Chương 23: Bi.ến th.ái


Về chuyện xảy ra trong vườn sau khi cô rời đi, Liêu Tư Thầm hoàn toàn không hay biết. Lúc này cô đang lo lắng về một việc khác quan trọng hơn cần phải nghĩ cho rõ.
Từ Dữu Trân muốn tới chơi, dĩ nhiên cô phải tiếp đãi tử tế, nhưng thông báo đến quá đột ngột, khiến Liêu Tư Thầm thậm chí còn chưa kịp khám phá thành phố Vụ Đinh cho ra hồn.
Những bài đánh giá trên mạng lúc nào cũng được tung hô lên tận mây xanh, mà từ trước đến nay, Liêu Tư Thầm vốn rất ít khi tin vào lời của mấy blogger đó.
Cả buổi chiều, cô ở trong phòng, trằn trọc suy nghĩ. Lúc đang soi gương, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu — cô cần một người hiểu rõ Vụ Đinh, tốt nhất là phải có tiền, mà ngay bên cạnh cô lại có sẵn một người như vậy, không ai phù hợp hơn.
Đến tận khi tắm rửa xong buổi tối, sấy khô tóc, chuẩn bị dưỡng da, Liêu Tư Thầm mới gửi tin nhắn cho Trần Vũ Trùng:
— Anh đang bận không?
Phản hồi đến rất nhanh — là tin nhắn thoại.
Liêu Tư Thầm nhấn mở, giọng nói trầm thấp, có từ tính của người đàn ông truyền qua điện thoại, nhưng nghe như có chút khác thường:
“Không có việc gì.”
Liêu Tư Thầm thoa xong kem dưỡng, mới chậm rãi gõ chữ:
— Vậy lát nữa anh có thể sang phòng ngủ chính một chút được không, tôi có vài chuyện muốn hỏi.
Cô vừa đặt điện thoại xuống thì lập tức nghe thấy tiếng cửa mở.
Liêu Tư Thầm kinh ngạc quay đầu nhìn — là Trần Vũ Trùng.
Nhanh vậy sao?!
Có lẽ vì vẻ mặt ngạc nhiên của cô quá rõ ràng, người đàn ông khẽ mấp máy môi, giải thích: “Tiện thể mang sữa bò cho em.”
Liêu Tư Thầm khẽ “à” một tiếng, chỉ vào mặt bàn bên cạnh: “Anh để đó trước đi, lát nữa tôi uống.”
Muốn nhờ người khác làm việc, thái độ vẫn nên nghiêm túc một chút.
Liêu Tư Thầm ngay cả dáng ngồi cũng trở nên đoan chính hơn hẳn, không còn vẻ tùy tiện như thường lệ. Tay tạm dừng lại động tác, cô quay người, ngồi đối diện với Trần Vũ Trùng ở mép giường.
“Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”
Trần Vũ Trùng ngẩng mắt lên, ánh nhìn lập tức bị người phụ nữ trước mặt hoàn toàn thu hút.
Hôm nay, vợ anh hiếm khi mặc một chiếc váy ngủ màu đen. Váy ôm sát lấy vòng eo thon gọn của cô, phần chân váy còn dài hơn mấy chiếc cô từng mặc mấy hôm trước, viền hoa gần như chạm tới đầu gối.
Nhưng chính màu đen đó, khi đặt cạnh làn da trắng nõn, tinh tế của cô, lại tạo nên một sự tương phản đầy mê hoặc, khiến ánh mắt anh khó lòng rời đi.
Lúc này cô vừa tắm xong, lớp che khuyết điểm ban ngày đã bị tẩy sạch. Trên chiếc cổ thanh mảnh và xương quai xanh của Liêu Tư Thầm, những vệt đỏ còn sót lại vẫn rất rõ ràng — là dấu vết mà anh không thể kiềm chế nổi mà dùng sức để lại hôm qua.
