1. Truyện chữ
Người Đến Núi Sông Lộng Lẫy

Chương 2

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Người quang minh chính đại thì không nói chuyện mập mờ, Kỳ Trừng đi thẳng vào vấn đề: “Giá cả thế nào?”

 

Con ngươi Bùi Dư Yến mở to, không ngờ con nhóc này vừa mở miệng đã đòi tiền, anh không khỏi bật cười: “Tôi cứ tưởng học trò mà giáo sư Dương tâm đắc sẽ có vài phần khí khái giống ông chứ.”

 

Nói mỉa cô à?

 

Miệng lưỡi Kỳ Trừng sắc bén, cô cũng không nể tình phản hồi: “Anh à, tôi là người phàm, không có khí khái cao nhã gì đâu, khiến anh thất vọng rồi.”

 

“Tôi không rành thị trường phục chế tranh chữ, tùy cô ra giá.” Bùi Dư Yến phà khói, đầu lưỡi li3m qua kẽ răng.

 

Đối phương vừa dứt lời, Kỳ Trừng đã nhận định người đàn ông bên kia đầu dây là một ông lớn, đối diện là nhà đầu tư vung tiền như nước, tháng này cô được cứu rồi.

 

Có điều cô vẫn chưa biết tranh chữ bị tổn hại đến mức độ nào, sau khi tự vấn lương tâm, Kỳ Trừng do dự đưa ra một mức giá tương đương với mức thị trường, chẳng ngờ đối phương rất hào phóng đồng ý.

 

“Anh đúng là người rộng rãi, tin tưởng tôi như thế, vậy anh cứ báo thời gian cho tôi, tôi sẽ đến tận nơi lấy tranh, chắc chắn tôi sẽ dốc sức phục chế thật tốt.”

 

Dù đã sang tháng chín, trời còn chạng vạng, song nhiệt độ ở Yến Ninh vẫn còn cao, ánh hoàng hôn bị vô số tòa cao ốc chập chùng không xa che khuất, chỉ còn sót lại nửa vòng cung tròn treo lơ lửng giữa trời, thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cả vùng trời chìm trong màu mỡ gà.

 

Khó lắm mới có được một ngày nghỉ, Kỳ Trừng tưới nước cho cây trầu bà ngoài ban công xong, vừa định xuống lầu mua vật dụng thiết yếu, não còn chưa bật chế độ càn quét hàng hóa thì mạch suy nghĩ đã bị giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ ở trong điện thoại cắt ngang: “Xin hỏi có phải là phụ huynh của em Kỳ Triệt không? Em ấy gây chuyện với bạn học trong trường, nhờ phụ huynh lên trường xử lý công việc một chút.”

 

Tin tức đột ngột truyền đến quấy rầy sự bình yên của cô, khiến cô khó mà nhịn xuống, song vẫn phải rối rít xin lỗi: “Làm phiền cô giáo quá, tôi lập tức lên trường xử lý ngay.”

 

“Thằng nhóc Kỳ Triệt hư đốn này.” Kỳ Trừng thầm mắng, cô đặt giỏ đi chợ trong tay xuống, mang theo di động đi đến trường tiểu học của Kỳ Triệt.

 

Kỳ Triệt là em trai nhỏ hơn cô mười mấy tuổi, hiện đang học lớp Bốn trường Tiểu học Số Hai. Hai người tuy là chị em cùng ba khác mẹ, nhưng cũng không có mâu thuẫn gì, Kỳ Triệt cũng rất quấn cô. Thằng nhóc này thường ngày luôn tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ, nhưng khi tới trường lại là một bộ mặt khác, giống hệt một thằng nhóc côn đồ không hơn không kém.

 

Kỳ Trừng tự hỏi rất lâu, vì sao thằng nhóc côn đồ này lại rất quấn mình, cô cảm thấy sự thật chỉ có một —— Cô là cứu tinh duy nhất của Kỳ Triệt. Cậu bé gây chuyện ở trường học, đương nhiên không dám gọi ba mẹ lên, trong khi cô lại có thái độ mắt nhắm mắt mở, còn thường xuyên cho tiền tiêu vặt, mua đồ ăn cho cậu bé. Trong mắt Kỳ Triệt, đương nhiên sẽ xem người chị này như một vị cứu tinh.

 

Lúc khổ sở tìm tới văn phòng giáo viên, Kỳ Trừng đã đổ đầy mồ hôi, tóc tai nhớp nháp, khiến cô không khỏi cau mày.

 

Hai thằng nhóc đứng hai bên trái phải cô giáo đều hất hàm, kiên cường không chịu nhận sai.

