Chương 9: Ghế phụ của tôi chỉ dành cho Tiểu Thẩm


Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Trình Mặc Phỉ đã bật cười vì tức giận.
Quả nhiên là một chiêu ly gián hay ho.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tin nhắn này chắc chắn là do Mạnh Phong cố tình gửi để khiến anh khó chịu.
Thật là mất công mất sức, thậm chí còn cất công điều tra cả số điện thoại của anh.
Trình Mặc Phỉ không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp xóa tin nhắn, hoàn toàn không để nội dung đó vào lòng.
Nếu thật sự để ý, chẳng phải hắn đã đạt được mục đích rồi sao? Tình anh em giữa anh và Thẩm Ngung sẽ bị ảnh hưởng — mà anh tuyệt đối không để xảy ra chuyện đó.
Dù mới quen biết Thẩm Ngung, nhưng kỳ lạ thay, anh lại có cảm giác như đã thân thiết từ rất lâu về trước.
Anh có linh cảm rằng mình và Thẩm Ngung sẽ trở thành bạn bè tốt của nhau.
Ở bên Thẩm Ngung, anh cảm thấy cực kỳ thoải mái, một kiểu thoải mái không thể diễn tả bằng lời. Có lẽ... đó chính là cảm giác giữa những người anh em tốt.
Nghĩ đến chuyện trong bữa tối, Thẩm Ngung có nhắc đến việc Mạnh Phong khoe khoang rằng gia đình hắn có hợp tác làm ăn với nhà anh, Trình Mặc Phỉ lập tức nhắn tin cho người nhà, dặn họ để mắt xử lý.
Loại người có phẩm hạnh kém cỏi thế này, phần lớn là do gia đình dạy dỗ không ra gì, tốt nhất về sau đừng có bất kỳ qua lại nào.
Có lẽ vì quá tức giận, đêm đó Trình Mặc Phỉ lại mất ngủ.
May mà ở giường đối diện, Thẩm Ngung vẫn ngủ ngon như hôm trước, không còn bị mộng du nữa.
...
Sau hơn nửa tháng, đợt huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thời gian này, mỗi đêm Thẩm Ngung đều ngủ rất ngon, không thấy mộng du.
Nhiều người vì huấn luyện mà sụt cân, nhưng Thẩm Ngung lại có da có thịt hơn hẳn.
Mỗi lần ăn cơm chung, Trình Mặc Phỉ đều hào phóng gắp thịt trong bát mình sang cho cậu, rồi cũng không quên tiện tay gắp bớt rau trong bát cậu về — anh em tốt là phải biết chia sẻ.
Thẩm Ngung cũng rất vui vẻ, có thể dần dần kéo gần khoảng cách với Trình Mặc Phỉ như thế này thật sự rất tốt.
Tối hôm huấn luyện quân sự kết thúc, bốn người trong ký túc xá cùng nhau ra ngoài ăn lẩu cay, ăn mừng cho "cuộc sống quân ngũ" của Thẩm Ngung đã kết thúc viên mãn.
Nhờ dùng kem chống nắng do Trình Mặc Phỉ đưa cho, suốt hơn nửa tháng qua, da Thẩm Ngung chỉ hơi sạm đi một chút, qua một thời gian nữa là sẽ trắng lại.
Tiêu Hùng nhìn tay mình rồi nhìn tay Thẩm Ngung, cảm thán: "Tiểu Thẩm dù có cháy nắng cũng trắng hơn tớ."
Nghe vậy, Trình Mặc Phỉ khẽ nhíu mày.
Dù đã gần nửa tháng trôi qua, cái tên Mạnh Phong kia cũng không còn xuất hiện trước mặt họ nữa, nhưng Trình Mặc Phỉ vẫn nhớ rõ câu nói hôm đó -- Thẩm Ngung có ngoại hình rất được ưa chuộng trong giới kia.
Thực ra Tiêu Hùng cũng là một cậu bạn béo trắng tròn trông khá đáng yêu, nhưng tiếc là Thẩm Ngung trắng hơn, hơn nữa còn có nét hồng hào tự nhiên.
