1. Truyện chữ
Nụ Hôn Ướt Át - Phùng Xuân Triều

Chương 17: “Tôi cũng vậy.”

background
TrướcSau
Tùy Chỉnh
background

Liêu Tư Thầm nhăn mày, nhìn chằm chằm váy ngủ trong tay, cẩn thận xác nhận lại xong, thực sự là váy của cô.

Đến mấy vết rách do bị xé cũng giống.

Cô ấy chần chừ một lát: “… Nhưng tôi đã ném nó vào thùng rác rồi.”

Người đàn ông với động tác quen thuộc đưa canh giải rượu cho Liêu Tư Thầm, tiện tay lấy đi váy ngủ trong tay cô, vẻ mặt nhàn nhạt: “Ngày mai tôi sẽ giúp em hỏi thử dì giúp việc.”

“Được thôi.” Liêu Tư Thầm cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, cô chỉ một lòng muốn đi tắm, qua loa uống vài ngụm canh giải rượu rồi nhắc nhở anh: “Nhớ là phải ném đi đó, tôi sẽ không mặc lại đâu.”

Phòng tắm, khác với phòng ngủ, là phong cách trang trí mà Liêu Tư Thầm thích.

Liêu Tư Thầm ban đầu chỉ định tắm sơ qua, nhưng khi vào phòng tắm cô lại thay đổi ý định, chậm rãi ngồi ngâm bồn.

Liêu Tư Thầm lau khô người, dùng sữa dưỡng thể, rồi thay áo tắm dài thành váy ngủ.

Ông nội không có ở đây, Liêu Tư Thầm tất nhiên không cần phải ngủ chung phòng với Trần Vũ Trùng, vì vậy hôm nay cô mặc váy ngủ kiểu ngắn.

Váy ngủ rất mỏng, ôm sát vào làn da, lớp vải lụa mềm mại, viền ren bó sát phủ qua đùi một chút.

Chậm rãi qua hơn hai giờ, Liêu Tư Thầm mới ra khỏi phòng tắm, cô sờ lấy điện thoại di động và nhìn vào khung chat.

Nửa giờ trước rốt cuộc Từ Dữu Trân cũng “khoan thai tới muộn”, gửi tin nhắn trã lời cho cô.

Liêu Tư Thầm đã sớm quên lời thề ban ngày rằng hôm nay sẽ không quan tâm tới Từ Dữu Trân nữa. Cô xem xong tin nhắn xin lỗi dài dòng của Từ Dữu Trân, cười nhạt một tiếng, rồi thẳng tay gõ tin nhắn trả lời.

[Trễ như vậy mới chịu trả lời.]

[Có người bên cạnh rồi thì tớ không quan trọng nữa sao?]

Lần này Từ Dữu Trân trả lời rất nhanh.

[Hôm nay thật sự có việc, cả ngày không xem điện thoại, không phải cố ý đâu.]

[Đại tiểu thư, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm thỉnh tội nhé?]

Liêu Tư Thầm lẩm bẩm một tiếng, tha thứ cho cô nàng, nhưng lại thở dài một hơi, giọng nói cũng dịu lại.

“Không cần, tớ đã đến thành phố Vụ Đinh rồi. Chỉ có thể đợi lần sau tớ trở về thôi.”

Từ Dữu Trân bắn sang một dấu chấm hỏi..

[?]

Liêu Tư Thầm trả lời tin nhắn của Từ Dữu Trân xong, vừa ngẩng đầu liền phát hiện người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo hồi sáng, đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ chính, trên tay còn cầm quyển sách.

Sao buổi tối nào anh cũng cầm sách thế?

Liêu Tư Thầm trong lòng âm thầm bóc phốt xong, đối với việc Trần Vũ Trùng xuất hiện trong phòng ngủ chính có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng cảm thấy hợp lí, hôm nay còn có chuyện chưa nói xong, anh ở đây đợi cô cũng coi như hiểu được.

Liêu Tư Thầm vừa rồi không tìm được máy sấy trong phòng tắm, máy sấy cô mang theo thì đều đang kẹt trong hành lý ở phòng quần áo, vì thế đến giờ cũng chưa sấy tóc.

Lúc này mái tóc đen nhánh ướt đẫm bị chiếc khăn tắm bao bọc lấy, vừa mới từ trong phòng tắm bước ra, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đôi môi hồng hào, có chút căng mọng.

