1. Truyện chữ
Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 45: Lịch sử đen tối

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Nhận được tin nhắn của mẹ hỏi khi nào rảnh để về nhà ăn lẩu, Thẩm Ngung suy nghĩ một chút, cẩn thận xem lại thời khóa biểu mà Trình Mặc Phỉ từng chụp màn hình gửi vào nhóm, rồi ngồi dậy, đi đến cuối giường, hỏi:

"Anh Phỉ, anh muốn khi nào đến nhà em ăn lẩu?"

Trước đó cậu đã từng nhắc đến chuyện này với Trình Mặc Phỉ, lúc ấy còn lo sau khi thẳng thắn nói ra, có khi Trình Mặc Phỉ sẽ không muốn đi nữa, nhưng hóa ra là cậu lo thừa.

Chỉ là dạo này Trình Mặc Phỉ bị vấn đề về đường ruột, ít nhất trong tuần này không thể đi được.

Trình Mặc Phỉ đặt máy tính bảng xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tuần sau có đại hội thể thao, đợi sau khi kết thúc thì đi nhé."

Sau giải bóng rổ sẽ là đại hội thể thao, cả khối đều tham gia.

Thẩm Ngung không giỏi thể thao, nên không đăng ký thi đấu, chỉ đăng ký làm tình nguyện viên để lấy tín chỉ.

Còn Trình Mặc Phỉ thì tham gia các nội dung chạy và nhảy cao.

"Được, vậy anh nghỉ ngơi đi." Thẩm Ngung trở về giường, cúi đầu nhắn tin trả lời mẹ.

Trình Mặc Phỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi mở máy tính bảng ra xem.

Trên màn hình hiển thị trang web của một khu suối nước nóng nổi tiếng nhất Yến Thành.

Đây là chỗ do chú của anh mở, năm ngoái trời trở lạnh, anh đã dẫn Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đến đó ngâm suối vài lần, rất thoải mái.

Năm nay cũng nên đi một chuyến.

Dẫn Thẩm Ngung theo cùng.

Coi như một món quà bù đắp cho những hành động đường đột trước đó.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Thẩm Ngung đi vệ sinh, lúc quay về ngang qua giường Trình Mặc Phỉ, cậu suy nghĩ một chút rồi dặn dò thêm: "Cẩn thận kẻo miếng sưởi làm bỏng đấy."

Dưới tác dụng của thuốc, Trình Mặc Phỉ đã lơ mơ buồn ngủ, vô thức đáp lại một tiếng.

Sáng hôm sau, Trình Mặc Phỉ trở mình trên giường, đột nhiên nhíu mày, đưa tay luồn vào trong áo sờ thử.

Không sờ thì thôi, vừa chạm vào một chỗ nào đó, cơn đau nhói đã khiến anh hít mạnh một hơi, lập tức tỉnh táo hẳn.

Anh ngồi bật dậy, vén áo lên, không ngoài dự đoán, trên da xuất hiện một vết đỏ kèm theo chút bọng nước.

Trình Mặc Phỉ: "..."

Những lời dặn dò của Thẩm Ngung tối qua chợt vang lên trong đầu.

Khoan đã... Mình thực sự bị bỏng à?

Từ khi nào mà da dẻ mình lại mong manh thế này?

Anh chưa từng dùng miếng sưởi ấm bao giờ, trong tiềm thức vẫn nghĩ thứ nhỏ xíu này cũng giống như mặt nạ hơi nước, chẳng thể nào gây ra tổn thương nghiêm trọng. Tối qua nghe Thẩm Ngung nhắc nhở, nhưng vì không cảm thấy nóng lắm nên cứ thế ngủ luôn.

Trình Mặc Phỉ vội vàng tìm kiếm thông tin trên máy tính bảng.

Hóa ra là bỏng nhiệt độ thấp.

Đúng là anh thiếu hiểu biết thật.

So với cảm giác khó chịu vì đau, lúc này anh càng thấy chột dạ hơn.

Giống hệt lần trước, khi Thẩm Ngung mua quýt đường cho anh, anh không kiềm chế được mà ăn sạch, cuối cùng bị nhiệt miệng.