 

“Kỳ Triệt, em ra tay đánh bạn trước, còn chưa biết lỗi à?” Kỳ Trừng kéo vai Kỳ Triệt qua, ngồi xổm nhìn thẳng vào mắt cậu bé, dáng vẻ rất tận tình khuyên răn.

 

Bình thường Kỳ Triệt muốn gì cô cũng chiều theo, luôn bao dung cậu bé ở độ tuổi bướng bỉnh và tò mò này, nhưng việc bồi dưỡng nhân cách là rất quan trọng, nếu không xây dựng tam quan ngay thẳng, tương lai lầm đường lạc lối, cô sẽ rất áy náy với lương tâm mình.

 

Nhóc con chớp mắt mấy cái, cúi đầu hồi lâu không lên tiếng, còn bày ra vẻ hoạt bát đáng yêu, thoạt nhìn vô cùng tủi thân, nếu cô không phải chị ruột của Kỳ Triệt, Kỳ Trừng ắt sẽ cảm thấy bây giờ cô giống như một ác nhân bắt nạt con nít.

 

“Chị là phụ huynh của Kỳ Triệt nhỉ?”

 

Kỳ Trừng mỉm cười gật đầu, bày ra “dáng vẻ của chị lớn”: “Phải, tôi là chị gái của em ấy, thằng nhóc Kỳ Triệt này đã gây ra không ít rắc rối cho cô giáo rồi. Bình thường em ấy rất hay kể với tôi rằng cô chủ nhiệm vừa trẻ vừa dịu dàng, rất có trách nhiệm.”

 

Không có ai không thích được khen, cô giáo vừa xử lý xong thủ tục, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Là thế này, có thể chị hiểu lầm rồi, không phải Kỳ Triệt đánh bạn trước đâu. Có điều khi hai đứa nhỏ đánh nhau thì ai cũng bị thương, cho nên đợi phụ huynh của Nam Nam đến, hai bên cùng xử lý việc này.”

 

Lúc này, nhóc con mới vênh váo tự đắc nháy mắt, khiến cô có vẻ là kẻ bảo thủ, bạc tình bạc nghĩa, trong nhất thời bầu không khí trở nên rất ngại ngùng.

 

Bạn học kia lấy điện thoại Iphone ra, khe khẽ nói: “Cậu à, cậu tới chưa vậy?”

 

Cô giáo có vẻ đã quá quen rồi, nhưng Kỳ Trừng thì không khỏi trợn mắt há mồm, một thằng nhóc mười tuổi đã sử dụng điện thoại Iphone đời mới nhất rồi, hoàn tất giám định —— Trong nhà có mỏ vàng.

 

“Tới cổng trường rồi, vào ngay đây.”

 

Bởi vì thằng bé mở loa ngoài, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa đủ cho người trong văn phòng đều nghe được, trong lòng Kỳ Trừng không khỏi căng thẳng. Giọng nói vừa rồi xa lạ mà quen thuộc, là một người mê giọng nói, tiếng nói dễ nghe luôn có sức hút trí mạng với cô.

 

Ngẫm nghĩ kỹ càng, giọng nói này giống y hệt giọng nói của người đàn ông vừa gọi điện cho cô.

 

Bùi Dư Yến đã tìm được chỗ đỗ xe trước cổng trường, anh nới lỏng cà vạt, lấy mắt kính gọng kim loại vừa cài trên cổ áo đeo lên, mắt kính đè lên sống mũi cao thẳng, vài sợi tóc xõa xuống vầng trán cao, tăng thêm mấy phần khí chất anh tài.

 

“Cậu ơi.” Thằng bé thấy Bùi Dư Yến bước vào thì tung ta tung tăng chạy đến, nhào vào lồ ng ngực anh, không ngờ thứ nghênh đón mình lại là một bàn tay ấm áp. “Lớn chừng này rồi mà còn đòi ôm à?”

 

Cô giáo có vẻ đã quen đối phương, bước lên chào hỏi: “Chào anh Bùi.”

 

Anh gật đầu tỏ vẻ đáp lại, sau đó gọi Nam Nam đang trốn sau lưng mình: “Ra đây, trước mặt mọi người, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?”

 

Kỳ Trừng thấy thái độ của Bùi Dư Yến đúng đắn chuẩn mực thì nỗi lo trong lòng cũng vơi đi không ít.

 

“Lúc đó cháu và Kỳ Triệt cãi nhau vì chuyện chia tổ thể dục, đúng là cháu đã đánh bạn trước.” Giọng nói của Nam Nam càng về sau càng lí nhí, hoàn toàn không còn khí thế ngạo mạn như vừa rồi.

 

Bùi Dư Yến vỗ nhẹ cái ót của thằng bé, xoa mái tóc xoăn tít tự nhiên của Nam Nam: “Đại trượng phu dám làm dám chịu, vậy có phải cháu phải xin lỗi người ta trước không? Hả?”