Từ lúc Liêu Tư Thầm bước ra, ánh mắt của Trần Vũ Trùng chưa từng rời khỏi cô.

Váy ngủ hôm nay vợ mặc thật ngắn quá đi.

Từ thời điểm vợ ra khỏi phòng tắm, cúi đầu nhìn điện thoại, cái cổ cùng bờ vai tinh tế của vợ đã dễ dàng lọt vào tầm mắt anh. Dẫm lên đôi dép lê đế bằng, hơn phân nửa mu bàn chân trắng nõn của cô cũng đều lộ ra bên ngoài.

Mới vừa tắm rửa xong, trên người vợ còn mờ mịt hơi nước, da thịt lộ ra bên ngoài trắng nõn hồng hào mê người.

Cách một khoảng rất dài, Trần Vũ Trùng vẫn ngửi thấy được Liêu Tư Thầm hôm nay dùng sữa tắm của anh.

Trên người vợ đều là hương vị của mình. 

Đáy lòng người đàn ông hưng phấn sôi trào, ngoài mặt lại bình tĩnh thản nhiên, thử hỏi: “Hôm nay yến hội thế nào?”

“Không có gì thú vị.” Liêu Tư Thầm trả lời xong, tầm mắt nhìn quanh phòng ngủ một vòng, không thấy máy sấy.

Thôi vậy, một hồi đi phòng quần áo lấy.

Giọt nước từ trên mái tóc ướt át của cô chảy xuống, dừng lại trên một bên tai tinh xảo đáng yêu của cô, ánh mắt người đàn ông đen tối, gắt gao nhìn chằm chằm giọt nước kia, phảng phất như giây tiếp theo sẽ đi lên giúp cô liếm đi.

Liêu Tư Thầm không hề phát hiện chuyện này, cô tiếp tục nói: “Tôi nói trước với anh một chút, gầy đây nếu có ai gửi thiệp mời tôi đều sẽ từ chối, nếu có trường hợp yêu cầu tôi phải đi thì anh trực tiếp tới nói với tôi là được.”

Liêu Tư Thầm vô cùng vừa lòng với phương pháp xử lý này của mình, nếu cô đã yêu cầu Trần Vũ Trùng trước khi quyết định phải hỏi ý của cô, thì khi cô đưa ra quyết định nào đó tất nhiên cũng nói cho anh trước.

Trần Vũ Trùng hoàn toàn không còn tâm tư nào chú ý tới lời vợ vừa nói, nhận ra ánh mắt của cô, anh khẽ ừ một tiếng,

Sách bị tùy ý đặt lên mặt bàn, người đàn ông nửa cúi người, từ chiếc tủ bên cạnh lấy máy sấy ra, đứng lên rồi xoay đầu nhìn về Liêu Tư Thầm: “Tôi giúp em sấy?”

Liêu Tư Thầm nhướng mày, Trần Vũ Trùng chủ động đề ra, cô tất nhiên không có đạo lý cự tuyệt, vì thế yên tâm thoải mái bắt đầu hưởng thụ có người sấy tóc cho mình.

Phòng ngủ im ắng, chỉ còn lại âm thanh của máy sấy. Khi máy sấy thổi qua rất ấm áp, nhưng cũng không bị nóng. Ngón tay anh lướt qua từng sợi tóc của cô, động tác rất cẩn thận.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt phảng phất như đã kéo gần lại không ít.

Giờ phút này hai người có một loại phá lệ ăn ý, người đàn ông động tác tự nhiên, trong nháy mắt Liêu Tư Thầm thiếu chút nữa sinh ra một loại ảo giác như bọn họ đã là vợ chồng lâu năm vậy.

Cô bị gió ấm thổi vào có chút thoải mái, hôm nay trên máy bay ngủ hơi nhiều một chút, bây giờ không muốn ngủ sớm như vậy, vì thế tùy ý tìm một chủ đề nói chuyện.

“Quần áo của tôi được đưa tới lúc nào vậy? Những quần áo khác đâu?”

Giọng nói người đàn ông trầm thấp cuốn hút trả lời cô: “Đều đưa tới đây rồi, ngày mai tôi để chú Triệu đưa em đi xem, có vấn đề gì thì cứ nói với chú Triệu.”

Liêu Tư Thầm khoanh chân ngồi ở mép giường, người đàn ông ngồi bên cạnh giúp cô sấy tóc.

Cô lấy ly nước mật ong trên bàn uống mấy ngụm, nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Tuệ An.

[Đã về tới nhà chưa?]