Miếng sưởi này cũng là Thẩm Ngung mua cho anh, anh lại không nghe theo lời cậu, làm bản thân bị bỏng.

Rõ ràng Thẩm Ngung chỉ có ý tốt với anh, thế mà anh hết lần này đến lần khác phụ lòng cậu.

Tuyệt đối không thể để Thẩm Ngung biết chuyện này.

Lúc này, Thẩm Ngung đã ra ngoài, hai người bạn cùng phòng khác vẫn đang ngủ.

Trình Mặc Phỉ lập tức vào phòng tắm, chuẩn bị làm theo hướng dẫn trên mạng, dùng nước ấm để làm sạch vết bỏng, lát nữa mang điện thoại đi sửa sẽ tiện đường ghé mua thuốc trị bỏng luôn.

Đầu tiên, anh đứng trước gương, vén áo lên kiểm tra tình trạng vết thương.

May mà không quá nghiêm trọng.

Sau đó, anh lấy bình nước nóng dưới gầm bàn, pha thêm ít nước lạnh, rồi bắt đầu rửa vết bỏng.

Ai ngờ anh mới xử lý được một nửa, cửa phòng ký túc xá bỗng nhiên bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.

Tay Trình Mặc Phỉ run lên vì căng thẳng.

Lúc này có thể từ bên ngoài quay về, ngoài Thẩm Ngung ra thì không còn ai khác.

Anh bỗng nhớ ra, sáng nay Thẩm Ngung có nói sẽ mua cháo về cho anh.

Vừa nãy anh mang bình nước nóng vào, chỉ tiện tay khép hờ cửa phòng tắm chứ không đóng chặt.

Như để chứng thực suy đoán của anh, cánh cửa phòng tắm bị ai đó đẩy nhẹ ra từ bên ngoài.

Theo phản xạ, Trình Mặc Phỉ nhanh chóng đẩy cửa lại, không để người bên ngoài nhìn thấy.

Người bên ngoài hơi khựng lại, lập tức thu tay về.

Vốn dĩ cậu chỉ thấy đèn trong phòng tắm sáng mà cửa lại không đóng chặt, nên định nhìn xem ai đang ở bên trong mà thôi.

"Anh... anh đang thay đồ, chưa mặc xong." Trình Mặc Phỉ lên tiếng.

"Ừm." Giọng Thẩm Ngung nhẹ nhàng đáp.

Cậu vô thức hiểu hành động này của Trình Mặc Phỉ là do biết được xu hướng tính dục của mình nên bắt đầu giữ khoảng cách.

Dù sao trước đây, Trình Mặc Phỉ thay đồ cũng chưa bao giờ né tránh cậu.

"Em mua bữa sáng cho anh rồi, để trên bàn của anh đó. Nhớ ăn và uống thuốc nhé, em đi học trước đây."

"Ừ."

Thẩm Ngung bước đến bàn Trình Mặc Phỉ, đặt bữa sáng xuống, rồi rời đi ngay.

Đôi mắt cậu hơi tối lại, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Trình Mặc Phỉ đã biết xu hướng tính dục của cậu, việc anh bắt đầu giữ khoảng cách cũng bình thường.

Không sao, cứ từ từ như vậy.

Nghe tiếng cửa đóng lại, xác nhận Thẩm Ngung đã rời đi, cơ thể căng cứng của Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Không phát hiện ra bị bỏng là tốt rồi... 

Trình Mặc Phỉ nhanh chóng xử lý vết thương, vệ sinh cá nhân xong, mở cửa, đến chỗ ngồi của mình, mở bữa sáng còn nóng hổi ra. 

Có cháo, có bánh bao, có trứng luộc. 

Đều là những món ăn thanh đạm, tốt cho dạ dày. 

Trình Mặc Phỉ ăn hết, uống thuốc theo chỉ dẫn trên hộp, sau đó dùng máy tính bảng nhắn tin cho Thẩm Ngung rồi ra ngoài. 

Điện thoại mà bố mẹ nhờ người giao hàng mang đến đã được để ở phòng bảo vệ, anh thuận đường đến cửa hàng bảo hành điện thoại gần đó để sửa chiếc điện thoại hỏng, rồi mua thêm thuốc trị bỏng. 