Cả tâm trí người đàn ông cứ như vậy bị Liêu Tư Thầm dễ dàng khuấy động. Ánh mắt anh cũng theo đó trở nên sâu thẳm, không kiềm chế được.
Vợ anh thật xinh đẹp.
Vợ vừa tắm xong lại càng xinh đẹp.
Vợ thật thơm mà.
Thơm quá thơm quá thơm quá.
Mùi sữa tắm vợ dùng, anh cũng từng dùng qua — nhưng lại không có hương vị của vợ.
Trần Vũ Trùng gần như bị mê hoặc đến mức mất phương hướng, mãi đến khi chạm phải ánh mắt của Liêu Tư Thầm, não anh mới từ từ vận hành trở lại, như một chiếc máy cũ vừa được khởi động lại.
Anh cố gắng nhớ xem vợ vừa hỏi gì, rồi lại nghĩ đến cuộc trò chuyện ban ngày mình vô tình nghe được trong vườn. Nhịn không được, đầu óc bắt đầu miên man suy nghĩ.
Vợ muốn thương lượng chuyện gì?
Là muốn bàn chuyện đổi người sao?
Có phải hôm qua anh quá dùng sức, khiến vợ đau, nên vợ không hài lòng… mới nghĩ đến chuyện thay đổi người?
Nghĩ đến đây, hơi thở của Trần Vũ Trùng bất giác trở nên nặng nề hơn, gần như phải nghiến chặt quai hàm để không mất kiểm soát.
Anh cố gắng khiến nét mặt mình trông bình thản, ép bản thân bình tĩnh lại.
Không thể làm vợ sợ.
Liêu Tư Thầm thì hoàn toàn không hay biết gì về cơn sóng ngầm trong lòng anh. Cô cầm điện thoại, thản nhiên hỏi:
“Ở thành phố Vụ Đinh có khách sạn nào tương đối ổn? Còn cả mấy nhà hàng kiểu Tây, như Tây Đồ Lan chẳng hạn?”
Ngay khoảnh khắc cô mở miệng, người đàn ông như kẻ vừa đứng trước án tử hình lại bất ngờ được đặc xá — cả cơ thể lập tức thả lỏng xuống.
May quá, vợ không phải định ly hôn.
Sắc mặt Trần Vũ Trùng dần dịu đi, thậm chí còn gượng ra được một nụ cười có phần giả dối hiền lành: “Để tôi nghĩ giúp em xem…”
Lời vừa nói ra, anh mới chậm chạp nhận ra Liêu Tư Thầm vừa hỏi gì.
Khách sạn?
Khách sạn nào?
Vợ định đi khách sạn với ai?
Vợ mình là vì ở Trần gia không thoải mái, nên mới muốn ra ngoài ở vài ngày sao?
Người đàn ông gần như đang tự lừa mình dối người mà nghĩ vậy.
Khoé môi vốn hơi cong của anh lập tức kéo thẳng lại, ánh mắt cũng dần trở nên trầm lắng. Khi nhận ra ánh nhìn nghi hoặc của Liêu Tư Thầm, tất cả cảm xúc hoảng loạn liền bị anh vội vàng che giấu đi.
Hàng mi dày khẽ rung động, cuối cùng dừng lại, để lộ đôi đồng tử đen sâu như mực. Trần Vũ Trùng cố gắng kiềm chế lý trí bạo ngược của mình, ép mình để giọng nói nghe vẫn giống như dò hỏi bình thường, nhưng lúc mở miệng, vẫn không tránh khỏi chút khô khốc:
“Vì sao đột nhiên hỏi đến khách sạn? Ở đây có chỗ nào khiến em không hài lòng sao? Nếu muốn, tôi còn có rất nhiều bất động sản ở nơi khác.”
Từ Dữu Trân ở lại nhiều nhất cũng chỉ ba bốn hôm. Những bất động sản kiểu biệt thự kia phần lớn đều nằm ở khu ngoại thành, đường đi xa. Hơn nữa, nếu cô lại dẫn Từ Dữu Trân đến ở trong một bất động sản thuộc tên Trần Vũ Trùng, vậy tình huống đó tính là gì đây?