Trần Tuệ An trả lời rất nhanh..

[Tới rồi ạ]

[Cảm ơn chị dâu]

Trần Tuệ An so với cô nhỏ hơn một chút, lại là một vẻ “học sinh ngoan”. Liêu Tư Thầm thật sự không rõ lắm ở chung với loại người này như nào, nghẹn một hồi, lại bổ sung một câu “Đi ngủ sớm một chút” gửi qua.

Lòng bàn tay người đàn ông lướt qua tóc cô, làm bộ vô tình đảo mắt qua giao diện di động của cô: “Ai vậy?”

Liêu Tư Thầm không nhận ra có gì không đúng, lại cầm ly lên uống chút nước mật ong: “Em gái anh.”

Trong khúc sau của yến hội, một vài công tử tiểu thư cùng tuổi với Trần Tuệ An chạy đến trước mặt Liêu Tư Thầm, ríu rít nói chuyện, cố ý mách lẻo. Những trò vặt này thật sự cho rằng cô không nhận ra sao?

Nhưng cô không muốn trực tiếp quản chuyện Trần Tuệ An, dù sao cũng phải hỏi ý kiến của Trần Vũ Trùng trước.

Liêu Tư Thầm thoát khỏi khung trò chuyện, giao diện điện thoại trở lại màn hình chính, mắt cô lướt qua danh sách bạn bè.

Nói đến đây thì có chút kì lạ, ngoài Mạnh Tĩnh Di ra, trong vòng bạn bè của cô, Chung Việt Trạch là người sôi nổi nhất. Nhưng vừa rồi khi cô lướt qua vòng bạn bè lại không thấy bài viết nào của họ.

Có điều cái này cũng chẳng liên quan gì tới cô, người đáng ghét không xứng đáng hao phí chút suy nghĩ nào của cô. Liêu Tư Thầm thật mau đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Máy sấy lúc này cũng dừng lại.

Mái tóc vốn dĩ ướt đẫm nước chảy nhỏ giọt giờ đây đã hoàn toàn khô ráo lại ấm áp, mềm mại rũ xuống,

“Trần Tuệ An sao lại thế này?” Liêu Tư Thầm kể cho Trần Vũ Trùng chuyện tối hôm nay.

Người đàn ông duỗi tay để máy sấy xuống, cúi nửa người xuống, vừa vặn đụng phải Liêu Tư Thầm đang ngẩng đầu nói chuyện, bờ môi mềm mại cọ qua má anh.

Xúc cảm trên mặt anh cùng mặt cô không giống nhau, mặt người đàn ông khi chạm vào có chút săn cứng, biến cố xảy ra bất thình lình làm Liêu Tư Thầm quên mất lời đang nói.

Trần Vũ Trùng khẽ nhấc mí mắt, ánh mắt sắc bén như dao. Khác với phòng của Liêu Tư Thầm, phòng ngủ chính ở đây ánh đèn sáng rực, ánh sáng chiếu xuống làm rõ từng sợi lông mi của anh.

Với diện mạo được ông trời ưu ái, anh quả thật là một chàng trai hiếm có ngay cả trong giới con nhà giàu, ngũ quan rõ ràng, làn da mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới, nhưng lại toát lên vẻ khỏe mạnh đầy sức sống.

Liêu Tư Thầm theo phản xạ nuốt nước miếng, nhưng lại cảm thấy hành động của mình lúc này thật sự rất mất mặt, cô ở nước ngoài đâu có cái gì chưa từng thấy.

Cô lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, giả vờ thờ ơ rồi dời ánh mắt đi, bình tĩnh tiếp tục đề tài trước đó: “Nhà họ Trần ở thành phố Vụ Đinh chẳng phải luôn không có ai dám động tới sao, sao lại có thể gặp phải chuyện như vậy?”

Mấy công tử tiểu thư ngang tuổi Trần Tuệ An trong yến hội kia trong lòng suy nghĩ cái gì, Liêu Tư Thầm nhìn qua là rõ.

Cô không thích loại tiểu nhân như này.

Máy sấy an tĩnh mà nằm trên tủ đầu giường.

Cô khoanh chân, đôi mắt đen bóng ướt át, ngửa đầu chờ anh trả lời.

Trần Vũ Trùng yết hầu lăn lộn mấy lần, giải thích với cô: “Trần gia tương đối phức tạp, Trần Mãnh sinh con riêng bên ngoài rất nhiều, nhà họ Trần cũng chẳng thiếu tiền nên họ đều được đưa tới nuôi dưỡng ở nhà cũ Trần gia, đủ ăn đủ uống.”