Tin tốt là điện thoại chỉ vỡ màn hình, thay màn hình mới là có thể dùng tiếp. 

Tin xấu là vết bỏng không thể lành ngay được, mỗi ngày đều phải bôi thuốc, có thể sẽ để lại sẹo, cần mua thêm thuốc trị sẹo. 

Cũng không phải là anh quan tâm đến vết sẹo, chỉ đơn giản là không muốn để lại "bằng chứng" thôi. 

Xử lý xong những việc này, Trình Mặc Phỉ vội vã đến lớp học. 

Tiết này là tiết chuyên ngành, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà đã đến trước, giữ chỗ cho an. 

Vừa ngồi xuống, Tào Hồng đã lén lút đến bên cạnh anh, hỏi: "Anh Mặc Phỉ, tối qua anh có bị sao không?" 

Trình Mặc Phỉ: "?" 

Trình Mặc Phỉ mất vài giây mới hiểu ý cậu ta – đồ nướng hải sản tối qua quả thật có vấn đề.

Trình Mặc Phỉ bình thản nói: "Tôi bị viêm dạ dày, phải vào viện." 

Tào Hồng: "Có sao không?" 

Trình Mặc Phỉ "ừ" một tiếng, "Đã ổn rồi." 

Tào Hồng: "Đội trưởng đã đi liên hệ với quán hải sản nướng đó rồi, chắc chắn sẽ phải giải quyết." 

Trình Mặc Phỉ gật đầu, uống một ngụm nước ấm trong bình giữ nhiệt. 

Tào Hồng vẫn chưa rời đi. 

Trình Mặc Phỉ liếc nhìn cậu ta, trong lòng hiểu rõ cậu ta muốn hỏi về chuyện của Thẩm Ngung hôm qua. 

Trình Mặc Phỉ không nói nhiều, chỉ nói: "Tôi và Thẩm Ngung rất ổn, không cần lo lắng." 

Anh có thể hiểu Tào Hồng cũng là vì mình, nhưng Thẩm Ngung là người bạn rất quan trọng với anh, anh không thích bàn tán sau lưng cậu ấy. 

Nghe câu trả lời mơ hồ của Trình Mặc Phỉ, Tào Hồng dù vẫn muốn nghe câu trả lời chắc chắn, nhưng cậu ta hiểu, Trình Mặc Phỉ có lẽ sẽ chỉ trả lời đến đây, nên cũng không hỏi gì thêm. 

Chuyện của người khác can thiệp quá nhiều không tốt, huống chi mục đích ban đầu của cậu ta cũng chỉ là không muốn bạn bè bị bịt mắt. 

"Nghỉ ngơi đi, đại hội thể thao cậu cũng đăng ký thi đấu đúng không, cùng nhau giành điểm nhé." Trình Mặc Phỉ vui vẻ vỗ vai cậu ta. 

Tào Hồng cũng cười: "Không thành vấn đề." 

Còn vài phút nữa là vào học, giáo viên đã chuẩn bị ppt trên bục giảng, Tào Hồng không ở lại thêm nữa, quay về chỗ ngồi của mình. 

Trình Mặc Phỉ tùy ý mở chiếc điện thoại cũ vừa lấy về ra. 

Điện thoại này anh dùng hồi cấp ba, sau khi tốt nghiệp đổi điện thoại mới thì không dùng nữa, bên trong vẫn giữ nguyên, chưa bị mất gì. 

Một năm trôi qua, nhiều thứ đã không còn nhớ rõ. 

Giống như đang khám phá một vùng biển quen thuộc mà xa lạ. 

Cũng khá thú vị. 

... 

Một bên khác, Thẩm Ngung đang ôn lại nội dung bài học, đột nhiên nhận được tin nhắn của Trình Mặc Phỉ. 

Trình Mặc Phỉ: [Trên điện thoại cũ tìm được rất nhiều ảnh xấu hồi cấp ba của anh, em có muốn xem không?]

Thẩm Ngung nhướng mày. 

