặc Phỉ nghe thấy mấy cô gái bên cạnh thì thầm.

"Nam MC vừa rồi đẹp trai quá, cảm giác có thể làm minh tinh luôn ấy."

"Tớ biết cậu ấy, tên là Thẩm Ngung, hồi quân sự đã có người lên confession tìm cậu ấy rồi."

"Độc thân à?"

"Độc thân."

"Không biết cậu ấy thích kiểu người nào nhỉ?"

"Sao nào, có hứng thú à? Tớ có liên hệ của cậu ấy, cần không?"

"Gửi tớ, gửi tớ đi!"

Trình Mặc Phỉ nhíu chặt lông mày.

---

Khi đêm hội kết thúc, Thẩm Ngung tẩy trang rồi thay quần áo, vừa chào hỏi xong với thầy cô bạn bè đi ra khỏi hội trường thì bất ngờ bị một cánh tay khoác lên vai.

"Ngầu quá nha, nam minh tinh!"

Giọng Trình Mặc Phỉ vang lên.

Thẩm Ngung giật mình, "Sao anh lại ở đây?"

Trình Mặc Phỉ tỏ vẻ như một kẻ si tình bị phụ bạc, "Anh ngồi dưới xem em bao lâu mà em không thèm liếc anh một cái?"

Hội trường rất rộng, ghế gần như chật kín. Ngoài thời gian dẫn chương trình, Thẩm Ngung còn xem biểu diễn của các sinh viên khác, đúng là không có thời gian để nhìn những người ngồi dưới.

Thẩm Ngung hỏi: "Anh lấy vé bằng cách nào?"

Trình Mặc Phỉ đáp: "Xin từ một người bạn bên khoa Hóa, cậu ấy có việc bận không đi được."

Thì ra là vậy.

Vé không ghi tên, kiểm soát cũng không nghiêm ngặt.

Trình Mặc Phỉ bất ngờ ghé sát lại, "Nổi tiếng rồi nha, nam minh tinh, lúc nãy anh nghe thấy mấy cô gái xung quanh đều bàn tán về em, nói là muốn theo đuổi em đó. Nào, phỏng vấn một chút, nam minh tinh thích kiểu người nào vậy?"

Thẩm Ngung không muốn bàn chuyện này với Trình Mặc Phỉ, sợ anh lại giống mấy anh chị khóa trên, muốn mai mối cậu với cô gái nào đó, liền nói thẳng: "Tạm thời không có ý định yêu đương."

"Thật không?"

"Ừm."

Trình Mặc Phỉ như được ăn viên thuốc an thần, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Anh cũng thấy vậy, độc thân thích hơn mà, muốn làm gì thì làm."

Thẩm Ngung chớp mắt, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Nên anh mới ế nguyên bốn năm đại học đấy.

Trên đường về, Trình Mặc Phỉ cứ huyên thuyên không ngừng: "Em xem Lão Tôn bây giờ kìa, ngày nào cũng bị bạn gái quản, không cho thức khuya, không cho ăn quá no, có thấy phiền không chứ..."

Về đến ký túc xá, Thẩm Ngung vô tình liếc qua giỏ cam đường trên bàn mình, ánh mắt bỗng khựng lại, đếm kỹ số lượng rồi quay sang nhìn Trình Mặc Phỉ.

"...Anh lại lén ăn đúng không?"

background
TrướcSau