Chương 18: Thử


Kiến trúc nhà cũ Trần gia mang cảm giác lịch sử xưa cũ, thế kỷ trước dùng nhiều tiền mua được, sau đó xây thành nhà họ Trần bây giờ.
Sau đó cũng trải qua nhiều lần đổi mới trùng tu, bởi vậy tiếng mưa rơi truyền vào trong nhà như ẩn như hiện, không quá rõ ràng.
Nhưng Liêu Tư Thầm sợ mưa, ngày mưa sẽ làm cô nhớ tới những kí ức không tốt, tiếng mưa rơi nho nhỏ cũng phảng phất như bị phóng đại vô số lần trong căn phòng trống trải.
Điều hòa nhiệt độ trong nhà dường như mất đi hiệu lực với cô, chân tay đều dần dần trở nên lạnh lẽo.
Không tìm ra thuốc.
Dép lê để ở một bên khác của giường, Liêu Tư Thầm lười xoay người qua lại, dứt khoát đi chân trần xuống đất.
Không giống phòng ngủ của cô, phòng ngủ của Trần Vũ Trùng trang hoàng theo phong cách đơn giản, không có thảm, có điều sàn nhà tương đối sạch sẽ, bàn chân cô dán lên sàn, trừ lạnh lẽo ra cũng chẳng có gì không ổn.
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, ra khỏi phòng ngủ.
Thói quen tốt đẹp từ nhỏ tạo thành giúp Liêu Tư Thầm khi bước đi cũng không phát ra tiếng ồn.
Cô đi từ phòng ngủ đến phòng khách, không thấy người nào, nhịn không được hơi nhướng mày.
Liêu gia áp dụng chế độ canh gác, buổi tối luôn có người canh gác để phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra.
Liêu Tư Thầm không biết rằng, sau khi Trần Vũ Trùng cầm quyền, Trần gia đã thay đổi một số lượng lớn nhân sự. Tuy nhiên, tính cách của anh không âm tình bất định giống Trần lão gia. Mặc dù anh rất quyết đoán, nhưng không quá khắt khe hay gây khó dễ cho những người phía dưới.
Sân của anh, ngoài việc quét dọn vào ban ngày, không ai có thể tùy ý ra vào.
Phòng khách vẫn sáng đèn, tuy không nhiều nhưng đủ để nhìn rõ lối đi, vì thế Liêu Tư Thầm cũng không bật đèn riêng, thuận lợi vào phòng quần áo.
Cô lấy thuốc từ trong túi ra, mở ra mới phát bên trong đã trống không. Cô xoa xao đầu, hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng nhịn không nổi trận lôi đình.
Cái chai đong đưa mấy cái bay thẳng vào thùng rác.
Liêu Tư Thầm theo đường cũ quay về, ma xui quỷ khiến thế nào lúc đi ngang qua phòng cho khách lại dừng bước.
Cửa phòng đóng kín mít, nhưng khe hở dưới cánh cửa lại lọt ra ánh đèn, rõ ràng người trong phòng còn chưa ngủ.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tiếng mưa rơi trong phòng khách còn rõ ràng hơn phòng ngủ.
Sàn nhà cũng lạnh khiếp người.
Liêu Tư Thầm vô cùng phiền bực.
Cô phải về nhà họ Liêu! Nhà họ Trần gia nghiệp lớn như vậy, sao nơi ở cách âm lại kém như thế!
Liêu Tư Thầm rõ ràng biết ý nghĩ giờ phút này của mình là lời nói vô căn cứ, nhưng từ trước tới này thời điểm tâm tình cô không tốt, người bên cạnh cũng đừng hòng tốt.
Liêu Tư Thầm không gõ cửa cũng không chào hỏi, xụ mặt đẩy cửa phòng ngủ khách ra.
Liêu Tư Thầm không chào hỏi là có nguyên nhân.
Bọn họ bây giờ là vợ chồng mới cưới, nếu lúc cô đẩy cửa đi vào, Trần Vũ Trùng tay chân luống cuống che giấu cái gì, như thế thì Liêu Tư Thầm ngay bây giờ liền có thể thu dọn đồ đạc về nhà họ Liêu.
Liêu Tư Thầm cho rằng Trần Vũ Trùng đang đọc sách, dù sao mỗi buổi tối cô đều thấy anh đọc sách trước khi ngủ.
Ngoài dự đoán, bên trong phòng không có người.
Có điều tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên không ngừng, tầm mắt Liêu Tư Thầm nhìn quanh một vòng phòng ngủ khách.
Diện tích phòng còn chẳng bằng một nửa phòng ngủ chính, bố cục sắp xếp có vẻ chật chội hơn rất nhiều, không trống trải như bên kia.
Trong phòng không đóng cửa sổ, một chút bụi mưa lạnh căm căm tiến vào qua cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ là rừng trúc phía đối diện, giọt mưa dừng lại trên lá trúc, lại thong thả nhỏ xuống bậc thang, phát ra âm thanh lách tách, khiến người tâm phiền ý loạn.