Đặc biệt là sau khi uống chút bia, hai má cậu ửng hồng, vành tai lại càng đỏ hơn.
Tôn Tinh Hà cũng nhận ra điều này, cười nói: "Tiểu Thẩm không say bia đó chứ?"
Thẩm Ngung có hơi ngại ngùng, cười đáp: "Gần như chưa từng uống rượu."
Mười tám tuổi, Thẩm Ngung quả thực rất ít khi động đến rượu.
Sau này dù có uống nhiều hơn, tửu lượng của cậu cũng chỉ ở mức trung bình.
Nhưng ăn lẩu cay tất nhiên phải uống chút gì đó, lúc gọi món mọi người quyết định chọn bia, Thẩm Ngung cũng không từ chối. Cậu không thích uống rượu, nhưng không ghét, cảm giác chẳng khác nào uống nước bình thường.
Chỉ là dễ đỏ mặt một chút, chứ không đến mức say.
Tiêu Hùng an ủi: "Không sao, đại học cứ rèn luyện nhiều vào, tửu lượng sẽ tăng thôi."
Vừa nói, anh ta vừa cầm chai bia bên cạnh lên, định rót đầy ly cho Thẩm Ngung.
Nhưng một bàn tay bỗng nhiên ngăn cản.
Là Trình Mặc Phỉ.
Anh nói: "Không uống được thì đừng uống, cần tửu lượng tốt để làm gì."
Nói xong thì đứng dậy, gọi phục vụ mang cho Thẩm Ngung một ly rượu nếp hồng đậu.
Những người chết đuối phần lớn là do biết bơi — Thẩm Ngung vốn đã có ngoại hình dễ thu hút giới kia, nếu lại còn biết uống rượu, lỡ sau này đi uống một mình mà say mất cảnh giác, gặp phải kẻ như Mạnh Phong thì sao? Anh không thể lúc nào cũng kịp thời có mặt.
Vậy nên, cách tốt nhất là giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không để cậu học uống rượu là được.
Tiêu Hùng thấy vậy liền kêu oai oái: "Hồi năm nhất tụi mình đi ăn, anh chuốc rượu em đâu có nói thế này đâu!"
Trình Mặc Phỉ mặt không đổi sắc, nói: "Nhìn cậu là biết uống được rồi, lại còn cứ thích khiêu khích tôi, không chuốc cậu thì chuốc ai?"
Tiêu Hùng lập tức rót đầy ly bia cho Trình Mặc Phỉ, "Uống đi, em không tin không uống gục được anh, chờ đến sinh nhật anh năm nay, em sẽ chuốc anh say bí tỉ!"
Trình Mặc Phỉ đáp lại bằng ánh mắt đầy thách thức.
Thẩm Ngung mỉm cười nhìn họ đùa giỡn, chậm rãi cắn một miếng thanh cua trong bát.
Không lâu sau, phục vụ mang rượu nếp hồng đậu lên.
Thẩm Ngung cắm ống hút, uống thử một ngụm.
Ngọt ngọt, rất ngon.
...
Ngày hôm sau, đúng vào thứ Bảy.
Trong khi mọi người vẫn còn ngủ say, Thẩm Ngung đã ra ngoài từ sáng sớm.
Đến trưa mới quay về.
Lúc ấy, Trình Mặc Phỉ đang lướt app đặt đồ ăn, phân vân không biết nên ăn gì trưa nay.
Tiêu Hùng ngủ đến tận 10 giờ rưỡi mới dậy, ngồi ăn vặt cầm chừng rồi chơi game làm nhiệm vụ hằng ngày.
Tôn Tinh Hà thì đã ra ngoài hẹn hò với bạn gái.
Thấy Thẩm Ngung về, Trình Mặc Phỉ đặt điện thoại xuống, hỏi: "Đi đâu vậy? Nhắn tin cũng không trả lời."
Thẩm Ngung thay dép, giải thích: "Đi làm thêm ạ, điện thoại hết pin nên tự tắt nguồn."
Trình Mặc Phỉ khẽ nhíu mày, hỏi: "Em làm công việc gì thế?"
Huấn luyện quân sự vừa mới kết thúc, hôm sau Thẩm Ngung đã đi làm thêm rồi sao?