Dù nói hiện tại là cô mang theo tài sản, nhưng cô vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô cảm thấy vẫn là ở khách sạn tiện lợi hơn.
Liêu Tư Thầm theo bản năng bỏ qua câu hỏi thứ hai của Trần Vũ Trùng, chỉ trả lời ngắn gọn: “Vẫn là khách sạn đi, anh lo liệu đi, trước tiên đặt phòng một vòng.”
Trần Vũ Trùng nuốt khan một cái, cổ họng nghẹn lại, muốn hỏi thêm gì đó, nhưng lại sợ nhận được câu trả lời khiến mình thất vọng. Cuối cùng, anh chỉ có thể trầm giọng đáp lại một tiếng “ừ”.
Những vấn đề rối rắm được giải quyết dễ như trở bàn tay.
Liêu Tư Thầm tâm trạng rất tốt, hừ nhẹ một tiếng, chuẩn bị quay lại, nhưng bỗng nhiên nhớ ra còn chưa nói xong, nên cô bổ sung thêm: “Còn có nhà hàng nữa, anh đừng quên nhé, cùng với khách sạn, phòng cũng chia cho tôi là được.”
Liêu Tư Thầm nói là làm, đã nói chia phòng ngủ thì cô sẽ chia phòng ngủ, nói xong cô để anh về lại phòng ngủ khách, khi rời đi tiện thể mang luôn ly sữa bò mình đã uống xong.
Một lần phóng túng ngắn ngủi lại để lại di chứng còn nghiêm trọng hơn so với những gì Liêu Tư Thầm tưởng tượng. Rõ ràng là trước khi ngủ cô đã thoa thuốc thêm một lần, nhưng sau khi tỉnh dậy lại cảm thấy còn khác thường hơn so với trước khi ngủ.
Liêu Tư Thầm nhíu mày, chăm chú nhìn vào vùng da hơi ửng đỏ, cẩn thận quan sát một chút.
Trong lòng có chút chần chờ.
Liêu Tư Thầm nghĩ, có lẽ nên đổi một tháng một lần thành hai tháng một lần.
Cô tính hôm nay khi đi sân bay đón Từ Dữu Trân, sẽ ghé tiệm thuốc mua ít thuốc khác thử xem, vì dạo trước đã uống hết loại thuốc kia rồi.
Lý do cô chuẩn bị tự mình đi mua là vì người làm ở Trần gia vẫn còn chưa thân thiết với cô, bảo dì Ngô đi mua loại đồ này lại thật sự quá xấu hổ.
Không biết có phải vì tác dụng của sữa bò đêm qua, Liêu Tư Thầm ngủ ngon hơn mọi khi, mãi đến giữa trưa mới dần tỉnh lại trong trạng thái mơ màng. Cô liếc nhìn đồng hồ, trong lòng lại tự trách bản thân sao không nghe thấy tiếng báo thức.
Trần Vũ Trùng đã sắp xếp xong khách sạn và thông tin chuyến bay của Từ Dữu Trân, mọi thứ đã được gửi đến cho cô.
Trong cơn vội vã, Liêu Tư Thầm bực bội nhắn tin cho Từ Dữu Trân: “Sao không ngồi máy bay tư nhân?”
Sau khi Từ Dữu Trân xuống máy bay mới nhìn thấy tin nhắn của Liêu Tư Thầm. Kéo theo vali hành lý, đi giày cao gót, đội mũ che đi ánh mặt trời, lớp trang điểm thanh xuân và xinh đẹp dịu dạng, cô nhét điện thoại vào túi, lườm mắt rồi bước lên xe thể thao của Liêu Tư Thầm: “Đại tiểu thư, tớ tự mình đến đây mà.”