Gần như là ngay sau khi cô tiến vào một lát, giọng nói hiện vẻ lạnh lùng của người đàn ông truyền ra từ phòng tắm, hình như rất không kiên nhẫn: “Ai? Đi ra ngoài.”
Giữa đêm giữa hôm mở cửa sổ làm gì?! Mưa cũng hất cả vào trong.
Liêu Tư Thầm đi qua đóng cửa sổ lại, nghe thấy giọng nói của Trần Vũ Trùng thì tâm tình càng phiền hơn, cô tới gần cửa sổ, hơi lạnh của mưa cùng bụi mưa cùng nhau hất vào.
Cô cau mày, giọng cũng cao lên, ngữ khí rất không tốt: “Tôi.”
Dừng một chút, cô lại cười lạnh bổ sung: “Sao nào? Tôi không thể vào?”
Vừa rồi lời nói của người đàn ông không có tí gì ý đó, nhưng cô không chịu nổi muốn bắt bẻ.
Liêu Tư Thầm giơ tay đóng lại cửa sổ, tiếng mưa rơi ầm ĩ bị ngăn cách ở ngoài phòng, chỉ còn một chút âm thanh không rõ ràng lắm. Tay cô bị gió đêm thổi tới càng thêm lạnh lẽo, váy ngủ mỏng manh cũng bị nước mưa dính ướt một chút.
Váy ngủ rất mắc, không thể dính nước.
Nếu là ngày thường Liêu Tư Thầm đã sớm tức giận, nhưng lúc này tâm tư cô không rảnh để trên quần áo.
Mí mắt thong thả rũ xuống, Liêu Tư Thầm nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình có chút ướt át.
Trên mặt là nước mưa, ướt đầm đề, thực lạnh lẽo.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, Liêu Tư Thầm bắt đầu phân biệt không rõ chính mình đang ở đâu.
Trên tay cô thật sự chỉ là nước mưa sao?
Hay là nước mắt cùng máu?
“Vợ ơi?”
Giọng nói của người đàn ông kéo suy nghĩ của cô trở về.
Cô chớp chớp mắt, mới phát hiện trên tay đã dính không ít nước mắt.
Trần Vũ Trùng còn trong phòng tắm, nhìn không thấy, Liêu Tư Thầm dứt khoát không lau, giọng cô có chút buồn bã, nhưng ngữ khí vẫn như cũ không chịu thua, “Làm sao?”
Người đàn ông dường như nhẹ nhàng thở ra, mới một lần nữa mở miệng: “Vừa rồi gọi em không đáp, tôi nghĩ rằng em tức giận.”
Cô giận cái gì?
Nửa câu sau có vẻ không thể hiểu được, nhưng Liêu Tư Thầm giờ phút này không có tâm tình so đo nhiều như vậy.
Ttiếng nước trong phòng tắm một lần nữa vang lên, Liêu Tư Thầm không hé răng, cũng không rời đi.
Trang trí trong phòng này nhìn qua còn quạnh quẽ hơn cả phòng ngủ chính.
Liêu Tư Thầm để chân trần đi đến mép giường ngồi xuống.
Trên tủ đầu giường đặt một quyển sách.
Là Trần Vũ Trùng buổi tối đọc sao?
Liêu Tư Thầm lấy khăn ướt bên cạnh lau sạch nước mắt trên mặt, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, cố ý phân tán lực chú ý của mình.
Cô với tay lấy sách qua.
Còn nặng và dày hơn so với cô nghĩ.
Liêu Tư Thầm nhìn thoáng qua bìa sách ——《 Tư bản luận 》
“……”
Liêu Tư Thầm một lần nữa để sách lại chỗ cũ.
Người đàn ông đẩy cửa phòng tắm ra, có thể nhìn thấy vẻ vội vàng của anh, áo ngủ cũng chưa mặc xong, ngực có chút hở ra bên ngoài.
Mắt nhìn đến người ngồi ở mép giường, Trần Vũ Trùng sửng sốt một lát, yết hầu lăn lộn mấy cái, ép buộc chính mình rời tầm mắt đi chỗ khác.
Lại nhin không được nhướng mi.
Sao váy ngủ của vợ lại ướt thế kia? Dính mưa?
Người đàn ông đi tới, đầy bụng nghi vấn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một thân hình mềm mại ôm lấy.
Mái tóc vốn dĩ đã được sấy cô giờ phút này lại có chút ướt át, mái tóc đen nhánh rũ xuống, theo động tác của cô mà dán tới.
Người đàn ông nháy mắt nổi lửa,
So với phòng ngủ chính, giường ở đây cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Rõ ràng là Liêu Tư Thầm tự mình đề ra ước pháp tam chương*, cũng là chính cô nói chia phòng ngủ, nhưng vào ngày đầu tiên chuyển đến thành phố Vụ Đinh, bàn chân lạnh băng của cô chống trên đùi anh, hấp thu độ ấm trên người anh.
*Ba điều quy tắc
Hai người cứ như vậy ngồi trên giường phòng ngủ khách.