 

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo khí thế không giận mà uy, Nam Nam cũng chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của tớ.”

 

Sau khi hai bên hòa giải, Kỳ Trừng liếc nhìn vị Bùi Dư Yến vừa điềm tĩnh vừa có EQ cao này, có lẽ vì ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Bùi Dư Yến ngại ngùng nhìn lại cô. Khóe miệng anh vẫn còn giữ nụ cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Bọn trẻ cãi vã khó tránh khỏi bị thương, tốt nhất nên khám qua xem sao, tôi sẽ trả phần thuốc men này.”

 

Trong lòng Kỳ Trừng thầm cảm thán, ngay cả cách làm việc cũng y hệt ông lớn lúc nãy, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy ư?

 

Bốn người lần lượt bước ra cổng trường, hai đứa bé đánh nhau xong thì lại tụ tập đùa giỡn như cũ, nói nói cười cười trước mặt cô và Bùi Dư Yến, cho nên mới nói tâm tính của trẻ con vẫn đơn giản hơn người lớn thấy lợi trước mắt là thay lòng đổi dạ ngay mà.

 

Cô dừng chân một thoáng, cảm nhận gót chân hơi đau nhói, do dự lên tiếng: “Tôi thấy có vẻ Kỳ Triệt không bị sao cả, không biết Nam Nam thì sao? Anh Bùi là người có trách nhiệm, cảm ơn tấm lòng của anh, mong là sau này hai đứa nó có thể hòa thuận.”

 

“Cô thấy nó còn nhảy nhót hăng hái như vậy là biết nó không sao rồi.” Giọng điệu Bùi Dư Yến có chút chiều chuộng, anh lại từ từ quay đầu, nói. “Lúc đi giày cao gót thì nhớ dán băng cá nhân sau gót chân, nếu không sẽ dễ bị trầy chân đấy.”

 

Cô không khỏi sửng sốt, bước chân cũng khựng lại. Bởi vì sáng nay cô có một buổi triển lãm hiện vật, đương nhiên phải mang giày cao gót tham dự, đến khi qua trường tiểu học của Kỳ Triệt, cô cũng không bận tâm, giày nào tiện thì mang đi thôi.

 

Không thể không tán thưởng sự quan sát nhạy bén của đối phương, dù không nhìn chằm chằm người ta mà vẫn để ý được tiểu tiết. Anh lên tiếng nhắc nhở rõ ràng, cử chỉ quan tâm đúng mực, cô mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh. Vậy tôi và Kỳ Triệt về nhà trước, anh Bùi đi đường an toàn.”

 

Bùi Dư Yến mở cửa xe ra, Nam Nam lon ton theo sau liền nhiều chuyện: “Cậu ơi, cậu thích chị ấy à?”

 

“Thằng nhóc ranh này biết cái gì chứ?”

 

Nam Nam bĩu môi cãi lại: “Cháu cảm thấy chị ấy rất tốt.”

 

“Im đi. Còn nói nữa thì đừng hòng có tiền tiêu vặt.”

 

Lấy tiền tiêu vặt ra uy hiếp đúng là vũ khí trí mạch, nhóc con nhiều chuyện Nam Nam lập tức bị điểm huyệt, Bùi Dư Yến liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy thằng bé ầm ĩ thỏa thích rồi gà gật thiếp đi, bèn thông báo với chị gái: “Em đưa Nam Nam về thẳng nhà của chị, đừng làm việc mãi thế, chị phải để ý tới thằng bé hơn đấy.”

 

Bùi Dư Yến biết sau khi ly hôn, chị gái chỉ một lòng cống hiến cho sự nghiệp, hiện tại chuỗi trang sức “THE ONE” mà cô ấy phát triển gần như là toàn bộ tâm huyết của cô, có điều thằng bé còn nhỏ, chắc chắn muốn được người lớn quan tâm, anh lại là cậu ruột, cho nên muốn bù đắp phần nào.

 

“A Yến, chị cũng muốn chăm sóc Nam Nam nhiều hơn mà, nhưng sắp tới THE ONE sẽ mở họp báo thương hiệu, chị thật sự không rảnh được giây nào.” Cô ấy thở dài. “Nếu em chịu tiếp nhận THE ONE thì chị đâu phải vất vả như vậy.”

 

Anh đặt tay lên vô lăng, ngón trỏ gõ nhẹ: “Chị cũng biết em đâu có hứng thú với mấy chuyện này.”

 

“Em đó, chỉ hứng thú với mấy trò đua xe thôi, ông nội nói mãi mà em còn không nghe lọt tai, chị nói gì với em bây giờ?”

background
TrướcSau