Bởi vậy nhìn bề ngoài đều là người họ Trần, nhưng bên trong lại bị xa lánh.

Trần Mãnh là người bố dựa trên sinh lý học* của Trần Vũ Trùng, trong hôn lễ Liêu Tư Thầm đã gặp qua.

*Bố ruột

Trong hôn lễ, Trần Mãnh luôn là một bộ dạng cà lơ phất phơ không đáng tin cậy chút nào, lúc ấy trong lòng cô còn nghĩ, thảm nào ông già lại cho Trần Vũ Trùng lập tức thành người cầm quyền. 

Nghe thấy Trần Vũ Trùng nói, Liêu Tư Thầm ngẩn ra một chút, bất tri bất giác tư thế giữa hai người hai người đã trở nên ái muội.

Tựa như cảm thấy không khí có chút ảm đạm, người đàn ông hơi vén cổ tay áo lên, lại túm cà vạt, mới mở miệng: “Tôi cũng vậy.”

Tóc đã khô, Liêu Tư Thầm đã chuẩn bị đứng dậy đi thoa dầu dưỡng tóc, vốn dĩ chân đã chuẩn bị duỗi tới mép giường, mang dép lê vào.

Chợt nghe được câu nói  không đầu không đuôi này của người đàn ông, cô ngơ ra một chút: “Cái gì?”

Mí mắt anh hơi hơi rũ xuống, đem cảm xúc trong mắt che đậy không còn một mảnh, không để ai nhìn ra cảm xúc, anh giải thích nói: “Con riêng.”

Không chờ Liêu Tư Thầm lên tiếng, anh đã liền đi rồi, dựa theo điều thứ hai trong quy tắc đi sang phòng ngủ cho khách.

Không có tiếng máy sấy, cũng không có tiếng hô hấp cùng nói chuyện của ai khác, phòng ngủ nháy mắt có vẻ trống trải cùng an tĩnh lại.

Liêu Tưu Thầm trong lòng ngũ vị tạp trần, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn hai chữ “con riêng” anh vừa mới nói, cứ có cảm giác chính mình đã chọc đến vết sẹo của người đàn ông.

Sớm biết thế đã không đề cập tới đề tài kia, Liêu đại tiểu thư nói không nên lời bản thân vì sao lại áy náy, hiếm khi hối hận với việc mình làm.

Nhưng hiển nhiên nếu cô hiện tại đột nhiên đi tìm Trần Vũ Trùng càng có vẻ kỳ quái hơn.

Liêu Tư Thầm tắt đèn, bò lên giường nằm xuống, trang trí cùng màu sắc trong phòng ngủ đều thật quạnh quẽ.

Thành phố Vụ Đinh khí hậu vừa ẩm ướt vừa nóng nực, dù trong nhà đã bật hệ thống điều hòa, nhưng môi trường mới lạ hoàn toàn vẫn khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy không quen.

Cô mặc váy ngủ nằm trên giường, chỉ đắp một ít chăn, phần lớn cơ thể vẫn lộ ra bên ngoài, nhắm mắt lại mà không thể ngủ, bắt đầu trằn trọc mất ngủ.

Thời tiết mùa hè thay đổi bất thường, chẳng bao lâu sau, bên ngoài mưa bắt đầu rơi rả rích.

Lâm viên được trang trí theo phong cách khác biệt với biệt thự, nước mưa theo mái hiên chảy xuống trong sân. Đại đa số âm thanh đều bị ngăn cách bên ngoài cửa, nhưng Liêu Tư Thầm vẫn có thể nghe thấy một chút.

Tiếng mưa rơi xuống không hề vội vã, thậm chí mang đến một vẻ đẹp độc đáo, khác biệt.

Âm thanh mưa rơi mơ hồ khiến sắc mặt Liêu Tư Thầm trở nên trắng bệch, cô theo bản năng sờ vào ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng ngăn kéo trống rỗng khiến Liêu Tư Thầm ý thức được rằng mình không còn ở nhà họ Liêu nữa.

Cô hít sâu vào hai hơi, từ từ ngồi dậy. Khi Liêu Tư Thầm đứng lên, viền ren trên chiếc váy ngủ nhẹ nhàng cọ qua làn da trắng nõn mịn màng của cô. 

background
TrướcSau