Mưa vẫn còn rơi, bên ngoài chính là sân vườn, hoa cỏ, cây cối, núi giả, rừng trúc mỗi ngày đều được chuyên gia chăm sóc cẩn thận, giờ đây bị nước mưa cọ rửa đụng phải nhau, phát ra tiếng loạt xoạt.
Âm thanh truyền vào trong nhà, lại như thể cách một thế giới mơ hồ không rõ khác.
Trong loại thời tiết này, Liêu Tư Thầm không thể tránh khỏi mất kiểm soát, nhưng cô từ trước đến nay luôn tự nhốt mình trong phòng, dùng thuốc để trốn tránh.
Nhưng giờ đây khác với những tình huống bình thường, lòng bàn tay cô chảy mồ hôi lạnh, thậm chí còn nắm lấy cổ áo áo ngủ lụa của người đàn ông, phần váy ngủ bị mưa xối ướt kia cũng bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh hong khô.
Tiếng mưa rơi giống như bị chặn lại bên ngoài, hoàn toàn nghe không thấy.
“Trần Vũ Trùng.”
Liêu Tư Thầm thấp giọng kêu.
Người đàn ông trầm mặc một lát, giọng nói khàn khàn mà lên tiếng.
Làn da anh dưới ánh đèn vừa trắng vừa mỏng, bọn họ dựa rất gần, hơi thở thân mật mà hòa quyện với nhau, giống như hai người yêu đang sưởi ấm lẫn nhau trong đêm đông lạnh giá.
Liêu Tư Thầm lông mi nhẹ nhàng run lên, hàng mi đen nhánh giống như những con bướm vỗ cánh bay lên, tầm mắt cô đảo qua người trước mặt, nhìn rõ ràng gân xanh nhô lên trán, cổ của đối phương.
Tư thế bị bao quanh lại, cô hơn nửa đã nằm trong lòng anh. Chỉ cách một tầng áo ngủ sa mỏng, xư.ơng bư.ớm cùng độ cong hoàn hảo chạm vào nhau, lưng cô cùng cánh tay anh dán lại với nhau.
Quá thân mật, cũng quá ái muội.
Liêu Tư Thầm có chút ngây ra, vô thức hít thở nhẹ đi, hàm răng không dùng sức mà c.ắn môi dưới, lại cảm thấy mất mặt, cố ý trợn mắt hung dữ như ngày thường.
Mưa ở Thành phố Vụ Đinh thường kéo dài suốt một đêm, thậm chí không có dấu hiệu nhỏ đi, ngược lại càng rơi càng to.
Nhưng hơi thở thuộc về người đàn ông trước mắt giúp cô ngăn cách khỏi tiếng mưa rơi, Liêu Tư Thầm đã quên rằng trời đang mưa, cũng quên chính mình vừa rồi để chân trần có chút chật vật mà bước trên sàn nhà đẩy cửa vào đây,
Giữa hai đầu mày vốn dĩ nhăn lại của cô, giờ phút này hoàn toàn giãn ra, chỉ là đuôi mắt màu hồng phấn vẫn chưa hoàn toàn tiêu bớt, da thịt cả người mịn màng, đôi mắt đen bóng, vẻ mặt liếc người khác luôn tự phụ lại cao ngạo.
Bất luận là lưu li quý giá xinh đẹp, hay là viên kim cương trị giá hơn trăm triệu, tất cả đều không thể so sánh với cô, chỉ có thể làm nền cho cô.
Giờ phút này Trần Vũ Trùng nửa cúi đầu, nhưng khi Liêu Tư Thầm nhìn anh vẫn cần hơi hơi ngửa đầu lên.
Yết hầu người đàn ông lăn lộn hai cái, người trước mặt anh dường như vô thức bị thu hút, cánh tay hơi nâng lên, đầu ngón tay phiếm lạnh dán lên yết hầu của anh.
Trong nháy mắt, Trần Vũ Trùng cắn chặt má, vẻ mặt căng thẳng, hít sâu mấy hơi, tận lực không để chính mình mất khống chế.
Không thể dọa đến vợ được!
Khoang miệng tràn ra mùi máu tươi.
Lúc này, anh nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của người trong lòng: “Trần Vũ Trùng, anh muốn thử với tôi không?”
Mùi máu tươi tràn ngập khắp toàn bộ khoang miệng.
Trần Vũ Trùng tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trong ngực, đôi tay ôm người cũng không tự giác siết chặt lại.
Thử cái gì? Thử thế nào?
Trần Vũ Trùng hoài nghi có phải chính mình hoàn toàn điên rồi? Sinh ra ảo giác? Hay là đang nằm mơ?
Anh muốn giơ tay hung hăng cho chính mình một cái tát, đàng hoàng tỉnh táo lại.
Nhưng một bàn tay của anh lại đặt trên vòng eo tinh tế mềm mại của vợ, còn tay có vết sẹo kia đang bị vợ cầm lấy, tinh tế vu.ốt ve, muốn rút một tay nào ra cũng đều rất luyến tiếc a.
Bàn tay nhàn rỗi kia của vợ còn đang ở trên yết hầu hắn, đôi mắt ướt đẫm cứ như vậy nhìn anh.
Không khí xung quanh đều trở nên khô nóng.