Kiếp trước cậu cũng xem không ít ảnh cũ của Trình Mặc Phỉ, nhưng hầu như không có ảnh thời cấp ba, huống chi là ảnh xấu, có lẽ là vì chuyện kinh tởm của giáo viên chủ nhiệm hồi đó, nên anh cố tình tránh nhắc đến. 

Thẩm Ngung không chút do dự trả lời: [Muốn]

Trình Mặc Phỉ gửi một sticker "chuột hamster cười gian", nói: [Đổi bằng ảnh xấu của em]

Nói thật, cũng có đấy. 

Cũng là trên chiếc điện thoại cũ của cậu. 

Sau khi đổi điện thoại, cậu lưu lại vào điện thoại mới, nghĩ để làm kỷ niệm, kiếp trước sau khi yêu Trình Mặc Phỉ, cậu hầu như không tìm được nhiều dấu vết ảnh thời học sinh nữa. 

Nhưng "lịch sử đen tối" không phải là ảnh, mà là một đoạn video giám sát buổi tối hồi cấp ba. 

Trong video, cậu vì quá buồn ngủ, ngồi trên ghế gật gà gật gù, cuối cùng đập đầu vào bàn, tự làm mình giật mình, ngồi thẳng đơ, vừa buồn cười vừa ngớ ngẩn. 

Cậu là học trò cưng của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm rõ ràng đã bị cảnh tượng này của cậu làm cho buồn cười, còn đặc biệt gửi video đã chỉnh sửa cho cậu. 

Thẩm Ngung lập tức tìm đoạn video này, gửi cho Trình Mặc Phỉ. 

Thẩm Ngung: [Đến lượt anh]

Trình Mặc Phỉ: [Đợi chút, để anh thưởng thức trước đã]

Thẩm Ngung: "..." 

Thưởng thức cái gì cơ. 

Thẩm Ngung đợi mãi, đợi đến khi chuông vào lớp vang lên, giáo viên trên bục giảng bắt đầu nói chuyện qua micro. 

Tin nhắn của Trình Mặc Phỉ xuất hiện gần như cùng lúc với tiếng chuông. 

Trình Mặc Phỉ: [Cậu nam sinh mặc áo trắng, tóc mái bằng, đeo kính ngồi sau bên phải em có phải là thích em không? Cứ nhìn chằm chằm vào em ấy, cười kỳ lạ lắm]

Thẩm Ngung: "?" 

Hồi cấp ba trường họ yêu cầu nghiêm ngặt học sinh mặc đồng phục, trong video ngoài Thẩm Ngung là nhân vật chính buồn ngủ tự đập đầu vào bàn là nổi bật ra, những người khác đều không thu hút lắm, dù có làm gì cũng chỉ là những hành động nhỏ. 

Lớp có năm sáu mươi người, Thẩm Ngung xem đi xem lại video nhiều lần mới tìm được người mà anh nói tới. 

... Trình Mặc Phỉ này là tinh linh kính hiển vi sao? 

Ngay lúc này, giọng nói dịu dàng của giáo viên trên bục giảng vang lên: "Thẩm Ngung, em lên trả lời câu hỏi cuối tiết trước." 

... 

Một bên khác, Trình Mặc Phỉ đang học tiết chuyên ngành, nhưng là tiết chuyên ngành không quá quan trọng, thi cuối kỳ chỉ cần nộp một bài luận là qua, nên nhiều sinh viên lười biếng. 

Tiêu Hùng đang lén cắt video dưới bàn, từ hôm Thẩm Ngung hỏi cậu ta có muốn thử lĩnh vực này không, Tiêu Hùng mỗi ngày ngoài chơi game ra là cắt video. Tôn Tinh Hà cũng đang nhắn tin với bạn gái. 

Trình Mặc Phỉ thì ôm chiếc điện thoại cũ không có vỏ, nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. 

Sao Thẩm Ngung đột nhiên không trả lời tin nhắn nữa? Bị anh nói trúng rồi? Người đó thật sự thích Thẩm Ngung? Thẩm Ngung với người đó thì sao? ... Hay là Thẩm Ngung từng yêu người đó?

background
TrướcSau