Liêu Tư Thầm khởi động xe, cảm thấy câu trả lời của Từ Dữu Trân thật sự chẳng có logic gì: “Daddy cậu ở nước ngoài, tay đâu dài đến mức đó? Khi ông ấy ở trong nước còn không quản được cậu, sao ở nước ngoài lại có thể quản cậu ngồi máy bay tư nhân chứ?”
Từ Dữu Trân nghe cô nói, thiếu chút nữa tự mình bị sặc nước miếng: “Cậu vẫn gọi ông ấy là baba tớ đi, đừng kêu Daddy nữa.”
Liêu Tư Thầm mắt trợn trắng: “…… Thật nhiều chuyện.”
Liêu Tư Thầm từ lúc tỉnh dậy đến khi đi đón người vội vã, cảm giác như giày sắp ma sát ra tia lửa tới nơi. Vì vậy, khi đón được người xong, cô dứt khoát cùng Từ Dữu Trân trực tiếp đến khách sạn.
Liêu Tư Thầm trước hết cùng Từ Dữu Trân vào khách sạn để bỏ đồ đạc. Sau đó, cô tắm rửa, thay quần áo mới và ra ngoài ăn cơm.
Trong lúc tắm, cô lại thoa một lần thuốc nữa.
“Cậu đột nhiên đến đây, tớ còn chưa kịp sắp xếp gì cả.”
Nhà hàng cũng là do Trần Vũ Trùng sắp xếp. Hương vị quả thực không tồi. Liêu Tư Thầm vừa ăn vừa thầm phàn nàn.
“Sắp xếp cái gì?” Từ Dữu Trân uống rượu còn giỏi hơn Liêu Tư Thầm, cô lại gọi người phục vụ mở rượu ra, nghe thấy Liêu Tư Thầm phàn nàn, cô liền hỏi: “Cậu rất quen thuộc với thành phố Vụ Đinh?”
Liêu Tư Thầm thong thả ung dung trả lời: “Không quen, nhưng tớ có tiền.”
Từ Dữu Trân cười nói: “Được thôi, đại tiểu thư, cậu nói gì cũng đúng.”
Cô nhớ đến chuyện hôm qua chưa nói hết qua điện thoại, vì vậy lại nhắc đến: “Hôm qua tớ mới biết, hai ngày trước cậu đã kéo Chung Việt Trạch vào danh sách đen, hiệu suất cao vẫn là cậu a.”
“Trước đó tôi còn thắc mắc, mấy ngày nay Chung Việt Trạch bị anh của hắn nhốt ở nhà, sao mặt cứ tối sầm lại như vậy.”
“Nhưng không biết chồng cậu…”
Chú ý đến ánh mắt sắc bén của Liêu Tư Thầm, Từ Dữu Trân lập tức sửa lời: “Không biết Trần Vũ Trùng đã làm gì khiến Chung Việt Trạch ghét như vậy, mỗi ngày từ lúc tỉnh dậy, Chung Việt Trạch cứ bắt đầu mắng anh ta, mắng cho đến tối mới ngủ.”
“Ban đầu khi cậu kết hôn xa như vậy, tớ còn cảm thấy buồn bực, nhưng khi gặp Trần Vũ Trùng mới thấy cậu kết hôn với anh ta thật ra là một lựa chọn không tệ.”
Liêu Tư Thầm nuốt miếng đồ ăn trong miệng, nói: “Tại sao tôi phải so sánh họ với nhau?”
Nếu như Trần Vũ Trùng thật sự không tốt với cô, dù cho anh ta có tốt hơn Chung Việt Trạch, cô cũng sẽ tìm cách ly hôn.
Dù khả năng không dễ dàng như vậy, nhưng cô ấy cũng sẽ không mặc kệ.
Nhà hàng đã được bao hết, ngoài nam phục vụ kéo đàn violon bên cạnh, chỉ còn lại hai người bọn họ, vì vậy khi Từ Dữu Trân nói những chuyện cười nhạo Chung Việt Trạch, cô ấy cười đến mức chẳng còn chút hình tượng nào.
