1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 15: Thích

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Vừa rồi hôn quá mãnh liệt, giày cao gót  Liêu Tư Thầm đã bị kẹt lại, sau đó lúc ngồi lại thì bị rơi ra.

Liêu Tư Thầm ngại không muốn chạm vào mặt sàn bẩn, lúc này cô ngồi nghiêng sang một bên, một mảnh vải dệt mỏng của váy cô phủ lên quần Trần Vũ Trùng.

Lớp son môi cô tô tỉ mỉ lúc nãy cũng bị ăn sạch!

Liêu Tư Thầm nhìn vào gương, nhăn mày lại, sắc mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, rồi cô lấy lại son ra tô lại.

Cô cảm thấy Trần Vũ Trùng có thể đã hiểu lầm ý của mình, vừa tô son vừa giải thích: “Khi tôi nói làm vợ chồng thật sự, không phải là ý này.”

Liêu Tư Thầm hoàn toàn tập trung vào trên gương, không chú ý đến gì khác.

Bởi vì cô nhìn không thấy, người đàn ông rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật một chút, ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi môi vừa mới bị chính mình g.ặm c.ắn cùng xâm chiếm, đỏ hồng căng mọng, thậm chí hơi có chút sưng to.

Một lớp son mới được bao trùm lên.

Thật muốn trở thành thỏi son trong tay vợ mà, được bàn tay tinh tế trắng nõn cầm lấy!

Ánh mắt si mê giống như một con rắn âm u từ trong góc tối lạnh lẽo ẩm ướt trườn ra.

Liêu Tư Thầm bặm bặm môi, cẩn thận xem xét lại bản thân trong gương, xác nhận son đã được tô vô cùng hoàn hảo rồi mới cất lại son vào trong túi.

Cô quay đầu, phát hiện Trần Vũ Trùng đang nhìn mình, sống mũi cao thẳng, gọng kính vàng thanh mảnh, các đường nét khuôn mặt rõ ràng, vẻ mặt đứng đắn và cẩn thận hỏi cô: “Là có ý gì?”

Anh ta là đồ ngốc sao? Sao lại phải để cô nói rõ ràng như vậy?

Liêu Tư Thầm rút chân lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh đưa giày cho cô. Trần Vũ Trùng một tay cầm giày mang qua , nhưng lại không đưa cho cô.

Không gian vốn dĩ đã hơi chật hẹp, anh cong người, đôi giày trong tay nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút. Khi giày một lần nữa được mang lên chân, hơi thở nóng bỏng của anh và độ ấm vẫn dừng lại ở bên chân cô.

Làm Liêu Tư Thầm bỗng nhiên lại nhớ tới buổi tối ngày hôm đó.

Hai chiếc giày đều thỏa đáng trở lại đúng vị trí, Liêu Tư Thầm cảm thấy hơi thở và nhịp tim của mình đều có chút rối loạn, cô âm thầm rút chân ra xa khỏi người đàn ông.

Lúc này, anh vẫn chưa hoàn toàn đứng dậy, tư thế bình thường khi cô nói chuyện với anh là phải ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không biết từ lúc nào đã biến thành cô nửa cúi đầu, còn anh thì nửa ngẩng đầu.

Liêu Tư Thầm giải thích: “Tôi nói làm vợ chồng thật sự, là hy vọng anh thử thích tôi.”

Nếu không thích thì ít nhất cũng phải giả vờ thích, ai bảo Trần Vũ Trùng chọn cô làm vợ chứ!

Liêu Tư Thầm từ trước đến nay không phải người phân rõ phải trái.

Người đàn ông từ từ đứng dậy, hàng mi đen nhánh khẽ động, sau đó khuôn mặt anh từ từ lộ ra một nụ cười, nhìn Liêu Tư Thầm. Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng giọng nói của anh vẫn lộ ra vài phần si mê: “Thích em.”

Vợ ơi, anh thích em.

Làm sao có thể không thích vợ chứ? Cả đời này chỉ thích vợ thôi!

Anh dùng lưỡi chống hàm trên, hồi tưởng lại hương vị của vợ vừa rồi.

Thật ngọt…

Bất cứ nơi nào của vợ cũng ngọt.

Phản ứng của anh cùng với suy nghĩ của Liêu Tư Thầm quá mức khác biệt.

Cô cảm thấy anh thực sự quá qua loa.

Cô bĩu môi, nhưng từ lâu cô đã biết, những gì đàn ông nói đại khái đều không thể tin, vì vậy cũng không kỳ vọng anh sẽ trả lời như thế nào. Tuy nhiên, nếu đã kết hôn, thì ít nhất trước mặt cô, anh cũng phải có thái độ đúng.

Liêu Tư Thầm không thèm để ý đến anh nữa, cúi đầu nhìn vào điện thoại. Cô vốn dĩ định sẽ không thèm để ý đến Từ Dữu Trân trước khi hạ cánh, nhưng vừa mới mơ màng hồ đồ bị hôn, cái loại cảm giác tim gan cồn cào này khiến cô cảm thấy, ngoài Từ Dữu Trân, không có người thứ hai thích hợp hơn để chia sẻ cảm giác này!

Liêu Tư Thầm khẽ động ngón tay, mở khung chat với cô bạn thân.

Từ Dữu Trân thế mà vẫn chưa trả lời cô!!!

Liêu Tư Thầm tức giận tắt màn hình điện thoại.

Cô thề hôm nay sẽ không nhắn tin cho Từ Dữu Trân nữa!

Liêu Tư Thầm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh đang bắt chéo chân, sắc mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn mail trên máy tính.

Đây là phản ứng bình thường sau khi hôn nhau sao? Hơn nữa, biểu hiện của anh vừa rồi khiến cô cảm thấy không giống như lần đầu tiên hôn môi.

Liêu Tư Thầm có chút hoài nghi, rồi đột nhiên nhớ ra, hôm nay thực sự không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau. Tối hôm đó, khi Trần Vũ Trùng say rượu, hai người cũng đã hôn một lần.

So với hôm nay, lần đó rõ ràng anh vụng về hơn rất nhiều.

Liêu Tư Thầm bừng tỉnh nhớ ra, Trần Vũ Trùng vẫn chưa chủ động giải thích gì với cô về chuyện hôm đó, chuyện này vẫn chưa qua.

Trong lòng cô có chút trầm xuống, cười lạnh một tiếng rồi thu lại ánh mắt.

Mắt không thấy tâm không phiền. Liêu Tư Thầm đắp lên chiếc chăn nhỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ngày hôm qua cô đã ngủ muộn, hôm nay lại phải dậy sớm. Cô vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Sợ vợ mình phát hiện ra điều gì khác thường, Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cố gắng ra vẻ đang làm việc. Thực tế, toàn bộ tâm trí của anh đều dồn vào người bên cạnh.

Vợ mình thật thơm, hôm nay cô ấy xịt nước hoa mới, mùi hương của nước hoa này không thơm bằng mùi hương vốn có của cô.

Anh mất hồn mất vía nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay cầm chuột mà nửa ngày chẳng động đậy gì, mãi cho đến khi người bên cạnh hơi nhúc nhích, thay đổi tư thế, tựa vào vai anh.

Khi nhìn thấy cô hai mắt nhắm chặt, yết hầu anh động đậy, nuốt lại ý định gọi cô vừa rồi.

Chỉ trong chớp mắt, anh đã dán sát vào người bên cạnh.

background
TrướcSau