"Em dạy kèm hóa học cho học sinh cấp ba." Thẩm Ngung vừa đi về phía bàn sạc điện thoại vừa trả lời. Khi mở máy lên, cậu phát hiện Trình Mặc Phỉ đã nhắn cho cậu mấy tin vào lúc hơn 11 giờ, hỏi cậu đi đâu, khi nào về, trưa ăn gì.
Dạo gần đây, cái điện thoại cũ nát này ngày càng tụt pin nhanh hơn, còn thường xuyên bị đơ một cách khó hiểu. Rõ ràng vừa sạc đầy nhưng chỉ cần nóng lên hoặc để trong túi một lúc là pin lại tụt mất. Nếu thuận lợi, có lẽ tháng sau cậu sẽ đổi sang một chiếc điện thoại mới.
Cậu không muốn bị lỡ tin nhắn của Trình Mặc Phỉ.
Nhìn chằm chằm vào những tin nhắn của anh, Thẩm Ngung tiếp tục giải thích: "Nhà học sinh đó khá xa, phải đi tàu điện ngầm rồi chuyển xe buýt, sau đó còn phải quét mã thuê xe đạp đi thêm một đoạn nữa. Trưa nay em ăn ở nhà họ, chiều còn có một ca dạy kèm nữa, về ngủ một giấc rồi lại đi."
Lông mày Trình Mặc Phỉ lại nhíu càng sâu hơn.
Buổi chiều còn vẫn phải đi nữa à?
"Chiều em làm gì?"
"Cũng là dạy kèm, dạy hóa cho một học sinh cấp ba khác."
"Khoảng mấy giờ em về?"
"Em không về đâu, ăn tối xong sẽ đi làm thêm luôn."
Thẩm Ngung bổ sung: "Tối cũng là dạy kèm."
Trình Mặc Phỉ: "..."
Cậu chủ Trình, người lớn lên trong nhung lụa, không phải lo ăn mặc, tiền tiêu vặt còn chẳng dùng hết, lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Một ngày làm ba ca dạy kèm, đàn em còn liều mạng hơn cả kẻ điên cuồng kiếm tiền, ngay cả robot cũng phải sạc pin nghỉ ngơi đấy.
Trình Mặc Phỉ có linh cảm không lành, vội vàng hỏi tiếp: "Vậy Chủ nhật thì sao?"
Chẳng lẽ Chủ nhật cũng làm ba ca?
Thẩm Ngung "ừm" một tiếng: "Chủ nhật không có ca nào."
Vậy thì tốt.
Trình Mặc Phỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Thẩm Ngung tiếp lời: "Nhưng em đang cố tìm đây."
Trình Mặc Phỉ: "..."
Anh rất muốn bảo Thẩm Ngung đừng tự làm khổ mình như vậy, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của cậu, đành nuốt lại lời muốn nói.
Không làm thêm thì Thẩm Ngung sống bằng gì bây giờ? Anh không ngại giúp đỡ cậu, nếu cậu muốn vay tiền, anh chắc chắn sẽ cho mượn, dù gì đối với anh em, anh luôn hào phóng, giúp được gì thì giúp. Nhưng ai cũng có lòng tự trọng.
Có thể thấy Thẩm Ngung là người rất độc lập, lòng tự tôn cao, có suy nghĩ và quyết định riêng. Cậu cần sự tôn trọng, chứ không phải lòng thương hại.
Trình Mặc Phỉ thầm thở dài, hỏi: "Chủ nhật em muốn tìm công việc thế nào?"
"Cũng muốn tìm dạy kèm ạ."
Thẩm Ngung không ngại chia sẻ—
Đối với cậu bây giờ, dạy một kèm một là công việc kiếm được nhiều tiền nhất, lại nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Giá của cậu là 250 tệ một giờ, nếu cuối tuần dạy đủ ca, hai ngày có thể kiếm được ba, bốn ngàn tệ, một tháng hơn chục ngàn, thu nhập rất khả quan.
Chỉ là công việc này không dễ tìm, không có mối giới thiệu thì dù năng lực xứng đáng với mức lương cũng khó kiếm học sinh, mà cậu lại không muốn qua trung gian, vì mấy trung tâm môi giới có khá nhiều rủi ro.