Trong lời của Từ Dữu Trân chứa lượng thông tin quá lớn, Liêu Tư Thầm trong phút chốc không biết nên bắt đầu nói tiếp từ câu nào.
Nói xong câu đó, cô hơi nghẹn nghẹn, rồi vẫn hỏi chuyện nghi hoặc nhất: “Cậu sao lại biết anh ta ở nhà làm gì?”
Từ Dữu Trân sững lại, rồi chuyển sang chủ đề khác.
Thời gian không nhiều, nên bọn họ cũng không đi quá nhiều nơi, Liêu Tư Thầm chỉ đơn giản là đi dạo cùng Từ Dữu Trân và chụp vài bức ảnh.
Từ Dữu Trân năm nay đang học nghiên cứu sinh ở Viện Mỹ thuật, cô ấy thường xuyên chạy khắp nơi trên thế giới du lịch vào kỳ nghỉ, thành phố Vụ Đinh cũng đã từng đến.
Mặc dù vậy, mỗi địa điểm luôn cũ mà lại mới, mỗi lần đến đều mang đến những linh cảm mới lạ.
Về đến khách sạn, sau khi tắm rửa xong, Từ Dữu Trân tìm một bộ phim và gọi Liêu Tư Thầm cùng xem.
Liêu Tư Thầm dựa gần cô ngồi xuống.
Từ Dữu Trân khẽ nhíu mũi, vẻ mặt hơi nghi hoặc: “Trên người cậu có mùi gì vậy? Cậu đổi sữa tắm à?”
Cô ấy liếc mắt nhìn Liêu Tư Thầm một lần nữa.
Liêu Tư Thầm lo lắng Từ Dữu Trân sẽ phát hiện ra gì đó.
Vì cô bị hành động và lời nói của Từ Dữu Trân dọa sợ, còn chưa kịp kêu lên thì đã nghe Từ Dữu Trân nói: “Cậu khi nào trở nên bảo thủ thế này, mặc kiểu áo ngủ thế này, tớ vừa nãy vẫn luôn muốn hỏi cậu, chỉ là không biết làm sao mở miệng.”
Liêu Tư Thầm thực sự có miệng nhưng không thể nói.
Tuy nhiên, Trần Vũ Trùng lại để lại dấu hôn ở một nơi rõ ràng như vậy, váy ngủ thực sự không dễ chọn. Liêu Tư Thầm thầm thề trong lòng, lần sau nhất định phải cảnh cáo anh ta trước, không thể để lại dấu vết rõ ràng như thế.
Từ Dữu Trân rót rượu, ánh sáng trong phòng khách sạn đột nhiên tối mờ đi, phim bắt đầu chiếu.
Có quá nhiều chuyện xảy ra, Liêu Tư Thầm đã lâu không được cùng Từ Dữu Trân tận hưởng thời gian yên tĩnh như vậy.
Thời gian dường như yên bình khó có được.
Trên màn hình đang chiếu phần giới thiệu đầu tiên, Liêu Tư Thầm đưa tay cầm điện thoại, không thấy bất kỳ tin nhắn mới nào, nên tiện tay mở Weibo.
Tin nhắn vẫn như cũ chen chúc trong trạng thái đầy.
Sau khi số lượng fans tăng lên, Liêu Tư Thầm cũng ít khi xem tin nhắn — ngoại trừ cái người bệnh tâm thần bám riết không tha kia.
Liêu Tư Thầm lập tài khoản Weibo khá sớm, từ hồi cấp ba đã dùng rồi, chỉ là đăng mấy chuyện lặt vặt rất bình thường, gần như chẳng ai quan tâm, mãi đến sau này ra nước ngoài mới bắt đầu chia sẻ một chút ảnh của mình trong cuộc sống hàng ngày.
Sau đó lại vì phong cách ăn mặc, tài khoản này hoàn toàn nổi tiếng.
Liêu Tư Thầm mở phần tin nhắn.
Tên bệnh thần kinh đó, đúng như dự đoán, lại gửi tin đến, vẫn chỉ vỏn vẹn ba chữ quen thuộc — “Thật xinh đẹp.”
Từ Dữu Trân tò mò hỏi: “Đang xem gì vậy? Lại nhắn tin với người kia nhà cậu à?”
Liêu Tư Thầm chịu không nổi Từ Dữu Trân, tiện tay đưa điện thoại cho cô ấy xem luôn:
“Một tên thần kinh.”
Từ Dữu Trân lướt lên trên xem, cả một loạt tin nhắn dày đặc toàn là những câu kiểu “Thật xinh đẹp”, “Thật xinh đẹp”… Lời lẽ cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Cô nghẹn họng nhìn trân trối vào điện thoại của Liêu Tư Thầm:
“Bé ơi, cậu gặp phải bi.ến thá.i rồi đấy.”
Càng kéo lên cao, cô càng sửng sốt.
“Nhắn từ sớm vậy luôn à? Sao cậu không chặn người ta đi?”
Liêu Tư Thầm từ trước tới giờ vẫn không để tâm đến người này, chủ yếu vì hắn ta cũng chẳng gây ra tổn hại gì cụ thể cho cô cả.
Từ Dữu Trân bấm vào trang cá nhân đối phương, thấy hiện IP:
“Hắn cũng ở thành phố Vụ Đinh, đáng sợ thật đấy, để tớ chặn luôn cho cậu.”
Trên màn ảnh, phim vừa chiếu đến cảnh hai nhân vật chính lần đầu gặp nhau, Liêu Tư Thầm lơ đãng đáp một tiếng “Ừ”.
Từ Dữu Trân chặn người kia xong, đưa điện thoại lại cho Liêu Tư Thầm:
“Cậu biết người như này thường bị gọi là gì không?”
Liêu Tư Thầm vừa xem phim, vừa đáp lại:
“Gì cơ? B.iến th.ái à?”
Từ Dữu Trân nghiêng người lại gần Liêu Tư Thầm, nghiêm túc nói:
“Loại người này phải gọi là si hán đấy. Bé à, gặp kiểu người như vậy thì phải tránh càng xa càng tốt.”
Vì khoảng cách quá gần, mỗi lời Từ Dữu Trân nói ra đều kèm theo hơi thở lướt qua vành tai Liêu Tư Thầm, khiến cô nổi hết da gà. Cô giơ tay đẩy Từ Dữu Trân ra xa một chút.
Thấy phản ứng của cô, Từ Dữu Trân chậc chậc hai tiếng. Nhưng giọng cô trời sinh mềm mại, nên thay vì tạo cảm giác trêu ghẹo, lại khiến người ta chỉ thấy ngọt đến mức phát ngấy.
Liêu Tư Thầm giơ tay đầu hàng:
“Cậu nói chuyện đàng hoàng với tớ đi, tớ bây giờ không chịu nổi cái kiểu làm nũng này đâu.”
Từ Dữu Trân không chịu được phản ứng tránh né như thể chịu không nổi có người tiến lại gần của cô như vậy, vậy nên cô ấy giang rộng tay ra, quay sang nhìn Liêu Tư Thầm, cố tình dùng giọng ngọt như mật nói:
“Bé ơi, tối nay cậu ở khách sạn với tớ, chồng cậu không giận đấy chứ?”
Nghe đến đó, Liêu Tư Thầm cuối cùng cũng sực nhớ ra mình đã quên một chuyện quan trọng.
Cô quên không nói với Trần Vũ Trùng rằng tối nay cô sẽ ở bên ngoài với Từ Dữu Trân.
Màn hình điện thoại bị Từ Dữu Trân đăt sang bên cạnh sáng lên đúng lúc. Hai giây sau, điện thoại bắt đầu rung.
Liêu Tư Thầm quay đầu lại nhìn, người gọi đến hiển thị ba chữ rực rỡ: “Ngụy quân tử.”