Bên cạnh, Tiêu Hùng đang vừa ăn vặt vừa chơi game nghe mà choáng váng: "Đệt, kiếm được nhiều vậy á?!"
Thẩm Ngung gật đầu: "Nhưng một ngày phải làm gần 10 tiếng, còn phải chuẩn bị bài trước, cũng hơi mệt."
Tiêu Hùng: "..." Làm phiền rồi.
Không chỉ hơi mệt đâu... Có những kiểu kiếm tiền mà người ta không thể ghen tị nổi.
Thẩm Ngung quay sang nhìn Trình Mặc Phỉ, cười nói: "Anh Phỉ, nếu có mối nào thì giới thiệu cho em nhé. Khả năng của em ổn lắm, học sinh cấp ba em dạy hè vừa rồi thi hóa tăng hơn 30 điểm đấy, sáng nay cũng là đi dạy kèm cho cô bé đó."
Cũng nhờ tăng hơn 30 điểm mà cậu có được "đặc quyền" ăn trưa miễn phí mãi mãi, phụ huynh của học sinh đó rất vui, cũng là người tốt bụng, nhất định muốn cậu ở lại ăn trưa mỗi thứ Bảy để cảm ơn.
Đồ ăn rất ngon, lại còn tiết kiệm được một bữa cơm.
Trình Mặc Phỉ nhìn cậu, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Thẩm Ngung chỉ nói qua loa vậy thôi, nhưng Trình Mặc Phỉ lại thật sự để tâm.
Tối hôm đó, khi Thẩm Ngung về đến ký túc xá, liền nghe thấy Trình Mặc Phỉ đang gọi điện cho ai đó.
Cậu hơi mệt, cắm sạc điện thoại rồi chuẩn bị đi tắm, nhưng lại bị Trình Mặc Phỉ gọi lại.
Điện thoại đã được cúp máy, Trình Mặc Phỉ chậm rãi lên tiếng: "Anh có đứa em gái nhà họ hàng năm nay học lớp 11, cần học thêm hóa, anh đưa liên lạc của em cho mẹ cô bé rồi."
Thẩm Ngung ngẩn ra, nói: "Vâng."
Bước chân vốn định đi vào phòng tắm lập tức quay lại, cậu ngồi xuống bàn, cầm điện thoại lên và chấp nhận lời mời kết bạn trên WeChat.
Cậu đã nói rõ mức phí của mình với Trình Mặc Phỉ, thu tiền sau mỗi buổi học, hẳn là anh cũng đã nói với bên kia. Không biết cụ thể thế nào, nhưng bên đó rất thoải mái, trực tiếp hẹn gặp mặt vào ngày mai để học thử một buổi, nếu ổn thì sẽ nhờ cậu dạy cả học kỳ này.
Thẩm Ngung không khỏi vui mừng.
Thấy cậu đã gần như sắp xếp xong xuôi, Trình Mặc Phỉ lại nói: "Nhà cô bé đó ở gần nhà anh. Ngày mai anh có việc phải về nhà một chuyến, tiện đường nên anh lái xe chở em đi nhé."
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, thi bằng lái xong, ba mẹ đã mua cho anh một chiếc xe. Lâu lâu mới dùng để đi lại, bình thường chỉ đậu trong bãi đỗ xe trường, phủ đầy bụi.
Tiêu Hùng lập tức xen vào: "Em cũng muốn ngồi ghế phụ của anh Phỉ, lâu rồi không được ngồi."
Tôn Tinh Hà cũng cố ý cười đùa: "Ghế phụ của anh Phỉ là của tớ, không được tranh với tớ."
Trình Mặc Phỉ bị chọc đến phát ngán, lườm hai người một cái, ánh mắt lại rơi trên người cậu, hừ nhẹ một tiếng: "Sau này ghế phụ của tôi chỉ dành cho Tiểu Thẩm thôi."
Tiêu Hùng: "Có mới nới cũ."
Tôn Tinh Hà: "Khốn kiếp, đồ đàn ông tồi!"
Thẩm Ngung: "..."
